“Mẫu thân của ta cũng xuất thân hàn vi, nhưng được tiên đế cực kỳ sủng ái – nhưng chính vì thế mà nàng trở thành mục tiêu của những nữ nhân khác nơi hậu cung. Chỉ có vài người là muốn nịnh bợ chúng ta, còn lại đều muốn tiêu diệt hai mẹ con ta, nhất là bè đảng của hoàng hậu. Mẫu thân lúc nào cũng nói với ta, ngươi nhất định phải trở thành hoàng đế, chỉ có trở thành hoàng đế ngươi mới có thể tùy ý quyết định mọi thứ, không phải lo sợ điều gì. Lúc đó, ta vẫn chưa hiểu câu nói này, tới khi mẫu thân ta bị sát hại – trước lúc nhắm mắt, nàng vẫn nắm tay ta mà lặp lại câu nói đó, phải làm hoàng đế, phải làm hoàng đế . . . . Phụ hoàng ta là kẻ nhu nhược, không thể đòi lại công bằng cho mẫu thân, ta cũng vì thế mà trở thành một hoàng tử cô độc – chịu đựng sự sỉ nhục của người khác – nếu không phải do năm ta chín tuổi gặp được cổ âm lão nhân, ta có lẽ đã sớm bị hoàng hậu giết hại . . . .”
“Cổ âm lão nhân dạy ta võ nghệ, hắn biết mình sắp qua đời nên cần phải tìm một người kế thừa tâm huyết cả đời của mình. Hắn chọn ta, vì khi hắn lẻn vào cung – vô tình bắt gặp ta – thấy ta là người có tư chất rất tốt để học những loại công phu của hắn . . . Ta theo hắn ra ngoài học võ trong vòng năm năm, đến khi hắn chết ta mới quay lại hoàng cung – năm đó ta mười bốn tuổi. Quay về hoàng cung, ta ngầm bồi dưỡng thế lực cho chính mình, quét sạch bè phái của hoàng hậu, phụ hoàng bắt đầu có ý định lập ta làm thái tử. Chỉ có điều hoàng tử muốn lên ngôi thái tử thì mẫu thân của y cũng phải có thân phận tôn quý. . . về điểm này, ta hoàn toàn không bằng một vài ca ca, đệ đệ của ta. Vì thế mà giết chết huynh đệ của mình – là điều không thể tránh khỏi. Không biết vì sao, ta trời sinh đã thiếu hai chữ “tình cảm”, việc mà đối với kẻ khác là đại nghịch bất đạo, đối với ta chỉ là chuyện bình thường. Khi giết chết thất đệ mười tuổi của mình, thấy hắn dùng cánh tay đầy máu của mình hướng ta mà cầu xin, ta chỉ cảm thấy thật buồn cười, không hơn không kém. Ngôi vị hoàng đế này cũng ta đã thấm không ít máu tươi của rất nhiều người. Ta chỉ biết, mình cần phải làm như vậy, dùng chính đôi tay mình đoạt lấy những thứ mình mong muốn, không cần biết phải dùng thủ đoạn gì. Có lẽ từ nhỏ ta đã là người vô tình như vậy rồi.”
“Cho đến khi gặp ngươi, lúc ngươi vẫn giả dạng Đại Xương. Ta mỗi khi nhìn thấy ánh mắt của ngươi thì đều ngẩn người, giống như đó chính là thứ mà ta vẫn khắc khoải tìm kiếm bấy lâu nay để lấp đầy tâm hồn chính mình. Dần dần, chỉ cần không được gặp ngươi – ta sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Lần đầu tiên trong đời, ta phát hiện mình thực sự cần một người đến thế, không phải vì dục vọng, không phải do quyền thế. Kể từ sau cái đêm ngươi bỏ đi ấy, ta lúc nào cũng ảo tưởng rằng ngươi vẫn còn bên người, chỉ là ngươi im lặng mà thôi. Bởi vậy, có nhiều lúc ta cứ vô thức nói chuyện một mình – rồi lại tự cười ta ngớ ngẩn. Ta không biết yêu ngươi từ lúc nào, chỉ biết khi phát hiện ra, trong đầu ta đều tràn ngập bóng hình của ngươi.”
“Ta mỗi một khắc đều nghĩ tới ngươi, nghĩ đến quên cả giải quyết chính vụ, ta lúc nào cũng lơ ngơ như kẻ trúng tà. Trước đây ta vẫn cười nhạo những kẻ gọi là ‘hôn quân vì nụ cười của mỹ nhân mà mất nước’ thì bây giờ nếu có thể đem giang sơn này đổi lấy một nụ cười của ngươi – ta cũng cam nguyện . . . Ngươi cười với cung nữ, thái giám; cười với những tên thị vệ cùng gác với mình; ngươi cười với thái tử, tại sao. . . tại sao ngươi chưa bao giờ nở một nụ cười với ta? Ngươi có lẽ không biết, khi ngươi cười – ngươi rạng rỡ đến nhường nào, khiến cho người khác hoa cả mắt. Nhìn thấy nụ cười ấy, ta bắt đầu hoài nghi những gì mà mình theo đuổi bấy lâu nay, liệu có thực sự là những thứ mình mong muốn? Cái gì gọi là an nguy xã tắc, cái gì mà thiên thu muôn đời, ta đều không quản . . . ta chỉ muốn . . . sống trọn kiếp này với ngươi!”
“Thời điểm biết ngươi là con của ta, ta không hề khiếp sợ, có lẽ vì từ lần đầu gặp ngươi ta đã có cảm giác giữa chúng ta vốn có quan hệ vô cùng mật thiết? Ta đã không lo, ngươi cần gì phải quan tâm nhiều như thế? Ta chỉ biết ta yêu ngươi, việc ngươi là ai, có quan hệ gì với ta – quan trọng như vậy sao?
“Ta biết, trong mắt kẻ khác, ta là kẻ phạm phải rất nhiều sai lầm, chắc ngươi cũng nghĩ ta như thế? Ta không hy vọng xa vời rằng ngươi có thể tha thứ cho ta. Ta chỉ cần ngươi nói cho ta biết, yêu một người là có tội hay sao? Ta sống hơn ba mươi năm trên đời, lần đầu tiên biết thế nào là yêu lại khiến người mình yêu tổn thương sâu đậm như vậy, Niệm nhi, chẳng lẽ . . . . suốt đời này, ngươi sẽ không bao giờ. . . . . yêu ta?
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Niệm Nghiễn trắng đêm không ngủ, trong đầu đều là những lời nức nở, nghẹn ngào của Thôi Ân Trạch – tâm hắn như chết lặng, Thôi Ân Trạch tự cao tự đại, duy ngã độc tôn – trước mặt y lại giống như đứa nhỏ mà khóc rưng rức. Niệm Nghiễn khẽ chạm những giọt nước mắt còn lưu lại bên chiếc gối bên cạnh; lại không tự chủ mà nghĩ tới những việc làm hắn đã gây ra trong mình – cảm xúc ngổn ngang, Niệm Nghiễn không thể lý giải được suy nghĩ của mình nữa rồi.
Thôi Ân Trạch sáng sớm đã vào triều. Trước khi đi, còn cẩn thận giúp Niệm Nghiễn thoa thuốc, lại còn tự mình đút cháo cho Niệm Nghiễn ăn. Niệm Nghiễn cũng không từ chối, có điều khuôn mặt trắng bệch – vô hồn – nuốt từng muỗng, từng muỗng cháo. Thôi Ân Trạch không đành lòng – hắn chẳng có tâm trạng để ăn uống cái gì – cứ thế mà đi tảo triều.
Rất lâu sau, Niệm Nghiễn quá mệt mỏi liền chìm vào giấc ngủ nặng nề. Y nghĩ : nếu khi ngủ dậy mà có thể quên đi tất cả thì thật là tốt . . . thật là tốt . . . . . . . .
————————————————————
“Để cho ta đi vào!”
“Không được, Hoàng Thượng đã căn dặn, bất cứ ai cũng không được vào, thỉnh thái tử điện hạ quay về đi, xin người đừng làm khó nô tài!”
“Ta phải vào, tránh ra.”
Người nào đang tranh cãi ầm ĩ? Khó khăn lắm mới chợp mắt được một chút, giọng nói này, là. . . . . . Thái tử! ?
Niệm Nghiễn cố gắng dùng hai tay ngồi dựa vào chiếc gối, tư thế vừa ổn định thì bên ngoài có người đá cửa xông vào. . . . . .
Tiểu Tứ? Tại sao hắn lại. . . . . . ?
Người bước vào, không nói một lời, ánh mắt nghi hoặc nhìn Niệm Nghiễn . . . . Rồi lại chuyển sang mê đắm, hoài niệm. Niệm Nghiễn thấy khó hiểu nhưng thái tử bây giờ quả thực rất giống Tiểu Tứ năm xưa.
“Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . .”
Đúng rồi, hắn chỉ mới thấy Niệm Nghiễn khi y dịch dung thành Đại Xương – đây mới chính là lần đầu tiên Tiểu Tứ thấy được khuôn mặt thật của mình. Một nam tử nằm tại tẩm cung của hoàng đế, Niệm Nghiễn không thể tìm được lý do gì để giải thích cho người trước mặt.
“Đại. . . . . . Đại ca!”
Một tiếng gọi đại ca như khiến Niệm Nghiễn lạc vào trạng thái vô hồn, không thể giữ vững – thân thể đè nặng xuống giường.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . đang gọi ta?”
“Đúng, đúng vậy, ngươi là đại ca, Nhân Vĩ đại ca! Không thể lẫn đi đâu được – ánh mắt này, cái mũi này, đại ca, ngươi đã quên ta sao? Ta là Tiểu Tứ của đại ca đây mà!” Khuôn mặt thiếu niên tràn ngập vui sướng, nhanh chóng ôm chặt Niệm Nghiễn “Đại ca, ngươi không chết, ngươi chưa chết có phải không? Tại sao bây giờ mới quay về?”
“Tiểu. . . . . . , ” mọi chuyện diễn biến quá nhanh khiến Niệm Nghiễn không kịp suy nghĩ điều gì.
“Lúc phụ hoàng tuyên đọc đạo thánh chỉ kia, ta thực sự không tin vào tai mình nữa, đại ca còn sống, ngươi được phù hoàng phái đi trà trộn vào ma giáo đúng không? Tại sao không sớm nói cho ta biết?”
Thánh chỉ? Trà trộn? “Tiểu Tứ ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Ngươi quả nhiên là đại ca của ta, chỉ có đại ca mới gọi ta là Tiểu Tứ! Chẳng lẽ ngươi không biết? Hôm nay, lúc lâm triều, phụ hoàng hạ chỉ nói ngươi có công diệt trừ ma giáo, phong thưởng cho ngươi danh hiệu Thịnh Hàn thân vương!”
“Ngươi nói gì thế? . . . . . Tại sao lại có chuyện này?” Niệm Nghiễn dự cảm không tốt, sắc mặt càng thêm trắng bệch, thân mình run rẩy.
“Tại sao ư? Ta phải hỏi ngươi mới đúng. Phụ hoàng sáng nay chiếu cáo thiên hạ nói rằng, đại hoàng tử từ nhỏ đã được cài vào ma giáo, làm nội ứng cho triều đình, sau đó thành giáo chủ của ma giáo, dẫn dắt phản tặc của ma giáo chui đầu vào bẫy, triều đình mới có cơ hội diệt trừ. Bây giờ, ngươi bị thương nên hồi cung tĩnh dưỡng, luận công ban thưởng, đặc biệt sắc phong ngươi là Thịnh Hàn thân vương!”
Thôi Ân Trạch! Tại sao. . . . . . Tại sao phải bức ta như vậy? Ngươi thật sự muốn ta phải thê ly tử tán, mang tiếng vong ơn bội nghĩa với các huynh đệ trong giáo mới cam lòng ư? Mặc giáo —— đó chính là chỗ dựa duy nhất của ta. Trong đầu Niệm Nghiễn hiện lên phản ứng của mọi người khi nhận được tin này. Sư phụ, Tiểu Lưu, đại sư huynh, các huynh đệ – ai sẽ tin tưởng y đây? Thân thể đau nhói, nắm chặt lấy tấm áo trước ngực – chữ “Ân” kia luôn nhắc nhở Niệm Nghiễn về nỗi sợ hãi, sỉ nhục đêm hôm đó.
“Đại ca, tuyên ngự y, mau!” Thấy Niệm Nghiễn đột nhiên thất thần, cuộn tròn người trên giường, sắc mặt tối lại như tro tàn, hàng mi khẽ nhíu . . . khiến người ta đau lòng . . . Bộ dạng ốm yếu, mỏng manh của Niệm Nghiễn trong mắt Nhân Triết lại có sức hấp dẫn đến kỳ lạ, thân hình cao gầy đang lay động——như đang trải qua đau đớn tột cùng. Thấy y như vậy, Nhân Triết chỉ muốn nhào lại mà ông vào lòng, hung hăng tra tấn hắn, làm cho hắn khóc, làm cho hắn cầu xin tha thứ . . . . .
Lúc Nhân Triết nghĩ như vậy, Niệm Nghiễn đã không chịu nổi đau đớn nơi con tim, hô hập vừa dồn dập lại khó khăn, mở to hai con mắt như con cá chết mà ngước nhìn.
Nhân Triết phát hiện có chuyện không ổn, nhanh chóng ôm chặt Niệm Nghiễn vào lòng, y lại càng giãy dụa, hai tay đập lung tung vào ngực mình. Nhân Triết hoảng hốt vuốt ngực cho Niệm Nghiễn —— chỉ nghe thấy y thì thào “Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Thà rằng ngươi cứ giết ta đi!”
Kẻ nào dám cả gan hành hạ ngươi tới mức này, ta sẽ khiến kẻ đó suốt đời phải hối hận! Nhân Triết không biết phải làm gì để xoa dịu người dưới thân, chỉ cố gắng ôm chặt lấy Niệm Nghiễn, không để y làm chuyện tổn hại đến chính mình, miệng thì hét toáng lên “Mau gọi ngự y, ngự y!”
“Phác. . . . . .” Niệm Nghiễn hộc ra một ngụm máu, ướt đỏ chiếc áo màu trắng, nhuộm đỏ luôn cả đôi mắt Nhân Triết.
“Đại ca, ngươi không được chết, ta mới gặp lại ngươi, ta không cho ngươi chết!” Nhân Triết thật sự lo lắng đại ca mà hắn tưởng nhớ bấy lâu nay cứ như vậy mà chết đi, càng ôm chặt Niệm Nghiễn vào lòng, không ngừng vuốt ve, vỗ về.
“Giết ta đi. . . . . . ngươi giết ta đi. . . . . .” Thân thể vốn mệt mỏi lại bị Nhân Triết hốt hoảng mà lay động một hồi – Niệm Nghiễn đầu óc rỗng tuếch, trước mắt chỉ thấy một màu trắng đục, dần dần mất đi ý thức. Giờ khắc này, Niệm Nghiễn thật sự hy vọng. . . Mình cứ như thế này mà chết đi . . . . Không bao giờ phải tỉnh lại nữa. . . . .