Mục Hiên đề nghị tìm mã phỉ lại đây, tất nhiên không phải thật muốn để mã phỉ trực tiếp cướp muối ăn đi.

Bằng không tất cả quan tướng trong quân đội đều phải trên cõng tội danh lớn lao.

Tổn thất ít, chính là bị giáng chức quan.

Còn nếu là tổn thất nặng hơn, đầu Mục Hiên và Quách Phóng nhất định là phải chuyển nhà.

Muối ăn quá trọng yếu, mặc kệ hai người có bao nhiêu bối cảnh, cũng sẽ vô dụng thôi.

- Vậy ý của Mục đại nhân là?

Một tiểu thương hỏi.

- Mã phỉ tới cướp bóc, Quách Phóng nhất định phải chỉ huy biên quân ứng đối, cho đến lúc này, làm sao còn có tinh lực phân thần đi bảo hộ Cảnh Giang Long? Đến lúc đó trường hợp hỗn loạn, mà ở trong loạn quân, bản quan tùy tiện phái tên lính quèn là có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn.

Cảnh Giang Long ở trong mắt Mục Hiên chỉ là một thư sinh văn nhược, khi nói chuyện vẻ mặt Mục Hiên rất tự tin:

- Đến lúc đó mã phỉ lại phối hợp một chút rút lui chậm một chút, bản quan đã nói Cảnh Giang Long bị mã phỉ giết chết, không bắt được hung thủ rất khó công đạo với triều đình, bảo Quách Phóng mang binh đuổi theo. Y không dám không nghe theo mệnh lệnh của bản quan! Mã phỉ kéo Quách Phóng, chúng ta vừa lúc làm việc.

- Mục đại nhân quả nhiên cao minh.

Một tiểu thương ánh mắt lóe sáng:

- Đợi họ Quách trở về, chúng ta đều tự đã đem phần của mình chở đi rồi.

- Đợi Quách Phóng trở về, cho dù biết cái chết của Cảnh Giang Long có kỳ quái, nhưng y cũng không có biện pháp, trong loạn quân đao thương không có mắt, bản quan sẽ âm thầm diệt trừ tiểu binh hạ thủ, mặc cho ai tra cũng không được gì, về phần bộ phận muối ăn mất đi kia sao?

Mục Hiên ngửa đầu cười ha hả:

- Chỉ cần bản quan cam đoan thời điểm bàn giao, có thể bãi bình quan viên tới bàn giao, y tự nhiên sẽ duy trì im miệng không nói!

Muối ăn đã không ở, đám lái buôn lại là địa đầu xà mang đi đám muối ăn, rất khó đuổi trở về.

Cho nên đến lúc đó lời Quách Phóng nói chính là lời nói thật, triều đình phái người đến tra, phát hiện có mã phỉ cướp bóc, cuối cùng kết quả cũng chỉ sẽ cho rằng muối ăn là bị mã phỉ cướp đi.

Đến lúc đó làm chủ tướng và phó tướng, Mục Hiên và Quách Phóng đều khó lòng thoát chết.

Mà nghe nói Mục Hiên có thể bãi bình quan viên bàn giao, Quách Phóng vì tính mạng nhà mình, tự nhiên là sẽ không đứng ra nhiều lời rồi.

Nếu quả thật ấn theo nội dung vở kịch này, Quách Phóng thật đúng là sẽ làm như vậy.

Tuy rằng Quách Phóng xem như một tướng lĩnh tốt, nhưng cũng không phải loại người cứng nhắc không hiểu biến báo.

Biết rõ không thể làm, nhưng vẫn cứng rắn lên, đó là ngu xuẩn.

Người ngu xuẩn ở bất kỳ nơi nào, đều không cách nào ngồi trên địa vị cao.

Về phần Cảnh Giang Long là hậu đại của Cảnh Hiền, hơn nữa mấy ngày này Quách Phóng và Cảnh Giang Long đi lại rất gần gũi, đã là bằng hữu, cũng chỉ có thể khiến Quách Phóng đem thù hận để ở thật sâu trong lòng, mà đợi tương lai cơ hội xuất hiện, động thủ lần nữa báo thù cho Giang Long.

- Mục đại nhân bày mưu nghĩ kế! Chuyến này trở về tất nhiên thăng chức!

