Nói đến hai nhà Mộ Dung – Phó gia sau hôn lễ, cho đến ngày hôm sau mới phát hiện tân nương tử bị đánh tráo. Mộ Dung Phục biết chuyện tân nương tử đào hôn, liền giận dữ, nhưng mà ngại giao tình cùng với bạn tri kỉ Phó Chính, đành phải đem sự bất mãn mãnh liệt này đặt ở trong lòng, bên trong cấm nói ra, cho nên người trong phủ cũng không dám nói thêm một chữ. Khi biết chuyện khuê nữ nhà mình đào hôn, Phó Chính tức giận đến nỗi trợn hai mắt, trực tiếp ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh. Hiện tại nếu đã cưới Uyển Dung người ta, thì cũng phải cho nhà bọn họ sự công bằng, Mộ Dung Phục tức giận gọi Mộ Dung Vân Đình vào phòng mình để nói rõ, đồng thời cũng kêu phu nhân đi đến mời nhà biểu huynh để nói mọi chuyện cho rõ ràng
Trong lòng Mộ Dung Vân Đình vạn lần đều không muốn, nhưng mà hiện nay người trong phủ đều nghĩ rằng đêm đó người cùng mình động phòng chính là Uyển Dung, nếu hưu thê, thì chỉ sợ nàng ta về sau cũng khó tái giá với người khác. Hơn nữa mẫu thân mình lại tìm mọi cách cản trở, cũng chỉ có cách mỗi ngày đi sớm về trễ, phân phòng ngủ, tính toán đợi thời cơ thích hợp để đưa ra quyết định.
Phó Vân Ngọc tự biết thể lực mình có hạn, mướn một chiếc xe ngựa, một khắc cũng không ngừng chạy tới Thanh Huyền tự, trong lòng nàng có một loại dự cảm không tốt, giống như đi chậm, thì sẽ không gặp được A Căn ca. Ngày đó A Căn ca đi không từ giã, trong lòng nàng tất nhiên rất tức giận, nhưng lại không có biện pháp gì, bởi vì nàng thương hắn, chỉ muốn đến nhìn thấy hắn. Trên thế giới này, người nào yêu nhiều hơn người kia, thì người đấy thua, trong trận chiến dịch này, nàng đã sớm thua đến quân lính tan rã. Nàng vì hắn mà nháo loạn bất hòa cùng phụ thân, nàng vì hắn cự tuyệt người đàn ông độc thân hoàng kim, nàng thậm chí vì hắn mà bất kể hậu quả đào hôn, chuyện này đều là do kìm lòng không đậu.
Hai ngày đều không được ngủ, rốt cục trước khi hoàng hôn đã cảm thấy được chân núi Thanh Huyền tự. Phó Vân Ngọc nhìn mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, nước mắt không khỏi chảy xuống. A Căn ca, ta đến đây. Từng bậc từng bậc thang một, hướng đến nơi xa xôi trên cao, Phó Vân Ngọc càng lên cao, lại càng phát cảm giác được sự lạnh lẽo. Tất cả đều là mây trôi, nàng Phó Vân Ngọc sẽ phá tan đám mây trôi này, đi cứu vớt hòa thượng bị nhốt trong miếu A Căn ca.
Sắc trời dần tối, Phó Vân Ngọc thở hổn hển ngồi ở trên thềm đá, nhìn thế giới bé nhỏ phía dưới, trong lồng ngực bỗng nhiên trào ra cảm giác hào khí, nhịn không được làm một bài thơ: A! A Căn ca! A Căn ca a A Căn ca! A! Ta đến đây! A ~ ta nguyện làm một viên kẹo mạch nha, dính vào trên người huynh, kéo cũng không kéo được. Trời càng ngày càng đen, nàng lần đầu tiên lại không sợ, tâm tình ngược lại theo độ cao của mực nước biển càng cao và khẩn trương hơn. Chẳng lẽ đây là phản ứng cao nguyên mà mọi người thường nói?
Nhưng mà, nơi này dù sao cũng là ngọn núi lớn, thời cổ đại hoàn cảnh đặc biệt tốt, mỗi một ngọn núi đều có mấy đầu lĩnh, Bên tai Phó Vân Ngọc thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó sói tru, trái tim vốn đang kích động lại bắt đầu chậm rãi run run. Bắp chân nàng run lên, ai oán liếc nhìn ánh nến được ánh ra từ trong Thanh huyền tự, bỗng nhiên nghĩ tới rằng sói sợ lửa. May mắn nàng đã sớm có chuẩn bị, trên người mang theo một hộp quẹt nhỏ, tìm một nhánh cây trên mặt đất, lại lấy bộ quần áo từ trong túi hành lý bao quấn lấy đầu, châm lửa lên, dũng cảm lên đường, miệng vừa lẩm bẩm cầu Bồ Tát phù hộ, trong lòng thì lại nghĩ đến, nếu mình cứ như vậy bị sói ăn, chỉ sợ sẽ bị ghi thành cô gái si tình nhất từ trước đến nay.
Rốt cục, có Như lai phật chủ phù hộ, Phó Vân Ngọc bình an tới Thanh huyền tự.
Cửa chính có chút cũ nát được đóng chặt, ở dưới ánh lửa có thể thấy được lớp sơn rám nắng bị tróc ra, trước cửa có mấy cây đại thụ chọc trời. Phó Vân Ngọc gõ cửa thật mạnh một hồi lâu, đến khi cánh tay của nàng sắp đứt lìa đến nơi, thì rốt cục có một tiểu sa di hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, lại đây mở cửa. Đối phương vừa nhìn thấy là một vị nam tử tuấn mạo tuấn tú, liền hỏi nàng đã trễ thế này có chuyện gì. Phó Vân Ngọc giả vờ nói mình bị lạc đường, muốn ở trong chùa tá túc một đêm, Tiểu sa di này lại cũng tin, dàn xếp cho nàng vào trong một gian phòng khách.
Thanh Huyền tự quả nhiên là đúng như tên a, gian phòng này trừ bỏ một cái giường đơn sơ cùng một cái bàn và một cái ghế ở ngoài, có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường a. Phó Vân Ngọc ở trong phòng ngồi một lúc, oán khí trong lòng dần dần tiêu tán, nàng tốt xấu cũng đã bình an tới nơi, một ngày còn chưa ăn cơm, trong bụng đã sớm trống trơn. Vì thế, ra cửa đi kiếm đồ ăn, thuận tiện tìm kiếm hư thật ở Thanh Huyền tự. Nhưng Mà, Phó Vân Ngọc nàng ở thế kỷ 21 là một người mù đường, sau khi xuyên qua đến đây vẫn mù đường như cũ, vốn là muốn đi tới phòng bếp tìm chút đồ ăn, ai ngờ mới ra cửa phòng, rẽ qua mấy vòng, đi đến một đoạn đường lại lạc. Dù sao đã không thể trở về phòng được, dứt khoát mở to lá gan đi tìm kiếm, nói không chừng còn có thể gặp được A Căn ca.
Nói Thanh Huyền tự này tuy rằng lớn, nhưng mà kết cấu của từng cái sân từng gian phòng đều không khác nhau nhiều lắm, trong chùa cũng không có hoa cỏ gì, quả nhiên là nơi hòa thượng ở, một chút phong tình cũng không có. Nàng vuốt cái bụng đang kêu, bất tri bất giác đi vào một cái viện độc lập. Rất xa nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói của nam nhân, trong lòng vui vẻ, nghĩ rằng có lẽ có thể từ bọn họ hỏi thăm được tin tức của A Căn ca, vì thế vội vàng đẩy cửa mà vào.
Nhất thời, trước mắt một mảnh trắng bóng. Một cái mông, hai cái mông, ba cái mông… Một hàng mông lớn, trời a! Một đám hòa thượng lõa thể! Phó Vân Ngọc lập tức ngây dại, bị cảnh tượng đồ sộ trước mắt này làm cho cả kinh trong đầu trống rỗng, trong mũi giống như có chất gì nong nóng chảy ra, nàng lau mạnh một cái, dựa vào! Máu! Nàng lại chảy máu mũi. Rốt cục cũng kịp phản ứng, vội vàng xoay người, nụ cười giống như miếng thịt kho tàu, trong lòng khiếp sợ chỉ có tăng không giảm, sinh thời, không thể tưởng được nàng Phó Vân Ngọc lại có thể nhìn thấy hiện trường khiêu vũ Nhật Bản như này, không! Là nam tú Trung quốc lõa thể! Không chỉ có là mông, còn có phía trước nữa kia, nàng là lần đầu tiên nhìn thấy hiện tượng này! Thật sự là diễm phúc quá sâu a! Một bên tim đập gia tốc, một bên đắc chí, nhưng mà nàng vẫn rất ngượng ngùng vụng trộm rời khỏi đây, thì bả vai lại bị một cánh tay to khỏe giữ lại.
Xong rồi xong rồi, bị cho rằng cuồng rình coi, xong rồi xong rồi, lúc này muốn chết cũng không có chỗ chôn, nhiều thân thể hòa thượng như vậy nếu cùng tiến lên, thì mình khẳng định sẽ biến thành thịt nát, Phó Vân Ngọc vẻ mặt thống khổ nhắm hai mắt lại, cùng đợi tử vong tiến đến.
“Thí chủ, ngươi tới tắm rửa a?” Một hòa thượng thân thể cường tráng, thân hình trắng bóng đứng ở trước mặt nàng, một tay đặt lên bả vai nàng.
Oa dựa vào! Rất hương diễm, Phó Vân Ngọc nghĩ nghĩ, máu mũi lại chảy xuống dưới, nàng sờ soạng một cái, ấp úng không dám xoay người. Cảnh tượng này nếu như bị A Căn ca thấy, lại muốn sinh ra ý niệm long dương trong đầu.
“Thí chủ? Ta xong rồi, có một chỗ trống, ngươi có thể tắm.” Hòa thượng này rốt cục cũng lôi được Phó vân ngọc quay lại, nhìn thiếu niên gầy yếu này, hắn nhíu nhíu mày, nói: “Thí chủ, thân thể này của ngươi có chút yếu đấy, có thể học võ của Thanh Huyền tự chúng ta, cam đoan hai tháng sau ngươi sẽ có thân thể cường tráng.”
Mồ hôi! Vị đại sư này, ngài đang làm quảng cáo sao? Phó Vân Ngọc nhìn vẻ mặt chân thành của hắn, ánh mắt nhịn không được dao động xuống dưới, ừm, bụng rắn chắc, sáu múi bụng, xuống chút nữa, ừm, cái kia trổ mã thật tốt.
Vị hòa thượng nhiệt tình này thấy Phó Vân Ngọc đánh giá mình như vậy, bỗng nhiên đỏ mặt, liền xoay người đi mặc quần áo.
“Đại ca!” Phó Vân Ngọc thối lui đến ngoài cửa, nhìn hắn đi ra ngoài, thô cổ họng lên nói “Xin hỏi trong phủ có một vị sư phụ A Căn?”
Hòa thượng kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại gật gật đầu.
“Vậy huynh có biết vị sư phụ A Căn hiện tại đang ở đâu không?”
“Ngươi nói sư huynh a, biết a.”
“Vậy huynh có thể mang ta đi không? Ta có việc gấp tìm huynh ấy.” Phó Vân Ngọc trong lòng mừng thầm, kìm nén không nổi phần tơ vương kia, cũng bất chấp đêm khuynh không tiện.
Trên mặt hòa thượng lộ ra vẻ khó xử, hít sâu một hơi, nói: “Thí chủ, ngươi hôm nay đến thật sự không đúng lúc, sư huynh, sư huynh …”
Phó Vân Ngọc trong lòng căng thẳng, không khỏi cầm chặt tay hắn, sốt ruột hỏi: “A Căn ca làm sao vậy?”
“Sư huynh phạm vào đại giới, hiện tại đang bị phạt ở trong thập bát đồng nhân trận.”
Thập bát đồng nhân trận? Chính là trận pháp lợi hại nhất của Thiếu Lâm người người nghe tin đã sợ mất mật? trong đầu Phó Vân Ngọc xuất hiện cảnh tượng trước kia đã nhìn thấy trên ti vi, trong lòng cảm thấy sợ hãi, cất giọng run run nói với vị hòa thượng kia: “Có thể mang ta đến đó hay không.”
“Thí chủ, thập bát đồng nhân là trọng địa của Thanh Huyền ta, không có Phương trượng cho phép, bất luận kẻ nào cũng không đến được.” Hòa thượng kia nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, trong lòng đánh giá vị này hẳn là bằng hữu tốt khi sư huynh xuống núi kết giao, vì thế liền lớn lá gan nói, “Thí chủ, ta mang ngươi đi chỗ sư huynh ở, huynh ấy chịu xong hình pháp, sẽ trở về phòng ở .”
Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy , Phó Vân Ngọc giờ phút này đã gấp đến độ không biết làm sao, cảm kích gật gật đầu, dưới sự dẫn dắt của hòa thượng nơi này đến phòng ở của A Căn ca. Trong phòng có mùi vị của tro bụi, nhìn ra được là đã lâu không có người quét dọn, chắc là hắn về trong chùa rồi bị lôi đi chịu phạt. Dựa vào tường trên giường, cái chăn màu xanh biếc được đặt thật chỉnh tề, trên chiếc bàn đơn giản hình tứ phương đặt một bộ trà bằng sứ, trong góc tường đặt một bộ quần áo đã cũ, Phó Vân Ngọc theo bản năng bước đi qua, mở ra, bên trong có hai bộ tăng bào để tắm rửa cùng một đôi giầy tăng, còn có một chút đồ hắn bình thường luyện võ hay tâm đắc. Nàng từ trong túi quần áo lấy ra cặp giầy độc đáo kia, nhẹ nhàng đặt ở trên đống quần áo. Lại tìm nước cùng khăn lau, sau khi đem phòng này quét tước sạch sẽ, tựa vào trên giường, chờ A Căn ca trở về. Hai đêm không được chợp mắt, nàng đã mệt mỏi không chịu được, thậm chí quên đói khát, mí mắt càng ngày càng nặng nề.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng nói. Phó Vân Ngọc từ trên giường nhảy dựng lên, mới phát hiện sắc trời đã sáng, ngoài Thanh âm ở cửa càng ngày càng rõ, trong lòng cũng không khống chế được nhảy loạn. A Căn ca, trong lòng nàng đau nhói, liền đi ra mở cửa. Nhưng mà, vừa mở cửa ra, nàng liền trợn tròn mắt. Chỉ thấy, A Căn ca được một hòa thượng cõng, toàn thân đều là máu, mặt xưng phù không còn thấy rõ ngũ quan tuấn tú, hai mắt nhắm nghiền.
“A Căn ca ca!” Phó Vân Ngọc kinh sợ kêu ra tiếng, nhìn bọn họ tay chân bận rộn đem cả người A Căn ca bị thương đặt ở trên giường, trong lòng giống như bị dao găm đâm vào, nhịn không được tiến lên run run hai tay muốn chạm đến mặt của hắn
“Vị thí chủ này, xin nhờ một chút, để ta xem vết thương của sư đệ thế nào.” Một vị hòa thượng tương đối lớn tuổi đẩy nàng ra, ngồi ở bên giường xem thương thế của A Căn ca.
Người trước mắt thật là A căn ca của nàng sao? Phó Vân Ngọc cố nén nước mắt, trong lòng như thế nào cũng không tin được, mấy ngày hôm trước hắn rời đi không phải là còn trắng tinh, kiện khang khỏe mạnh sao? Sao hiện tại lại thành máu thịt lẫn lộn ? Trên mặt của hắn toàn màu nâu máu, miệng cũng tràn ra máu tươi, mặt đã muốn sưng đến mức không nhận ra hình dáng, trên người không có chỗ nào tốt, rất nhiều thịt vết thương tất cả đều lòi qua bộ quần áo rách, nhìn thấy ghê người. Phó Vân Ngọc sớm không nén đựoc nước mắt, ngơ ngác nhìn A Căn ca hoàn toàn thay đổi, hấp hối, thân mình phát run, nhìn bọn họ đem quần áo A Căn ca cởi ra, đem vết thương trên người nhanh chóng tẩy rửa, băng bó, nàng rất muốn đi đến hỗ trợ, nhưng mà tay chân nàng giống như bị cố định, động cũng không thể động, lỗ tai cũng không nghe thấy thanh âm gì, chỉ thấy được bọn họ người người vẻ mặt đều ngưng trọng, sắc mặt khẩn trương.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? A Căn ca ca không phải trở về chùa sao? Đám lão hòa thượng kia lòng dạ thật độc ác!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT