Đã là cuối mùa thu, khí trời phương bắc vô cùng lạnh lẽo, gió thổi vù vù, lá khô trên cây rơi xuống đường xào xạc, xào xạc . . . Kinh thành vẫn nhộn nhịp, náo nhiệt, tiếng rao của những người bán hàng rong như xé tan cái lạnh của những ngày chớm đông. . . .
Niệm Nghiễn được một chiếc áo lông cừu trắng như tuyết phủ lấy toàn thân – phòng ngừa gió lạnh ngoài trời. Nhưng thôi ân trạch vẫn lo lắng, còn khoác thêm cho y một chiếc khăn choàng làm từ lông chồn – niệm nghiễn chẳng thèm để ý, nhiều này nay, ở chung với thôi ân trạch – niệm nghiễn cứ như một kẻ chết dở, lúc nào cũng lặng thinh. Đối với những cử chỉ chăm sóc ân cần của thôi ân trạch đều nhắm mắt cho qua, nhưng càng lúc hắn càng lải nhải bên tai niệm nghiễn nhiều hơn—— hoàng đế Đại Vũ quốc không biết từ khi nào đã trở thành vú em, loanh quanh luẩn quẩn chăm sóc từng chút một cho niệm nghiễn —— quả thật rất mất hình tượng.
Xe ngựa xóc nảy, tâm tình Niệm Nghiễn rất an ổn – khác xa so với niệm nghiễn trước kia. Từ nay về sau, tôn nghiêm gì đó của một nam nhi đã không còn quan trọng đối với y, y chỉ cần mình trở thành một món đồ chơi, không lòng dạ gì hết, để người khác tùy ý chà đạp là được. Cho nên niệm nghiễn buộc mình phải học cách im lặng, học cách vô tình – vì tất cả người mà mình thương yêu, y chỉ có thể làm như vậy.
Hẳn ra thôi ân trạch cũng cảm thấy lạnh giá, làn da hắn tuy có màu nâu nhạt – lúc này hai má lại ửng đỏ lên. Hai người ngồi trong xe không ai nói với ai câu nào, nhưng có một loại cảm xúc đặc biệt dần hình thành giữa hai người, không biết là hai người họ chưa phát hiện ra hay là không dám thừa nhận?
————————————————————————————————
Hai nén hương sau, xe ngựa dừng ở một khách *** ngoài thành – khách *** rất đơn xơ, không hề tương xứng với khung cảnh phồn hoa đô hội chốn kinh kỳ. Người trong khách *** đã sớm được di chuyển đi nơi khác, không gian lặng ngắt như tờ – khiến người ta nghĩ tới viễn cảnh phân ly thê lương, sầu não.
Kỳ thật Thôi Ân Trạch cũng không dám khẳng định bọn họ sẽ đến, nơi này là kinh thành, giao tranh giữa triều đình và Mặc giáo lại đang trong giai đoạn khốc liệt, nếu bọn họ mạo hiểm tới đây, không biết chừng sẽ phải chịu cảnh đầu rơi máu chảy—— Nếu họ đến đây, như vậy chỉ có thể có hai khả năng : hoặc là hận niệm nghiễn sâu đậm hoặc là thương yêu y vô cùng. Thật lòng, Thôi Ân Trạch chỉ muốn chứng kiến khả năng thứ nhất – tuy nó sẽ khiến bảo bối của hắn đau thương, tuyệt vọng. Nhưng không sao, bọn họ còn rất nhiều thời gian bên nhau, hắn không tin hắn lại không thể hóa giải hận thù trong lòng Niệm Nghiễn.
Để đám hạ nhân đứng chờ bên ngoài, hai người tiến vào hậu đường.
Vừa bước vào cửa, đã bị hai thanh dao nhỏ – sáng chói kề lên trên cổ; có thể ra tay chớp nhoáng khiến hai người không kịp xuất chiêu phản công, trên đời này chỉ có một người—— Phong Vong Trần.
Sau khi xác định không có gì đáng ngời, Phong Vong Trần ném hai thanh dao nhỏ qua một bên, vỗ tay một tiếng, liền đó có bốn người trên lầu bước xuống : Phác Phong, Ngôn Hổ, Phong Ngữ, Tiểu Lưu.