- Thảo dân đối với Mục đại nhân cực kỳ kính trọng và ngưỡng mộ!

- Thảo dân cũng khâm phục Mục đại nhân cơ trí!

Đám lái buôn tên nào tên nấy tâng bốc, điên cuồng nịnh bợ.

Mục Hiên không tự giác giơ cằm lên, vẻ mặt ngạo nghễ.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, quân sĩ biên quan và bọn dân phu trước sau như một rời giường từ sớm, ăn cơm xong, sau đó sửa sang kiểm kê lại vật tư, kiểm tra chiếc xe và chụp xe ngựa.

Bởi vì có đề phòng rất kỹ, cho nên Quách Phóng và Trình Cương, Vi Hoán lại một đêm ngủ không ngon.

Buổi chiều thay phiên canh giữ, sợ có người sẽ âm thầm động tay chân.

Giang Long cũng ngủ rất nông, nhưng bất ngờ một đêm vô sự.

Nhưng bọn họ chuẩn bị đầy đủ xong, sau khi Quách Phóng đi tới phòng tìm Mục Hiên, mang về tin tức chính là Mục Hiên hạ lệnh ở chỗ này nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày.

Lý do là quân sĩ cấm quân phần lớn mệt nhọc khốn đốn, đi không đường đặng.

Lại có, Mục Hiên còn nói sau khi rời khỏi cái trấn nhỏ này, càng đi người ở sẽ càng thêm thưa thớt, phải hai ba ngày mới có thể lại gặp được thành trì trấn nhỏ mới, hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt một ngày, mới có thể bổ sung tinh thần.

Nếu là mạo muội lên đường, các quân sĩ mệt nhọc, tinh thần uể oải, một khi gặp được mã phỉ hay là dị tộc cướp bóc thì lấy đâu ra khí lực chống cự?

Sắc mặc Quách Phóng nhìn không tốt.

Y muốn phải nhanh một chút đi tới chỗ mục tiêu để bàn giao nhiệm vụ, bằng không mặc dù là nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại chỗ, lo lắng đề phòng cũng khiến ngủ không ngon giấc.

Còn có chính là Mục Hiên có quyết định, lại không sớm một chút làm cho người ta truyền lời.

Biên quân kỷ luật nghiêm minh, có thể chịu khổ nhọc, nhưng cũng là người, sẽ cảm giác được mệt mỏi.

Sớm một chút biết hôm nay nghỉ ngơi và chỉnh đốn, y cũng có thể để cho thủ hạ binh lính dậy muộn một chút, ngủ một giấc thật đủ.

Quan lớn một cấp đè chết người!

Mặc dù bất đắc dĩ, trong lòng bất mãn, Quách Phóng cũng chỉ có thể nhịn.

Sau khi nhận được quân lệnh, quân sĩ biên quan và bọn dân phu cũng không nghĩ ngợi gì, nhưng cũng thật cao hứng, lại bò lại ổ chăn đi ngủ.

Đội ngũ kỷ luật nghiêm minh chưa bao giờ sẽ truyền đạt mệnh lệnh quân lệnh trước, các quân sĩ biên quan cũng đã thành thói quen.

Nhưng nếu đổi thành quân sĩ cấm quân, sợ là sẽ có người oán trách.

Giang Long thân là quan giám sát, cũng có thể tới bàn bạc với Mục Hiên một chút, thúc giục lập tức ra đi, nhưng Mục Hiên biết rằng Giang Long cũng không được hoàng thượng coi trọng, thậm chí Hoàng thượng còn muốn diệt trừ tính mạng của Giang Long, tất nhiên nhất định là không sợ hãi.

Chuyến này Mục Hiên phẩm giai cao nhất, Giang Long có thể hạn chế gã, trừ phi Mục Hiên phạm vào sai lầm lớn, nếu không thì không thể làm gì Mục Hiên, càng không có quyền lực mệnh lệnh chỉ huy quân đội.

Bao gồm cả Quách Phóng, tất cả quân sĩ, cuối cùng đều phải nghe Mục Hiên.

Giang Long, Quách Phóng, Trình Cương, còn có Vi Hoán bốn người ngồi ở phòng.

Nâng chung trà lên, uống ngụm nước trà, một tia chua xót lan tràn ra khắp miệng, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ tự nhiên là không có trà ngon để uống, Giang Long chắc chắc suy đoán nói:

- Mục Hiên bên kia hẳn là đã sắp xếp xong xuôi kế hoạch, cần có thời gian chuẩn bị, mới hạ lệnh nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày.

Quách Phóng phụ họa gật gật đầu:

- Bản quan cũng nghĩ như vậy đấy.

- Vậy làm sao ứng đối?

Trình Cương bật thốt lên đặt câu hỏi.

- Còn không biết bọn họ rốt cuộc có chủ ý gì, tạm thời phái người nhìn chằm chằm bên kia, chúng ta thì trước tiên cảnh giác xem chừng đi.

Giang Long dứt lời, nhìn về phía Quách Phóng.

Quách Phóng lại gật đầu phụ họa, trầm giọng nói:

- Lấy bất biến ứng vạn biến, dù sao luận chiến lực, bọn họ còn lâu mới bằng chúng ta.

Đồng thời, trong mắt hiện lên một chút kinh dị.

Giang Long thật sự chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi sao?

Làm sao sẽ bình tĩnh, lão luyện thành thục như thế?

Hiện tại ngay cả trong lòng y cũng chưa ổn định, hơi bối rối.

Nhưng Giang Long lại là rất ổn trụ, hơn nữa khi nói chuyện, đều có một vẻ kẻ bề trên, và khí chất làm cho người tin phục.

Cuối cùng, Quách Phóng chỉ có thể thở dài trong lòng, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử!

Giang Long cũng không biết suy nghĩ trong lòng Quách Phóng lúc này.

Nói xong vài câu này, liền ngồi lẳng lặng.

Nghe Quách Phóng an bài nhân sự đi nhìn chằm chằm Mục Hiên, lại phân công phái đi Trình Cương cùng Vi Hoán.

Ở trong mắt Quách Phóng, Giang Long mặc dù thông minh, nhưng cũng quá mức văn nhược, cái gì cũng không làm được, tất nhiên là không có sắp xếp việc gì cho Giang Long.

- Cảnh đại nhân, trước mắt thế cục hơi phức tạp, nếu như không có chuyện trọng yếu, kính xin ngươi tốt nhất không được rời khỏi dịch trạm.

Trước khi rời khỏi Quách Phóng hết sức dặn dò.

Giang Long mỉm cười gật đầu, chỉ trả lời một câu:

- Bản quan tự biết quý trọng tính mạng.

Trên đường đi, Giang Long không thể rèn luyện, cho nên sau khi đám người Quách Phóng rời đi, hắn không đi nằm ngủ, mà là liền ở trong phòng của mình tập luyện Hình Ý Quyền Tam Thể Thức Trạm Thung pháp, đến khi cơ thể ra mồ hôi, lại cầm lấy một cây trường thương chất lượng coi như không tệ, lâm thời dùng để luyện tập Hình Ý Thương.

Trường thương này cũng là binh khí từ kho Cảnh Phủ đấy, tuy nhiên không nổi danh.

Luận phân lượng, cũng tạm vừa tay Giang Long.

Phá Long Thương mặc dù tốt, nhưng Giang Long còn chưa đủ khí lực hoàn toàn khống chế, hiện tại dùng sẽ cảm thấy hơi nặng.

Có thể sử dụng, nhưng không được lâu.

Mãi đến khi mệt thở hồng hộc, Giang Long mới nghỉ ngơi một hồi.

Sắp tới giữa trưa, đã ăn cơm trưa, Giang Long mang theo Đồ Đô đi tới chuồng ngựa dịch trạm.

Tuyết Nguyên nhìn thấy hắn, tất nhiên là hoan hỉ nhảy nhót, không giống với các quân sĩ, mấy ngày nay Tuyết Nguyên chân chính phóng túng tự do, trở về bản tính của ngựa, cho nên chẳng những không mệt mỏi, ngược lại càng ngày càng phấn chấn, một đôi mắt to dị thường có thần.

Giang Long đi qua, sờ sờ đầu Tuyết Nguyên.

Tuyết Nguyên đã muốn đi ra ngoài chơi, dùng đầu ủi ở trước ngực Giang Long.

Giang Long lại lắc đầu, hiện tại thế cục đích xác phức tạp, hiện tại đi ra ngoài rất có thể gặp nguy hiểm.

Tần Vũ phụ trách bảo hộ lấy Tuyết Nguyên, trước kia y đã quen ở cùng Tiên Phong, mặc dù buổi tối, cũng đều ngủ ở chuồng ngựa bên này, để ngừa có người có ý đồ xấu với Tuyết Nguyên.

Hắc Thụy nhốt ở chuồng bên cạnh Tuyết Nguyên, y cũng đang chăm sóc.

Nhìn thấy Giang Long lắc đầu, Tuyết Nguyên rất nhân tính hóa lộ ra thần sắc thất vọng.

- Liên tiếp chạy trên đường nhiều ngày như vậy, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi.

Giang Long vuốt cổ Tuyết Nguyên nhẹ giọng trấn an.

Chỉ chốc lát, Tuyết Nguyên đã yên tĩnh trở lại.

- Giang Long.

Đúng lúc này, một bóng dáng gầy xuất hiện.

Giang Long nhìn lại:

- Có tin tức gì không?

Bóng dáng gầy đó đúng là Hầu Giang:

- Có mấy phong thư.

Dứt lời tiến lên, đưa cho Giang Long.

Giang Long giơ tay tiếp nhận, cúi đầu liếc một cái, xi bên trên đều hoàn hảo, liền hỏi:

- Ba vị tiên sinh có nói cái gì không?

- Ba vị tiên sinh chỉ bảo ta thay mặt mang đến hai chữ, mã phỉ!

- Ta biết rồi.

Giang Long như thoáng chút suy nghĩ.

Hầu Giang không nên ở lâu, lui xuống.

Đem phong thư cất vào trong ngực, lại cùng Tuyết Nguyên chơi một hồi, Giang Long mới trở lại phòng.

Đồ Đô hiện tại phụ trách bảo hộ bên người Giang Long.

Giống môn thần đứng ở cửa.

Đến buổi tối, lại do Cương Đế Ba Khắc đến trực đêm.

Đi vào trước giường ngồi xuống, Giang Long lấy ra phong thư, xem hết.

Một phong là Lâm Nhã gửi tới.

Một phong là Điệp Hương phu nhân nhờ Cảnh Phủ bên kia phái người đưa tới.

Còn có một phong còn lại là Đại Lệ Ti viết.

Giang Long trước tiên cầm lấy phong thư nét chữ xinh đẹp mở ra.

Trong thư Lâm Nhã đầu tiên là nói một chút tình hình trong phủ gần đây, nói tiếp kinh doanh, rồi cuối cùng ám chỉ Cảnh lão phu nhân đã tìm đúng mục tiêu, tính toán muốn thả quả pháo kia rồi.

Sau Giang Long rời khỏi kinh thành, Cảnh phủ bên kia tình thế liền có chút ác liệt, rất nhiều người sáng tối muốn tìm Cảnh phủ gây phiền toái.

Cảnh lão phu nhân phải lập uy!

Nếu Hoàng thượng đối với Giang Long không có sát ý, Cảnh lão phu nhân tự nhiên sẽ không phóng quả pháo này.

Quả pháo này một khi phóng ra, rất dễ dàng có thể làm cho người ta liên tưởng đến cái chết của Hoài Vương, đây gần như đồng đẳng với việc trở mặt với Hoàng thượng.

Nhưng hiện tại phóngmột quả pháo, liền chấn nhiếp rồi!

Giang Long nhìn xuống ngày, pháo này dường như là đã phóng.

Kinh thành đích thật là chấn động lật trời!

Một vị hoàng tộc Vương gia ở trong thanh lâu chơi gái, kết quả gặp chuyện, bị chôn sống nổ hài cốt không còn.

Lão Hoàng thượng tức giận, kinh thành lại bắt đầu nghiêm tra, nhưng cuối cùng chỉ xử lý một ít vô lại không liên quan đến án này, thu thập một ít con cháu quan viên và hoàn khố nhà quyền quý to gan lớn mật, hoành hành không sợ, khiến trị an kinh thành khá hơn một chút.

Người thông minh một chút đều nhìn ra, đây là đầu voi đuôi chuột.

Những người này chỉ bị lão Hoàng thượng trút giận mà thôi.

Như vậy hung phạm ở nơi nào?

Người thật sự biết đáp án là quá ít.

----------oOo----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play