Giang Long có thể nghĩ đến không đem Phá Long Thương lấy ra nữa, tránh cho khiến người ta xem đỏ mắt, sinh lòng ác ý, tự nhiên cũng có thể nghĩ đến thần tuấn mã Tuyết Nguyên, rất có thể sẽ bị người âm thầm nhìn trộm.

Nhưng hắn cũng không tính đem Tuyết Nguyên cũng giấu kín đi.

Gần nhất Tuyết Nguyên nhận chủ, Giang Long không ở, ai nói cũng không nghe.

Thứ hai Tuyết Nguyên là vương giả trong loài ngựa, chẳng những tốc độ nhanh, sức bật đủ, mà động vật giống này cực kỳ linh tính phần lớn giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén, có đôi khi nguy hiểm còn chưa tới, nó đã có thể báo động trước, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng người chủ.

Thứ ba nha, Giang Long kiếp trước không biết gặp qua bao nhiêu trường hợp lớn, còn sợ ai?

Binh đến tướng chặn, nước tới lấy đất ngăn!

- Đại nhân, thuộc hạ muốn qua đó nhắc nhở vài câu.

Trình Cương không phải binh lính thủ hạ của Cảnh Hiền, nhưng đối với Cảnh Hiền lại là cực kỳ ngưỡng mộ, coi là quân thần, đừng nhìn Cảnh Hiền năm đó làm việc tàn nhẫn, ở kinh thành ác danh chiêu chúc, nhưng ở địa giới Bắc Cương, lại không biết có bao nhiêu người sùng bái.

Trình Cương không đành lòng nhìn thấy hậu đại Nhân Đồ tướng quân bởi vì một bảo mã, mà bị người ám hại.

Quách Phóng híp lại hai mắt:

- Tiểu tử Cảnh gia hơi quá tà dị.

Trình Cương cùng Vi Hoán cũng sửng sốt.

Quá tà dị?

Bọn họ khó hiểu ý nghĩa này.

- Trước kia người này danh không nổi danh, mọi người duy nhất biết về chuyện của hắn, đó là bệnh nặng, nói không chừng ngày nào đó liền chết rồi, nhưng ở gần nhất đoạn thời gian này, hắn bỗng nhiên như là thay đổi thành một người khác, cũng thành nhân vật phong vân ở kinh thành…

Quách Phóng ở kinh thành vẫn có chút quan hệ, sau khi nhận được thánh chỉ, đã phái người thăm hỏi một chút cách làm người và sự tích của Giang Long.

Giang Long mặc dù chỉ được tứ phong là Huyện lệnh, ở rất nhiều địa phương, ngay cả Bách hộ cũng không về hắn quản, nhưng hiện tại làm quan giám sát, cũng chấp chưởng giám thị, tuần sát đội ngũ áp vận, trực tiếp thượng tấu cho Hoàng thượng, cùng với quyền lực chấp pháp trong quân.

Đội ngũ vẫn là do Mục Hiên và Quách Phóng đến chỉ huy, quân sĩ cũng không cần nghe Giang Long.

Nhưng nếu Giang Long đã nói, bọn họ cũng không dám bỏ qua

Kiếp trước của Giang Long, ở Minh triều, Hoàng đế tín nhiệm thái giám, xếp cơ sở ngầm ở khắp nơi.

Mỗi khi gặp quân đội đánh giặc, Hoàng thượng đều phái thái giám đi làm giám quân, để ngừa quân đội phản loạn.

Những thái giám này có năng lực hiểu được cái gì cơ chứ?

Ngoại trừ vơ vét của cải, chính là bài trừ người đối lập.

Trong quân tướng lĩnh mặc kệ đắc tội, gặp được quân tình, giám quân nếu chỉ huy lung tung, bọn họ cũng không dám không nghe.

Kết quả rất nhiều chiến dịch đều bởi vì những giám quân này nhúng tay tham dự, kết quả đại bại.

Bởi vậy có thể thấy được, quyền lực của giám sát quan, to lớn đến mức nào.

Đương nhiên, Giang Long cũng không được hoàng thượng tín nhiệm, so sánh mà nói, lúc này địa vị dĩ nhiên so không được với giám quân Minh triều.

Trình Cương cùng Vi Hoán nghe Quách Phóng nói xong, hai mặt cùng nhìn trộm.

Một người biến hóa, tại sao có thể to lớn như thế đâu này?

- Khả năng lớn nhất, là Cảnh Giang Long trước kia luôn luôn ngủ đông!

Quách Phóng ánh mắt lóe sáng.

Trình Cương cùng Vi Hoán nghe vậy đều tán đồng gật đầu.

Tuy nhiên điều kiện lựa chọn ngủ đông, là có địch thủ mạnh.

Tạm thời không địch lại, chỉ có thể khiêm tốn làm cho đối phương coi thường chính mình.

Như vậy địch nhân của Cảnh Giang Long là ai đâu này?

- Nhân Đồ tướng quân chỉ có một hậu nhân như vậy, không thể hỏng ở trong đội ngũ của chúng ta!

Quách Phóng đột nhiên biến thành vẻ mặt nghiêm túc:

- Năm đó nếu là không có Nhân Đồ tướng quân tình nguyện chính mình bị bêu danh, xuất kỳ mưu, Bắc Cương tất nhiên là sẽ bị dị tộc giết máu chảy thành sông! Chúng ta, còn có người nhà của chúng ta, cũng không sống đến hiện tại.

- Đại nhân nói phải.

Trình Cương nói.

Vi Hoán cũng nói:

- Đại nhân muốn làm như thế nào, cứ việc phân phó!

- Bắc Cương hung hiểm, Cảnh Giang Long được phong làm Huyện lệnh huyện Linh Thông, nơi đó lại gần như tới biên giới, chúng ta chức quan thấp, không có năng lực bảo vệ Cảnh Giang Long sau khi nhậm chức bình an, nhưng trên đường đi, chúng ta thà chết cũng phải bảo vệ Cảnh Giang Long.

Trình Cương cùng Vi Hoán gật đầu phụ họa.

Cảnh Hiền đối với bọn họ có đại ân, hiện tại phải hồi báo cho Cảnh Giang Long.

- Cho nên chúng ta phải thời khắc chú ý đến động tĩnh chung quanh.

Quách Phóng dứt lời liền hất cằm chỉ đội ngũ đi đầu tiên:

- Cũng bao gồm bọn họ.

- Thuộc hạ hiểu được.

Hai người lên tiếng trả lời.

- Về phần nhắc nhở sao.

Quách Phóng vuốt râu dưới cằm:

- Trình Cương ngươi có thể đi xem đi, thuận tiện quan sát một chút người này.

Tuy nhiên lại nói, hy vọng Cảnh Giang Long thật sự có bản lĩnh, bằng không mặc dù chúng ta đưa hắn bình an đến huyện Linh Thông, hắn cũng sống không được vài ngày.

Vi Hoán gật đầu.

Trình Cương hai chân kẹp bụng ngựa, phi theo hướng của Giang Long đi.

Giang Long đang cùng Tuyết Nguyên lần đầu tới dã ngoại, có vẻ có chút hưng phấn chơi đùa, nghe được phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa, liền xoay người nhìn lại.

Tuy rằng Tuyết Nguyên đích thật là vương giả trong loài ngựa, khí tràng rất hùng mạnh, nhưng vật cưỡi của Trình Cương cũng đã trải qua vô số chiến trận gặp qua sinh tử rồi.

Cho nên tuy rằng thần phục trước Tuyết Nguyên, nhưng cũng không sợ hãi phát run, không dám tới gần.

- Cảnh đại nhân!

Trình Cương có chút kích động ôm quyền:

- Hạ quan là một Bách hộ thủ hạ của Quách Tướng quân, tên là Trình Cương.

Giang Long cười chắp tay, đáp lễ lại:

- Trình đại nhân!

- Không dám nhận, không dám nhận.

Trình Cương vội vàng nói:

- Cảnh đại nhân là hậu nhân của Cẩm Giang Hầu, hạ quan làm sao có thể chịu nổi ngài kêu một tiếng đại nhân?

Nếu Cảnh đại nhân thấy hạ quan, hãy kêu hạ quan một tiếng Trình bách hộ đi.

- Cũng tốt.

Giang Long gật đầu, lập tức hỏi:

- Trình bách hộ có phải là có chuyện gì?

- Ừ.

Trình Cương xuất thân là quân lữ biên quan, rất thẳng tính, sẽ không vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề:

- Là hạ quan thấy vật cưỡi của Cảnh đại nhân vô cùng thần tuấn, lo lắng có người đỏ mắt, sinh ý đồ xấu, làm hỏng chủ ý, cho nên cố ý tiến đến nhắc nhở một tiếng.

- Đa tạ ý tốt của Trình bách hộ.

Giang Long chắp tay.

Trình Cương thấy Giang Long có vẻ lơ đễnh, không đem nhắc nhở để ở trong lòng, không khỏi vội la lên:

- Tướng lĩnh trong quân phần lớn yêu thích ngựa hay và thần binh lợi khí, đợi tới Bắc Cương, tướng lĩnh cao cấp lại càng hiểu được tầm quan trọng của bảo mã và binh khí tốt.

Cho nên nhìn đến ngựa này, nhất định có người muốn mạnh mẽ đoạt lấy.

Khu vực biên cương trị an cũng không tốt so với kinh thành, nơi đó ngày nào mà không chết mấy trăm người? Thậm chí có tướng lĩnh gan lớn còn có thể sẽ giả mạo giặc cỏ, thổ phỉ, mã tặc, hay hoặc là giả quân đội dị tộc tiến đến cướp bóc, cho nên hạ quan xin khuyên Cảnh đại nhân, ngàn vạn lần không cần rêu rao như thế.

Trình Cương nói những lời này, là rất chân tình.

Giang Long nhìn ra, Trình Cương đích thật là hảo ý nhắc nhở, mới đánh tan phòng bị, cười nói:

- Ngựa này chạy nhanh, cũng rất nghe lời, thời khắc mấu chốt nói không chừng có thể cứu bản quan một mạng, bản quan nghe nói Bắc Cương hung hiểm, thường xuyên có dị tộc ở biên giới quấy rầy cướp bóc.

Có một vật cưỡi tốt, mới có thể vừa lúc giữ được tính mạng.

Về phần có người ham bảo mã, muốn hạ thủ với bản quan, bản quan tự nhiên cũng không phải bùn nặn đâu.

Trình Cương nghe vậy, biết Giang Long nói có đạo lý.

Bảo mã mặc dù sẽ chọc người đỏ mắt, nhưng có thể giúp chủ nhân giữ được tính mạng.

Không có ngựa tốt, đi Bắc Cương sẽ không nguy hiểm sao?

- Cảnh đại nhân đã có đề phòng, rõ là hạ quan nhiều chuyện rồi.

Giang Long vội vàng nói:

- Trình bách hộ cũng là hảo tâm, bản quan tự nhiên nhớ ở trong lòng, chuyến này đường xá còn rất dài, sẽ có thời gian chúng ta thân cận hơn một chút.

- Cầu còn không được.

Trình Cương nghe vậy, không lập tức rời khỏi, bắt đầu bắt chuyện với Giang Long.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, khiến đám người Mục Hiên phía trước nhíu mày.

Nếu Giang Long và biên quan tướng sĩ hoà mình, vậy bọn họ sẽ không dễ hạ thủ.

Hạ Nghĩa cau mày nói:

- Tuy rằng Cảnh Hiền đã chết đã mấy năm thời gian rồi, nhưng uy danh Cảnh gia ở Bắc Cương vẫn như trước.

- Đúng vậy a, nếu không chúng ta vẫn là xuống tay trước đi.

Vương Xương giọng ác độc nói.

Mục Hiên trầm mặt, ngẫm nghĩ một chút xong, lại lắc lắc đầu.

Gã không phải là người không có đầu óc.

Giang Long lần này thân phận là giám sát quan, ở Bắc Cương cái địa phương hỗn loạn này gặp chuyện không may, còn tạm được.

Nhưng nếu là ở chỗ trị an tốt bị thương tính mạng, như vậy triều đình tất nhiên sẽ nghiêm khắc thẩm tra.

Điều tra là có phải có người đang giở trò quỷ tại ngành muối mưu được ích lợi thật lớn, kết quả bị Giang Long phát hiện lúc này mới giết người diệt khẩu hay không.

Niên đại này, muối ăn là rất khan hiếm, giá rất đắt.

Rất nhiều người gan lớn, buôn lậu muối ăn, thường thường chỉ thành công một lần, đã có thể phát đạt.

Mặc dù buôn lậu muối ăn bị bắt được, lập tức sẽ bị chém đầu, nhưng vẫn có rất nhiều người liều chết buôn muối.

Mục Hiên nếu trong lòng không quỷ, thật đúng là không sợ hãi nhiều.

Dù sao gã có Trình quý phi làm chỗ dựa vững chắc, hơn nữa Trình quý phi truyền đến tin tức, nói Hoàng thượng không thích Cảnh gia, có ý xuống tay với Cảnh gia.

Hỗ trợ nhổ đi cái đinh trong mắt hoàng thượng, không có quỷ, tất nhiên không sợ triều đình đến điều tra.

Nhưng vấn đề là, mỗi túi muối ăn này đều là bạc a!

Thật vất vả hối lộ số bạc lớn cho chỗ dựa vững chắc, mới có được cơ hội này, sao có thể dễ dàng buông tha?

Gã làm quan là vì cái gì?

Không phải là vì có thể phát tài, có thể lấy càng nhiều nữa kiều thê mỹ thiếp sao?

- Vậy làm sao bây giờ?

Hứa Hữu mới hỏi.

Mục Hiên đã trầm mặc một lát về sau, mới nói:

- Tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, gặp quan sát một hồi, nếu có cơ hội có thể hạ bẫy dẫn tiểu tử Cảnh gia giẫm lên, tốt nhất có thể làm cho hắn một mình rời khỏi đội ngũ.

- Vâng!

Ba Bách hộ nhất tề ứng tiếng.

Đội ngũ tiến lên tốc độ không nhanh không chậm, các bao tải muối ăn chỉ dùng để xe ngựa tới kéo, ngoại trừ quân sĩ, việc này còn điều động rất nhiều dân phu đẩy xe.

Hai ngày sau, vào mùa xuân, rơi một trận mưa lớn hiếm hoi.

Đường lầy lội, bánh xe lâm vào vũng bùn, nếu như không có rất nhiều dân phu giúp đỡ đẩy xe, đội ngũ đã phải ngồi ở trên nửa đường rồi.

Giang Long lúc ấy xuống ngựa, cũng đi giúp đỡ đẩy.

Đồ Đô, Tần Vũ, Cương Đế Ba Khắc tự nhiên cũng là học theo.

Nhìn đến biểu hiện của Giang Long, đám người Mục Hiên xuất thân cấm quân, cao ngạo tự nhiên là khinh thường.

Nhưng là vào mắt đám người Quách Phóng.

Trước đó đám người Quách Phóng tuy rằng đối đãi với Giang Long chân thành, nhưng tóm lại vẫn duy trì một tia kính ý và khoảng cách, cho rằng Giang Long xuất thân văn nhân, cùng bọn họ không phải một đường.

Giữa trời mưa, cùng nhau đẩy xe, cùng nhau nâng bánh xe, cùng nhau lấy vải bố che mưa cho bao tải, rất dễ dàng đã tiêu trừ lá chắn, kéo gần khoảng cách.

Sau khi nói chuyện phiếm với Giang Long, những tướng lĩnh biên quan đã cởi mở hơn rất nhiều.

Không hề học vẻ nho nhã nói chuyện, nên cười liền cười to, nên mắng liền lớn tiếng thoá mạ.

Nhìn đến Giang Long và đám người Quách Phóng hoàn toàn hòa cùng nhau, đám người Mục Hiên sắc mặt có chút khó coi.

Hiện tại xuống tay với Giang Long, càng khó khăn.

Tại đó phía trước đội ngũ muối ăn không xa, có một chi đội xe nhỏ.

Bên trong chi đội ngũ này, có Hầu Giang thân hình gầy gò đội nón tre, có ba văn sĩ Cảnh lão phu nhân mời đến phụ trợ Giang Long, Trình Trạch, Tiêu Phàm, Hà Bất Tại.

Còn có một lão già gầy.

Đó là sư phó của Cảnh Thành Hùng - Giang lão, hiện tại đang truyền thụ võ nghệ cho Tần Vũ.

Bất luận làm chuyện gì, dù sao cũng phải giấu.

Đây là Giang Long kiếp trước đã thành thói quen.

Phá Long Thương và Trảm Nhạc Đao, cũng đặt ở chi đội ngũ này.

Đoàn người này vô cùng khiêm tốn, trước sau vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần phía sau đội ngũ áp vận.

----------oOo----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play