Không bằng hoàng cung nguy nga, cũng không bí ẩn như tổng đàn Mặc giáo, khác với Phượng Hoàng sơn trang tú lệ tinh xảo. Cảm giác đầu tiên mà thiên hạ đệ nhất môn Huyền Thiết môn mang đến cho người ta là đơn thuần và thanh bạch. Từ màu sơn ngoài cửa cho tới đá hoa cương lót sàn, tất cả đều có một màu xanh ngọc – hiện lên tính cách cương nghị của chủ nhân. Phong cách kiến trúc độc đáo này quả thật là hiếm có trong thiên hạ

Giải trình cho thị vệ ngoài cửa biết lý do của mình, Niệm Nghiễn được người trong môn dẫn vào đại đường. Đại đường có vẻ trống trải, ngoài mấy bồn hoa cùng một ít tranh chữ, không có một thứ gì khác. Nhưng Niệm Nghiễn cảm thấy rất thư thái, đặc biệt là khi hạ nhân dâng trà – Niệm Nghiễn mệt mỏi bôn ba nhiều ngày, giờ được ngửi hương trà thơm ngát thì vô cùng thích thú, trong lòng y có thêm vài phần hảo cảm đối với vị môn chủ này.

Không lâu sau, một nam tử mặc áo vàng, quần đen thong thả bước ra từ phòng trong. Người này chỉ khoảng gần bốn mươi tuổi, ngũ quan không được coi là anh tuấn thì cũng có thể nói là dễ nhìn, nhưng khí thế của một kẻ từng trải, sành sỏi thì ngay lập tức làm cho Niệm Nghiễn khâm phục.

“Tại hạ Huyền Thiết môn Phó môn chủ Đổng Nhiên Thanh, xin hỏi các hạ là . . . . .” Đổng Nhiên Thanh chấp tay hướng Niệm Nghiễn làm một lễ ra mắt. Phó môn chủ của Huyền Thiết môn lại hành lễ trang trọng như vậy với một “tiểu nhân vật”- xem ra đúng như đồn đãi, người của Huyền Thiết môn không lấy dáng vẻ của kẻ bề trên mà giương oai giễu võ với người trong giang hồ.

“Tại hạ Bạch Vô Ức, hôm nay được diện kiến Phó môn chủ, thật sự là vinh hạnh vô cùng.” Niệm Nghiễn nói ra lời này không hẳn là vì khách sáo mà nhiều năm hành tẩu trên giang hồ như vậy, Niệm Nghiễn có cảm giác vị Đổng Nhiên Thanh này chính là một đại hiệp hào sảng, phóng khoáng, trọng nghĩa trọng tình.

“Các hạ khách khí, môn chủ bổn môn công sự bận rộn không thể nghênh đón , chỉ có thể cử tại hạ tiếp đãi huynh đài.”

“Phó môn chủ quá mức khách khí rồi, tại hạ lần này đến đây làm phiền là muốn hỏi thăm một việc.” Không biết tại sao, Niệm Nghiễn bỗng dưng cảm thấy người trước mặt bề ngoài nhìn như bình thường nhưng thực ra bên trong lại giống như người có bệnh lâu ngày, cử chỉ có phần gượng ép.

“Các hạ có chuyện gì? Xin mời tự nhiên.”

“Chuyện này . . . . . ” Niệm Nghiễn rốt cục cũng phát hiện ra chỗ không ổn – phó môn chủ này ra đây đã lâu mà chưa hề ngồi xuống, cứ đứng như vậy mà tiếp chuyện người khác – đây không phải phong cách để tiếp đón khách nhân.

“Không biết vì sao phó môn chủ vẫn chưa an tọa?”

“Úc, ta, ta đã quên, làm cho huynh, huynh đài chê cười.” Trung niên nam tử đột nhiên nói lắp, động tác cũng trở nên cứng ngắc, kỳ lạ hơn nữa – chỉ vì chuyện nhỏ này mà một người gần tứ tuần như hắn lại mặt đỏ tía tai.

“Phó môn chủ không câu nệ tiểu tiết, xin thứ lỗi cho tại hạ đường đột.” Đổng Nhiên Thanh nhìn trước ngó sau một lúc mới đi tới một chiếc ghế cách chỗ Niệm Nghiễn sáu bước chân.

Tại sao hắn không ngồi cạnh hoặc là ngồi đối diện mình, lại đi chọn ngồi nơi đó?

Đang hoài nghi, Niệm Nghiễn liếc mắt nhìn qua thì thấy chiếc ghế Đổng Nhiên Thanh chọn ngồi có hai miếng đệm phía dưới. Những chiếc ghế trong đại đường này chỉ có một lớp đệm mỏng màu đỏ để tựa phía sau, riêng chiếc ghế kia còn có thêm hai miếng đệm bằng len dạ rất dày. Theo lý mà nói, Đổng Nhiên Thanh phải thoải mái mà ngồi mới đúng. Nhưng không biết tại sao, Đổng Nhiên Thanh, lại gần cái ghế, đắn đo nửa ngày mới ngồi xuống – quái lạ hơn, vừa ngồi xuống, mắt hắn liền hiện lên vẻ hoảng hốt, sợ hãi.

Không lẽ cái ghế kia có vấn đề hoặc là Đổng Nhiên Thanh bị trĩ rất nặng. Niệm Nghiễn nghiêng về giả thuyết thứ hai, không khỏi thương cảm cho vị phó môn chủ này, đường đường là danh môn chính phái – dù sao chuyện này cũng không thể dễ dàng chấp nhận, lại càng không thể lan truyền ra bên ngoài!

“Đổng môn chủ, tại hạ muốn hỏi ngài sau khi kết thúc võ lâm đại hội vào mười sáu tháng giêng, quý môn có an bài việc gì quan trọng khác không?” Chuyện riêng của người khác, Niệm Nghiễn không quan tâm. Bí mật về chiếc túi gấm kia mới là việc quan trọng nhất hiện nay?

“Không có việc gì hết, võ lâm đại hội sẽ kết thúc vào ngày mười bảy, bổn môn sẽ trở về hoạt động bình thường. Không biết vì sao huynh đài lại hỏi chuyện này?” Biểu hiện của người thanh niên này không giống với những người ta từng gặp, hiện vẫn chưa biết y tới đây làm gì, cẩn thận một chút vẫn hơn.

“Vậy, ngày mười tám không có sắp xếp gì sao?” Niệm Nghiễn lái nghi vấn của Đổng Nhiên Thanh sang một hướng khác.

“Mười tám tháng giêng. . . . . . Không có, đại hội võ lâm chỉ kéo dài tới ngày mười bảy là chấm dứt.”

“Như vậy a. . . . . .” Việc mà tờ giấy trong túi gấm ám chỉ có lẽ không liên quan đến võ lâm đại hội?

“Huynh đài, có thể cho tại hạ được biết tại sao huynh lại quan tâm tới chuyện này không?”

“Không dấu gì phó môn chủ, tại hạ có một vị bằng hữu, hắn vốn mong muốn được chiêm ngưỡng tư thế oai phong, lẫm liệt của các vị anh hùng trong thiên hạ, ngặt một nỗi phải đến ngày mười tám hắn mới có thể đến Huyền Thiết môn. Ai, có lẽ hắn không có phúc phần này rồi.” Niệm Nghiễn không phải là người biết nói dối, đây là lý do tốt nhất mà Niệm Nghiễn nghĩ được suốt dọc đường đi.

“Như vậy a, vậy thì huynh đài có thể nói với vị huynh đệ kia không cần lo lắng. Sau khi kết thúc võ lâm đại hội, quần hùng trên giang hồ sẽ tụ tập tại Toàn Thịnh tửu lâu. Trong ngày mười tám, nhất định có thể gặp mặt bọn họ.” Lời nói của đối phương ẩn chứa rất nhiều sơ hở, vất vả đường xa chạy tới đây chỉ để hỏi cho bằng hữu của mình một chuyện cỏn con như vậy, hơn nữa, người bình thường cũng dễ dàng phỏng đoán : Ngày mười bảy võ lâm đại hội kết thúc, chỉ sợ quá ngày hai mươi bọn họ vẫn chưa muốn hoặc chưa thể rời khỏi nơi này.

Từ từ đã, ngày mười tám, anh hùng hào kiệt tham gia đại hội võ lâm chưa kịp rời khỏi Hồi An, chẳng lẽ. . . . . . có kẻ muốn hãm hại nhân sĩ trên giang hồ?

Hai người vẫn đang không ngừng đánh giá đối phương, ngoài cửa truyền đến một giọng nói thanh thúy ——

“Thanh! Thanh! Ta đã trở về!”

Nói xong, một vị bạch y công tử thong thả tự nhiên bước vào đại đường. Niệm Nghiễn vừa thấy người nọ –

Người này —— là một nam tử ư? Mắt phượng mày ngài, mũi thẳng mà cao, da dẻ trắng như tuyết! Dung mạo này so với đại sư huynh của mình chỉ có hơn chứ không kém, có thể dùng bốn chữ “tuyệt đại giai nhân” để chỉ khuôn mặt người này. Nhưng, đó chỉ là khuôn mặt, còn dáng người của hắn thì . . . quả thật không phù hợp với khuôn mặt nữ tính kia chút nào. Niệm Nghiễn đã cao hơn người bình thường một chút mà hắn lại cao hơn Niệm Nghiễn một cái đầu. Cơ thể khôi ngô, rắn chắc, y phục trên người như muốn nứt vỡ ra vì không che phủ nổi những đường nét tráng kiện kia. Nhìn toàn thể người này, cứ như là lấy râu ông này cắm cằm bà kia, mang một khuôn mặt nữ tử đặt lên thân mình một đại nam nhân – người khác chắc chắn không nhịn được mà buồn cười.

“Tại sao ngươi lại quay về nhanh như vậy? Đã xử lý xong mọi chuyện chưa?” Đổng Nhiên Thanh đang định đứng lên nhưng hai chân run run không chống đỡ nổi . . . . . .

Niệm Nghiễn thấy trước mắt có một bóng trắng xẹt qua như tia chớp mà không nhìn rõ được đó là cái gì, đợi khi nhìn kỹ mới thấy vị bạch y công tử kia đã phi thân lại bế bổng Đổng Nhiên Thanh sắp bổ nhào xuống đất kia.

Võ nghệ người này. . . . . . Thật khiến người khác phải ngưỡng một. Vài năm nay, trên giang hồ xuất hiện thật nhiều cao thủ, đầu tiên là người thần bí kia, rồi nay lại là vị công tử này – nhân tài quả nhiên thời nào cũng có.

“Ngươi. . . . . . buông ra, đây là đại đường, còn ra thể thống gì nữa!” Đổng Nhiên Thanh giận dữ nói lớn, mặt đỏ như mông khỉ từ lúc nào.

“Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, người ta sáng sớm đã vất vả giải quyết sự vụ để mong về gặp ngươi ~~ ta biết tối hôm qua ta có chút thô lỗ . . . . . .” Bạch y công tử làm nũng giống như đứa nhỏ, cọ cọ vào người Đổng Nhiên Thanh “Ngươi! Ngươi muốn làm ta tức chết a, không nhìn thấy người khác đang ở đây sao?” Đổng Nhiên Thanh rống lớn.

“A?” Vị công tử giống con mèo to này đến giờ mới phát hiện trong đại đường còn có người thứ ba.

“Ngươi là. . . . . .”

“Tại hạ Bạch Vô Ức, tới quấy rầy vì có chút nghi vẫn, không biết các hạ . . . . .”

“Úc, ta là môn chủ Cố Thanh Thương.” Môn chủ này lại không hề khiêm tốn như Đổng Nhiên Thanh, hắn hình như cảm thấy khó chịu khi nhìn Niệm Nghiễn.

“Hóa ra là Cố môn chủ, xem ra hai vị còn có việc quan trọng, tại hạ sẽ không quấy rầy hơn nữa, đa tạ Đổng phó môn chủ đã giải đáp thắc mắc, tại hạ xin phép cáo từ. . . .” Sớm nghe nói Huyền Thiết môn môn chủ tuổi trẻ tài cao, mười tám tuổi đã đảm nhậm chức môn chủ đời thứ mười hai – võ nghệ cao cường, tính tình ngay thẳng trượng nghĩa, hiện giờ gặp mắt Niệm Nghiễn cảm thấy người này rất thiếu kiên nhẫn, không biết mình đã làm gì mà hắn lại khó chịu với mình như vậy. Hơn nữa, nhìn thấy động tác của hắn ôm vai bá cổ Đổng Nhiên Thanh, không lẽ . . . . hai người họ . . . .

“Tốt lắm, người đâu, tiễn khách.” Không để ý tới Đổng Nhiên Thanh liếc mắt, Cố Thanh Thương như muốn tống khứ Niệm Nghiễn ra ngoài.

Thính lực của Niệm Nghiễn vô cùng tốt. Sau khi ra khỏi đại đường, y vẫn có thể nghe thấy tiếng chuyện trò giữa hai người kia.

“Ngươi đang làm gì, tại sao hắn ta lại ở đây!”

“. . . .”

“Ngươi giận ta ư? Sáng sớm ta đã phải ra ngoài, chỉ nhanh nhanh chóng chóng muốn về gặp ngươi, ai ngờ lại bị hắn phá đám, tâm tình của ta dĩ nhiên là không tốt rồi . Thanh, người ta rất nhức a, tay của ta, mau xoa bóp cho ta a ~~”

“Ngươi! Ngươi còn muốn ta hầu hạ ngươi, ngươi có biết hay không ngươi tối hôm qua. . . . . . Ta. . . . . . Ta hôm nay đã khiến bao nhiêu người chú ý ngươi có biết không? Ngay cả đi đường cũng phải lề mề hơn cả nữ nhân!”

“Là lỗi của ta, là ta sai, mau lại đây, ta đền bù cho ~~”

“. . .”

“Bù cái này có được không?”

—— Những lời đường mật của hai người càng ngày càng nhỏ cho đến khi không thể nghe thấy được nữa. Lúc này, Niệm Nghiễn đã xấu hổ vô cùng, trên trán chảy đầy mồ hôi. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play