“Bộ trưởng Luther! Tôi giờ là hậu cần! Hậu cần đấy! Việc phối hợp với phân đội Thần Sáng thứ hai truy bắt bá tước ma cà rồng là có ý gì?!?” Harry cầm tờ thông báo trên tay, đập mạnh lên mặt bàn của thủ trưởng Bộ Pháp Thuật, kẻ mang vẻ mặt ‘biết ngay là anh sẽ như vậy mà’. Thân thể anh hơi đổ về phía trước, hai tay siết mạnh trên chiếc bàn hơi hơi rung động vì cú đập mạnh. Anh không để ý tới tách cà phê thơm ngon bị lực độ của mình đánh đổ, chỉ phẫn uất, hung tợn nhìn thủ trưởng ngồi đối diện.

“… Bởi vì thực lực của anh là thứ chúng ta cần, Harry Potter! Anh là một Thần Sáng, phục tùng mệnh lệnh là điều kiện tiên quyết! Bá tước ma cà rồng, anh cho rằng trong phân đội thứ hai có bao nhiêu người có thể hoàn toàn ứng phó? Hay là giờ anh đứng ở hậu cần rồi thì anh sẵn sàng vui vẻ xem báo cáo về ‘hy sinh’ của đội khác?” Luther bình tĩnh đối đầu ánh mắt cơ hồ ngập lửa giận của Harry, nêu ra sự thật.

“Chết tiệt! Đám ma cà rồng không phải vẫn luôn yên phận sao?! Vì sao đột nhiên lại đụng tới một gã bá tước, cấp bậc cao như thế chứ! Hơn nữa chúng ta tuy rằng nhận được tin trinh sát, ta không có chứng cứ vạch mặt gã ma cà rồng này, lập nên cái gì ‘hiệp nghị đồng minh giữa phù thủy và ma cà rồng!” Harry bị lời của Luther làm nghẹn họng, chỉ có thể phiền não gầm nhẹ.

“Đó là phòng ngừa chuyện có thể xảy ra. Tuy nói là truy bắt, nhưng nhiều hơn còn là hướng tới đàm phán! Harry, tên kia xuất hiện quá mức đột ngột, hơn nữa cố ý để lộ mình trước tầm mắt của chúng ta. Địa điểm mà gã đặt chân tới thậm chí còn là một nơi phù thủy thường tụ tập! Bây giờ gã còn chưa làm gì, nhưng ai có thể cam đoan không có chuyện ngoài ý muốn? Chúng ta cần tên ma cà rồng đó hứa hẹn, nhưng cũng không thể không phòng bị trước xung đột lúc nào cũng có thể xảy ra trong quá trình đàm phán. Cho nên mới cần anh tham gia hoạt động ngày mai. Nói như vậy, anh vừa lòng rồi chứ?”

Luther cũng có chút tưng tức tuy rằng ông khâm phục thực lực của Harry, cũng như tấm lòng cam tâm chấp nhận một cuộc sống bình lặng cùng với ý thức trách nhiệm sâu sắc. Đó cũng là lý do vì sao ông nhân nhượng cho Harry, ngầm đồng ý kỳ nghỉ hơn một năm của anh, là nguyên nhân chủ yếu ông để Harry vào bộ phận hậu cần. Dù vậy, điều này không có nghĩa là anh có thể cứ tiếp tục như vậy. Harry tình nguyện sống cuộc sống bình lặng cũng tốt, có ý thức trách nhiệm sâu sắc cũng thế, vấn đề ở đây, anh là một Thần Sáng, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Chỉ cần ngày nào Harry còn chưa rời khỏi chức vụ, anh sẽ phải tùy thời nhận sắp xếp và điều động công tác. Severus Snape Potter không thể trở thành lý do cho tất cả yêu cầu của anh!

“Được rồi, Bộ trưởng Luther, ông thắng rồi… Cả ngày mai đúng không? Tôi sẽ tham gia!” Harry hít sâu một hơi, chết tiệt, nỗ lực liên tiếp không ngừng giới thiệu đối tượng ‘kết thân’ của Sirius đã khiến thần kinh anh căng thẳng đến cực điểm. Thời gian bình thản sống chung cùng Snape mỗi ngày chính là sự tận hưởng duy nhất của anh! Ôi, Merlin! Cô gái tối qua quả thực chính là một gốc Mandrake bị rút ra khỏi bùn đất! Anh thậm chí muốn lấy tay che tai cho Snape, thanh âm của cô ta khiến sắc mặt hắn tái nhợt…

Ủ rũ về đến nhà, Harry không nói lời nào, ôm chặt Snape đang đứng ở cửa đón chờ anh, hít thật sâu mùi thơm quen thuộc trên thân thể người đàn ông trong lòng. “Ôi ~ Sev, tôi muốn từ chức… Merlin chết tiệt! Vì sao mọi người phải đối đãi tôi như vậy chứ ~ Xem mặt! Lại xem mặt! Nhiệm vụ! Lại nhiệm vụ!”

Snape im lặng đứng chỗ đó, nghe tiếng than thở của người thanh niên mà dường như sức nặng toàn thân đều đặt trên người hắn. Những cuộc xem mặt liên tục mấy tháng nay đã bắt đầu khiến con người đang gắt gao ôm hắn này cảm thấy bị áp lực, nhưng điều hắn có thể làm chỉ là im lặng, nhu thuận để Harry ôm lúc anh cần, nghe đứa nhóc kia tức giận phàn nàn…

Một hồi lâu sau, rốt cuộc Harry phát tiết xong, xấu hổ nâng cằm Snape, nhẹ nhàng hôn lên gò má nhợt nhạt. “A, xin lỗi nhé, Sev, tôi trở về rồi~” Sau đó như là đã tháo xuống được một gánh nặng, anh vui vẻ kéo ‘nô lệ’ của mình về hướng bàn ăn.

Có lẽ là vì áp lực do bị Sirius dồn ép mấy tháng qua, có lẽ là vì ngày mai sẽ phải chia lìa cả ngày, lần đầu tiên trong hai năm qua ~ Harry không để Snape tự ăn cơm mà làm động tác thật lâu chưa hề có, và rồi cũng vì điều này mà thỏa mãn mỉm cười.

Harry ôm con người đang kinh ngạc và hơi hơi cứng đờ đó đặt ngồi trên đùi, tay trái vòng qua thắt lưng thanh mảnh, sung sướng nhìn người trong lòng anh theo thói quen đưa hai tay khoát lên cánh tay anh. Anh dùng gương mặt cọ cọ cằm Snape, tay phải lấy dao nĩa, lựa đồ ăn mà hắn yêu thích. “Ừm ~ này, ừ, thịt dê nướng đó, oa, nhìn thật ngon mắt ~”

Cười tủm tỉm, Harry đưa đồ ăn tới bên miệng Snape. Lúc nhìn thấy đôi môi đơn bạc kia nhẹ nhàng mở ra sau một giây do dự, anh không thể khống chế nhếch môi, sau đó, lúc người trong lòng còn chưa nuốt xong đồ ăn, anh lại lựa một món khác.

Chậm rãi, Snape thả lỏng thân thể, hơi hơi cuộn mình trong lòng Harry, hưởng thụ cảm giác sung sướng khi được chiều chuộng, nhấm nháp từng miếng đồ ăn, nuốt xuống mỹ vị được đưa tới bên môi. Lúc thanh âm bất đắc dĩ của Harry truyền tới bên tai, hắn có một lát tạm ngừng. “Ưm… Sev, cả ngày mai, có lẽ phải muộn một chút tôi mới về nhà được, tôi phải tham gia đợt hành động lần này. Thế đấy, phải đi đàm phán với một con ma cà rồng ~ ừ, cho nên ngày mai tôi không thể về ăn cơm trưa. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức về kịp bữa tối, như vậy, thầy liệu có ổn không? Sao?”

Hé miệng, nuốt xuống một miếng salad hoa quả đã đột nhiên không hề có hương vị, Snape chậm rãi gật đầu, sau đó phát hiện mình chẳng còn muốn ăn uống, lại máy móc nhai, nuốt như trước…

Sáng sớm, Harry đứng ở cửa, nhíu mày nhìn Snape, thấy hắn sắc mặt không tốt lắm, mắt hơi thâm quầng. Hắn dường như đêm qua không ngủ được nhiều lắm! Nhưng nhìn đôi mắt đen ấy toát lên một tia lo lắng, Harry chỉ có thể thở dài hôn lên mặt hắn. “Thôi nào ~ Đừng lo lắng, Sev, chỉ là đàm phán thôi mà. Nếu vậy, chăm sóc bản thân tốt nhé? Tôi sẽ trở về nhanh thôi ~”…

Harry đứng ở phía sau phù thủy phụ trách đàm phán, nghe tên ma cà rồng tuấn mỹ đến có thể nói là tà mị kia quanh co lòng vòng, lảm nhảm vô nghĩa với phù thủy. Anh không nhiên nhẫn nhìn quanh bốn phía. Chết tiệt! Không dưới 15 Thần Sáng bao vây lấy cái bàn đàm phán này, thế mà tên bá tước ma cà rồng vẫn thản nhiên tự đắc như ngồi ở trong nhà mình vậy. Thôi được, thực lực mạnh là nguyên nhân chủ chốt nhất, bằng không, hắn cũng sẽ không dám dẫn đám người mình chạy lông nhông sau mông hắn cả ngày như một lũ bị dắt mũi, từ 9 giờ sáng cho tới lúc này – 4 giờ chiều!

Thậm chí có người còn bắt đầu hưởng thụ đồ ăn trong phòng ăn hoa lệ! Chết tiệt! Dạ dày anh bắt đầu run rẩy. Anh nhớ nhung đồ ăn do Mimi làm, còn cả cảm giác mềm mại khi ôm Sev nữa!

Vào lúc Harry bắt đầu như đi vào cõi thần tiên, tên ma cà rồng đã luẩn quẩn đàm phán với phù thủy suốt 2 tiếng rồi, cuối cùng hắn cũng nói tới trọng điểm – nguyên nhân hắn xuất hiện ở giới phù thủy. Mà điều làm mắt Harry suýt bật khỏi tròng chính là cái tên bá tước ma cà rồng cường đại này lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt xấu hổ, bất đắc dĩ và thoáng ngượng ngùng, nguyên nhân gã xuất hiện ở giới phù thủy là bởi vì hắn đem lòng yêu thương một phù thủy!

Khóe miệng run rẩy, Harry nghe bá tước ma cà rồng thẹn thùng đưa ra yêu cầu đối với mấy phù thủy mang biểu tình vặn vẹo. Ôi, Merlin chết tiệt! Thượng đế ạ! Cái quái gì thế chứ?! Từ khi nào thì Bộ Pháp Thuật còn kiêm nhiệm chức trách của Cupid?! Anh lãng phí thời gian một ngày, khiến Sev của anh ở một mình trong nhà cả ngày, chẳng qua chỉ là vì để làm chứng cho tình yêu của tên ma cà rồng chết tiệt này?!

Ôi, hôm nay Sev có ngon miệng không? Chết tiệt! Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, tuy rằng chỉ có một hai lần, việc hắn không ăn hoặc chỉ miễn cưỡng ăn một chút là hơn 99% rồi! Tuy rằng đã hồi phục rất nhiều, khi không có anh ở bên, hắn vẫn sẽ cảm thấy bất an và sợ hãi như trước!

Sự nôn nóng dần dần lan tỏa trong nội tâm khiến Harry không thể khống chế mình, hung tợn trừng mắt với tên ma cà rồng mờ mịt kia, mà dưới ánh mắt chằm chằm của anh cùng với sức ép pháp lực vô thức tỏa ra, tên ma cà rồng tuấn mỹ cũng rất nhanh đưa ra tất cả yêu cầu của mình, thuận lợi đạt thành hiệp nghị đối với phù thủy. Để đạt được điều này cũng gần một giờ trôi qua.

Rốt cuộc cũng ký xong hiệp nghị có phép thuật ước thúc, tên ma cà rồng nói lời từ biệt. Khi Harry và phù thủy phụ trách đàm phán báo cáo xong với Luther, lúc về bắt đầu về nhà, thời gian đã là hơn 6 giờ tối, ngày hoàn toàn nhường chỗ cho đêm.

Harry ảo ảnh di hình tới bên ngoài nhà. Sự nôn nóng căng thẳng vốn luôn tràn đầy trong lòng, sau khi anh nhìn thấy ngọn đèn trong phòng khách, kỳ lạ thay, trở nên bình thản. Harry vội vàng mở cửa chính ra, thấy ‘nô lệ’ của anh im lặng cuộn mình trên ghế sa lông, hơi hơi nhắm mắt như thể ngủ say.

Quần áo màu lam rộng thùng thình mặc trên thân thể gầy gò, hai chân co lên trên ghế sa lông, bàn chân không mang giày dép, cứ như thế lộ ra trong không khí! Nhìn một màn này, Harry không khỏi có chút lửa giận. Lúc này đã là mùa đông, tuy rằng phòng được giữ ấm bằng phép thuật và lò sưởi, nhưng thân thể Snape vẫn như trước, không thể tiếp nhận dù chỉ một chút hơi lạnh.

Chẳng qua, lửa giận của Harry chỉ lóe lên đôi chút liền biến mất không tăm tích. Tiếng mở cửa của anh đã làm người đang ngủ trên ghế sa lông mở mắt ra, sau đó Harry kinh hoảng tiến nhanh lên hai bước, chặn ngang ôm lấy hắn, ngăn hắn không đem chân trần giẫm lên mặt đất. Anh phẫn uất và bất đắc dĩ gầm nhẹ, “Sev! Đã nói rất nhiều lần rồi, không được để chân trần chạy tới chạy lui! Thầy sẽ không khỏe!”

Người trong lòng chỉ ôm lấy cổ Harry bằng cả hai tay, gương mặt áp vào vai anh, thân thể mềm mại nhúc nhích trong vòng ôm, tựa hồ muốn đưa mình dung nhập với thân thể anh.

Anh sửng sốt một chút. Đã bao lâu rồi nhỉ? Snape dần dần khôi phục lại, cũng không làm ra những hành động chủ động như thế này nữa! Ôi Merlin! Chẳng lẽ hắn không thoải mái sao? Harry vội vã tới ngồi xuống trên ghế sô pha, nhận thấy đối phương tận lực không cử động, chỉ gắt gao dựa vào anh. Anh cẩn thận kiểm tra tình huống của hắn, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra. May mắn là không có việc gì, như vậy là bởi hai người tách nhau ra suốt một ngày sao? Ôi! Cái khế ước chết tiệt!

Ôm chặt hơn người trước ngực mình, Harry dịu dàng nỉ non bên tai Snape, “Được rồi, Sev, tôi về rồi mà. Ha ha, thầy xem, tôi tốt lắm ~” Không nhận được đáp án, cảm thấy bất đắc dĩ, Harry gọi gia tinh, “Mimi, Sev hôm nay làm những gì? Có ăn cơm không?”

Gia tinh mắt đẫm lệ, lưng tròng nhìn Harry, bắt đầu nắm tai mình giật, dù vậy, nó vẫn cố gắng khống chế âm lượng. “Ô ô… Mimi vô dụng… Sáng nay chủ nhân Severus ở nhà ấm, giữa trưa có uống một ly trà sữa, ngay cả bánh xốp cũng không ăn… Ô ô, buổi chiều ở trong phòng pha chế ma dược hai tiếng gì đó… Sau đó liền ở lì phòng khách… Ô ô…” Nói xong, ngay cả mặt Harry cũng chưa nhìn, nó trực tiếp biến mất.

Chuyện anh lo lắng đã trở thành sự thật, nhưng ngoài thở dài, Harry không biết còn có thể làm được gì. Được rồi, so với lần trước thì thế này đã là có tiến bộ, mặc dù lần trước cách đây cả năm rồi… “Mimi, bữa tối đã chuẩn bị xong chưa? Ta nghĩ ta và Sev đều cần một ít nhiệt lượng ~” Không thể trách cứ gia tinh, Harry biết người giờ anh ôm trong lòng quật cường đến cỡ nào, chỉ có thể gọi to về phía phòng bếp, anh biết gia tinh ở nơi đó.

Để mặc đối phương gắt gao dựa vào ngực anh, cánh tay không chịu buông cổ anh, Harry dỗ dành hắn ăn một chút. Sau đó, anh vừa ôm Snape, vừa rất nhanh ăn no. Ồ ~ động tác rất thuần thục, ha ha, không có gì mới lạ ~

Tới khi dùng xong bữa, cổ của Harry vẫn chưa thể thoát được cánh tay Snape, chẳng qua một chút lực đạo kia cũng không mấy đáng kể. Harry vui vẻ ôm người ta tới nhà ấm đi dạo một vòng, nhẹ nhàng hoạt động một chút, anh ăn hơi no…

Đứng trong phòng tắm, Harry có chút khó xử, Snape vẫn đang được anh ôm. Được rồi, vấn đề không phải ở thể trọng của đối phương mà là Harry không thể cởi bỏ y phục của hai người trong lúc vẫn ôm hắn, mà sau một ngày vất vả, anh bức thiết cần ngâm mình trong nước nóng thoải mái!

Có điều Snape cự tuyệt sử dụng bồn tắm lớn. Mỗi lần Harry đều chỉ có thể dùng vòi hoa sen tắm rửa, và ngay cả điều đó thôi cũng còn mất một phen trắc trở! Cuối cùng, sau khi do dự nửa ngày, Harry cắn răng, than thở nho nhỏ khi nhìn người đang nép vào ngực mình, hắn tựa hồ cực kỳ thỏa mãn. Bồn tắm cực lớn nhanh chóng được đổ đầy nước nóng, anh cử động đôi chút cổ tay đang nâng chân Snape, tốt lắm, hai người giờ đều đã trần trùng trục. Cảm ơn Merlin! Cảm ơn phép thuật! A, còn tóc Sev nữa, ừ, ghim lên nào ~”

Thật cẩn thận, Harry vừa quan sát phản ứng của Snape, vừa từ từ tiến vào bồn tắm lớn. A, Merlin, cảm giác nước nóng vây quanh thân thể thực sự cực kỳ tuyệt vời!

Thế nhưng Harry vẫn không dám thả lỏng, chú ý thấy thân thể của người trong lòng anh cứng đờ sau khi tiến vào phòng tắm. Anh chậm rãi điều chỉnh tư thế của Snape, làm nước ấm dâng lên tới ngực hai người, tới vai hai người.

Một hồi lâu sau, lúc Harry tưởng không nhịn được phải ôm Snape rời khỏi nước ấm, người trong lòng anh rốt cuộc trầm tĩnh lại, thở bật ra. Harry thì thầm bên vành tai có chút phiếm hồng vì hơi nóng, “Hay lắm, Sev, giờ thả lòng nào. Ừ, ngâm thực thoải mái mà ~ tôi ở ngay đây thôi, ừ, được rồi, bắt đầu tắm rửa ~”

Hai tay nhẹ nhàng động trên thân thể gầy yếu, đưa tới bả vai, phía sau lưng, thắt lưng. Sau đó có chút phải cố sức trong tư thế bị Snape ôm cổ, anh chạm tới đôi chân thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay ôn nhu lướt qua ma xát nơi khe hở…

Phất tay, thay đổi một lượt nước mới, Harry hoàn thành công việc, thỏa mãn thở dài. Anh hai tay nắm lấy thắt lưng Snape, đầu hơi ngửa về sau, không để mình đè lên cánh tay ôm cổ mình, anh ngả đầu lên thành bồn tắm cong cong, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự thoải mái khi được làn nước ấm áp bao phủ.

Tới lúc Harry ôm Snape đứng dậy, đã qua gần hai giờ rồi, hắn cũng bị nước nóng hun đỏ bừng như anh. Khóe miệng co rút, Harry không thể không lại dùng phép thuật để làm thân thể hai người trở nên khô mát. Từ lúc về nhà tới giờ đã là khoảng bốn tiếng, Snape vẫn duy trì tư thế ôm cổ anh như trước, mềm mại dựa vào ngực anh. Chẳng qua… khóe miệng anh cong lên, cảm giác cũng không tồi nhỉ ~ từ sau khi người ta từ từ hồi phục, đã lâu Harry không được ‘hưởng thụ’ đãi ngộ như thế, ừ, trừ khi ngủ ~

Sung sướng ôm Snape lên chiếc giường lớn êm ái, kéo chăn qua cả hai, Harry trân trối nhìn Snape tự động nhích tới anh. Đây là tình huống gì thế? Cổ được ôm lấy, chân bị chân đối phương quấn quanh, tuy rằng không khó chịu, còn có thể nói là thoải mái, nhưng như thế này có thể ngủ được hay sao?!

Harry thử làm Snape buông lỏng ra một chút, nhưng sau khi anh nhìn vào đôi mắt đen không biết mở ra từ lúc nào, anh ngừng tất cả động tác lại. Một ngày chia lìa chẳng lẽ đã khiến người đàn ông này bất an đến thế?

Thở dài, Harry cúi đầu hôn lên gương mặt Snape, “Được rồi, chỉ cần thầy thích mà thôi. Sev, ừ, ngủ được không? Ngủ ngon nhé ~” Người trong lòng anh khẽ ngẩng đầu, rất nhanh nhẹ nhàng hôn lên má anh, sau đó vùi mặt vào hõm vai anh. Hơi thở nhè nhẹ phả lên nơi da thịt có chút mẫn cảm, khiến Harry rụt cổ, cười khẽ ~

Vốn cứ tưởng bị ôm chặt như vậy sẽ rất khó ngủ, nhưng sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, khiến Harry chỉ có thể nhanh chóng đầu hàng. Anh siết chặt tay, để con người cơ hồ toàn bộ thân thể đều ghé vào trên người anh không ngã xuống, tay vô thức chậm rãi vuốt ve bên bờ hông thon gầy trần trụi, từ từ tiến vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play