“Không được, ngươi còn không bằng cầm thú, ngươi có biết ta chính là con ngươi? Ta chính là con ruột của ngươi!”
Niệm Nghiễn nói xong những lời này bỗng trở nên thất thần, có chút hối hận. Bí mật này chính là chút tự tôn cuối cùng của Niệm Nghiễn, vốn đã hạ quyết tâm cho dù chết cũng không thể để người khác biết; nếu người khác biết, làm sao y có thể tiếp tục làm giáo chủ Mặc giáo, tiếp tục làm kẻ thù của nam nhân này?
Thôi Ân Trạch đang điên cuồng đột nhiên dừng tay, ánh mắt kỳ quái nhìn “đứa con” của chính mình, không hiểu là đang khiếp sợ hay nghi hoặc.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói chuyện với ai. Cho dù Thôi Ân Trạch có không để ý đến lễ giáo, miệt thị tông pháp đến thế nào thì hắn cũng không thể cùng quan hệ với nhi tử của chính mình – Niệm Nghiễn nghĩ trong đầu, huống hồ hắn đã buông Niệm Nghiễn ra. Niệm Nghiễn không biết rằng tất cả chỉ là suy luận của y, Thôi Ân Trạch thì không hề nghĩ như vậy——
“Thôi —— Nhân Vĩ?”
Thôi Nhân Vĩ, cái tên vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Niệm Nghiễn dường như đã quên mất rằng mình từng có cái tên đẹp như vậy.
“Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận? Ban đầu ta đã nghi ngờ, cái người chết cháy kia hẳn là Lý Đức?”
Nhắc tới Lý Đức, đầu óc Niệm Nghiễn trống rỗng, một lúc lâu sau, Thôi Ân Trạch không kiên nhẫn, nhéo nhéo hai má y – Niệm Nghiễn mới khôi phục tinh thần.
Nói vậy hắn đã sớm biết sao? Chẳng lẽ hành động kỳ lạ gần đây chỉ để trêu đùa mình hoặc là . . . . Niệm Nghiễn không dám nghĩ nữa, nếu Thôi Ân Trạch đã sớm biết quan hệ giữa hai người mà vẫn muốn nảy sinh tình cảm, vậy thì, hắn chính là một kẻ điên không biết phân biệt phải trái!
Muốn mở miệng hỏi nhưng lại không biết bắt đầu như thế nào, Niệm Nghiễn đang do dự thì bị Thôi Ân Trạch xoay người ép xuống dưới, trong lòng y như có gió lạnh thổi qua.
Thôi Ân Trạch nheo mắt, vốn đã không thể đoán biết hắn đang nghĩ gì, ánh mắt quỷ dị kia càng khiến cho người khác sợ hãi không thôi. Hắn cúi đầu, bờ vai dài rộng bỗng nhiên run rẩy kịch liệt giống như đang u sầu mà khóc. Niệm Nghiễn nghĩ hắn không chịu nổi đả kích quá lớn này nên Thôi Ân Trạch cảm thấy tự trách, buông Niệm Nghiễn ra, ngửa đầu đứng lên cười ha hả như người điên.
Thôi Ân Trạch cứ như vậy – cười đến điên cuồng, giống như muốn đem oán hận chất chứa nhiều năm qua bộc phát ra hết thảy. Niệm Nghiễn nếu không có nội lực vững vàng đã sớm bị nụ cười quỷ dị kia làm cho đứt hết gân mạch mà chết, y không nghĩ Thôi Ân Trạch lại xúc động như vậy, y quên rằng hắn là người đáng sợ đến cỡ nào.
Thôi Ân Trạch dừng lại, nắm chặt lấy cổ tay Niệm Nghiễn
“Đây nhất định là ý trời, là ý trời a~!”
“Ý trời?” Hắn muốn làm gì? Niệm Nghiễn hoang mang.
“Số phận chúng ta phải chung sống cùng nhau, nên trời cao đã mang ngươi đến với ta, cho dòng máu của ta chảy trong người ngươi, rồi lại khiến ta yêu thương ngươi. Số phận đã an bài, ngươi vĩnh viễn là của ta!” Thôi Ân Trạch khôi phục vẻ mặt bình thường, ánh mắt bình tĩnh, không hề còn lại dấu vết của trận cười khổ vừa rồi nhưng lời hắn nói ra còn khiến Niệm Nghiễn quay cuồng hơn cả bão táp.
Sắc mặt Niệm Nghiễn như người chết, tái nhợt, miệng khẽ nhếch, run rẩy, nói không nên lời, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, tim đập bang bang. Niệm Nghiễn lục lọi trong đầu mà không thể tìm kiếm được từ ngữ để hình dung nam nhân điên cuồng trước mặt. Vẻ mặt Thôi Ân Trạch dịu dàng nhưng sự bá đạo phát ra trên người hắn khiến Niệm Nghiễn như đóng thành băng —— thật là đáng sợ. Niệm Nghiễn chưa bao giờ sợ hãi như vậy, kể cả những lần sinh tử tồn vong, quyết định vận mệnh trước đây đều không đáng sợ thế này. Hai con mắt trừng lớn, thở hổn hến, nhìn thấy Thôi Ân Trạch bước lại gần – muốn hôn Niệm Nghiễn . . . . .
“Không, ngươi mau tránh ra, ngươi là đồ biến thái, ngươi điên rồi!”
Niệm Nghiễn dùng hết sức lực đánh vào ngực Thôi Ân Trạch. Hắn không kịp né tránh, trúng một chưởng đau tơi mức hộc máu. Thôi Ân Trạch không hề vận công điều dưỡng, từng bước từng bước lại gần Niệm Nghiễn.
“Ngươi không được lại đây!” Không hề có tác dụng, không có cách gì khác, Niệm Nghiễn dùng ngón tay trỏ đặt lên thái dương “Nếu ngươi bước qua đây, ta sẽ tự sát trước mặt ngươi”.
“Ngươi còn chưa hiểu? Nhân Vĩ, ngươi chính là của ta, chúng ta phải chung sống bên nhau, cho dù ngươi hận ta như thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn không thể rời bỏ ta.”
“Không, ta chẳng những hận ngươi, ta còn hận chính mình vì ta là nhi tử của ngươi. Ta sẽ không ở cạnh ngươi, ngươi sẽ bị đày xuống địa ngục, thả ta ra, nếu không, ta lập tức tự sát.”
Ánh mắt kiên định của Niệm Nghiễn làm cho Thôi Ân Trạch tin tưởng rằng y không hề nói giỡn. Không lẽ mình đang dọa y khiến y sợ hãi? Đúng vậy, nếu muốn y lập tức chấp nhận chuyện này quả thực rất khó khăn, không cần vội, chúng ta còn có cả đời này để ở bên nhau. Tuy rằng sợ hãi, ánh mắt quật cường kia vẫn khiến cho Thôi Ân Trạch động tâm như vậy. . . . . .
“Được rồi, ta không ép ngươi nữa. Ngươi hãy nhớ kỹ, chuyện ngươi trở thành người của ta chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Thôi Ân Trạch xoay người rời đi, hắn cần dội mấy gáo nước lạnh ngay lập tức để dập đi dục hỏa đang bùng cháy trong người.
Niệm Nghiễn quần áo tán loạn, ngồi lặng lẽ trên giường, tim vẫn còn đập thình thịch, nước mắt không thể khống chế cứ vậy mà tuôn trào không dứt. Chuyện vừa xảy ra dường như là một cơn ác mộng. Niệm Nghiễn mắng thầm “Mình điên rồi”, chậm rãi xuống giường, ngồi trên mặt đất, cuối cùng không nhịn được, gục đầu xuống hai tay khoanh trên gối mà khóc thét lên. . . . . .
Đêm khuya, một bóng đen thoăn thoắt bay trên nóc ngự thư phòng, thoáng chốc đã biến mất khỏi hoàng cung. Dưới ánh trăng sáng, thân mình cô độc, lẻ loi – dường như không thể chịu đựng hơn được nữa . . .
Hắn không biết phụ thân của mình đang đứng trong hoàng cung nguy nga tráng lệ mà dõi theo hắn. Càng không thể thấy, ánh mắt kiên định, đầy nhiệt huyết của nam nhân đang thì thầm :
“Khi chúng ta gặp lại nhau . . . Ta sẽ khiến ngươi hiểu rằng : Chúng ta vĩnh viễn không thể chia lìa!”