Trước khi đi, niệm nghiễn tự nhủ với lòng nhất định phải giả câm giả điếc mà lạnh lùng với bọn họ – nhưng nhìn thấy thân thể tiều tụy của Tiểu Lưu, hai mắt y bỗng dưng cảm thấy cay cay. Không được —— an nguy của bọn họ đang nằm trong tay mình, làm sao có thể yếu đuối trong lúc này được? Không một ai biết rằng, giờ phút này, niệm nghiễn chỉ muốn chạy lại mà ôm trầm lấy Tiểu Lưu, ngửi lấy hương thơm nhàn nhạn dịu êm trên người nàng, sờ sờ vào bụng mà hỏi han đứa bé chưa chào đời, sau đó nói cho nàng biết hắn khổ tâm như thế nào. . . . . .
Hai bên, sáu người nhìn nhau một lúc lâu, vốn có rất nhiều việc muốn nói – nay lại nghẹn cả ở trong họng. Chỉ có thôi ân trạch đã nắm chắc phần thắng trong tay, mở miệng “Có việc gì cần nói thì nói mau đi.”
Tiểu Lưu chấn động, ngơ ngác ngắm nhìn tướng công của mình, cuối cùng không biết phải mở miệng thế nào. Bất luận là người khác nói gì, nàng đều không tin, tướng công của nàng là giáo chủ của Mặc giáo, là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, không phải là tay sai của triều đình, lại càng không phải là trưởng tử của hoàng đế.
“Sư đệ, ngươi gầy đi nhiều quá, sao lại ra nông nỗi này? Chúng ta đều lo lắng cho ngươi, ngươi mau quay về đi! Phong Ngữ đã hạ sinh rồi, nàng rấy muốn cho ngươi nhìn thấy đứa nhỏ” Ngôn Hổ cũng không tin, tứ sư đệ nửa đêm trốn lên đỉnh núi khóc thầm mà mình thân thiết bấy lâu nay lại là người giống như lời đồn đại. Hắn đã quá quen thuộc với một niệm nghiễn không hề nói dối, một niệm nghiễn luôn cố gắng kiên cường mà động viên người khác.
“Đúng vậy, tứ sư huynh, phu thê bọn ta đã quyết định cho nhi tử của chúng ta nhận ngươi làm dưỡng phụ.” Phong Ngữ rất ngưỡng mộ tứ sư huynh của mình, tứ sư huynh ôn nhu mà kiên cường – tại sao bây giờ lại như một cái xác không hồn thế này? Nhất định là tứ sư huynh đã bị tên cẩu hoàng đế kia khi dễ.
“Không cần nói nữa!” Đề cao âm lượng, Niệm Nghiễn quay người, chống tay lên một cây cột, thân thể y đang lung lay, không đứng vững được nữa. Thân thể tiều tụy có thể nhờ cây cột mà chống đỡ nhưng nỗi bi ai trong lòng thì không có cái gì có thể giải tỏa được.
“Tất cả đều là sự thật, đều là sự thật!” Nói ra những lời này, niệm nghiễn khẽ run rẩy—— nói ra rồi, cuối cùng cũng nói được rồi. Đã hết, tất cả đã hết. Y rất muốn khóc nhưng khóc không được, có cái gì đó chặn nước mắt lại, không cho nó tràn ra ngoài.
Không khí trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Chỉ có thôi ân trạch – lạnh lùng nhìn mọi việc đang diễn ra trước mắt – Niệm Nghiễn giãy dụa, mâu thuẫn, do dự, thống khổ—— tất cả đều lọt vào mắt thôi ân trạch. Hắn biết, bảo bối của mình sắp điên mất, nếu là người thường, nhất định không chịu đựng nổi. thôi ân trạch muốn lại gần ôm lấy niệm nghiễn, nói với y “Ngươi còn có ta”, nhưng hắn biết, sự thù hận trong lòng niệm nghiễn đối với hắn chưa bao giờ dâng cao như lúc này.
“Không!” Tiểu Lưu không ức chế được, chạy lại ôm lấy lưng niệm nghiễn “Không, ta không tin, ngươi nhất định là có điều khổ tâm đúng không? Không sao cả, ngươi cứ nói cho ta, ta sẽ giúp ngươi, chúng ta là phu thê mà, ngươi đã quên rồi sao?”
Ta yêu ngươi a, nên ta vẫn luôn dõi theo ngươi, ngươi cứ tra tấn mình như vậy, ta thật khổ tâm. Hứa với ta, nếu cảm thấy mệt mỏi, ngươi phải nói với ta, để ta chia sẻ cùng ngươi, vì ta là. . . thê tử của ngươi.
Ngươi biết khi ngươi nói muốn thành thân với ta ta vui sướng đến nhường nào không? Ngươi cuối cùng cũng biết quan tâm đến chính mình, cho ta cơ hội được chăm sóc ngươi. Từ nay về sau, nơi nào có ta và ngươi, nơi đó chính là gia đình của chúng ta, có được không, Niệm Nghiễn ca ca?
—— Ta làm sao quên được? Suốt đời này không thể nào quên. Hạnh phúc đêm hôm đó, ngọt ngào cùng thỏa mãn, làm cho y cảm nhận được vui sướng chưa bao giờ có được, khiến cho niệm nghiễn lần đầu tiên có quyết tâm trở thành một tướng công tốt, một phụ thân tốt – bảo vệ, che chở cho người nữ nhân mà mình yêu thương, làm tấm gương tốt cho những đứa con của hai người —— nhưng hôm nay. . . . . . Y lại phải tự mình đoạn tuyệt mối quan hệ này, Tiểu Lưu, Tiểu Lưu. . . . . .tha lỗi cho ta . . . . .
“Thực xin lỗi, Tiểu. . . . . . Không, Ngũ phu nhân, ta. . . . . . Ta không phải là tướng công của ngươi. . . . . . Những chuyện trước kia. . . . . . coi như chưa từng xảy ra, từ nay về sau. . . . . .”
Không thể khóc, không thể bỏ cuộc, chỉ cần một câu nói nữa thôi, là có thể, có thể . . . . . . Kiên cường lên, Niệm Nghiễn! Nếu ngươi thực sự quan tâm tới nàng. . . . . .
“Ân đoạn nghĩa tuyệt!” Đầu óc niệm nghiễn giờ chỉ còn là một khoảng không bất tận, mơ hồ nhớ lại lúc y quỳ trước linh vị của mẫu thân mà thề rằng mình sẽ là một tướng công tốt, cố gắng bảo vệ thê tử, chăm lo cho gia đình của mình, hoàn thành tốt nghĩa vụ của một nam nhân. . . . . . Còn có cả lúc y đặt tên cho những đứa con của mình, rồi thì khung cảnh gia đình thuận hòa, êm ấm. . . . . .
Tiểu Lưu mở to hai mắt nhìn, trước mắt tối sầm, hai tay ôm niệm nghiễn xụi lơ xuống dưới. Nước mắt ngừng chảy, bốn chữ của niệm nghiễn như những con dao găm – đâm thẳng vào trái tim nàng, không. . . . . . Đây không phải sự thật, không phải! Nam nhân này, là tướng công đã cùng nàng bái đường thành thân, là tất cả đối với nàng, là chỗ dựa vững chắc của nàng, còn là phụ thân của đứa bé trong bụng, không thể nào, Niệm Nghiễn đại ca vẫn nhìn nàng – dịu dàng mà mỉm cười. . . . . .
Một khắc cảm thấy Tiểu Lưu như đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục, y rốt cuộc cũng không thể khống chế kích động trong lòng, xoay người lại, muốn nói với nàng rằng nàng không cần thương tâm, tất cả đều là giả, là giả! Nhưng Tiểu Lưu đã mất đi ý thức, vô lực ngã vào ***g ngực niệm nghiễn.
Thân thể nhỏ xinh, dung nhan thanh lệ – đều là những thứ mà y thích nhất, tưởng tượng đến cốt nhục của hai người đang hình thành trong cơ thể nàng. Niệm nghiễn phải bảo vệ bọn họ—— chỉ có vô tình!
Thở dài một hơi, ôm lấy Tiểu Lưu, đem nàng giao cho phong Vong Trần, sau đó quỳ trước mặt hắn, nhìn thẳng vào vị sư phụ mà mình luôn sùng kính, ngưỡng mộ. Nhớ tới công ơn hắn dạy dỗ chính mình, phương pháp huấn luyện nghiêm khắc có lúc đẩy y vào nơi nguy hiểm, thậm chí mất mạng; nhưng chỉ cần hắn nói “Ngươi làm tốt lắm” thì niệm nghiễn sẽ ngây ngô mà cười nửa ngày – một loại thương tâm chưa từng có bùng lên trong đầu niệm nghiễn. Y từng hy vọng sẽ có một ngày mình sẽ có được võ công cái thế, được vạn nhân ngưỡng mộ như sư phụ. Nguyện ước còn chưa thực hiện được đã phải vĩnh biệt sư phụ. . . . . . .
“Công dưỡng dục của sư phụ, đệ tử không có gì để báo đáp, nếu có kiếp sau, xin nguyện làm trâu, làm ngựa cho sư phụ. Tình sư đồ của chúng ta, tới đây. . . . chấm dứt. . . . thỉnh sư phụ bảo trọng” Nói xong, niệm nghiễn cầm lấy dao nhỏ trên sàn, cắt lấy một đoạn tóc của mình, ném lên phía trần nhà.
“Ngươi. . . . . .” Phong Vong Trần muốn lớn tiếng mà mắng niệm nghiễn vô tình vô nghĩa, nhưng lại nói không nên lời, ngược lại mà cảm thấy đệ tử duy nhất của mình đang chất chứa điều gì đó bất đắc dĩ – thật đáng thương!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Nếu chia tay xong rồi, chúng ta nhanh đi thôi.” Hắn nên nhanh chóng dẫn bảo bối rời khỏi nơi này, y còn đang cầm dao nhỏ trong tay, nếu y nghĩ quẩn, lấy dao mà tự sát thì . . . . . dù sao, đằng nào thì cũng phải một lần đau – đau dài không bằng đau dứt khoát. . . . . . .
Niệm Nghiễn không phản ứng, vẫn cúi đầu, quỳ trên mặt đất, tay phải nắm chặt lấy dao nhỏ.
Thôi Ân Trạch thấy bảo bối của mình cứ do dự mãi như vậy cũng không phải chuyện tốt – hắn nhanh chóng đoạt lấy dao nhỏ trong tay niệm nghiễn, quăng ra ngoài sân, sau đó bế phốc niệm nghiễn lên, bước đi ra ngoài.
“Chờ đã. . . . . .” Phác Phong muốn giữ niệm nghiễn lại, hắn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn – chưa kịp mở lời đã bị Phong Vong Trần mạnh mẽ ôm trong lòng ngực.
“Không cần. . . . . . Chỉ làm cho hắn càng thêm khổ tâm. . . . . . .”
Sự đau khổ cùng bất đắc dĩ của niệm nghiễn mọi người đều có thể nhìn thấy. Làm sao có ai nỡ chỉ trích một người đáng thương như vậy? Chỉ có thể cầu nguyện thầm trong lòng – nguyện cho hắn có thể hạnh phúc. . . . .
————————————————————————————
Dọc theo đường đi, hai người đều trầm mặc, Thôi Ân Trạch ôm thật chặt thân thể niệm nghiễn – chỉ sợ y cứ như thế này mà tan biến mất. . . . . .
Quá mức kích động, trong đầu niệm nghiễn trống rỗng, tất cả giống như là một giấc mộng. Tại sao giấc mộng lại dài thế, tại sao mãi mà y vẫn chưa tỉnh lại?
Tim lại nhói đau, có ai có thể cứu mình? Chỉ có thể cố gắng mà bám vào người duy nhất bên cạnh mình lúc này, tìm mọi cách khiến cho tâm trạng cuồng loạn có thể bình tĩnh hơn một chút. . . . . .
. . . . . . . . . . . .
Sau khi hồi cung, thôi ân trạch đặt niệm nghiễn trên long sàng của mình, xoay người truyền gọi thái y, lại phát hiện góc áo của mình bị nắm lấy. . . . . .
“Ôm ta. . . . . .” Thanh âm run rẩy, không có chút độ ấm, làm cho người khác chua xót. . . . . .
Thôi Ân Trạch không chút do dự, cúi xuống ôm chặt thân thể lạnh như băng kia. . . . . .