Chỉ có địa vị cao, người khác mới sẽ chịu ảnh hưởng của ngươi.

Muốn biểu đạt thay đổi cái gì, cũng phải tìm thời cơ thích hợp mới có thể đề xuất chủ trương.

Bằng không ngoại trừ đưa tới một đống tiếng mắng, không có chút tác dụng nào.

Lại có, phụ nữ cổ đại địa vị thấp, còn có nguyên nhân rất thực tế.

Đó chính là nam tử nhập ngũ, phải ra chiến trường, mảnh đất biên cương thường xuyên phát sinh xung đột, gần như là tất cả chiến dịch lớn nhỏ không gián đoạn.

Biên cương Đại Tề bao la biết bao?

Biên cảnh tuyến rất dài.

Phía tây phía bắc giáp với bộ lạc dị tộc lớn lên trên lưng ngựa.

Phía nam thì có các nước nam man.

Phía đông ven biển, cũng có thật nhiều hải tặc.

Mà chỉ sắp xảy ra chiến tranh, liền nhất định sẽ tạo thành thương vong, bị chết đều là nam tử.

Chiến dịch nhỏ thì chết hơn mười, trên trăm, gần ngàn người, thương vong ít nhưng không gián đoạn, thời gian dài số lượng quân sĩ chết trận cũng là không ít.

Còn nếu là bùng nổ chiến dịch đại quy mô, mỗi trận đánh, thì có thể tổn thất hơn mười vạn!

Đương nhiên, sau khi mỗi lần bùng nổ chiến dịch quá lớn, đều sẽ an bình nhiều năm.

Quân sĩ tất cả đều là nam tử, thường xuyên có thương vong, cứ tiếp tục như vậy, số lượng nữ tử vượt xa nam tử.

Liền có nam tử có thể cưới ba vợ bốn nàng hầu.

Hơn nữa, nam tử bảo vệ quốc gia, ở nhà cũng là trụ cột, là lao động chủ yếu, như vậy địa vị tự nhiên sẽ cao hơn phụ nhân.

Thế giới kiếp trước của Giang Long chú ý nam nữ bình đẳng, nhưng đến sau này, cũng phải coi trọng hiện trạng của thế giới này.

Bằng không lung tung lên tiếng nghĩ kế, tỉ lệ nam nữ lại không cân đối, đến lúc đó khiến thừa ra nhiều nữ tử cả đời không lấy chồng sao?

Thế gia nhà quyền quý, quan viên, trâm anh huân quý, còn có địa chủ thương hộ, chỉ cần trong nhà có thừa tiền, trên cơ bản nam tử đều đã nạp mấy phòng tiểu thiếp.

Lại có, tuy rằng nam tử trên chiến trường số thương vong không ít, nhưng niên đại này trọng nam khinh nữ, số lượng bé trai cao hơn bé gái, cứ như vậy sẽ xuất hiện tình huống nam tử không lấy được thê tử, hay hoặc là nử tử không gả ra được.

Thật muốn phải nam nữ bình đẳng, cũng phải giải quyết vấn đề chiến tranh trước.

Giang Long tất nhiên sẽ không ủng hộ Phan Văn Trường, không dán ra bảng cáo thị như vậy.

Hiện giờ mọi sự đã lên quỹ đạo, cho nên đám người Giang Long so với ban đầu thanh nhàn hơn rất nhiều.

Lại nói chuyện một hồi, Giang Long rời khỏi đi về hướng hậu viện huyện nha, bảo Tần Vũ đem ớt tới phòng bếp.

Đại Lệ Ti biết được Giang Long trở về, liền sửa sang lại cách ăn mặc một phen, sau đó ra đón, Giang Long hôm nay trở về sớm, thấy Đại Lệ Ti mặt mày hàm xuân, ánh mắt sáng ngời, sau khi ăn cơm tối xong, liền ôm Đại Lệ Ti vào phòng ngủ.

Theo thời gian chuyển dời, huyện Linh Thông bên này đào công trình trị thuỷ vẫn tiến triển rất thuận lợi, Vọng Sa thành, quận thủ Bàng Thành An có chút kinh ngạc.

Mơ hồ có chút lo lắng.

Chẳng lẽ tiểu tử Cảnh gia thật có thể đem đất hoang biến thành kho lúa?

Bàng Thành An lại lắc đầu, điều này sao có thể?

Nhưng mặc dù y không có cố ý tìm hiểu, nhưng vẫn nhiều ít nghe thấy được một ít tin tức.

Huyện Linh Thông đào sông khẩn điền, là hiện giờ toàn bộ là sự tình náo nhiệt nhất Tiên Châu, bên trong thành Vọng Sa phố lớn ngõ nhỏ cũng đều nghị luận, muốn không biết tin tức có liên quan huyện Linh Thông cũng khó.

Một ngày, buổi sáng, Bàng Thành An có chút đứng ngồi không yên, gọi tâm phúc của mình đến, Công Tào chủ quản Bành Hỉ, bảo y mang theo vài tên nha dịch Khoái ban đi huyện Linh Thông một lần, xem huyện Linh Thông có bao nhiêu biến hóa, công trình đào sông khẩn điền, có khả năng thành công hay không.

Bành Hỉ ứng thị, lui ra.

Sau đó chọn lấy sáu nha dịch bình thường vẫn hay dùng, cưỡi ngựa thẳng đến huyện Linh Thông.

Trên lưng ngựa, Bành Hỉ cười tủm tỉm.

Vệ Dũng là một tên nha dịch trong đó, người đã trung niên, thân hình rất là hùng tráng, gã cùng với Bành Hỉ quen biết, cho nên có chỗ nào không hiểu, liền lập tức lên tiếng hỏi:

- Bành đại nhân, trời cực nóng, đợi ở trong thành mát mẻ thoải mái bao nhiêu? Như thế nào đại nhân nhận việc phải vất vả chạy tới chạy lui như vậy còn rất vui vẻ?

Thái dương treo cao, thời tiết vô cùng nóng bức, cưỡi ngựa, trên đầu là mặt trời chói chang chạy về hướng huyện Linh Thông, đích thật là vừa mệt vừa nóng.

Trên trán Bành Hỉ, đã hiện đầy mồ hôi, nhưng tâm tình y vẫn tốt lắm:

- Ngươi biết cái gì?

Đầu tiên là bĩu môi, mới nói tiếp:

- Hiện giờ huyện Linh Thông, đã không phải là địa phương năm xưa mà chim cũng không thải rồi, đổi lại là trước khi Cảnh Giang Long nhậm chức, bản quan tất nhiên là lười chạy tới thị trấn Linh Thông.

Từ khi Giang Long tới huyện Linh Thông, có thể nói cả thị trấn, mỗi ngày một biến hóa.

- Bây giờ huyện Linh Thông, buôn bán phồn vinh, theo bản quan biết, rất nhiều nhà giàu nhà quyền quý Vọng Sa thành đều chạy tới mua cửa hàng quán rượu, tính toán trường kỳ buôn bán ở chỗ này, Bàng đại nhân vị trí cao, rất nhiều chuyện tình chỉ có thể là ngầm trộm nghe, gặp cái phong thanh, bản quan thì lại phải biết tỉ mỉ hơn.

Tên nha dịch kia kêu Hồ Bảo, thân thể gầy, rất là thông minh, nghe vậy con mắt chuyển động:

- Vậy lần này đi huyện Linh Thông, chẳng phải là có thể mò được béo bở?

Nghe thấy có thể mò được béo bở, ánh mắt tất cả nha dịch đều tỏa sáng.

Bành Hỉ cũng cười:

- Đó là tất nhiên rồi, hiện giờ huyện Linh Thông tuy rằng thế phát triển rất mạnh, nhưng nếu là bản quan nhúng tay cản trở...

Nói xong lời cuối cùng, Bành Hỉ phát ra giọng cười không có hảo ý, chỉ cần y đi Bàng Thành An nơi đó nói vài lời, có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với huyện Linh Thông.

Chỉ bằng điểm này, liền đủ để áp chế chúng quan viên huyện Linh Thông.

- Vậy chúng ta đi chuyến này, muốn bao nhiêu ưu đãi đâu này?

Nha dịch Chu Quân hỏi thẳng ra.

Rất hiển nhiên, chuyện như vậy bọn họ trước kia đã làm không ít.

Hồ Bảo nói tiếp:

- Bành đại nhân càng vất vả công lao càng lớn, tất nhiên là lên mặt đầu, giữa kẽ tay Bành đại nhân chảy ra chút liền đủ vài huynh đệ chúng ta nuôi sống gia đình rồi.

- Chuyến đi huyện Linh Thông này, chúng ta đích xác vét lên một số lớn hơn, nhưng cũng không phải bạc.

Bành Hỉ cũng híp lại hai mắt, trong mắt lóe ra hào quang khôn khéo tính kế.

Vệ Dũng khó hiểu:

- Không cần bạc, muốn cái gì?

Bành Hỉ cười gian trá:

- Huyện Linh Thông cải biến toàn thành, chẳng những nhà dân toàn bộ xây mới, hơn nữa cửa hàng bên cạnh đường phố cũng đẩy ngã toàn bộ xây dựng lại, đòi bạc, tiêu hết cũng chưa có, nhưng nếu là có thể có mấy gian cửa hàng mặt tiền ở đoạn đường phồn hoa, có thể ăn cả đời.

Sáu tên nha dịch nghe vậy đều mừng rỡ như điên.

Tuy rằng Bành Hỉ góp nhặt rất nhiều tư liệu về huyện Linh Thông, nhưng lúc xế chiều, sắp đến chạng vạng thì tới nơi, vẫn là bị biến hóa của huyện Linh Thông làm kinh sợ.

Cưỡi ngựa, đi vào gần tường thị trấn Linh Thông, Bành Hỉ nhảy xuống ngựa lưng, lấy tay khẽ vuốt xi măng mặt ngoài trát trên tường thành, vô cùng bóng loáng, y nhẹ giọng tán thưởng, lần trước đến huyện Linh Thông, chính mình không cẩn thận xem xét, chỉ cho là Cảnh Giang Long đang càn quấy, hiện tại mới hiểu được, xoa một tầng xi măng cho tường thành, có thể gia cố không ít.

Hơn nữa trơn nhẵn như thế, căn bản không chỗ mượn lực, muốn tay không trèo lên tường thành, căn bản là không thể nào.

Cái này khó trách có thể chống lại hơn ngàn quân đội dị tộc tấn công rồi.

Lần trước chiến tranh chấm dứt, Bành Hỉ đã từng tới một chuyến, chẳng qua y biết Bàng Thành An không thích Giang Long, hơn nữa sợ Giang Long mở miệng lấy công, cho nên vội vàng đến, lại vội vàng rời đi.

Có quân sĩ thủ thành nhìn thấy bọn họ, thấy Bành Hỉ mặc quan bào, không tiến lên, tìm hỏi mọi nơi một phen.

Luôn luôn nhận được Bành Hỉ hoặc là sáu tên nha dịch, cho nên quân sĩ thủ thành cũng không đến hỏi han.

Bành Hỉ mang theo sáu người, thuận lợi xuyên qua cửa thành.

- Ô! Đường phố thật rộng!

Đi ra cửa thành âm u, trước mắt Bành Hỉ trở nên sáng ngời.

Ánh vào trong mắt, là đường phố rộng khoảng chừng mười trượng.

Trên đường cái người đến người đi, hai bên đường phố bày biện rất nhiều hàng nhỏ vỉa hè, vô cùng náo nhiệt, còn có thật nhiều đám người chạy bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, không ngừng la hét rao hàng.

- Bành đại nhân, này, này trên mặt đất không ngờ cũng rải có xi măng!

Tên nha dịch Triệu Bình kinh hô.

Thanh âm khá lớn, hấp dẫn đến rất nhiều ánh mắt dân chúng, tuy nhiên mới tới huyện Linh Thông mọi người đều sẽ hô hô như vậy, đám dân chúng gặp nhiều, cũng liền không xem ra gì.

Chỉ có điều ở trong lòng, có chút tự hào.

Lấy mình là người huyện Linh Thông mà kiêu ngạo.

Bành Hỉ gặp rất nhiều người nhìn sang, không khỏi trừng mắt nhìn Triệu Bình một cái.

Triệu Bình bị hù co đầu rút cổ.

Lúc trước la thất thanh, đưa tới ánh mắt dân chúng, đích thật là hơi mất mặt.

Tuy rằng trừng mắt nhìn Triệu Bình một cái, nhưng kỳ thật Bành Hỉ cũng vô cùng giật mình, không ngờ toàn bộ đường cái đều được trải xi măng!

Ông trời, huyện Linh Thông này có bao nhiêu tiền?

Không ngờ một khoản kinh phí lớn như thế!

Còn có đường phố rộng như vậy, đã vượt xa Vọng Sa thành.

Đoàn người nắm dây cương, chậm rãi đi lại ở trên đường cái, không ngừng nhìn xung quanh.

Trong ánh mắt sáu tên nha dịch tràn đầy hâm mộ, những nhà dân xây quá đẹp, toàn bộ chính là tường gạch.

Tuy rằng bọn họ là công sai, ngoại trừ tiền tiêu hàng tháng, còn có một chút ám thu vào, nhưng bởi vì địa vị thấp, còn phải chuẩn bị cao thấp, cho nên nhà mình không coi là cũ nát, nhưng cũng chỉ bình thường thôi.

Ở Vọng Sa thành, có thể ở trong thành có một khu nhà thuộc về mình đã là rất tốt.

Bành Hỉ thì vẫn đang ngạc nhiên thán phục, nhà cửa y tất nhiên so với những phòng gạch kia thì lớn và tinh xảo hơn rất nhiều, không cần phải đỏ mắt, y trước kia chỉ biết đường phố trong thị trấn Linh Thông có cải biến, lại không nghĩ cải biến xinh đẹp như thế.

Không ngờ khiến nhiều dân chúng như vậy, đều vào ở phòng mới.

Mấy người một đường đi tới dịch trạm huyện Linh Thông.

Bành Hỉ là quan viên, lần này tới huyện Linh Thông khảo sát không phải một hai ngày trở về, xuất hành phải ở dịch trạm, mặc dù Vọng Sa thành cách nơi này không xa lắm.

Mấy người vào dịch trạm rửa mặt một phen, không ăn cơm, liền lại đi ra.

- Bành đại nhân, chúng ta bây giờ đi huyện nha?

Hồ Bảo tiến lên trước, sắc mặt có chút kích động.

Huyện Linh Thông biến hóa quá lớn, hơn nữa khẳng định vô cùng có tiền, bằng không không thể đem thị trấn cải biến mới tinh xinh đẹp như thế.

Vệ Dũng, Triệu Bình, còn có ba tên nha dịch khác cũng không thể chờ đợi.

Nhưng Bành Hỉ lại nhẹ nhàng lắc đầu, thân thế lai lịch của Giang Long hiện nay không người không biết.

Không phải dễ bắt chẹt như vậy!

Trực tiếp tới áp chế có khi lại ăn đau khổ.

- Các ngươi đi theo bản quan!

Bành Hỉ nhìn mọi nơi, căn cứ trí nhớ trước kia, đi theo phương hướng nhớ đại khái, tới nhà một người.

Một nén hương thời gian, mọi người đứng ở trước cửa một nhà.

Bành Hỉ vuốt cằm, Vệ Dũng lập tức tiến lên gõ cửa.

Lúc này cách đó không xa một bóng người, đột nhiên xoay thân chạy chậm rời khỏi.

Chỉ chốc lát, lãnh đạo Tạo ban sai dịch huyện nha Hà Đạo vội vàng chạy tới huyện nha.

Nghe Hà Đạo có việc cầu kiến, Giang Long truyền vào.

Đợt này Hà Đạo cũng bị phái đi, mỗi ngày bận bịu rất mệt mỏi, cả người đều gầy một vòng, tuy nhiên lúc có chuyện để xử lý, quyền lực trong tay cũng tăng nhiều, cho nên cũng không oán giận, tinh thần cực kỳ tốt.

- Đại nhân, Công Tào chủ quản Vọng Sa thành Bành Hỉ Bành đại nhân, mang theo sáu nha dịch mới vừa tới thị trấn, tuy nhiên ở vào dịch trạm xong không có lập tức đến huyện nha, trước tiên đi tới quý phủ giáo thụ Phan đại nhân.

Hà Đạo tiến vào bẩm báo.

----------oOo----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play