Hai lần tới cao trào, nhưng càng thỏa mãn lại càng hưng phấn, thứ thuốc quái quỷ này không biết còn phát tác tới bao giờ. Điều đáng giận là . . . . là không chỉ tiểu kê kê mà ngay cả hậu đình cũng cảm thấy khó chịu, như đang có một đàn kiến bò tới bò lui . . . . Thật khó chịu. . . .

“A. . . . .”

“Bảo bối, sao vậy? Muốn nữa không?”

“Ngươi đi chết đi, biến thái. . . . .”

Niệm Nghiễn lăn qua lăn lại trên giường, cảm giác này chưa bao giờ có, cơ thể nóng nực vô cùng, giữa trời đêm giá lạnh, không một mảnh vải che thân mà người cứ như một lò lửa – có thể thiêu đốt cả người bên cạnh.

Thôi Ân Trạch thấy Niệm Nghiễn như vậy – rất lo lắng, đã hai lần rồi cho dù là xuân dược thì độc tính cũng phải giảm bớt, không lẽ. . . . không lẽ đây là xuân dược chuyên dành cho nam nhân. Trên giang hồ, chỉ mới nghe đồn là có loại xuân dược này – người trúng xuân dược không những phía trước mà ngay cả phía sau cũng phải được thỏa mãn ít nhất một lần thì mới có thể bình thường trở lại – Niệm nhi bị trúng loại dược này sao?

“Niệm nhi, đừng cứng đầu nữa, lại đây để ta giúp ngươi!”

“Cút mau!”

“Loại dược này đằng sau cũng cần phải giải tỏa, nếu không chắc chắn độc tính sẽ không được giải, ở đây hiện tại chỉ có ta, ngươi không muốn cũng không được. . . . Ta sẽ rất nhẹ nhàng, lần này . . . . ngươi hãy chủ động đi! Như vậy có thể giảm bớt đau đớn”



Chủ động? Chủ động thế nào? Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, biến thái vẫn chỉ là biến thái. A, nhưng thật sự là khó chịu, chết tiệt. Niệm Nghiễn cắn chặt môi lại, máu đã bắt đầu chảy.

Nhìn Niệm Nghiễn tự dằn vặt mình như thế, Thôi Ân Trạch vô cùng đau lòng. Hắn đúng là có dục vọng muốn chiếm đoạt người này, cho dù có là thánh thì cách xa nhau hai năm đằng đẵng – dục vọng trong thời gian này cũng đủ để thiêu cháy hắn rồi. Nhưng Niệm nhi là người quật cường, cái gì đã không muốn thì có kề dao vào cổ cũng sẽ không chấp nhận.

Nhưng Thôi Ân Trạch cũng sẽ không nhường bước, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn hiểu được người kia cũng có cảm tình với mình hoặc chí ít thì cũng không ghét bỏ – chỉ có điều y chưa chịu thừa nhận mà thôi. Trước đây, Thôi Ân Trạch đã cho y thời gian, đã để cho Niệm Nghiễn tự mình chiêm nghiệm mà không hề gượng kép. Nhưng kết quả thì sao? Y tự kết liễu đời mình, hắn phải sống hai năm trong địa ngục trần gian, đau khổ và tự trách.

Không thể ép buộc nhưng hoàn toàn có thể tác động khiên Niệm Nghiễn dần chuyển biến. Quyết định như vậy, Thôi Ân Trạch lại gần Niệm Nghiễn.

“Ngươi đừng lừa dối chính mình nữa, trước hết để ta giúp ngươi . . . .”

“Ngươi muốn làm gì? Mau tránh ra, A . . . .” Thôi Ân Trạch dùng một ngón tay tiến nhập vào hậu đình, cơn đau lập tức truyền tới đầu Niệm Nghiễn.

Hậu đình suốt hai năm không tiếp nhận dị vật nên co rút rất chặt, hút ngón tay của Thôi Ân Trạch vào sâu tới một lóng.

“Bảo bối, thả lỏng, thả lỏng, nếu không ngươi sẽ bị thương.”

“Ân. . . . A . . . .Á. . . .” Không hiểu vì sao, không cảm thấy đau mà còn cảm thấy thoải mái, cảm giác kiến bò nơi hậu đình đã vơi đi một chút. Niệm Nghiễn cũng không phản ứng nữa, nằm sấp người để cho nam nhân tự do hoạt động.

Một ngón, rồi hai ngón , rồi lại thêm một ngón nữa. . . . Thôi Ân Trạch lần lượt giúp bảo bối của mình khơi thông dòng chảy.

“Bảo bối, bất quá, lần này ngươi phải chủ động, những lần trước đều do ta thô lỗ mới khiến ngươi bị thương . . . . ta sợ mình lại không kiềm chế được, ngươi hãy lại đây . . . . ngồi lên chỗ này là được. . . .”

Thôi Ân Trạch đã nằm ở góc giường bên cạnh, lưng tựa vào tường phía sau, hạ thân toàn bộ đặt ở trên giường, vật thô to giữa háng đang phình lớn. Hắn lấy tay khẽ xoa xoa phân thân của mình, ánh mắt tha thiết nhìn về Niệm Nghiễn.

“Không, ta thà chết, cũng không. . . không.” A, không thể kiềm chế nổi nữa rồi. Niệm Nghiễn lấy hai tay đập mạnh xuống giường “Rầm, rầm”. Không thể, không thể để hắn coi thường mình hơn nữa.

“Niệm nhi, đừng cứng đầu như vậy có được không?” Thôi Ân Trạch vội vàng chạy lại ôm chặt Niệm Nghiễn – sợ y làm tổn thương chính mình. “Coi như ta thua ngươi vậy.”

Đặt Niệm Nghiễn nằm ngay ngắn trên giường, lấy một cái gối lót dưới bụng y, Thôi Ân Trạch nhẹ nhạng tách hai chân người phía dưới ra.

Nụ hoa phấn hồng phía dưới lập tức hiển hiện không thiếu một chi tiết gì. Thôi Ân Trạch khẽ nuốt nước miếng, cầm lấy phân thân trương cứng đặt vào giữa hai phiến mông trắng nõn.

“Đừng sợ, bảo bối, chỉ đau một chút thôi.”

“……”

Thấy Niệm Nghiễn không nói gì, Thôi Ân Trạch biết y đang xấu hổ nên cũng không gượng ép thêm nữa. Chậm rãi đưa dương khí vào người ái nhân bên dưới.

“A . . . .”

“Thả lỏng, thả lỏng một chút, chặt quá, bảo bối . . .” Cúi xuống hôn lên chiếc gáy của Niệm Nghiễn, Thôi Ân Trạch muốn giúp y thư thái mà thả lỏng.

Toàn thân Niệm Nghiễn căng cứng, lâu lắm rồi mới lại có dị vật xâm nhập, không khống chế được, theo phản xạ mà co rút thật chặt để bài khai dị vật kia.

Phân thân đã đi được nửa chặng đường, Thôi Ân Trạch dừng lại một chút – không vội, phải từ từ. Rút phân thân cho tới khi gần rời khỏi hậu đình, Thôi Ân Trạch một lần nữa chậm rãi tiến vào – quả nhiên lần này vào sâu hơn lần trước một chút. Cứ thế bốn lần, phân thân của hắn đã bị hậu đình ấm mềm kia “bao vây chặt chẽ”.

“Ân . . .” Niệm Nghiễn rên lên một tiếng, cảm nhận hậu huyệt của mình như sắp rách toạc, kỳ lạ là có một khối khoái cảm dâng lên trong người, khiến y tê tái không nói nên lời.

Thôi Ân Trạch bắt đầu vận động – lần này quả thật có chút khó khăn cho hắn. Hai năm mới gặp lại, vốn định cùng người này có một trận mây mưa long trời lở đất, dù cho tinh tẫn nhân vong cũng không màng. Vậy mà bây giờ, khoái hoạt dâng trào mà không thể nào tận hưởng, chỉ có thể chầm chậm mà cảm nhận. Nhưng không sao, đây là lần đầu bảo bối của hắn không phản kháng, như vậy đã mãn nguyện lắm rồi!

“Bảo bối, thoải mái?”

“. . .” Niệm Nghiễn đỏ cả mặt không dám thừa nhận, lần này quả thật khác hai lần trước rất nhiều, không thể ngờ lại có chút thích thú.

Thôi Ân Trạch giờ này chỉ cảm thấy hậu huyệt của Niệm Nghiễn thật mê người, lúc hắn tiến vào – nó như mở rộng, giang tay mà đón chào, hút thứ nam tính của hắn vào không gian tưởng chừng như vô tận, rồi lại kẹp thật chặt, rất chặt – khi phân thân tiến ra, nó lại miết chặt lấy như không muốn rời.

Thôi Ân Trạch khẽ vươn tay nâng người Niệm Nghiễn lên, với tay xoa bóp phân thân đang ngẩng đầu của y – giúp Niệm Nghiễn càng thêm sung sướng.

Không biết qua bao lâu, tới khi không còn bắn ra được cái gì nữa, Niệm Nghiễn đang hấp hối như người sắp lìa đời, hai người mới dừng lại. Thôi Ân Trạch giúp Niệm Nghiễn tẩy trần sạch sẽ, đắp chăn thật kín rồi mới rời đi.

Hôm nay Niệm Nghiễn ngủ thẳng giữa trưa mới tỉnh, nếu không có cảm giác xụi lơ trên người, chắc chắn y sẽ nghĩ việc cuồng loạn tối hôm qua chỉ là một giấc mơ xuân tình.

Tối hôm qua, ta bắn vài lần? Nhớ không rõ, hắn đâu? Chỉ nhớ mang máng sau lần bắn tinh đó, hắn nắm thứ đó của mình cùng với của hắn mà vận động cùng một chỗ, sau đó hắn đạt đến cao trào. . . . còn cười giảo hoạt mà bôi thứ dịch trắng đục đó lên đầu nhũ của mình . . . . rồi sau đó. . . . . sau đó. . . . chính mình . . . . yêu cầu hắn . . . . . hắn . . . . . .

“A. . . . . . . . . . . .” Một tiếng hét vang trời.

Thảm rồi, thảm rồi, chạy nhanh đi kiểm tra đôi mông cánh hoa của mình, có chút khẽ đau nhưng không đau như hai lần trước, toàn thân lại sạch sẽ, chỉ có một vài dấu ấn hồng hồng. Niệm Nghiễn lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng y hết sức kinh ngạc vì sự dịu dàng tối qua của đối phương, không phải . . . . Không phải mỗi lần đều phải làm tới sáng sớm hắn mới ngừng sao?

Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Thực ra, từ trước tới giờ mình chỉ biết hận hắn chứ chưa từng hiểu rõ về hắn. . . . . .

Nhưng ta sẽ không tha thứ cho hắn—— đây là vấn đề không thể bàn cãi, hắn hủy diệt cuộc sống của ta, là kẻ thù của ta, là cơn ác mộng của cả cuộc đời ta. Nhưng sao tối qua mình lại có thể để hắn thủ ***, khẩu giao cho mình rồi còn . . . . . còn *** đãng, khát cầu mà đi cầu xin thứ thô to đó ra vào trong cơ thể? Chắc chắn là do dược tính của thứ xuân dược kia. Đúng, nhất định là do bị trúng xuân dược, nếu không ta làm sao có thể để tên hỗn đản đó dễ dàng bính ta như vậy?

Niệm Nghiễn ở trên giường miên man suy nghĩ, thẳng đến buổi chiều, mặt trời xuống núi, bụng đói trống rỗng mới đi xuống dưới tìm thức ăn. Đi trên đường, y cố gắng che dấu nhữn dấu tích phóng túng hoang dại vô cùng rõ ràng trên người mình.

Cơm nước xong, Niệm Nghiễn bắt đầu tính toán kế hoạch tiếp theo cho bản thân mình. Đối với Liễu Thành Thành, y muốn biết rõ lai lịch của hắn, bởi vì chắc chắn một điều hắn ta sẽ không vì thất bại tại võ lâm đại hội lần này mà dừng tay. Cũng có thể nhờ Huyền Thiết môn giúp sức? Lần trước bỏ đi quá đột ngột, bọn người Cố Thanh Thương chắc còn đang hỏi thăm tin tức của mình khắp nơi? Nhưng mà, trước hết, phải xâu chuỗi những sự kiện liên tiếp xảy ra trong thời gian này lại đã.

Lão bá đem túi gấm giao cho mình là người như thế nào?

Lão bản của Vương Tượng tằm tơ sơn trang tại sao lại chết bất đắc kỳ tử?

Thôi Ân Trạch tại sao lại biết những chuyện này?

Hắn làm thế nào mà có thể phá hỏng kế hoạch của Liễu Thành Thành?

Liễu Thành Thành lại là người đến từ nơi nào?

Tất cả đều là những vấn đề đau đầu, không có manh mối. Nội lực của bản thân lại đang bị phong bế, khó mà có thể tự mình điều tra cho rõ ràng, giờ phút này Niệm Nghiễn đột nhiên nhớ tới ——

Nếu ngươi hận ta đến thế, vậy thì hãy để ta làm cái bóng của ngươi, luôn dõi theo ngươi, ta hứa sẽ không làm bất cứ điều gì bất lợi với ngươi

—— hắn từng nói qua như vậy, nếu đây là sự thật thì chắc chắn lúc này, hắn cũng đang ở đây.

Đối mặt với hắn là chuyện không hề dễ dàng, nhưng không thể trốn tránh mãi được. Nếu việc hắn chưa chết đã là sự thật, vậy thì, chỉ còn cách la phải đối mặt với sự thật đó——

“Ngươi ra đây đi. Ta có việc hỏi ngươi.”

Thân ảnh nam nhân cao lớn lập tức xuất hiện ở trong phòng, dưới ánh nến mờ nhạt, bóng hình hai người đổ dài trên bức tường phía sau . . . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play