Thay đổi ngựa đầu đàn không có nghĩa đàn ngựa sẽ nghe lời đầu đàn mới.
Dù sao Hắc Thuỵ xa lạ với bọn chúng.
Nếu Hắc Thuỵ phải đi hướng thị trấn Linh Thông, sẽ có một số con đi theo.
Giang Long không muốn như vậy, tìm thấy đàn này hắn muốn bắt toàn bộ.
Chia làm hai tốp như vậy tổn thất biết bao nhiêu bạc chứ.
Chí có điều hiện tại con đầu đàn đã chết, lại không thể mang Hắc Thuỵ về, phải để chúng quen thân nhau đã, nên làm cái gì bây giờ?
Đám người Giang Long cũng không thể lưu lại trà trộn và đàn ngựa được.
Huyện Linh Thông có nhiều chuyện như vậy không thể vắng mặt Giang Long được.
Hắn cũng không bỏ việc được.
Tần Vũ lúc này nhìn ra Giang Long khó xử, chủ động nói:
- Mặc dù Hắc Thuỵ trung thành, thả nó vào đàn ngựa hoang nó sẽ không biến thành ngựa hoang bỏ đi luôn nhưng bên ngoài không an toàn, tiểu nhân sợ dã thú làm nó bị thương.
Nên tiểu nhân muốn một mình ở lại cùng Hắc Thuỵ.
Giang Long nhíu mày không ý kiến.
- Tiểu nhân đi theo đàn ngựa hoang này nhân tiện thăm dò lãnh địa lớn nhỏ của chúng, về sau không sợ chúng trốn thoát.
Tần Vũ nói thêm.
Giang Long lo lắng:
- Ban đêm âm u lạnh lẽo, người ở bên ngoài như vậy…
Tần Vũ khẩn trương nói:
- Tiểu nhân ngủ cùng Hắc Thuỵ, không có việc gì đâu.
- Được rồi.
Hắn nghĩ một chút cuối cùng đồng ý.
- Tuy nhiên ngươi phải tỉnh táo một chút, ở bên ngoài không thể so với ở nhà, ngươi lại chỉ có một mình, không có ai giúp đỡ, không cẩn thận lại bệnh không dậy nổi.
Huống chi trên thảo nguyên còn có rất nhiều dã thú.
- Tiểu nhân nhớ rồi.
Giang Long đúng là lo lắng đàn ngựa này không có con đầu đàn sẽ đi không phương hướng, ra khỏi lãnh địa hiện tại. Tần Vũ không yên lòng Hắc Thuỵ muốn đi cùng nó, Giang Long tất nhiên đồng ý.
Sắc trời còn sớm, không biết lãnh địa của đàn ngựa này lớn như thế nào.
Cho nên Giang Long phái một nha dịch trở về mang đồ ăn đến.
Đến trưa, Tần Vũ đi theo đàn ngựa hoang vào sâu trong đại thảo nguyên.
Tần Vũ cưỡi Hắc Thuỵ trên lưng làm nhiều con tò mò, nhưng giờ Hắc Thuỵ là đầu đàn rồi nên đàn ngựa không dám làm gì Tần Vũ.
Một ít con ngựa cái chạy tới xum xoe, hiển nhiên là chọn trúng Hắc Thuỵ.
Đàn ngựa này chỉ có khoảng hơn hai ngàn năm trăm con, vẫn thuộc dạng số lượng ít.
Cũng chỉ có con đầu đàn cũ coi như không tệ, những con còn lại rất bình thường.
Hắc Thuỵ và mấy con ngựa cái vui đùa với nhau, nhưng nó không có chọn con nào.
Đến khi đàn ngựa đi khỏi tầm mắt, Giang Long mới mang mọi người quay lại thị trấn.
Đường sông dẫn nước đào sắp xong nên hôm nay hắn mặc quần áo bố vải nát trà trộn vào đám dân.
Muốn hiểu biết một chút về cuộc sống của dân chúng Bắc Cương.
Đến khi nghe được những câu chuyện thật của họ, hắn mới biết được cuộc sống của dân chúng bắc Cương so với mình tưởng tượng còn khó khăn hơn nhiều.
Một người đàn ông đang đào đất quan tâm hỏi:
- Vương Lục, nghe nói mẹ ngươi bệnh nặng lắm?
Rất nhiều người ở các địa phương tới đây, nửa đường gặp nhau liền kết bạn đi vào huyện Linh Thông, lúc trước không quen biết, chắc là sau vài lần gặp mặt nói chuyện nên hỏi thăm thôi.
Người tên Vương Lục tiếng nói trầm thấp trả lời:
- Trước khi đến đây đã lo xong hậu sự rồi.
Câu trả lời khiến người đàn ông giật mình kinh hãi:
- Hả? làm sao mà lại nhanh thế?
- Không có tiền bốc thuốc chứ sao.
Vừa dứt lời xung quanh yên lặng xuống.
Không riêng gì Vương Lục, nhà bọn họ cũng thế, không có tiền.
Nếu không phải đến đào sông, bọn họ là lao động chính trong nhà, bản thân ăn bữa đói bữa no, chứ chưa nói đến người già và trẻ con trong nhà.
Chủ yếu làm việc này được ăn no một chút.
Cái này không phải bất hiếu với người già trong nhà, nhưng lao động chính mà ăn không được bụng thì không làm việc được.
Người yếu thì không ai thuê làm cả.
Đến lúc đó trong nhà không có thu nhập, chẳng phải là cả nhà chết đói.
Cho nên cho dù không hiếu thuận được với cha mẹ, làm đau lòng đứa nhỏ, nam nhân đều cố gắng làm cho mình no bụng trước.
Giang Long rời khỏi chỗ này đi tới nơi khác.
Hắn cùng đám người Đồ Đô trong tay cầm xẻng giúp đỡ mọi người.
Dùng xẻng xúc đất vào xe ngựa.
Đợi xe đầy đất sẽ có người đánh xe mang đất ra chỗ xa đổ.
Chỗ này đang đào đường sông trên bờ đê.
Người ở đây ít, sau khi xe ngựa rời khỏi có chút thời gian ngắn nghỉ ngơi trò chuyện.
Càng nhiều người đào sông dẫn nước, chỉ cần đổ đất hai bên bờ sông là được
Giang Long không muốn ép dân quá nên bọn họ nghỉ ngơi trò chuyện hắn xem như bình thường.
Huống chi khi xe ngựa quay lại, lúc đó dân chúng trong khoảng thời gian ngắn sẽ làm hết sức, cơ bản không ai làm biếng.
Xe ngựa vừa đi, một đại hán nâng ống tay áo lên lau mồ hôi, người này rất hay nói.
- Trước khi tới nơi này, thôn bên cạnh ta có người chết đói. Trong nhà có nhiều người, một lão nhân trong nhà không có gì ăn liền tuyệt thực tự vẫn.
- Ôi cuộc sống khó khăn!
Bên cạnh có người nhẹ nhàng thở dài.
- Ở chỗ chúng ta cũng có người chết đói.
- May mắn thấy bên này tuyển người đào đường sông, ta đây mới có thể thoát cảnh chết đói.
Giang Long sắc mặt âm trầm, đi đến bờ sông giúp đỡ đào bùn đất.
- Trong thôn ta mới có nhà mới có hỷ sự, lão Đại trong nhà cưới vợ, ông cụ trong nhà lại bệnh nặng, không có tiền bốc thuốc, lão thái bà đã năm mươi tuổi, trong bụng còn mang thai nữa.
- Hả? thế có sinh ra không?
- Sinh rồi, là một bé gái.
- Cuối cùng thế nào?
- Còn có thể thế nào? Một bé gái từ nhỏ đến lớn ăn bao nhiêu cơm đâu. Nhà kia nhân khẩu lại nhiều, mới sinh ra còn chưa mở mắt đã bị dìm chết rồi.
Nghe đến đó Giang Long dẫn người rời khỏi.
Không vì công trình tiến triển thuận lợi mà tâm tình tốt.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một bé gái còn chưa mở mắt đã bị chết chìm.
Đó là một sinh mạng!
Mặc dù hắn không phải người nhân từ, nhưng trái tim mơ hồ có chút đau.
Đám người Đồ Đô thấy hắn tâm trạng không tốt nên yên lặng theo sau về huyện nha.
- Trình tiên sinh, ngươi viết một bảng cáo thị, bắt đầu từ ngày mai chiêu mộ phụ nữ tới đào sông, tiền công bằng một nửa của nam tử.
Vừa mới bước qua khỏi cửa, Giang Long không thèm để ý Trình Trạch cùng Chu Kỳ đang trao đổi sự tình, một lời đánh gãy.
Trình Trạch nghe vậy mày nhăn nhẹ lại.
Thế nào lại chiêu mộ cả phụ nữ nhanh thế.
Theo kế hoạch lúc trước là khi con sông này đào gần hoàn chỉnh mới chiêu mộ phụ nữ đến san đất cho phẳng.
Tuy nhiên y cũng có mắt nhìn người, thấy Giang Long sắc mặt không tốt nên không hỏi nhiều.
Trực tiếp mở giấy ra cầm bút lên viết.
Chu Kỳ đứng lên chào Giang Long, sau đỏ lẳng lặng ngồi ở một bên.
Trình Trạch đem bảng cáo thị viết xong, Giang Long cho người sao ra hơn hai mươi bản, sau đó phái nha dịch đưa đến các thị trấn quanh đó dán.
Xong việc sắc mặt Giang Long mới dễ nhìn một chút.
Trình Trạch lúc này mới hỏi chuyện.
Nghe Giang Long nói xong, y chỉ khuyên Giang Long nghĩ thoáng một chút.
Năm đó đi theo Cảnh Hiền, Trình Trạch đâu chỉ thấy mấy cảnh như vậy.
Chu Kỳ cũng thở dài khuyên nhủ.
Đây chính là thói đời, chỉ toàn bi thương mà thôi.
Lại nói:
- Cảnh đại nhân quan tâm đến dân chúng là phúc của dân chúng, lần này chiêu mộ phụ nữ tới làm việc có thể làm cho rất nhiều gia đình có cơm ăn no rồi.
Ăn no bụng?
Lúc mấy chữ này lọt vào tại Giang Long có cảm giác thật lạ.
Đồng thời hắn cũng quyết định đặt ra mục tiêu cho mình, làm cho huyện Linh Thông trở thành kho lúa lớn nhất Bắc Cương!
Có lương thực, dân chúng mới có thể no bụng!
Măc dù có người khuyên giải nhưng tâm trạng không tốt của hắn vẫn kéo dài mấy ngày mới nhạt đi.
Kinh thành, hậu viện Cảnh phủ.
Cảnh lão phu nhân gọi Lâm Nhã tới, cười tủm tỉm chỉ tay lên mặt bàn:
- Đây là Giang Long vẽ bức tranh thảo nguyên tươi tốt cho ta, đêm qua mới về tới.
Lâm Nhã nghe vậy ngạc nhiên vui mừng, vội tiến lên vài bước nhìn bức tranh.
Bức hoạ này bút pháp và bố cục vô cùng lớn.
Trước mắt có chút gió được vẽ một cách tinh tế, có vài con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ, hoặc phe phẩy vẫy đuôi, hoặc cọ người vào con ngựa bên cạnh.
Thần thái ngựa hoang giống như thật.
Dưới chân con ngựa hoang có mấy đoá hoa dại không đồng nhất.
Cách đó xa xa là một đám dê bò ngựa, bên cạnh có hơn mười lều trướng của dị tộc.
Còn có mấy người dị tộc đang cưỡi ngựa chăn gia súc.
Xa xa hình ảnh không rõ ràng lắm.
Tuy rằng mơ hồ nhưng lại có một khí thế trang nghiêm, đó là một toà thành trì cao lớn, trên tường thành cờ bay trong gió, kiến định đứng đó như thủ hộ một phương.
- Thấy thế nào?
Cảnh lão phu nhân để Lâm Nhã nhìn một hồi mới cười ha ha hỏi.
Lâm Nhã lập tức tán dương:
- Không nghĩ tới phu quân vẽ hoạ bút lại có thể rõ ràng như thế.
- Ha ha!
Cảnh lão phu nhân nghe vậy cười to thoải mái.
Tôn tử là bà tự tay nuôi lớn, tôn tử xuất sắc nàng đương nhiên tự hào.
Không thể không nói, biểu hiện của Giang Long quả thật là rất xuất sắc.
Cùng Lâm Nhã hàn huyên một hồi, Cảnh lão phu nhân lấy ra một phong thư đưa cho Lâm Nhã.
- Đây là Giang Long gửi cho cháu đấy.
Nói xong Cảnh lão phu nhân còn chớp chớp mắt trêu Lâm Nhã.
Tâm tình tốt nên thân thể Cảnh lão phu nhân khoẻ mạnh, có chút tính nết trẻ con.
Lâm Nhã xấu hổ đỏ bừng mặt, tiến lên nhận thư rồi quay đầu chạy mất.
Cảnh lão phu nhân lại được dịp cười một trận.
Hiện giờ Cảnh phủ trong ngoài có rất nhiều việc, Cảnh lão phu nhan giao toàn bộ cho Lâm Nhã xử lý.
Lâm Nhã chạy về phòng của mình, đuổi hết đám nha hoàn đi mới lặng lẽ mở thư ra.
Về phần nha hoàn Đỗ Quyên, Lâm Nhã bây giờ có nhiều chuyện phải làm, quyền lực lớn, tuỳ tiện tìm một vài việc là có thể giao cho Đỗ Quyên.
Bắt Đỗ Quyên làm việc, trả lại cho ả một ít quyền lực, Đỗ Quyên muốn cự tuyệt cũng không được.
Cuối cùng Đỗ Quyên tận dụng quyền lực trong tay cố gắng thu chút tiền của.
Về sau có chuyện gì, có tiền phòng thân mới tốt nhất.