- Còn có, hôm nay Lâm Nhã đã xuất giá vào Cảnh pủ, là thiếu phu nhân Cảnh phủ, trước mặt mọi người, bà không thể động thủ, bằng không những nô tì từ Cảnh phủ tới có thể sẽ không chịu đấy!
Lâm phụ nói tiếp, cảm thấy cũng đang đánh vào chủ kiến khác.
Cảnh phủ là nhà quyền quý cao nhất ở kinh thành, trong nhà khẳng định có tiền của như núi như biển.
Y nghĩ thử, xem có thể từ tay Lâm Nhã đòi một ít lượng bạc, mấy ngày trước y nhìn thấy một con chim nhỏ màu xanh biếc, bộ dáng thật sự vừa xinh vừa đáng yêu, muốn mua về nhà nhưng đành chịu trước đây tiêu tiền không tiết chế hiện nay trong ví tiền rỗng tuếch.
Hỏi Lâm Vi thị lại bị mắng xối đầu.
Mặc dù trên tay không có nhiều bạc nhưng trên người Lâm Nhã cũng có thể có không ít trang sức giá trị đúng không?
Lâm phụ trong thâm tâm nghĩ như vậy, Lâm Nhã gả vào Cảnh phủ, Cảnh lão phu nhân đương nhiên phải thưởng chút trang sức quý mới xem như đã nhận thân phận Lâm Nhã là thiếu phu nhân Cảnh phủ.
Càng là đại gia quý tộc, càng chú trọng nhiều.
Gần như mỗi nhà đều có chút đồ gia truyền vô giá.
Do mẹ chồng thưởng cho con dâu, truyền xuống một thế hệ.
Cảnh lão phu nhân tuy rằng cao hơn đồng lứa, nhưng mẹ Cảnh Giang Long sớm đã qua đời, đồ gia truyền đương nhiên cũng là do Cảnh lão phu nhân truyền cho Lâm Nhã rồi.
Đương nhiên, đồ gia truyền quý giá như vậy Lâm phụ không dám tìm cách lấy.
Bằng không ngày sau bị Cảnh phủ tra ra, lúc đó Lâm Nhã cố nhiên sẽ bị bỏ trở về, y cũng khó thoát tội.
Dựa vào năng lượng của Cảnh phủ, nếu quả thật thôi Lâm Nhã trở về, không hề coi Lâm gia là thông gia nữa, như vậy lấy cái mạng nhỏ của Lâm phụ cũng không khó.
Lâm phụ bên này nghĩ, Lâm Vi thị cũng bình tĩnh lại rồi.
Lâm Vi thị suy nghĩ khôn khéo, lúc trước chỉ vì gần đây liên tiếp bị mắng, trong lòng đè nén tức giận.
Hơn nữa trước kia gây khó dễ cho Lâm Nhã đã thành thói quen rồi, do đó mới không có đầu óc suy nghĩ.
Bây giờ nghe lời nhắc nhở của Lâm phụ, trong lòng bà ta rùng mình.
Đúng vậy, hôm nay thân phận Lâm Nhã không giống trước đây, mặc dù vì có trong tay Lâm Chí, Lâm Nhã bị ngắt chỗ yếu vẫn không có can đảm cùng mình đối kháng, nhưng những người từ Cảnh phủ đến không có gì e dè, hơn nữa nếu những ma ma ở Cảnh phủ những có thân phận địa vị cũng theo tới, những người này đối với chủ nhân vô cùng có sĩ diện.
Nếu là được Cảnh lão phu nhân xem trọng, thậm chí có thể không cần sợ Lâm Nhã.
Đến lúc đó lập tức xông lên dạy dỗ mình một trận cũng có khả năng.
Mà bị nô tì Cảnh phủ dạy dỗ, Lâm gia cũng không thể thay mình ra mặt.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm gia căn bản chọc giận không nổi Cảnh phủ.
Nếu không Hắc Y vệ cầm bạc không đưa hàng, tại sao Lâm gia không dám phái người đi đòi hỏi Cảnh phủ.
Lâm gia hôm nay nhậm chức gia chủ chính là ông nội Lâm Nhã, tên là Lâm Vượng Nghiệp.
Tên đặt không tệ, nhưng Lâm Vượng Nghiệp thật sự cũng không dẫn dắt Lâm gia hưng vượng lên.
Bất kể là con cháu trong nhà đi học, hay là trên phương diện sản xuất buôn bán, đều đi xuống dốc.
Con cháu có đi học hiện ra tài hoa trở thành thanh niên tài tuấn, tiến vào con đường làm quan, Lâm gia có con cháu quan viên có thể dựa vào, không ai dám tùy tiện trêu chọc.
Mà sản nghiệp nếu có thể quản lý tốt thì có thể tích lũy càng nhiều của cải.
Chỉ đáng tiếc là, Lâm Vượng Nghiệp không những không thịnh vượng ngược lại dưới sự lãnh đạo của ông ta, Lâm gia năm sau không bằng năm trước.
Lâm Vượng Nghiệp còn có bốn đệ đệ, nhậm chức tộc lão Lâm gia, trong đó hai người là đệ đệ ruột thịt, ngoài ra hai người còn lại là đệ đệ thứ xuất.
Con cháu chính thống địa vị đương nhiên cao hơn một chút.
Con cháu thứ xuất mặc dù là tộc lão, cũng phải thấp hơn một cái đầu.
Tuy nhiên với thân phận thứ xuất, lại có thể thành tộc lão, đã chứng minh năng lực không kém.
Lâm Vượng Nghiệp gần đây rất đau đầu, không lấy được bạc về, không cầm được hàng, vốn lưu động của Lâm gia đã không dư thừa bao nhiêu.
Đến lúc đó không có tiền mua hàng, chẳng lẽ phải đóng cửa hiệu sao?
Bởi vì chuyện này, bốn tộc lão Lâm gia giờ phút này tất cả đều cùng Lâm Vượng Nghiệp ở một chỗ bàn bạc biện pháp.
Nhưng bọn họ đã thương lượng không phải một hai ngày, căn bản là nghĩ không ra cách gì tốt.
Ban đầu Lâm Vượng Nghiệp dốc hết sức muốn cùng Hắc Y Vệ hợp tác, hôm nay xảy ra sự việc, mấy vị tộc lão đương nhiên là mượn cơ hội làm khó dễ.
Thường thường sẽ trách cứ vài câu Lâm Vượng Nghiệp, đả kích uy tín của người gia chủ này.
Nhị tộc lão Lâm Vượng Thị và Tam tộc lão Lâm Vượng Tài mặc dù là đệ đệ ruột thịt của Lâm Vượng Nghiệp nhưng mở miệng cũng không chút lưu tình.
Ruột thịt cùng mẹ sinh ra thì sao?
Bọn họ giống nhau muốn ngồi lên vị trí gia chủ.
Hiện tại bọn họ là chi trưởng, nhưng đợi đến Lâm Vượng Nghiệp qua đời, cháu trai kế thừa vị trí gia chủ, lúc đó đời sau bọn họ liền biến thành chi thứ thôi.
Gia tộc càng lớn nội đấu càng kịch liệt tàn khốc.
Lâm Vượng Nghiệp sắc mặt xanh mét, cũng là đuối lý không có sức phản kích.
Lúc trước mấy đệ đệ cũng là đồng ý buôn lậu muối, nhưng ai bảo Lâm Nhã là cháu gái ruột của ông ta chứ?
Lâm Nhã là thiếu phu nhân Cảnh phủ, lại đích thật chuyện này là ông ta chủ trương trước, do đó sai lầm toàn bộ rơi trên đầu ông ta.
Vì những chuyện này, Lâm Vượng Nghiệp đối với Lâm Nhã cũng đầy bụng oán khí.
Phái Lâm Nhã đi mưu đoạt tài sản Cảnh phủ, thời gian dài như vậy, cũng không có bao nhiêu tiến triển.
Duy nhất một chút lợi chiếm được, vẫn là sớm lúc Đỗ Quyên trộm sao tiểu thuyết thoại bản, Lâm gia in trước tiên mới buôn bán nhỏ kiếm được một khoản.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có nha hoàn xông tới nói là Lâm Nhã từ kinh thành xa xôi hồi phủ.
Nha hoàn vẫn chưa nói xong, Lâm Vượng Nghiệp và bốn vị tộc lão cất bước vội vàng hướng về đại sảnh.
Vừa đi vừa nghị luận.
- Nha đầu kia ở kinh thành đang êm đẹp sao lại trở về chứ?.
Lâm Vượng Thị nghi ngờ.
Lâm Vượng Tài cũng không hiểu giống như vậy, suy đoán nói:
- Không phải là bị Cảnh gia bỏ chứ?
- Không thể nào!
Lâm Vượng Nghiệp nghe được giật mình kinh hãi.
Lâm Nhã nếu quả thật bị bỏ, Hắc Y Vệ kia tuyệt đối sẽ không đưa hàng, hoặc là trả tiền lại.
Mặt khác hai vị lão tộc là đệ đệ thứ xuất của Lâm Vượng Nghiệp, phân biệt là Lâm Thịnh Thế, Lâm Thịnh Hưng, vì hông phải là dòng chính, cho nên năm đó sinh tên không có xếp chữ Vượng lót.
Lâm Thịnh Thế là tam tộc lão, cau mày nói:
- Làm sao không thể? Nếu Lâm Nhã làm việc không cẩn thận, kết quả bị Cảnh phủ bắt được nhược điểm, khảo hỏi rõ, như vậy bỏ Lâm Nhã quay về đều là nhẹ.
- Như vậy làm thế nào cho phải?
Lâm Thịnh Hưng nhíu màu có thể kẹp con ruồi chết:
- Nếu là Cảnh gia đến làm khó dễ chúng ta…
Hậu quả này, Lâm gia căn bản đảm đương không nổi.
- Sẽ không đâu, sẽ không đâu,
Lâm Vượng Nghiệp liên tục nâng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán.
- Lúc trước cũng không hỏi rõ ràng, Lâm Nhã là bị buộc trở về hay là tự mình đi về đây.
Lâm Vượng Thị có chút hối hận lúc trước đứng dậy quá nhanh, không hỏi nha hoàn kia tin tức nào.
Ánh mắt Lâm Thịnh Thế bỗng nhiên sáng lên:
- Tuy chưa hỏi nhưng ta nhớ nha hoàn kia nở nụ cười.
Nha hoàn báo tin đương nhiên là nở nụ cười, vui vẻ hưng phấn, bởi vì Lâm Nhã thưởng nàng ta một thỏi bạc chừng hai lượng.
Lâm gia đang ở trên đường xuống dốc, chủ nhân khen thưởng nô tì cũng trở nên eo hẹp.
Đã rất ít người có thể cầm được bạc thưởng nhiều như vậy.
- Xem ra không phải quá tệ.
Lâm Thịnh Hưng nghĩ một lát, đích xác nha đầu kia mỉm cười, liền thở phào nhẹ nhõm.
Những người khác cũng yên lòng.
Thật sự là bọn họ ngầm mang ý xấu, hơn nữa lại chọc tức không nổi Cảnh phủ, khó tránh sẽ nghĩ đến chỗ có hại.
- Lúc trước chính là các ngươi đi đầu đề nghị, muốn ngầm nuốt gia sản Cảnh phủ.
Lâm Vượng Nghiệp oán trách một câu.
- Đại ca, chúng ta cũng là vì suy nghĩ cho gia tộc.
Lâm Thịnh Hưng đối mặt cứng rắn.
Lâm Vượng Thị phụ hoạ:
- Đúng vậy, đại ca, Lâm gia chúng ta hôm nay càng ngày càng tệ rồi, không nghĩ cách kiếm nhiều bạc một chút, một gia đình lớn như vậy sẽ nuôi sống thế nào?
- Nhất là những con cháu thông minh, đi học rất tài hoa, muốn bồi dưỡng trọng điểm hằng năm đều phải tiêu bạc.
Lâm Vượng Tài cũng nói.
Lâm Vượng Nghiệp là gia chủ, cho nên giờ đây bốn vị tộc lão âm thầm kết hợp với nhau.
Không phải nói tình cảm huynh đệ của bốn vị tộc lão thật sự có bao nhiêu tốt.
Nếu đem Lâm Vượng Nghiệp từ vị trí gia chủ bóp xuống dưới như vậy bốn người này khẳng định sẽ không từ thủ đoạn tương tàn nhau để bản thân lên vị trí.
Lâm Nhã đứng trước đại môn Lâm phủ một hồi, mới vịn cánh tay Tang Chu chậm rãi qua cửa.
Nàng là cô gái đã xuất giá, đương nhiên có thể tự do tiến vào Lâm gia.
Không ai dám tiến lên ngăn cản.
Đương nhiên, thực sự có người dám ngăn cản sợ cũng chịu đau khổ vô ích.
Chỉ nhìn Hộ vệ Cảnh phủ một đám đằng đằng sát khí, thì biết không dễ đụng chạm.
Lâm Nhã trước tiên đi đến đại sảnh chờ, một lát đám người Lâm Vượng Nghiệp lần lượt tiến vào trong sảnh.
Tuy nhiên lập tức bốn người này sắc mặt trầm xuống.
Bởi vì Lâm Nhã lúc này cư nhiên ngồi ở đại sảnh phía trên chủ vị.
Tình huống bình thường chủ vị đều do chủ nhân đến ngồi.
Trừ khi khách thân phận quá cao quý, bằng không khách phải theo chủ, không thể chiếm đoạt chủ vị, những vị khách này khá lễ phép, sẽ càng thêm khiêm tốn, mặc dù bản thân thân phận cao quý, cũng sẽ ngồi vị trí dưới tay, đây là cho gia chủ một chút thể diện cần thiết.
Lâm Nhã là thân nữ nhi, mặc dù gả vào nhà quyền quý, thân phận cao quý hơn một tầng cũng không thể ngồi ở trên chủ vị Lâm gia.
Chủ vị, vĩnh viễn chỉ có nam tử mới có thể ngồi lên.
Nếu là con cháu trong nhà từng bước thăng chức, thăng chức rất nhanh, thành đại quan nhị tam phẩm, trở về ngồi trên chủ vị cũng vẫn thôi.
Nhưng Lâm Nhã…
Nhà quyền quý đại tộc chú ý nhiều, nam tử vi tôn, địa vị phụ nữ vĩnh viễn phải thấp hơn một đầu.
Bên vị trí đầu não có hai chỗ ngồi.
Cổ nhân coi bên trái cao hơn, chủ vị bên trái vĩnh viễn là nam chủ nhân ngồi.
Nếu là gia đình tụ họp, mặc dù nam chủ nhân không ở hoặc là đã qua đời rồi, vị trí đó cũng nhất định phải trống không.
Trong nhà phụ nữ lớn tuổi nhất, chỉ có thể ngồi ở vị trí bên phải.
- Làm càn!
Không cần Lâm Nhã mở miệng, một hộ vệ Cảnh phủ đã tiến lên trước một bước, miệng quát chói tai:
- Ai còn dám đối với thiếu phu nhân bất kính, đừng trách ta khẩu đao không lưu tình!
Dứt lời, chợt nghe loảng xoảng một tiếng!
Hộ vệ đã rút đao ra một nửa.
Thân đao chói lọi hàn quang bắn ra bốn phía, khiến đám người Lâm Vượng Nghiệp biến sắc.
- Nhã Nhi!
Lâm Vượng Thị hơi nheo mắt lại, thanh âm trầm thấp, ngầm có ý cảnh cáo.
Mấy người kia đều đã sống đến từng tuổi này, hơn nữa rất có địa vị, đương nhiên sẽ không quá nhát gan, bị nửa thanh đao yêu hù dọa, chỉ vừa sợ vừa giận.
Trên mặt Lâm Nhã che một khăn che mặt màu tím, sắc mặt không hề bận tâm, chỉ thản nhiên liếc Lâm Vượng Thị một cái.
Lần này, nàng là cao giọng trở về.
Đương nhiên sẽ không sợ mấy vị cầm quyền chân chính của Lâm gia này.
Nhớ tới lúc trước cố sức rời xa phủ, mấy người kia gọi nàng vào căn phòng bí mật cưỡng bức đe dọa…
----------oOo----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT