Chằng lẽ Cảnh Giang Long thật sự không cần quan tâm đến sắc đẹp của mình ư?
Đại Lệ Ti hôm nay nằm trên giường một ngày, tuy rằng đã muộn, vẫn không ngủ được, nghĩ ngợi lung tung.
- Không thể nào!
Nếu quả thật không cần quan tâm, đêm qua hắn làm sao có thể điên cuồng như vậy?
Nghĩ đến đây, Đại Lệ Ti lại có một tia lo lắng cùng tự tin, nàng nhớ đến lúc ấy trong ánh mắt Giang Long tràn ngập vô tận dục vọng
Không chỉ muốn nàng tranh phong, mà còn luận cái thắng thua.
Cho đến lúc đêm khuya, Đại Lệ Ti mới có một tia bối rối, tay không vỗ nhè nhẹ.
Lão bà mở cửa đi tới.
- Cảnh Giang Long cần mua một lượng lớn sắt thỏi, rèn những vật như xẻng, cuốc chim, bà nói dùm câu với tổ chức, bọn họ sẽ phải giúp.
Hiện giờ thanh danh Giang Long lớn dần, không chỉ là thân thế không tầm thường, nếu như có thể đem Giang Long khống chế trong lòng bàn tay, tổ chức của Đại Lệ Ti tất nhiên có lợi thật lớn.
Về phần Giang Long tài hoa hiển lộ ra, chắc có lẽ không khống chế tốt như vậy, lại suy đoán xem Đại Lệ Ti có nói dối tổ chức hay không?
Tất nhiên cũng có người hoài nghi, cái tổ chức này bên trong đối với thủ hạ, cũng không thể nào trăm phầm trăm hoàn toàn tín nhiệm.
Tuy nhiên phụ thân của Đại Lệ Ti ở trong tổ chức có địa vị cực cao, vả lại trung thành và tận tâm, cho nên bọn họ đối với Đại Lệ Ti vẫn tương đối tín nhiệm đấy.
Về phần Giang Long rất có năng lực…Có câu nói rất đúng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu anh hùng bại bởi sắc đẹp?
Rất nhiều rất nhiều rồi!
- Vâng.
Lão bà lên tiếng trả lời.
- Giá cả tận lực rẻ một chút.
Đại Lệ Ti lại bồi thêm một câu, sau đó nhắm đôi mắt đẹp lại.
Lần đầu tiên giao phong đã thua bởi Giang Long, nàng cũng phải tỏ vẻ một chút.
Nếu muốn chơi, phải tuân theo quy củ.
Phá hủy quy củ, về sau liền không ai cùng nàng chơi nữa.
Lão bà thấy Đại Lệ Ti không có phân phó khác, thổi tắt ngọn nến, tay chân nhẹ nhàng lui ra.
Tin tức rất nhanh truyền ra ngoài.
Tuy rằng gần đây vô cùng bận rộn, nhưng Giang Long sáng sớm vẫn đang rèn luyện thân thể, cùng với thân thể khôi phục, hơn nữa kiên trì bền bỉ khổ luyện, khí lực của hắn tăng trưởng thật nhanh.
Cho dù là cùng Đồ Đô đến đấu tay, Đồ Đô cũng không thể một chút đã thắng được hắn.
Điều này làm cho Cương Đế Ba Khắc, Đồ Đô, còn có Tần Vũ đều vô cùng giật mình.
Phải biết rằng Giang Long trước kia rất nho nhã yếu ớt.
Đừng nói là Đồ Đô, cho dù là cô gái hơi có chút khí lực, đều có thể dễ dàng thắng Giang Long.
Đồ Đô vai rộng eo thon, là một đại lực sĩ, bằng không làm sao có thể điều khiển được hai lưỡi búa lớn?
Hai tay nhoáng lên một cái, bình thường năm sáu người thanh niên trai tráng cũng không là đối thủ.
Giang Long tương đối hài lòng với tiến bộ của mình, cỗ thân thể này còn nhỏ, về sau có thể tăng trưởng còn rất lớn, khôi phục kiếp trước, thậm chí là vượt qua sức lực kiếp trước cũng đều có thể.
Nguyên bản đã ngừng uống phương thuốc cổ, ngoại trừ ra ngoài không tiện, còn một điều, chính là hiện tại dược lực lớn vô cùng, sau khi thân thể bình phục, lại tăng cường chất bổ thì sẽ thượng hỏa.
Bổ nhiều nữa, lỗ mũi đổ máu là nhẹ đấy.
Nhưng hiện tại Giang Long cũng tính toán lại uống lần nữa.
Có Đại Lệ Ti, hắn đã không sợ thượng hỏa rồi.
Buổi sáng hôm nay vẫn không thấy Đại Lệ Ti xuất hiện, Giang Long ăn qua điểm tâm, mang theo mọi người rời khỏi thành trì thẳng đến chỗ nhà ở che chắn giản dị.
Việc quá nhiều, hắn đã cùng đám người Trình Trạch thương lượng tốt, có chuyện gì, phái người báo tin, không cần tụ họp cùng một chỗ sáng sớm mỗi ngày.
Giang Long dậy sớm, nhưng đầu tiên là rèn luyện, lại ăn qua điểm tâm, canh giờ cũng đã không còn sớm.
Thời điểm bọn họ đi, đám tráng đinh chiêu mộ được đã khởi công một hồi lâu.
Nhân công nhiều, vật liệu lại không lo thiếu, cho nên hiệu suất lợp phòng rất cao, tuy nhiên dân tráng phụ cận thị trấn sẽ liên tục đi vào không ngừng, cho nên tốc độ lợp phòng càng nhanh càng tốt.
Nhà ở không thể chỉ làm ở một chỗ, mà Giang Long cũng đã chọn xong địa điểm.
Không thể đặt ngay ở đường đào sông, cũng không thể cách tuyến đường quá xa.
Bằng không hoặc là hủy phòng ở đi, hoặc là dám dân tráng phải đi đi về về quá lãng phí thời gian.
Nhiều lần tự hỏi, Giang Long đã xác định tuyến đường sông xong, sau đó liền xác định khu vực dựng phòng ở.
Không ngoài dự liệu của hắn, dân tráng đến làm việc càng ngày càng nhiều, chỉ có thời gian nửa ngày, liền tăng lên thêm mấy trăm người.
Tại lần trước bao vây bọn Mã phỉ chặn đường cướp lương, Giang Long mua được một trăm con ngựa rồi.
Một trăm con ngựa này có tốt có kém, tuy nhiên buộc lên xe ngựa, kéo một ít bó củi cùng vật liệu che phòng cũng không thành vấn đề.
Vật liệu không khan hiếm, dân tráng đến sẽ khỏi phải nhàn rỗi.
Sau khi an bài một số việc xong, Giang Long bắt đầu vẽ bức họa tuyến đường sông.
Tuyến đường này trước tiên phải vẽ xong, chỉ dựa vào mắt nhìn tuyệt đối không được, bằng không cứ đào lấy đào để sẽ bị sai lệch.
Họa tuyến không phải trên vẽ trên mặt đất.
Mà là tìm dây thừng dài, buộc ở trên côn gỗ ngắn nhỏ, sau khi rớt ra, xác định tốt phương hướng, sẽ đem con gỗ cắm một đầu vào trong đất.
Mỗi đoạn dây thừng có thể có cái dài khoảng hai mươi trượng.
Xác định tốt phương hướng cho đường sông, việc này không thể khinh thường.
Phải quan sát địa hình cẩn thận.
Phương hướng đường sông cũng phải thay đổi theo địa hình, không phải đào một mạch thẳng tắp.
Định chế tốt phương hướng căn cứ địa hình cũng có thể cấp nước tưới đồng ruộng tốt hơn trong tương lai.
Con sông này nói là dùng để tưới ruộng, không phải kênh đào nhân tạo, đào kênh đào tự nhiên là tận lực đào thẳng để thu nhỏ lại công trình, tiết kiệm nhân lực vật lực.
Bận đến giữa trưa, bức họa tuyến đường khoảng chừng được ngàn trượng.
Nơi này cách thị trấn vẫn còn có chút khoảng cách, Giang Long và đám người Đồ Đô dứt khoát không trở về.
Trực tiếp cùng nhóm dân tráng cùng nhau ở trên công trường dùng cơm.
Đồ ăn cũng giống của nhóm dân tráng ăn giống nhau, nơi này bão cát khá lớn, nhóm dân tráng tuy rằng nhìn ra Giang Long và đám người Đồ Đô quần áo đẹp đẽ quý giá, hẳn không phải là người bình thường, nhưng mặt mũi bọn họ bị đất cát làm cho mặt xám mày tro, cho nên không bị nhóm dân tráng nhận ra.
Không nhận ra, Giang Long và nhóm dân tráng nói chuyện phiếm, lại càng dễ dàng hơn.
Bằng không dân chúng bình thường, có mấy người dám cùng Huyện lệnh nói chuyện?
Cho dù có bạo dạn, cũng là lắp bắp đấy, và không dám ăn ngay nói thật.
Dân chúng ngồi ở bốn phía Giang Long đều là từ huyện khác tới, còn có một số đến từ thành Vọng Sa, thành Vọng Sa tuy rằng được Bàng Thành An quản lý không tệ, nhưng cũng không phải nhà nhà đều có thể ăn no bụng.
Nhóm dân tráng vây tụ ngồi cùng một chỗ, đang ăn cơm, trò chuyện, trên mặt mỗi người đều mặc sức tươi cười vui vẻ.
Giang Long nghe được nhiều nhất, là lời khen ngợi về mình.
Tất nhiên không khen hắn rất thông minh, có quyết đoán, dám ở chỗ này đào đường sông, muốn khai khẩn ruộng đồng.
Mà rất đơn giản, nói nơi này đào sông dẫn nước, bọn họ liền có việc để làm, hơn nữa tiền công không thấp, mỗi ngày còn có thể ăn no bụng.
Có một số dân tráng không biết đủ, thở dài nói:
- Nếu cũng điều động phụ nữ thì tốt rồi.
Rất nhiều người liền lên tiếng phụ họa theo.
Nếu nói cũng chiêu mộ đàn bà bọn họ nhất định sẽ đem thê tử cùng mang đến.
Giang Long ngẫm nghĩ một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu.
Công trình này mới vừa vặn khởi công, đều là việc khổ cực, tuy rằng cái đất Bắc Cương này đàn bà cũng có khí lực khá lớn đấy, nhưng tóm lại không so với đàn ông được.
Còn không có chỗ dùng đến đàn bà.
Cũng không thể đưa đàn bà tới ăn không ngồi rồi được.
Đợi cho công trình mở rộng, một số vùng trũng hoặc là chỗ nhiều đá nhỏ cần lấp đất, khi đó đào bùn đất từ sông kéo qua, mới có việc làm cho đàn bà.
Chính là đem đất rải bằng ra.
Việc này đúng là không quá mệt mỏi.
Đàn bà hoàn toàn có thể làm.
Giang Long muốn giữ hết những người này ở lại huyện Linh Thông, chiêu mộ đàn bà lại đây, mới có chỗ an cư tốt.
Cho nên tới thời điểm nên chiêu mộ đàn bà, hắn sẽ lập tức dán bảng cáo thị ra.
Bánh bao trộn, hạt kê vàng và gạo cùng trộn lẫn một chỗ nấu cháo, đây là từ lúc Giang Long đi vào thế giới này, ăn một bữa cơm đơn giản nhất.
Tuy nhiên quá mệt mỏi bởi vì bận rộn, đến nỗi cảm thấy không thể nuốt xuống được.
Lại có Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc hai người không quen, bọn họ thân hình cường tráng, mỗi bữa không thịt là không vui đấy.
Chỉ là ăn đồ chay mà nói, mặc kệ ăn bao nhiêu, sẽ có một loại cảm giácthấy ăn mãi không no bụng.
Giang Long liền nghĩ, tiếp tới ngày mai, nhất định phải tự mình mang cơm lại đây mới được.
Ăn không đủ no bụng thì làm việc như thế nào được?
Hiện tại hắn làm bức tranh tuyến đường v..v, đám người Đồ Đô đều ở một bên giúp đỡ hắn.
Loại chuyện lặt vặt này, một người cũng không thể làm được.
Buổi chiều, đám người Giang Long tiếp tục.
Trong thị trấn nếu có chuyện gì phát sinh, Trình Trạch sẽ phái người truyền lại tin tức, cho nên đến tối trở lại trong thành, Giang Long không tới tiền đường, mệt nhọc cả ngày, ai cũng mơ tưởng nghỉ ngơi sớm một chút.
Hôm nay Đại Lệ Ti ngồi trong phòng chờ Giang Long trở về, tuy nhiên chỉ là cùng nhau ăn cơm, sau đó liền đứng dậy rời đi.
Rời khỏi phòng Giang Long, Đạ Lệ Ti mới bất mãn hừ lạnh một tiếng.
Lúc ăn cơm Giang Long cúi đầu ăn như hổ đói, liếc mắt một cái ngắm nàng cũng không, sau khi ăn cơm xong, cũng không che dấu chút nào bối rối, tỏ rõ muốn buồn ngủ.
Nàng coi như không có ý kiến gì, cũng chỉ có thể rời khỏi.
Chung quy mặt dày mày dạn lên giường Giang Long cũng không được.
Nàng tuy rằng quyến rũ, một lòng muốn cám dỗ Giang Long, nhưng cũng không thể dùng cách không mặt mũi này được.
Cám dỗ, chính mình chủ động trước, sau đó cũng muốn đối phương kia chủ động dựa tới mới được.
Bằng không chính là thấp hèn rồi.
Đại Lệ Ti rời khỏi chưa được bao lâu, Hắc Y Vệ đột ngột xuất hiện trong phòng.
- Tiểu thiếu gia, đây là ngân phiếu mười vạn lượng, xin ngài kiểm tra lại.
Vừa nói chuyện, Hắc Y Vệ hai tay cầm lấy ngân phiếu lần lượt cung kính đưa đến trước mặt Giang Long.
Giang Long giơ tay nhận lấy đặt vào bên giường, ngẫm nghĩ một chút, lại cầm lấy một nửa đưa tới, mở miệng nói:
- Ta nghĩ phải đào sông khẩn điền, nhất định phải chiêu mộ rất nhiều dân tráng, bởi vì cần phải bao cơm cho nên đối với lương thực nhu cầu cực kỳ lớn, ngươi cầm năm vạn lượng ngân phiếu toàn bộ mua lương thực sau đó đưa đến nơi đây.
- Vâng.
Hắc Y Vệ không do dự, lên tiếng trả lời tiếp nhận ngân phiếu.
- Cố gắng đè thấp giá cả, bạc của ta chỗ này vẫn còn có chút khan hiếm, nhưng không thể lấy hàng giả tới đây, nếu lương thực có thối rữa, ta chỉ hỏi ngươi!
- Tiểu nhân hiểu rồi.
- Phải lo liệu thật nhanh.
- Vâng!
Ngày hôm sau, đám người Giang Long lại đi ra khỏi thành, tiếp tục công tác.
Trước tiên vẽ xong bức tranh tuyến đường sông, Giang Long mới có thể rảnh tay ra, làm việc khác.
Đến trưa, đi tới bên bờ Hồn Hà, Đồ Đô từ trên lưng ngựa cầm hộp đồ ăn ngày hôm nay mang đến, đem thức ăn dọn xong.
Có rượu có thịt, Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc mới xem như ăn no bụng.
Dùng nước Hồn Hà rửa bát đũa, đang muốn tiếp tục công việc, ánh mắt của Giang Long đột nhiên sáng lên.
Bởi vì cách đó không xa, có một bầy ngựa hoang đi vào bên bờ sông uống nước.
Ở trên đại thảo nguyên mênh mông bát ngát, cuộc sống từng con rồi từng đàn ngựa hoang, những con ngựa này đều là vật vô chủ có bản lĩnh bắt được coi như là của ngươi.
Tuy nhiên ngựa hoang tính nết dữ dằn, không dễ bắt nạt như vậy đâu.
Chỉ có tay lão luyện có kinh nghiệm mới có thể thỉnh thoảng bắt được dăm ba con kéo về nhà.
Con ngựa hoang chạy rất nhanh, tính công kích cực kỳ lớn, đừng tưởng rằng ngựa ăn cỏ thôi đấy, thì sẽ không cắn người.
Hơn nữa đàn ngựa hoang nếu hoảng sợ, sẽ tìm một phương hướng chạy như điên, nếu ngươi vừa lúc đứng ở phía trước bầy ngựa chạy trốn, như vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi trúng giải thưởng lớn là tan xương nát thịt.
Bầy ngựa chạy qua, ngươi liền bị giẫm đạp thành một bãi thịt nát.
Phải biết rằng cho dù sói hoang dã sống trên thảo nguyên, cũng không dám dễ dàng trêu chọc đàn ngựa hoang.
Đàn ngựa hoang bình thường đều có Mã vương là đầu lĩnh, Mã vương là không e ngại sói hoang dã đâu, có gan trực diện và sói hoang dã tranh phong đối chiến.
Sói hoang dã bình thường cũng đuổi không kịp con ngựa hoang, chỉ có gặp được con ngựa già yếu, hoặc là bị bệnh, theo không kịp bước chạy bầy ngựa, mới có thể chết trong miệng sói hoang.
Gaing Long nhiều ít cũng biết một chút, nhưng vẫn trông thấy mà thèm.
Đây là một đàn ngựa hoang không lớn, ước chừng một ngàn con.
Nếu có thể bắt được toàn bộ, có thể tuyệt đối là một số của cải không nhỏ a.
---------oOo----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT