Thanh đoản đao lạnh như băng đâm vào ngực, Thôi Ân Trạch mở mắt. Miệng vết thương truyền đến đau đớn nhưng hắn không muốn phản kháng.

Niệm Nghiễn kinh ngạc nhìn Thôi Ân Trạch, tay vẫn nắm chuôi đao – trên mặt đã dính đầy vết máu.



Thôi Ân Trạch cũng rất ngạc nhiên khi thấy mình bình tĩnh đến như vậy, hắn biết máu từ ngực mình đang tuôn chảy, nếu không được cứu chữa, chắc chắn sẽ bỏ mạng.

Một đao này hắn phải nhận từ lâu rồi mới phải – tất cả những chuyện này đều vì hắn mà ra. Nếu một đao mà có thể hóa giải hết hận thù trong lòng Niệm Nghiễn thì thật là tốt! Chỉ vọng tưởng thôi── trong mắt Niệm Nghiễn giờ phút này chỉ có hoảng sợ và nghi hoặc.── Đến tận bây giờ mà ngươi vẫn không tin tưởng ta sao?

Hai người cứ bất động như vậy, máu tươi dần thấm đỏ chiếc áo của Niệm Nghiễn, tay y bắt đầu run run. Tại sao không có phản ứng? Tại sao? Tại sao đem y bức đến đường cùng rồi lại . . . cho y sự dịu dàng, chở che vô hạn?

Thấy khuôn mặt Niệm Nghiễn bắt đầu biến hóa, Thôi Ân Trạch nở nụ cười ── sự ngoan cường của Niệm Nghiễn làm cho hắn không khỏi động lòng, cũng càng thêm kích thích hắn yêu thương y say đắm. Niệm Nghiễn luôn nói rằng Thôi Ân Trạch tra tấn y? Nhưng chẳng phải y cũng luôn tự tra tấn chính mình sao? Tự tôn của Niệm Nghiễn bị phá hủy nhưng y cũng đem tâm can Thôi Ân Trạch mà xé nát, tại sao lại phải tra tấn nhau như vậy? Nếu tất cả đều là sai lầm, hà cớ chi phải bắt đầu?

Chưa bao giờ nhìn thấy Thôi Ân Trạch cười như vậy, vừa yêu thương lại vừa hàm chứa sự vị tha to lớn – như muốn nói “Một đao này, là ta nợ ngươi, tha thứ cho ta, được không?” Niệm Nghiễn cho tới bây giờ mới phát hiện nam nhân kia khi cười lại đẹp như thế. Nam nhân kia chính là phụ thân của mình. Đột nhiên có thứ gì có cứ cuồn cuộn mà dâng trào trong đầu Niệm Nghiễn ── sự chăm sóc dịu dàng nhiều ngày qua của Thôi Ân Trạch, vừa chở che vừa dung túng. Thơ ấu chưa từng hưởng qua cảm giác được bảo vệ, nâng niu ── chỉ có nam nhân kia nhìn thấy hết sự yếu đuối của hắn, nhưng không hề để ý, yêu sủng y như một đứa nhỏ.

Khó có thể ức chế cảm giác đang bùng lên – là phẫn nộ, là nghi hoặc, là hổ thẹn – nước mắt không biết vì sao lại chảy ra, không thể che dấu, phủ ướt khuôn mặt tiều tụy của Niệm Nghiễn.

“Đừng khóc. . . . . .” Thôi Ân Trạch cố gắng giãy dụa ngồi dậy, hoàn toàn không để ý đoản đao vẫn găm vào ***g ngực. Hai tay ôm Niệm Nghiễn vào lòng – đoản đao vì thế lại cắm sâu thêm một chút.

“Ân. . . . . . Không phải sợ. . . . . .” Cố nén đớn, hắn chỉ muốn an ủi người đang mất hồn trong ***g ngực “Ta sẽ không. . . . . . chết, ta còn muốn. . . . . . dùng mạng này. . . . . . để yêu ngươi. . . . . .” Không thể chống đỡ hơn nữa, Thôi Ân Trạch quỵ ngã xuống giường.

Giờ phút này, hai tay Niệm Nghiễn nắm chuôi đao mới buông ra. Niệm Nghiễn nhìn vào đôi tay dính đầy máu của mình ── hắn cứ như vậy mà chết sao? Thôi Ân Trạch – người mà y hận nhất đã chết, tại sao Niệm Nghiễn lại không hề vui mừng? Tại sao lại đau đớn thế này – giống như đao kia đâm vào ngực mình vậy. Thật khó chịu, tim như vỡ ra thành ngàn mảnh. . . . . . .

“A a a a a a a a. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”

Niệm Nghiễn dùng hết sức lực hét lớn, chấn động cả hoàng cung.

────────────────────

“Các ngươi đi xuống hết đi, ta sẽ giải quyết.”

“Nhưng. . . . . . Thái tử điện hạ, bên trong. . . . . .”

“Ta nói ta sẽ giải quyết, ngươi không nghe rõ ràng sao? Đi xuống!”

Người đầu tiên bước vào tẩm cung chính là Nhân Triết, thật ra hắn đã đứng ở ngoài, bồi hồi một lúc rất lâu. Hắn không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết, ngay lúc này đây, hắn muốn giết chết phụ hoàng của mình ── Thôi Ân Trạch. Âm thanh *** mĩ đêm qua khiến hắn không thể khống chế được bản thân. Hắn không có cách nào để chịu đựng loại cảm giác này¬── tận mắt chứng kiến người mình yêu hoan ái cùng nam nhân khác, mà bản thân chỉ có thể ghen tị, chỉ có thể đứng đó trơ mắt mà nhìn. Những thanh âm *** loạn kia như muốn phá tan màng nhĩ của hắn; hắn chỉ còn biết tìm một kẻ để cào cấu, để phát tiết dục vọng bản thân mới có thể cưỡng chế được sự đố kỵ trong lòng.

Bước vào tẩm cung, nhìn thấy phụ hoàng nằm bất động trên giường, trên ngực bị một thanh đoản đao đâm vào cùng với Niệm Nghiễn – hai mắt thất thần, như sắp muốn điên rồi.

Phụ hoàng chưa chết ── tuy rằng hô hấp đã vô cùng yếu ớt, chỉ cần ── chỉ cần một khoảng thời gian nữa, hắn sẽ hôn mê. . . . . Hắn sẽ chết. Như vậy, giang sơn này sẽ thuộc về ta. . . . . đại ca. . . . . cũng sẽ là của ta!

Chỉ cần giờ phút này hắn không làm gì cả, không làm gì hết. . . . . .

“Thái tử điện hạ, ngươi đang làm gì? . . . . . . Mau truyền ngự y!”

Lương Thiếu Như đi theo Nhân Triết vào phòng, nhìn thấy tình cảnh này, luống cuống mà hét lên. Không ngại thân thể đau đớn, lao ra thức tỉnh thái tử── đêm qua thái tử đối với Lương Thiếu Như điên cuồng như dã thú – khiến y cứ tưởng thái tử đã hiểu được tâm ý của mình, đã có cảm tình với mình – y đã bất chấp đau đớn mà tích cực phối hợp với động tác của hắn; nhưng khi tới cao trào, hắn thốt lên hai chữ “Đại ca”. Đại ca ── người mà hắn yêu và chờ đợi mãi mãi vẫn chỉ là Hàn Vương. Lương Thiếu Như cười nhạo chính mình, cười mình hèn mọn như vậy – cười mình chỉ có thể làm công cụ để hắn phát tiết dục vọng. Nhưng ngay cả khi biết như vậy, trong đầu Lương Thiếu Như vẫn tràn đầy hình ảnh của Nhân Triết, ngay cả vẻ mặt tức giận của hắn cũng là ký ức đáng quý nhất của y── Biết rõ sẽ không được đáp lại, nhưng vẫn một mực lao vào, rồi. . . . như con thiêu thân bị thiêu đốt mà chết.

Nắm lấy cánh tay, Nhân Triết xô ngã Lương Thiếu Như “Ngươi câm miệng cho ta, tiện nhân!”

Đau quá! Cảm giác đau đớn đêm qua vẫn còn, hôm nay phải thật vất vả mới có thể đứng dậy theo thái tử tới tẩm cung của hoàng thượng.

Hắn tại sao lại không gọi ngự y, Hoàng Thượng rõ ràng sẽ. . . . . . Chẳng lẽ ── hắn muốn đẩy Hoàng Thượng vào chỗ chết? Không, không! Hoàng thượng chính là phụ thân của hắn, làm sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy?

Trên mặt Nhân Triết chỉ còn vẻ lạnh lẽo khiến kẻ khác phát run – hắn nhất định phải khiến Thôi Ân Trạch bỏ mạng.

Không ── Lương Thiếu Như hốt hoảng đứng lên, không được, không thể để hoàng thượng chết như vậy, ai có thể cứu bệ hạ, ai. . . . . .

Trong tẩm cung chỉ có bốn người ──

Lương Thiếu Như bổ nhào vào người Niệm Nghiễn; dùng sức mà lay động y, chờ đợi cho thần trí y tỉnh táo lại “Hàn vương, Hàn vương, ngài mau tỉnh lại! Bệ hạ sắp không xong rồi. . . . Ngài mau cứu hoàng thượng, mau cứu hoàng thượng!”

“Đồ tiện nhân này!” Lớn mật, dám chống đối Thôi Nhân Triết ta.

Nhân Triết nắm lấy Lương Thiếu Như đang ngồi cạnh Niệm Nghiễn mà kéo ra – không thương tiếc cho y hai bạt tai như trời giáng. Khóe miệng Lương Thiếu Như lập tức trào máu, ngã sõng xòa xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Tiếng thét chói ta của Lương Thiếu Như khiến Niệm Nghiễn dần tỉnh táo lại, y không biết đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Tứ, Tiểu Tứ sao lại ở đây? Còn có Lương Thiếu Như nữa? Đã xảy ra chuyện gì?

── chính mình đâm Thôi Ân Trạch, rồi, rồi. . . . . . Hắn đã chết. . . . . . Đã chết. . . . . .

Cuống quít nâng thân thể Thôi Ân Trạch dậy, lấy tay đưa lên mũi hắn để cảm nhận nhịp thở ─ không chết! Hắn chưa chết!

“Tiểu Tứ, mau gọi ngự y!” Tại sao lại muốn cứu hắn, không muốn hắn chết? – Niệm Nghiễn chẳng còn quan tâm nữa.

Tại sao lại cứu hắn, chẳng phải ngươi muốn giết hắn sao? Hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi không hận hắn ư? Chẳng lẽ. . . . . . Ngươi cũng yêu hắn? Đại ca?

“Tiểu Tứ! Ngươi đang làm cái gì vậy?” Không còn kịp rồi, vận công điểm mấy huyệt đạo bên cạnh vết thương – như vậy vẫn chưa đủ, còn cần dược liệu nữa. Lúc này Niệm Nghiễn mới phát hiện y không đâm trúng tim của Thôi Ân Trạch – vào lúc nhấc đao lên, Niệm Nghiễn do dự một lúc rồi mới xuống tay, có lẽ vì thế nên đoản đao đi chệch hướng, găm mạnh dưới tim một đoạn. Vào thời khắc do dự đó, Niệm Nghiễn phát hiện thật ra mình không hận Thôi Ân Trạch đến vậy, y quả thật không mong muốn hắn chết, ý niệm trong đầu chỉ chợt lóe qua – không ngờ lại cứu Thôi Ân Trạch một mạng.

Lão ngự y càng ngày càng nghĩ muốn từ quan, dạo này cứ liên tục bị gọi vào hoàng cung, không được bước mà phải dùng hết sức mà chạy. Mỗi lần tiến vào tẩm cung của hoàng thượng, nhất định sẽ có người “ban” cho hắn một câu “Chuyện hôm nay không thể truyền ra ngoài, nếu khống, ta sẽ tịch thu tài sản, tru di cửu tộc nhà ngươi. . .”. Hắn đều không dám trái lời, nếu không, sợ rằng đã phải chết vài lần.

Tình huống hôm nay lại vô cùng đặc biệt. Hoàng thượng xảy ra chuyện, hung thủ rõ ràng là Hàn vương? Thái tử đứng ở một bên, Lương thái phó nằm trên mặt đất? Chuyện trong hoàng cung này quả thật là càng ngày càng kỳ quái, lão nên giả câm giả điếc là tốt nhất!

Điều mà thái y cảm thấy kỳ lạ hơn nữa là khi lão định trị liệu cho hoàng thượng thì Hàn vương lại đoạt lấy hòm thuốc trong tay lão, nhanh tay lẹ chân giúp hoàng thượng cầm máu, bôi thuốc. Sau đó còn đưa cho lão một toa thuốc, tất cả đầu là những dược liệu quý giá, có loại lão chưa từng nghe qua. Không ngờ y thuật của Hàn vương còn cao minh hơn cả lão, khiến lão phải ngã ngửa vì ngạc nhiên.

── Nhưng không phải là Hàn vương muốn giết hoàng thượng sao? Giết rồi sao lại còn cứu? Không hiểu, không hiểu, vẫn là phải từ quan thôi.

Thôi Ân Trạch trong cảm giác mơ mơ màng màng vẫn cảm thận được một bàn tay dịu dàng đang đặt lên trán mình, cảm giác thật thoải mái ── dường như hắn từng có cảm giác này, vài năm trước. . . . . .

Mình vẫn chưa chết ư? Nhưng dù còn sống mà cứ phải đối mặt với ánh mắt chất chứa đầy thù hận của người kia – như thế có khác gì địa ngục đâu? Chưa bao giờ Thôi Ân Trạch lại mong muốn mình chết đi như thế này. Hắn muốn mình nhanh chóng bước trên con đường xuống âm phủ, muốn uống thang thuốc của Mạch bà bà để quên đi Niệm Nghiễn, quên đi chính mình từng yêu hắn, quên mất sự thù hận của y đối với mình, quên đi đôi mắt rơi lệ của y. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play