Đưa Snape về đến nhà, Harry trầm mặc ôm con người im lặng và nhu thuận này ngồi suốt cả buổi chiều trên ghế sô pha trong phòng khách, trong đầu tràn ngập lời nói của Sirius, Hermione và Draco. Anh biết rất rõ, chính mình hẳn là nên tiếp tục giúp Snape thích ứng với cuộc sống bình thường, thay đổi hành vi của bản thân để thuận lợi cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể giải trừ khế ước.
Nhưng hơn hai năm nay, anh đã hình thành thói quen với tất cả, quen chăm sóc người đàn ông này, quen chiều chuộng người đàn ông này, quen được người đàn ông này mềm mại dựa vào, cho dù có chút thời điểm anh sẽ phạm sai lầm, khiến người đang ôm trong lòng bị thương tổn, nhưng anh sẽ bù lại và cũng sẽ nhớ kỹ bài học đó, cũng đồng thời bắt đầu hưởng thụ tất cả. Anh đã hoàn toàn tiếp nhận Severus Snape Potter của hiện tại, đưa con người hoàn toàn yếu ớt và êm dịu trước mặt anh gia nhập vào hàng ngũ thân nhân, tựa như sáp nhập vào linh hồn, để chăm sóc và bảo vệ.
Dù khế ước giải trừ thì sao? Snape đã phải chịu quá nhiều thương tổn, cũng phải sống với hậu quả do những thương tổn đó gây ra, khiến Harry không tưởng tượng nổi rời khỏi sự bảo hộ của anh, người anh đang ôm trong lòng, con người đã hoàn toàn mất đi vỏ bọc cứng rắn với đủ lực uy hiếp và phòng ngự này rồi sẽ biến thành bộ dáng nào.
Cho dù trước kia Snape cường đại như thế nào, kiên cường như thế nào, có thể hoàn toàn bảo vệ anh như thế nào, nhưng hiện tại, con người mềm mại và im lặng trong lòng anh đã mất đi năng lực tự bảo hộ. Snape có thể sống thực tốt đẹp, đó là điều anh rất vui sướng được chứng kiến, nhưng nếu ngược lại thì sao?! Như thế anh sẽ trở thành một tội nhân! Vĩnh viễn không thể tha thứ!
Harry hoàn toàn nương theo những suy nghĩ lo lắng ‘bình thường’, lựa chọn bỏ đi những ý niệm mơ hồ thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu, mặc dù chúng căn bản cũng không thể tính là ý niệm, còn chưa thành hình đã bị Harry ‘quên đi’. Cuối cùng, anh quyết định cứ như vậy tiếp tục, cho dù cuối cùng không có bạn đời cũng mặc kệ, anh đã có Severus Snape Potter rồi, một người nhà đủ để anh quý trọng. Anh còn có cha đỡ đầu, có bạn bè, như vậy cuộc đời anh cũng không có gì đáng để anh bất mãn. Người nhà, bạn bè, tất cả những gì anh từng khát vọng nhất anh đều đã có, được rồi, ngoại trừ nhu cầu sinh lý… Anh nghĩ là, anh có thể xử lý…
Harry sau khi quyết định liền cảm thấy cực kỳ thoải mái. Anh nâng cằm người dường như đang nghỉ ngơi trước ngực mình lên, nhìn một Harry Potter nho nhỏ phản chiếu lại trong đôi mắt đen ấy, mỉm cười, “Sev, tôi biết có lẽ thầy đã khôi phục một ít trí nhớ, tuy rằng tôi không xác định thầy đã nhớ ra tới mức nào, nhưng mặc kệ là vì khế ước hay là vì những điều gì khác, thầy không muốn cho tôi biết, tôi cũng sẽ không ép thầy. Tôi chỉ muốn nói là dù khế ước giữa chúng ta không được giải trừ, dù thầy có khôi phục đến mức nào đi nữa, thầy chính là người thân quan trọng nhất cả đời Harry Potter này, không thể thay thế được, cho nên, sẵn sàng đi! Chúng ta rất có thể vẫn sẽ ở cùng một chỗ! Cho tới khi thầy không cần tôi nữa!”
Nói xong, Harry chăm chú nhìn vào mắt Snape, nhưng chỉ nhìn thấy sự kinh ngạc chớp nhoáng hiện lên trong đôi mắt đen kia, sau đó biến thành vẻ mê mang cùng với sự tín nhiệm sâu sắc. Không rõ điều mình đang cảm thấy rốt cuộc là khổ sở hay vui sướng, thở ra một hơi, Harry lại đẩy gương mặt kia vùi vào cần cổ mình, thỏa mãn cọ má lên tóc Snape, sau đó gọi gia tinh chuẩn bị bữa tối, a, bụng anh như thể đói cả trăm năm rồi! Thế nhưng Harry không nhìn thấy trong ánh mắt của người đàn ông đang lẳng lặng nép vào ngực mình tràn ngập những cảm xúc phức tạp: vui sướng, thống khổ, mê mang và – nỗi tuyệt vọng khiến người ta phải rơi lệ…
Snape mở mắt ra nhìn Harry đang mỉm cười ngủ say. Thắt lưng hắn bị ôm chặt lấy, cảm giác khiến hắn an tâm mà không thấy bức bách. Cả người hắn cơ hồ đều ghé vào người Harry, chìm trong ấm áp, nhưng nhớ lại lời anh mấy tiếng trước và khi ở trang viên Malfoy, Snape thấy cảm giác tội lỗi sâu sắc và nỗi bất an mãnh liệt trào lên trong mình.
Tuy hắn nghĩ mình chỉ yên lặng cần một góc nho nhỏ, nhìn Harry có được tự do và cuộc sống cho riêng mình, nhưng Snape căn bản không nghĩ rằng Harry lại làm ra cái loại quyết định này, thậm chí còn trực tiếp nói với hắn những lời đó. Điều này khiến hắn trở tay không kịp, đầu ong ong lên hỗn loạn, chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế phản ứng quá sức mãnh liệt của mình, làm ra bộ dáng mờ mịt, hoàn toàn phù hợp với tình trạng ‘không biết khôi phục nhiều hay ít’ mà Harry nhận thức. Có phải hắn nên cảm tạ kiếp sống gián điệp của mình không?
Mặc dù biết Harry có thể mơ hồ nhìn thấu sự khôi phục của mình, dù sao hắn vô tình biểu lộ ra cũng không ít dấu hiệu, mà cái đầu Gryffindor còn lâu mới có thể gọi là ngu ngốc, huống chi là một Đấng cứu thế đã trải qua nhiều như vậy, nhưng Snape căn bản không tưởng tượng được Harry lại nói trắng ra cho mình biết như thế. Hắn hoàn toàn không rõ, toàn bộ buổi chiều người thanh niên này rốt cuộc đã nghĩ những thứ gì mà lại đưa ra quyết định đó, có thể nói như vậy, cả ngày nay, biểu hiện của Harry cực kỳ dị thường! Quyết định của tên nhóc con chết tiệt này hoàn toàn khác với những gì hắn mong muốn có thể có được, tuy rằng hết sức vui sướng, nhưng tuyệt đối khiến hắn không thể chấp nhận!
Nhưng hắn có thể làm gì đây? Hắn hiện tại lưng đeo sự trói buộc của khế ước, sức nặng trên lưng càng lúc càng dữ dội, một tên ‘nô lệ’ không thể biểu lộ tình yêu của mình… Snape biết Harry khẩn trương quanh mình như thế nào – nhưng cũng vì sự quan tâm của người đối diện, hắn không thể cho Harry một lý do đầy đủ để giải thích vì sao mình rời đi, lại cũng không thể để người thanh niên này chịu đả kích vì nghĩ mình bị phản bội. Nhưng hắn cũng đồng thời tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Harry trả giá tới mức này vì mình! Hắn không thể! Nhưng hắn làm được gì đây? Ngoài pha chế ma dược, ngay cả một phép thuật nhỏ nhoi hắn cũng không thể thi triển… Pha chế ma dược sao…
Một phối phương tưởng chừng đã tuyệt tích chợt hiện lên trong đầu. Ngẩn người, lập tức cứng ngắc nhếch môi, Snape làm ra quyết định. Lần đầu tiên hắn cảm thấy may mắn vì mình là một đại sư ma dược, không phải tự hào, không phải kiêu ngạo gì gì đó, chỉ đơn thuần là thấy may mắn. Được rồi, hắn có thể phóng túng bản thân một thời gian ngắn, cái loại ma dược này cực kỳ phức tạp, nếu điều chế không tốt sẽ có hại cho người sử dụng. Hơn nữa nguyên liệu đòi hỏi rất ngặt nghèo, hắn cần thời gian, tuy nhiên vào thời điểm cuối cùng, thứ thuốc đó sẽ có một ít tác dụng phụ nhỏ, mỗi người mỗi khác. Dựa theo tư liệu từng xem trước kia, nó sẽ không có tác hại lên thân thể người sử dụng. Còn nữa, hắn cần một số người phối hợp…
Ngày hôm sau, hai người đều đã ‘quyết định’ hoàn toàn buông xuống ‘khúc mắc’, đồng thời phóng túng cho mình làm điều mình muốn làm. Tất cả cái gì ‘huấn luyện’, cái gì ‘kế hoạch’, Harry đều ném hết cho Merlin, cơ hồ từng giờ từng phút đều không ngừng ‘kề cận’ Snape, giống hệt cái đuôi cứ phất tới phất lui sau lưng người ta, đem mỗi giây không nhàn rỗi của Snape đều ôm trong lòng mình, còn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn và sung sướng.
Mà so với trước đây, Snape lại càng biểu hiện ỷ lại vào Harry. Hắn mềm mại dựa vào trong vòng tay ôm ấp của anh, vì mỗi động tác hết sức cưng chiều của anh mà lộ ra nụ cười nhỏ bé, đương nhiên, lại nhận được sự hồi báo càng nóng bỏng hơn của Đấng cứu thế, bởi vì ‘chủ nhân’ của hắn coi tất cả đều là ‘nhu cầu’ của hắn mà đáp ứng…
Các đồng nghiệp ở Bộ Pháp Thuật phát hiện Harry Potter thay đổi, ngày nào cũng tinh thần sáng láng, trên mặt tùy thời tùy chỗ đều lộ ra nụ cười thỏa mãn, đối với ai cũng vui vẻ chào hỏi. Không phải trước đây Harry Potter rất nghiêm túc hay gì đó, chỉ là hiện giờ nụ cười của Đấng cứu thế làm cho người ta giống như ăn phải một cái bánh kem tinh khiết, tuy rằng ngọt ngào, nhưng ngấy đến mức tâm hốt hoảng ~
Vì thế có người bị đẩy ra hỏi Harry có phải có bạn gái hay có chuyện gì vui hay không? Nhưng đáp án lại là một câu hỏi kinh ngạc, “A? Vì sao lại hỏi vậy?” cùng với một câu trả lời khiến chẳng ai tin nổi, “Ờ ~ tình huống của Sev càng ngày càng tốt ~ ha ha ha ha…”…
Chớp mắt đã đến tháng mười hai, mà từ lần ‘khắc khẩu’ đêm đó, Harry không liên lạc lại cùng bạn bè và cha đỡ đầu của mình. Điều này khiến anh hơi không thoải mái, dù sao lần đó tâm tình anh cũng quá kích động. Nếu vậy, có lẽ họ cần một cuộc tụ họp nho nhỏ, ừ, mà hơn nữa, ‘quyết định’ của anh cũng phải nói cho bạn bè và cha đỡ đầu biết chứ. Tuy rằng cảm động trước sự quan tâm của họ, Harry không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với bạn bè, cũng không muốn lại đi ‘xem mặt’. Có lẽ anh sẽ bị phản đối hoặc mắng mỏ, nhưng Harry tin rằng cuối cùng anh sẽ được hiểu, bạn bè và cha đỡ đầu của anh luôn yêu quý anh mà ~ Ờ, được rồi, anh có thể bắt đầu chuẩn bị, ngày mai thứ sáu, là một ngày không tồi ~
Quyết định xong, Harry rất nhanh gửi lời mời tới bạn bè, cũng có chút căng thẳng chờ câu trả lời, nhưng cuối cùng anh cao hứng thấy tất cả mọi người đều hồi đáp cũng nhanh như vậy, ai cũng vui vẻ vì được Harry mời!
Như thể uống thuốc an thần, cả ngày hôm sau Harry đều cực kỳ hưng phấn, còn một tiếng nữa mới hết giờ làm việc, anh đã xin sếp nghỉ, cầm đồ vật này nọ chạy ra khỏi Bộ Pháp Thuật, mà một giây trước khi sử dụng ảo ảnh di hình, đột nhiên nảy sinh một ý tưởng khiến anh tán đi pháp thuật, ờ… Hơn hai năm nay anh chưa từng mua cho Snape món quà nào, các loại ngày lễ, sinh nhật của Snape, đều không có. Là người nhà ở cùng nhau, điều này quả thật rất không nên!
Anh kích động chạy tới Hẻm Xéo, vừa vặn thấy George đang đi kiểm tra cửa hàng của mình. Harry vội vội vàng vàng kéo George đang chẳng hiểu mô tê gì đi mua quà cho Snape.
“Ôi Merlin! Harry! Chúng ta còn rất nhiều thời gian, cuộc tụ họp của em là 7 giờ cơ mà, hiện tại mới có 5 giờ 10 thôi! Trời ạ! Anh sắp bị em kéo ngã rồi! Có lẽ chúng ta nên cưỡi chổi ~” Geroge bị Harry kéo, thất tha thất thểu theo sau người thanh niên đang quá mức kích động này.
“Á? A, thật xin lỗi, anh George, anh biết em chỉ là hơi hưng phấn mà, ha ha, à, đến nơi rồi!” Harry xấu hổ dừng bước, vừa vặn tới trước cửa hàng trang sức pháp thuật. Harry không định mua cho Snape cái gì có liên quan tới ma dược. Điều này rất bình thường, trên cơ bản, những thứ đó cứ vài ngày là anh lại mua cho đại sư ma dược rồi, thậm chí vài lần gần nhất còn có một ít nguyên vật liệu hết sức cổ quái đáng ngạc nhiên, có Merlin mới biết người đàn ông kia muốn pha chế ra loại ma dược gì ~ hôm nay, anh thầm nghĩ sẽ mua cho Snape một vật trang sức ~
Trực tiếp lờ đi George đang dùng ánh mắt cổ quái đánh giá mình một lượt từ trên xuống dưới, hoàn toàn không nghĩ tới việc người là do mình lôi kéo đi mua đồ, Harry nghiêm túc chọn lựa giữa những vật phẩm trang sức hoặc hoa lệ, hoặc cổ xưa, hoặc đáng yêu, hoặc độc đáo. Gần nửa canh giờ sau, tới lúc George bắt đầu dùng song diện kính liên lạc với Draco, ánh mắt Harry mới dừng lại ở trên một mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền tựa hồ làm từ bảo thạch, thiết kế hình chữ nhật với các góc tròn, ước chừng dài khoảng một tấc Anh, có độ lớn khoảng hơn hai phần ba ngón tay một chút, mặt ngoài được mài vô số mặt cắt, dưới ngọn đèn hơi hơi lóng lánh. Cả khối ngọc màu đen tinh khiết kỳ lạ, ở trung tâm có chứa chất lỏng ánh bạc không ngừng biến ảo hình dạng, khiến mặt dây chuyền vốn có vẻ lạnh lẽo cứng rắn lại trở nên mềm mại mê người. Chỉ mới liếc mắt một cái, Harry liền nhìn trúng nó. Ừ, đơn giản mà không tầm thường, không hoa lệ mà độc đáo, cực kỳ thích hợp Snape!
Cảm thấy mỹ mãn, Harry trả 200 Galleons để mua mặt dây chuyền này cùng với dây đeo bằng da nhỏ tinh tế, phấn chấn cùng với George vừa bị anh quên khuấy mất ra về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT