Nó chỉ im lặng bước tới gần cô hầu dùng cán của bình hoa đập vào lưng cô hầy gái ngất xuống nó nhân cơ hội chạy ra khỏi. Chạy thật nhanh ra khỏi nhà vừa bước ra khỏi công thì gặp anh_Tại sao em luôn muốn thoát khỏi tôi._Những điều anh làm như vậy là quá đủ rồi tôi không muốn tiếp tục ở lại đây. Nó hét vào mặt anh_Nghe tôi giải thích đi._Tôi không cần nghe mà cũng chẳng muốn nghe-Tim anh đau nhói_Tôi..._Giấy tôi đã kí chỉ cần anh kí là xong.- Nó quay lại nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt xa lạ, lạnh lẽo, u tịch._Tôi yêu em.- Anh lấy hết sức lực còn lại, nói rõ với nó.Tim nó dao động bởi câu nói đó, câu nói nó mong chờ từ lâu rồi.
Niềm hạnh phúc cứ dâng lên nhưng nỗi đau càng thêm chất chứa.
Nó nuốt nước bọt, cắn chặt môi, nói bằng giọng lạnh lùng nhất có thể:
-Quá trễ rồi.- Không, thực sự thì chưa bao giờ trễ cả nhưng nó vẫn cứ dối lòng
mình.- Nếu anh nói từ trước thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
-Tôi phải làm gì? Tôi phải làm gì để em tha thứ cho tôi? Xin em hãy tha thứ
cho những lỗi lầm trước đây của tôi. Xin em...- Anh vứt bỏ cái sự kiêu ngạo quý tộc thường ngày, mở miệng cầu xin nó, một đứa con gái quá đỗi bình thường.
-Được.
-Thật sao?
-Trừ phi anh làm được một vài việc.
-Việc gì? Tôi sẽ làm mọi việc để có thể nhận được sự tha thứ của em,để sửa chửa sai lầm của mình.
-Hãy trả lại cho tôi cuốc sống khi làm vợ anh- Anh sững người.
-Trả lại cho tôi công ti của cha! Trả lại cho tôi người
đáng kính đi! Trả lại cho tôi sự trong sạch đi!- Gương mặt anh sa sầm hoàn toàn.
- Sao? Không làm được chứ gì?- Nó đay nghiến anh.
Yên lặng.
Mưa.
Lại mưa.
Mỗi lúc nó với anh thế này, trời đều mưa.
Không hiểu sao lại thế nhỉ?
-Còn một cách khác.- Nó lên tiếng.
-Sao?
-Đơn giản thôi.- Đôi mắt nó đượm buồn.
- Anh không cần chết mà cũng chẳng cần hi sinh gì nhiều.
-...
-Hãy quên đi. Anh hãy quên đi tất cả. coi như tôi chưa từng xuất hiện
trong cuộc đời anh, hãy cứ coi như sáu năm qua chỉ là giấc mộng mà thôi
và giờ là lúc chúng ta phải tỉnh dậy.
-Không.
-Tôi cũng sẽ quên đi. Vậy nên ta hãy cứ thế đi. Nếu không thì giữa chúng tachẳng còn gì có thể cứu vãn được nữa rồi. Buông tha nhau đi, Natsu à.
Để cho mỗi người sống cuộc sống của riêng mình trong tương lai đi.
Nó quay lưng bước đi.
Anh không đuổi theo, chỉ lặng im nhìn theo nó.
Một hình bóng mong manh dần trở nên mờ ảo trong màn mưa.Anh vẫn cứ đứng im suốt nhiều tiếng dưới mưa.
Nỗi đau bỗng nhiên ập tới vây bủa lấy anh khiến anh gục ngã trên mặt đất ẩm ướt.
Lạnh.
Đau.
Anh khóc.Nó đi dưới con con đường mưa buồn bã. Gặp một buồng điện thoại công cộng,
nó bước vào, đút vài xu tiền lẻ còn lại trong túi, nhấn một dãy số duy nhất
mà nó nhớ lúc này. Đầu dây bên kia bắt máy.
-Gray, xin hãy giúp em...
-------------------------------------------------
Một năm sau.
Thị trường sách của cả nước gần như bị náo loạn bời hàng loạt cuốn sách
của một nữ tác giả trẻ bí ẩn giấu mặt dưới cái bút danh Witch. Cứ khoảng ba tháng
cô sẽ tung ra một cuốn sách, từ khi cho ra mắt cuốn sách đầu tiên mới tựa đề
"Liệu anh có linh hồn?", cô đã làm điên đảo hàng ngàn độc giả.
Thế nhưng, tuyệt nhiên không một lần cô nhận lời phỏng vấn hay lộ diện cho giới
truyện thông biết. Trên mạng Internet, không ít lần các fan cuồng của cô đua nhau
tìm kiếm tung tích Witch nhưng kết quả vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
Nói chung, Witch là người nổi tiếng không kém gì các ngôi sao nhưng lại bí hiểm hơn nhiều.
---------------------------------------------
Tại một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô thanh bình không có tiếng ồn hay sự náo nhiệt
của thành phố, nơi chim chóc líu lo, những hàng cây với tán lá xanh rờn,nó ngồi trước màn hình máy tính, gõ lọc cọc.
Mệt mỏi, nó duỗi thẳng hai tay, ngửa đầu ra sau. Có lẽ giờ rửa mặt rồi uốngtách cà phê là tốt nhất. Nghĩ là làm, nó bước vào phòng tắm, vục nước lên mặtmình hết lần này tới lần khác để giúp bản thân tỉnh táo hơn.
Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của nó trong gương, nó thấy khiếp đảm.
Làm việc hàng giờ liền bên máy tính khiến gương mặt nó hốc hác hơn hẳn,mắt thâm quần. Mái tóc ướt nhỏ nước tong tong xuống sàn ôm sát khuôn mặtcàng khiến khuôn mặt nó kinh dị hơn.
-Thật tồi tệ.- Nó buông lời than vãn.- Anh mà thấy chắc cũng phát khiếp.
Mùi cà phê đen đặc thơm ngào ngạt khắp căn nhà.
-Uống cà phê như thế không tốt đâu đấy.- Giọng Gray vang lên khiến nó giật mình suýt làm rơi cái tách xuống sàn.
Nó quay lại, mỉm cười:
-Anh về hồi nào thế?
-Mới xuống sân bay là anh tới tìm em ngay.- Hắn ngồi xuống ghế sofa màu kem ở phòng khách.
-Chứ không phải đi tăm tia cô nào rồi mới tới hả?- Nó chọc ghẹo.
-Anh làm gì có cô nào chứ.- Hắn cười, hắn còn chưa nói lời yêu với nó suốt một năm nay thì làm gì đi nói yêu đương với một ai khác.
-Uống một tách cà phê chứ?
-Anh sẽ uống ly cà phê đen của em, em pha một ly capuchino cho mình đi.
-Được thôi, theo ý anh vậy.
-Công việc dạo này thế nào?
-Anh tin nổi không, họ quyết định đưa cuốn "Forget me not" sang Mĩ để xuất bản đấy?
-Thật sao?
-Mà anh này.
-Gì vậy?
-Công ty QI định làm bộ phim dựa them cuốn "Liệu anh có linh hồn?",anh nghĩ em có nên đồng ý không?
-Anh không biết.- hắn không muốn trả lời nó, nếu đồng ý thì việc này quá tốtcho tên tuổi của Witch sau này nhưng công ty QI là một trong những công ty của một kẻ hắn không bao giờ muốn để nó gặp.
-Mai em sẽ đi đàm phán xem sao, mong là mọi chuyện tốt đẹp.
- Nó đặt hai cái tách nghi ngút khói xuống bàn.
-Ừ.- Hắn nhấp một ngụm cà phê đắng nghét.- À, anh có mang quà từ Đức vềcho em đấy.- Hắn với tay lấy cái túi đằng sau chỗ chiếc va li.
-Em không nhận đâu.
-Em phải nhận, em mà như mấy lần trước không nhận anh không vui đâu đấy.- Hắn
rút ra một sợi dây chuyền bằng bạc lấp lánh, có mặt hình cỏ bốn lá khảm
đá Peridot màu xanh lục đẹp mắt.- Anh đeo cho.
Nó chỉ biết làm theo lời hắn, việc gì chứ việc làm hắn không vui
thì nó không thích chút nào.
-Sao thế?
-Em xin lỗi, chỉ là ...- Nó ấp úng-không có gì
-Ừ.- Hắn ỡm ờ. Nó không nhận ra hai bàn tay hắn đang siết chặt lại thành nắm đấm.
Ngay lập tức, cánh nhà báo bu lại quanh gã với đủ thứ câu hỏi:
-Chuyến lưu diễn của anh thế nào?
-Khán giả châu Á đã như thế nào với anh?
-...
Gã không trả lời, chỉ mỉm cười.
-Nghe đồn anh có được chuyến lưu diễn này là nhờ một bà đại gia nào đó đã bỏ tiền
giúp đỡ...- Giọng một gã nhà báo ăn mặc lòe loẹt mà ai cũng biết là kẻ săn tin
và đơm đặt chuyện giỏi nhất giới báo chí. Mấy nhà báo thấy thế vội nhìn gã,
xem gã sẽ xử lí câu nói dối trắng trợn đó thế nào.
Thế nhưng gã chỉ cười, nụ cười đầy đe dọa dành riêng cho tên nhà báo kia.
-Tôi tin rằng những người hâm mộ sẽ biết tôi có tài hay là nhờ vào túi tiền một
bà nào đó mà chắc chắn là không có thật.- Tên nhà báo cụt hứng khi nhận được câu
trả lời kiểu đó.
- Vâng, giờ thì tôi phải về nghỉ ngơi sau một thời gianlưu diễn lâu vậy. tạm biệt mọi người. Nếu muốn phỏng vấn thì hãy liên lạc với quản lí của tôi để xếp lịch.- Gã vẫy tay chào lịch thiệp rồi bước vào chiếc xe đen bóng đậu sẵn gần đó.
- Về nhà.- Gã nói với người tài xế riêng.
Chiếc xe chuyển bánh, chạy ra khỏi sân bay.
Gã nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ mông lung nhiều việc.
-Đã một năm rồi sao?- Gã thẫn thờ. Một năm rồi gã hoàn toàn không chút tin tức
của nó, cứ như thể nó đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Còn Natsu nữa, tên đó cũng mất tích luôn suốt cả năm qua. Gray thì cứ tỏ ra bí hiểm.
Rốt cuộc gã chẳng hiểu nổi cái gì đang diễn ra cả.
Gã thở dài, nhắm mắt lại đầy mệt mỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT