Vừa kéo vừa dỗ, cuối cùng cũng làm tay Snape rời khỏi má mình, Harry ôm lấy người đang bắt đầu ‘tiến hóa’ thành cấu loạn, chịu đựng cảm giác đau đớn trên gương mặt, nghiến răng nghiến lợi, “Một nửa ly??? Merlin! Đây chính là rượu bác Narcissa gửi tới, có nồng độ rất mạnh, lại ngấm chậm! Hai người lại để Sev uống tới nửa ly! Bác sĩ Wills tuyệt đối nghiêm cấm Sev uống rượu đó! Từ sau khi tôi để thầy uống một ít rượu vang, một giọt cũng không được! Merlin ạ! Hai người làm tôi tức chết mất thôi!”

Rốt cuộc dừng cười như điên, Sirius lắc lắc tay, xin lỗi cực kỳ không chân thành, thái độ phản đối, “Ôi giời, được rồi, chú xin lỗi…”  Ron xoa bụng, nhìn Snape ‘leo’ lên người Harry, “Hả? Á, chắc không có việc gì đâu…” Remus vuốt cằm, “Mà nói thật, cho dù là trước đây, chú cũng chưa từng thấy Severus uống rượu, trừ thức ăn chế biến với rượu ra!”

Không còn lời nào để nói, Harry quay đầu nhìn Draco vui sướng khi người gặp họa, rồi Hermione mang vẻ mặt bất đắc dĩ, hùng hổ tới bên Ron, sau đó, nghe bạn thân bị quở trách ‘thảm thiết’.

Cười đùa một trận, Harry hơi lo lắng nâng đầu của Snape đang ngả trên vai anh, kéo mặt đối diện mình, “Sao thế, Sev, Sev? Merlin ~ đã có ai thấy bộ dáng uống nhiều của thầy ấy chưa?” Sau đó, anh sửng sốt thấy Snape có vẻ như vì giấc ngủ bị quấy rầy, híp mắt lại, chau mày, thở phì phì cắn lên môi anh…

Harry chỉ ngây người trong chốc lát khi cảm giác Snape cắn vài lần lên môi và mặt anh, sau đó buông lỏng miệng. Thay vì ngạc nhiên, anh thuần túy cảm thấy ‘lửa giận ngút trời’ vì Snape say khướt, vội lau miệng, buông người say rưởu a, để mặc Snape lại thoải mái, vừa lòng tựa vào vai mình. Anh quay đầu, căm tức gầm nhẹ với cha đỡ đầu và đám bạn bè đang trợn mắt há mồm xem một màn vừa rồi, “A a a a a! Chết tiệt! Cái này mà gọi là không có việc gì à!”, hoàn toàn không ý thức được người giờ đang ghé vào vai anh ngủ, vừa rồi đã làm cái gì…

Sự im lặng bao trùm lên họ. Draco nhíu mày tới gần, rút đũa thần phóng vài phép kiểm tra lên người đang ngủ trong lòng Harry, sau đó nhẹ nhàng thở ra, “À, không sao đâu, cha đỡ đầu chỉ là – ôi, uống nhiều quá… Ngủ một giấc là được rồi…”

Lời của Draco khiến mọi người phục hồi tinh thần. Thấy Harry bớt lo lắng, biểu tình trở nên thoải mái, Hermione mở miệng, hỏi một câu khô khốc, “A, Harry, hay để thầy Severus trở về phòng nghỉ ngơi đi?” Ron và Sirius liếc mắt nhìn nhau, ra sức gật đầu, “A, đúng thế! Harry, để thầy Severus đi ngủ trước đi… Ừm, cần bọn tớ hỗ trợ không? Phòng của thầy ở đâu?”

Biết Snape không có việc gì, Harry thở ra một hơi, dịu dàng và cẩn thận ôm nghiêng người ta đặt trên đùi mình, dựa vào mình, tự nhiên trả lời câu hỏi của Ron và cha đỡ đầu, “Hả? A, nếu không sao thì thôi, cứ như vậy đi, không cần đâu, chờ hết buổi tối, tớ sẽ ôm thầy về phòng ngủ. Không có phòng riêng, Sev ngủ cùng tớ, nếu không, thầy cũng không ngủ được…”

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Harry lại giống như một cái búa lớn, đập Sirius và Ron tới ngây ngây ngẩn ngẩn, ngay cả Hermione và Remus cũng giật mình không nhẹ, chỉ có Draco là hơi hơi nhướn mày, còn George, được rồi, hắn căn bản không thèm để ý chuyện này…

Chỉ vào Harry, Sirius lắp bắp, “Cái, cái gì?? Harry, ý con là từ đó tới giờ, Severus đều ngủ cùng với con?!” Ron cũng vô thức gật đầu.

Ném một cái liếc mắt kỳ quái về phía bạn thân và cha đỡ đầu, Harry hơi bối rối, “Đúng thế, vậy thì sao?”

Chợt đứng bật lên, Sirius kích động không thôi, “Thì sao??!! Hai năm! Con đều ngủ cùng với hắn!”

Hơi nhíu mày bất mãn, Harry vội vàng cúi đầu nhìn thoáng qua Snape đang im lặng ngủ trong lòng mình, cũng may, bởi tác dụng của rượu, hắn không có phản ứng. Anh thở hắt ra, ngẩng đầu, “Chú Sirius, nhỏ giọng dùm chút đi!”

Vò đầu bứt tóc, Sirius cứng họng, căn bản không thể tìm được từ ngữ để biểu đạt suy nghĩ của mình. Ron lại càng không nói nổi, mở miệng ra xong là khỏi khép lại luôn. Chỉ Hermione, sau khi trao đổi một cái liếc măc với Remus, thật cẩn thận mở miệng, “Chuyện này, Harry, mọi người còn tưởng rằng, không lâu sau khi kết thúc trị liệu… cậu sẽ để Sev ngủ một mình…”

Đảo mắt, Harry giải thích với vẻ mặt bất đắc dĩ, “Làm sao có thể chứ, Mione. Còn nhớ tớ kể với cậu chuyện gì hồi mới bắt đầu không? Tớ chỉ đặt Sev ở trên thảm để đi dọn phòng ngủ, thế rồi chuyện gì đã phát sinh, cậu còn nhớ chứ?” Nữ phù thủy gật đầu, “Đương nhiên, chuyện đó khiến tớ cảm thấy rất kinh khủng…”

Harry giật giật cánh tay, để người đang hơi ngọ nguậy nằm thoải mái hơn nữa, nhìn gương mặt vẫn gầy guộc tái nhợt cho dù được anh chăm sóc tới bao nhiêu, cảm thụ được thân thể trong lòng dường như không tăng lên được chút thể trọng nào, thở dài, “Tớ không dám trải nghiệm lại điều đó, Mione. Hơn nữa, bác sĩ Wills cũng nói với tớ rằng không ai có thể cam đoan liệu Sev có trở về trạng thái đó hay không, dù ở thời kỳ dưỡng bệnh nào cũng vậy.”

Căn bản không ý thức được động tác của mình ôn nhu tới cỡ nào, Harry nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi xuất hiện dưới tác động của rượu, vuốt rơi vài sợi tóc dính trên mặt Snape, “Tớ hình như chưa nói với mọi người, phải không Mione? Không biết đã bao nhiêu đêm, tớ chỉ cần rời khỏi thầy một chút, Sev lập tức tỉnh lại, cũng sẽ trở nên sợ hãi bất an, không ngủ tiếp được nữa. Dù hiện tại thầy đang từ từ hồi phục, lấy lại được một ít ký ức, nhưng điều đó dường như xuất phát từ trạng thái hỗn loạn, rất có thể ký ức hồi phục được chỉ là những đoạn ngắn lướt qua. Tớ chỉ biết rằng thầy đã cố gắng thử thay đổi loại tình huống này, nhưng rất tiếc, thầy thất bại…”

Ánh mắt mọi người đều tập trung ở động tác của Harry, từ trước tới nay họ đã nhìn mãi thành quen giờ mới cảm giác có một chút gì đó không thích hợp. Về phần chuyện này từ khi nào thì bắt đầu, ai cũng không nói rõ được, chẳng qua, điều khiến họ hơi hơi thả lỏng là Harry dường như căn bản không nghĩ tới hướng gì khác…

Trải qua lần gián đoạn này, mọi người cơ hồ đều mất hưng trí. Harry vẫn đang chú ý tới Snape đã ngủ say, mà mấy người Hermione – trừ Draco và George – đều chằm chằm nhìn người nào đó không hề biết tự giác với ánh mắt lo lắng. Một lát sau, Sirius ném cho Hermione vài ánh mắt, kéo Remus dứng dậy, “Ừm, Harry, nếu… Bọn chú về trước đây, nghỉ ngơi thoải mái nhé…” Sau đó, ánh mắt phức tạp thoáng liếc qua Snape đang yên lặng ngủ, được Harry ôm trước ngực.

Nhìn bạn bè lần lượt đứng dậy, Harry cũng ôm Snape đứng lên, vừa trấn an người trong lòng mình khi thấy mi mắt hắn khẽ rung lên vì động tác đột ngột của anh, vừa từ biệt bạn bè, “Được rồi, tớ nghĩ hôm nay tớ cực kỳ vui vẻ, đương nhiên, ngoại trừ việc mọi người chuốc Sev quá chén!”

Bắt gặp ánh mắt ‘chỉ trích’ của Harry, Ron và Sirius chỉ miễn cưỡng cười cười, sau đó tất cả mọi người không dùng hệ thống Floo mà rời khỏi nhà qua cửa chính, ngay cả Draco cũng bị Hermione lén kéo theo.

Đám người Sirius đứng trước nhà Harry, yên lặng nhìn đèn tắt sau cửa sổ phòng ngủ tầng hai, sau đó, Sirius thở dài thật sâu, quét mắt một vòng nhìn biểu tình không đồng nhất trên gương mặt mọi người, khô khốc lên tiếng, “… Đi thôi, tới Quảng trường Grimmauld ngồi một lát… Tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận…”

Ngồi tại phòng khách của nhà Black, Draco không ngại ngần dựa vào George, thưởng thức tách trà trong tay, lẳng lặng nghe Sirius và Hermione, Ron, Remus thảo luận về chuyện của Harry và Snape.

“… Ôi, mãi lâu nay, tôi nghĩ chúng ta chỉ quan tâm tới sự hồi phục của Severus mà quên mất một số chuyện khác!” Sirius thở dài, trầm trọng nói.

“… Hẳn không đến nỗi nghiêm trọng như vậy đâu, Sirius, Harry hẳn biết nó đang làm gì…” Remus khẽ nhíu mày, hơi hoài nghi với sự lo lắng của Sirius.

“Sirius, có lẽ, Harry chỉ là đã quen chăm sóc thầy Severus mà thôi. Hai năm cũng không phải là khoảng thời gian ngắn, hơn nữa, suốt hơn một năm rưỡi, Harry đều ở cùng một chỗ với thầy Severus, thậm chí còn không ra khỏi cửa. Hơn nữa, cháu thấy Harry cũng không muốn, ưm, điều gì khác…” Hermione do dự nói với vẻ không xác định.

“Chết tiệt! Thói quen chết tiệt! Nếu bảo nó chăm sóc Severus là để bù đắp hoặc theo trách nhiệm gì gì đó thì cũng được, nhưng chú không muốn Harry vì vậy mà phải dây dưa với hắn cả đời!!! Mọi người nghĩ kỹ mà xem, giữa hai người đó… Đừng nói tới trước đây, khi đó chúng ta đều không để ý, nhưng vừa rồi, mọi người hẳn đều thấy những biểu hiện của Harry đối với Severus đều rất tự nhiên! Còn hành động kia của nó, rõ ràng nó không hề tự giác! Chú…” Sirius có chút kích động. Hắn đứng lên, không ngừng phiền não đi đi lại lại trong phạm vi nhỏ.

Remus và Hermione cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó, người sói lên tiếng muốn an ủi cái người đang nóng ruột kia, “… Severus đang hồi phục, có lẽ, đợi thêm một thời gian nữa cũng tốt. Hơn nữa Harry cũng không có ý định gì khác…”

“Đợi? Đợi tới lúc Harry buộc phải chấp nhận gắn cả cuộc đời mình vào Severus? Chúng ta đã đợi hai năm rồi! Ôi không, tớ không phải muốn nói Severus là… chết tiệt! Harry nên có gia đình của riêng mình, một người vợ ngọt ngào động lòng người, một đứa, hai đứa hoặc thậm chí nhiều đứa nhỏ đáng yêu hơn! Tớ biết nó vẫn mong chờ điều này! Đương nhiên, nếu Severus không hồi phục, nó có thể cùng người nhà của nó chăm sóc hắn, thậm chí tao có thể thay nó chăm sóc Severus, mà không phải giống như hiện tại! Nó cam tâm tình nguyện bị trói buộc vì trong lòng áy náy!” Quơ quơ cánh tay, Sirius hơi kích động.

“Vậy hả? Sirius, đừng quên ‘khế ước’ giữa Harry và cha đỡ đầu của tôi. Còn nữa, nếu như tình cảm của Harry đối với cha đỡ đầu của tôi không chỉ có sự áy náy, trách nhiệm hoặc mong muốn bù đắp thì sao? Nếu Harry chỉ là chưa tự ý thức được? Họ vì sao lại không thể có khả năng đó?” Draco buông tách trà trong tay xuống, ngồi ngay ngắn, vừa thong thả nói vừa nhìn Sirius sửng sốt khi nghe điều hắn nói.

Tất cả ánh mắt đều dồn về gương mặt lạnh nhạt của Draco. Sirius nhíu mày, trả lời dứt khoát, “Ngoại trừ cái ‘khế ước’ chết tiệt kia, không thể có khả năng gì khác! Draco, cậu hẳn cũng thấy, hai năm nay Harry chăm sóc Severus như chăm sóc một đứa trẻ. Nếu có gì khác, nó đã sớm phát hiện rồi. Người nhà Potter luôn luôn nhạy bén với tình cảm của bản thân! James chính là như vậy, cậu ta vừa gặp Lily đã biết phải là cô ấy rồi! Cho dù trước kia Harry và Severus như thế nào, nhưng nếu thực sự có biến hóa, Harry sẽ là người đầu tiên cảm nhận được! Ôi không, Merlin! Severus Snape?!?”

Nhướn mày, Draco không cho là đúng. Harry cũng không hẳn là một Potter thuần túy, ít nhất, cậu ta chưa bao giờ tiếp xúc với thế hệ cao tuổi của nhà Potter, cũng chưa từng nhận sự ‘hun đúc’ của gia tộc. Draco vẫn còn nhớ rõ Harry và Ginny đã nhiều lần trải qua trắc trở như thế nào, huống chi, ‘bắt đầu’ khiến cả đám người không nói nổi nên lời, huống chi, cha đỡ đầu của cậu hiện giờ đã mang cái họ ‘Potter’ này ~ nhưng cậu ngậm miệng, không muốn nói tiếp. Cậu thật muốn nhìn xem bạn bè và người nhà của Harry sẽ làm những chuyện gì, đương nhiên, chỉ cần họ không xúc phạm tới cha đỡ đầu của cậu và – Harry.

Sau một khoảng im lặng ngắn, Ron cào tóc, cuối cùng cũng mở miệng kêu to, “OK OK! Nếu vậy, chú Sirius, chú nói đi, chúng ta phải làm gì đây? Đừng tiếp tục đôi co nữa! Chúng ta nên làm gì?”

Dưới ánh mắt chằm chằm của Draco, George cười tủm tỉm mở miệng, “Không bằng, đầu tiên chúng ta hãy giới thiệu bạn gái cho Harry? Ờ, hai năm nay, Harry kiểu như không tiếp xúc với nhiều người lắm ~ nếu nó yêu ai đó, như vậy, cùng với sự hồi phục của thầy Severus, cháu nghĩ cuộc sống của Harry sẽ bắt đầu dần dần có những mặt khác nữa?”

Draco nhướn mày nhìn bạn trai của mình, George Weasley, hắn đang suy nghĩ gì? Sau đó, tay bị nắm lấy một cách nhẹ nhàng, người con trai tóc đỏ nói thầm vào tai Draco, “Nào… Nếu họ không muốn tin vào những gì tận mắt thấy mà cứ nhất quyết muốn làm những việc họ cho là đúng, chi bằng chúng ta đẩy một phen, ừ, có lẽ việc này sẽ khiến Harry thấy được tâm ý chân chính của bản thân? Đương nhiên, nếu nó thực sự đối với Severus chỉ có trách nhiệm và áy náy, hay thói quen gì gì đó, làm như vậy cũng không hẳn không phải là biện pháp tốt… Nếu thật sự thế, thầy Severus cuối cùng cũng sẽ có ngày phải ‘độc lập’.”

Yên lặng cúi đầu nghĩ ngợi, Draco thấy mình cũng không thể xác định rốt cuộc tâm ý của Harry là như thế nào. Hắn đồng ý với đề nghị của George, nhưng hắn cũng đồng thời ‘cảnh cáo’ người ta, “Dừng ở đây, không cần nói thêm gì, làm thêm gì nữa. Chỉ đứng ở một bên xem họ định lăn lộn thế nào! Đồng thời – bảo vệ Harry và cha đỡ đầu của em thật tốt!”

George cười tủm tỉm gật đầu”Đương nhiên, Draco, em yêu, em nói thế nào thì chính là thế đó ~” Draco trừng mắt liếc cái gã mặt dày này, cảm thấy đau đầu, vì sao thằng nhóc thích đùa dai trước kia, lớn lên lại biến thành bộ dáng này cơ chứ… Sau đó, hắn và George cùng nhau lẳng lặng quan sát mấy người Hermione và Sirius bắt đầu thảo luận nóng bỏng xem đề nghị của George có thể thực hiện được hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play