Tiếng bàn tán, tiếng cười nhạo, tiếng gào thét… truyền vào bên tai.
Hà quản gia ngẩng đầu, nhìn thấy nào là ánh mắt khinh thường, ánh mắt chế giễu, ánh mắt giận dữ, còn có cả ánh mắt lạnh lùng nữa.
Nhục nhã.
Thật là nhục nhã vô cùng!
Hai tên nha dịch thấy Hà quản gia ngẩng đầu muốn dừng lại thì bị đẩy mạnh một cái.
- Đi nhanh lên, thị trấn ở đây lớn, ngươi bò chậm giống như rùa, đừng có mà hại ông đây không kịp cơm trưa.
- Đúng vậy.
Tên khác hùa theo.
Hà quản gia bước chân loạng choạng, cúi đầu che giấu hận thù trong đôi mắt.
Nửa canh giờ sau, hai tên nha dịch mở trói cho Hà quản gia, cười nói bỏ đi.
Một gã sai vặt Tiền gia lúc này vội vàng dắt ngựa tới, đưa dây cương cho Hà quản gia. Hà quản gia theo bản năng đưa thay ra cầm, nhưng lập tức hung tợn ném đi. Gã chính là vì trên đường phóng ngựa mà tông phải người, thế nên mới có nhục nhã mà hôm nay phải chịu đựng.
Nào còn dám cưỡi ngựa trên phố nữa?
Hung tợn trợn mắt nhìn thằng nhóc, Hà quản gia cúi đầu đi nhanh, đi khỏi chỗ này trước đã. Vẫn may dân chúng ở đây khá là hiền lành, không có lấy rau quả nát với trứng gà thối nện gã. Gã lại nghĩ nhiều rồi, ở huyện Linh Thông nơi nghèo túng này, mùa đông lấy đâu ra rau quả thối? Còn trứng gà thối để lâu càng không thể có rồi. Trứng gà của nhà nào lại không coi như bảo bối mà che chở chứ? Gom đủ số lượng nhất định lập tức đem bán ngay, mà người ta mua đương nhiên cũng đã sớm ăn hết rồi.
Gã sai vặt dắt ngựa đi theo sau, mặt đầy hối hận, đáng nhẽ nó nên đánh xe ngựa tới đây.
Đi được trăm bước, sau khi đi qua mấy con phố, Hà quản gia mới chậm bước chân lại, lúc gã sai vặt theo kịp đến nơi thì thấy Hà quản gia sắc mặt nhăn nhó, dọa nó sợ vội cúi đầu, tránh ánh mắt nhìn qua đây của Hà quản gia. Hà quản gia hơi híp hai mắt, sau khi suy nghĩ chút thì liền có dự tính rồi.
Không cưỡi ngựa, qua một hồi hỏi thăm, hai người tới nơi cho thuê trọ.
Hà quản gia đi gặp Tiền Đới trước, quỳ dưới đất khóc rống nức nở, lệ rơi đầy mặt. Không phải kể lể oan uổng xin Tiền Đới phân xử cho gã, mà là tự trách mình đã làm mất mặt Tiền gia.
Tiền Đới thản nhiên liếc nhìn Hà quản gia, nói vài câu lãnh đạm xong để Hà quản gia lui xuống.
Trung niên văn sĩ lúc này giương mắt, liền đó lại rủ con mắt xuống.
Hà quản gia vừa lui ra cửa phòng, Tất Tác đã bước nhanh tới, mở miệng an ủi.
Tất Tác là quân đội hộ vệ, chịu trách nhiệm giữ an toàn, Hà quản gia thì lại quản lý nha hoàn nô bộc người hầu trong đội ngũ Tiền gia. Địa vị hai người tương đương. Nhưng Hà quản gia còn có một việc Tất Tác ghen tị ngưỡng mộ đó là trông coi toàn bộ tiền bạc.
Thường xuyên tụ lại với nhau, quan hệ cũng khá tốt, nếu không thì Tất Tác cũng đã không tìm Giang Long dàn xếp rồi.
- Cái tên họ Cảnh đó thật chả ra gì.
Tất Tác hùng hùng hổ hổ đem sự việc diễn ra trước đó nói ra.
- Chỉ là lấy một tên nô bộc thay cho ngươi mà thôi, năm mươi lượng bạc còn không đủ cho hắn kiếm sao?
Năm mươi lượng? Hà quản gia lại thấy trong lòng khinh thường, trong con mắt gã, Tất Tác chỉ là tên lỗ mãng mà thôi. Tự trong lòng gã coi khinh. Năm mươi lượng trong con mắt Tất Tác quả thực là con số không nhỏ. Nhưng Cảnh phủ năm đó là Hầu gia phủ đệ, với gia sản hùng hậu của người ta, năm mươi lượng bạc có thể dao động lòng người ta được sao?
Đừng nói năm mươi lượng, có mà năm trăm năm nghìn lượng, người ta cũng chả để mắt tới.
Cho nên vẫn là công tử gia nhà ta thông minh! Hà quản gia vốn dĩ đối với chuyện Tiền Đới không dốc sức bảo vệ gã, thì rất oán hận. Bây giờ mới vỡ lẽ hiểu được, hóa ra Giang Long luôn đợi cơ hội xốc lại khí thế, mà công tử gia thì lại không khom mình chống đối.
Ngược lại Tất Tác hảo tâm giúp đỡ ta kết quả lại hại bên ta rơi vào thế yếu.
Không giống với Tất Tác đó là, Tiền quản gia giúp quản lý tiền tài. Tuy không phải là của mình, nhưng rốt cuộc thấy số lượng bạc lớn như thế, cho nên đối với quyền quý xử lý tiền tài ra sao, rồi số lượng bao nhiêu mới có thể lọt vào mắt của quyền quý, khái khái có chút lý giải.
Hai nguời lại trò chuyện với nhau một lúc, Hà quản gia bận rộn đi mất.
Đoàn xe vừa tiến vào, có rất nhiều việc đều cần gã đích thân sắp xếp.
Tất Tác vỗ vỗ ngực. Mặc dù là người lỗ mãng, nhưng gã cũng có thể ít nhiều đoán được. Hà quản gia chắc chắn là muốn báo thù.
Giang Long có chuyện quan trọng nên bận rộn, huyện lệnh vẫn do Trình Trạch trấn thủ. Có điều bây giờ đại công trình đều dừng lại rồi, cho nên Trình Trạch để Giang Long trung thực ở trong huyện nha, dạy bảo Giang Long các kiến thức làm quan cơ bản, rồi quy trình làm việc v.v…
Muốn làm quan mà không bị người ta bới lông tìm vết, những điều này là bắt buộc phải học, cho nên Giang Long học rất nghiêm túc.
Ban ngày trôi đi rất nhanh, ba huynh đệ Tề Thị theo dõi Tiền gia nhưng không phát hiện gì bất thường.
Buổi tối, Hà quản gia gọi Tất Tác ra ngoài, vào trong một tửu lâu gần đây, gọi đầy bàn thức ăn ngon, mời một vò rượu ngon. Tất Tác ăn rất sung sướng, uống cũng sảng khoái. Hà quản gia trong mắt thấy thế liền mở miệng nói ra điều mong muốn Tất Tác giúp đỡ.
Tất Tác rất vui mừng, lập tức gật đầu đáp ứng. Gã được ăn được uống, nhưng mỗi tháng số bạc thường lệ không nhiều. Nếu không thể có quan hệ tốt với Hà quản gia, thì sau này chắc chắn không thể lúc nào cũng được ăn thịt, được uống rượu. Chuyện này đối với Tất Tác không thịt, không vui, không rượu, sẽ không ăn nổi cơm mà nói, là tuyệt đối không được.
Với lại lúc ở kinh thành, gã thường xuyên giúp Hà quản gia chuyện nhỏ kiểu này.
Ngày hôm sau, mấy hộ vệ Tiền gia đi ra ngoài.
Tiền Đới thì sau khi dùng sau bữa sáng, mặc quan bào ngồi xe ngựa đến huyện nha, cứ thể mà đi thằng vào, trung niên văn sĩ cũng luôn theo sát.
Giang Long đã chuẩn bị xong chỗ làm việc cho Tiền Đới, phòng ở không lớn nhưng rộng rãi sáng sủa, bên trong cũng không có gì bài trí, đối với chuyện này Tiền Đới rất hài lòng, cũng không có gì bất mãn, rồi ngồi xuống không mặn không nhạt nói chuyện vài câu với Tiền Đới xong, liền để lại hồ sơ tư liệu Tiền Đới muốn xem, đứng dậy bỏ đi.
Bên trên viết rõ ràng rành mạch, đào đường sông, đất ruộng, cùng với xây dựng thị trấn, triều đình căn bản không cấp bao nhiêu tài trợ, hoàn toàn là bạn thân của Giang Long xuất tiền đầu tư để làm, đương nhiên, đợi sau khi công trình hoàn thành, bạn thân của Giang Long nhất định có thể kiếm lớn được một khoản.
Mà đối với Hoàng thượng mà nói, những đồng ruộng phì nhiêu kia là của dân thường hay là của bạn thân Giang Long, không có gì khác biệt cả.
Chỉ cần trồng lương thực, trung thực nộp thuế, lại mở cửa hàng buôn bán là được.
Trung niên văn sĩ cũng ở một bên nhìn kỹ, thỉnh thoảng thì âm thầm gật đầu, trong lòng khen ngợi, trước kia lão còn thật sự không ngờ tới, Giang Long đúng là một vị quan tốt vì dân vì nước.
Trong chốc lát, Tiền Đới nhíu mày yên tĩnh trở lại, đã có chủ ý riêng của mình.
Hoàng thượng không cần quan tâm cánh đồng phì nhiêu ở trong tay ai, y cần gì phải để ý đồng hoang ấy có phải cánh đồng phì nhiêu hay không? Chỉ cần có thể đào thành công đường sông, trực tiếp trình sớ nói cánh đồng phì nhiêu đã cải tiến hoàn thành sau đó lãnh thành tích là được, còn về cánh đồng phì nhiêu đó có thể trồng được lương thực hay không thì là việc không liên quan đến y rồi.
Có thể trồng ra được, tất cả đều vui vẻ, không trồng ra được thì là trách nhiệm của quan địa phương.
Lúc ấy Tiền Đới đã về kinh rồi.
Giang Long đời trước chuyện như thế này nhiều lắm, quan viên gọi tới rất nhiều phóng viên của đài truyền hình, tuyên truyền cho nghi thức khởi công đại công trình nào đó, tranh thể diện, ôm chiến tích cho mình, nhưng sau đó thì sao? Lại là hoàn toàn không hướng tới công trình này đầu tư gì.
Chờ đến mười mấy năm sau, trên công trường vẫn chỉ cắm đó mấy cái cọc xi măng thôi.
Quan viên thăng chức rồi, quyền cao chức trọng, quan viên phía dưới điều tới cũng không có ai dám nói gì, càng miễn bàn
Theo Tiền Đới, những cánh đồng phì nhiêu đó lại không phải là của nhà mình, hà tất phải khổ sở làm cho hoàn mỹ? Cái y coi trọng chỉ là khoản chiến tích kia, về phần xuất thêm mấy trăm vạn mẫu đồng ruộng phì nhiêu đối với bắc biên giới, đối với dân chúng, đối với triều đình mà nói có ý nghĩa gì y cũng không quan tâm.
Tiền Đới đã sớm đi vào con đường làm quan, từng trải và có kinh nghiệm nhiều năm, bắt đầu thật là dễ dàng.
Tiền gia thuê cả một loạt dân cư, đến sắp xếp hộ vệ, tùy tùng, người hầu nam trẻ tuổi, bà tử, còn có nha hoàn.
Chi tiêu mỗi ngày đều không ít, may mắn Tiền Đới lúc đến mang theo đủ bạc, nếu không thì tiêu tiền như nước chảy thế này đã không trụ được mấy ngày rồi. Thêm nữa, Tiền Đới tham tiền, trên đường cũng đã thu không ít quà tặng rồi, thậm chí có rất nhiều quan viên xa xôi cũng vội tới biếu y bạc, chỉ với những lượng bạc này thôi cũng đã đủ Tiền Đới sống vài năm ở huyện Linh Thông rồi.
Hôm nay lại bận rộn nửa ngày trời, Hà quản gia cuối cùng cũng thu dọn hành lý, quét dọn sạch sẽ chỗ ở cũng sắp xếp xong xuôi.
Phần lớn nô bộc đều là mấy người chen chúc một gian phòng, duy nhất được sống một mình là Tiền Đới, Hà quản gia, trung niên văn sĩ, còn có Tất Tác đội trưởng hộ vệ này nữa. Vốn mấy nha hoàn hầu cận bên người Tiền Đới cũng có địa vị rất cao, dù là Hà quản gia và Tất Tác cũng không dám nhắc tội, nhưng nha hoàn hầu cận phải trực đêm, cho nên Tiền Đới sau khi làm việc trở về, các nàng phải luôn luôn trông coi chủ nhân.
Thế nên không có sắp xếp phòng khác nào cho mấy nha hoàn hầu cận.
Tiền Đới ra ngoài, các nàng sẽ nghỉ ngơi bên ngoài phòng Tiền Đới. Đối với sắp xếp này, nha hoàn hầu cận tự nhiên cũng rất hài lòng. Nếu Hà quản gia sắp xếp phòng ốc khác ngược lại sẽ khiến các nàng bất mãn, có thể từng giây từng phút ở bên cạnh Tiền Đới, các nàng mới có thể luôn vinh nhục không suy.
Mà một khi quan hệ xa cách với chủ nhân, thì có nghĩa là không còn gì địa vị thân phận rồi.
Xử lý xong những việc trong tầm tay, Hà quản gia khẩn cấp tìm Tất Tác, hỏi thăm tình hình.
Tất Tác tìm mấy tên thuộc hạ sáng sớm đã phái đi, để cho bọn họ đích thân báo cáo cho Hà quản gia, bản thân không nghe nhiều rời trước một bước.
Đương nhiên, trước khi rời đi không quên để lại lời nhắn, để mấy tên thuộc hạ nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Hà quản gia.
Hà quản gia hỏi xong, trên khuôn mặt trắng bóc, hiện lên chút âm mưu độc ác.
Giữa trưa, Tiền Đới trở về dùng cơm, sau đó lại dẫn trung niên văn sĩ đến huyện nha.
Đến buổi tối, Hà quản gia báo cáo xong sự việc với Tiền Đới, liền mang theo mấy tên hộ vệ rời khỏi. Mãi cho đến đêm khuya mới lặng lẽ quay về.
Ngày hôm sau, mấy tên sai dịch huyện nha phàn nàn, làm sao Đại Lưu và Tiểu Dương hôm nay không tới làm việc?
- Có phải đêm qua nước tiểu của ngựa uống nhiều quá nên vẫn còn ngủ không?
Đội trưởng Hà Đạo quát nói, lập tức phái người đến nhà Đại Lưu và Tiểu Dương hỏi.
- Hai tên này, nếu không muốn làm nữa, thì cút ngay cho lão tử!
Nhưng người phái đi trở về nói, ngày hôm qua hai người buổi tối sau khi ra ngoài thì không có thấy về nhà nữa.
Cả bọn nha dịch cảm thấy kỳ quặc.
- Say quá té vào tửu lâu nào rồi?
- Có phải đi tìm hay không… Ha ha.
- Có khả năng.
- Không được nói lung tung, các ngươi đoán xem có thể xảy ra chuyện không?
- Mồm thối.
Mồm thối rất nhiều khi khá chính xác, lúc gần trưa, có người báo án nói phát hiện thấy hai bộ thi thể.
-----------oOo----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT