CHƯƠNG 48
Lưu Tiểu Nguyên ôm chặt chị ba, gắng sức kéo cô đang bị hoảng loạn ra khỏi bệnh viện. Trở lại xe, nhìn chị ba thường ngày tao nhã như một vị hoàng hậu điên cuồng khóc lớn, Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy sợ hãi. Có bất an, có khổ sở, cậu giơ tay lau nước mắt thay chị. “Chị, đừng khóc.”
Chị ba cố nén kinh ngạc và đau đớn túm lấy Lưu Tiểu Nguyên. “Em nói đi, em và anh ta ở bên nhau là có ý gì? Đêm hôm qua hai người ở đâu? Anh ta làm gì… với em rồi?”
Lưu Tiểu Nguyên liếm môi, cậu thật sự không muốn kích thích thần kinh đáng thương của chị ba một lần nữa, nhưng chuyện tới nước này muốn giấu cũng giấu chẳng nổi. Cậu thở mạnh một hơi. “Nên có đều có, bọn em đã kết hôn rồi.”
Chị ba thiếu chút nữa tắt thở, chỉ vào Lưu Tiểu Nguyên khóc mắng: “Em đúng là oan gia! Em mới tí tuổi đầu mà kết hôn cái gì! Sao em lại ngu ngốc như thế chứ! Chẳng may tên kia là kẻ lừa gạt…” Vừa đau vừa hận, chị ba không thể chấp nhận sự thật, tay túm chặt người Lưu Tiểu Nguyên.
Lưu Tiểu Nguyên dùng sức nắm tay cô kêu lên: “Chị! Không ai gạt em cả! Chuyện căn bản không như mọi người nghĩ đâu!”
“Chuyện này chỉ bằng mấy câu không thể nói rõ.” Lưu Tiểu Nguyên cúi đầu hỏi nhỏ: “Ông nội có biết không?”
Chị ba nức nở. “Em còn biết băn khoăn xem ông nội biết chưa nữa hả?”
Lưu Tiểu Nguyên cay đắng nhìn tay mình. “Một người đã nằm trong bệnh viện rồi, không thể bởi vì em mà một người nữa phải vào đó.” Lưu Tiểu Nguyên gục đầu xuống, may mà mẹ Mạc Ngôn không có chuyện gì, nếu không thực sự sẽ hối hận cả đời.
“Hôm qua vì tìm em mà cả nhà rối tung cả lên. Tìm khắp một nửa Bắc Kinh; sáng nay không tìm thấy em, cả nhà chỉ muốn báo cảnh sát. Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Điện thoại không nói câu nào đã cúp, em cố ý muốn mọi người sợ chết phải không?”
Lưu Tiểu Nguyên không nói nữa, lòng chùng hẳn xuống.
…
Đứng trước cánh cổng lớn sơn đen, lần đầu tiên Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy da đầu run lên. Chị ba huých cậu. “Ông nội đang chờ em đấy! Đến nước này chỉ sợ hết cách rồi.”
Lưu Tiểu Nguyên cười khổ. “Chắc không đến mức lăn bàn đinh đâu.” Cậu thở sâu, cất bước vào cửa.
Trong đại sảnh, toàn bộ người trong nhà đang chờ cậu! Ông nội ngồi trên ghế Thái sư làm từ gỗ tử đàn, hai tay chống quải trượng, chòm râu bạc phơ khẽ lay động. Ông tức giận trừng mắt nhìn cháu trai bước vào; vì cậu, đêm qua cả nhà không thể ngủ yên. “Lại đây!”
Lưu Tiểu Nguyên nuốt nước miếng, chậm rãi đi qua.
“Con nói đi, rốt cuộc tối qua con làm gì? Ở cùng ai?”
Ông nội giơ quải trượng chỉ vào Lưu Tiểu Nguyên, chị ba đứng phía sau gượng cười. “Ông nội, kỳ thật không có gì cả. Tiểu Nguyên nó…”
“Con im miệng lại! Để nó nói!” Ông nội trừng mắt ra uy, cả người Lưu Tiểu Nguyên run run, theo bản năng lùi về sau một bước.
Mẹ Lưu Tiểu Nguyên chịu không nổi, cả một đêm lo lắng đề phòng, bị sự phỏng đoán đáng sợ tra tấn mà đứng ngồi không yên. Thấy con trai trở về với vẻ mặt tiều tụy, lòng bà đau như kim đâm, bản thân không dám van xin, lặng lẽ kéo tay áo chị cả.
Chị cả thấy bộ dáng bơ phờ của Lưu Tiểu Nguyên chỉ thở dài, thử nói dò: “Ông nội, tốt xấu gì em đã về nhà rồi, muốn dạy bảo nó cũng không cần làm ngay lập tức. Đứa nhỏ còn chưa ăn cơm, hơn nữa cả nhà mất ngủ một đêm rồi, có gì ngày mai nói sau được không ạ?”
Lưu Tiểu Nguyên mau lẹ ôm bụng giả bộ tội nghiệp gật đầu phụ họa. Ông nội đứng lên, run rẩy đi tới trước mặt Lưu Tiểu Nguyên. “Con nói thật cho ông biết, đêm qua con ở đâu? Vì sao không nhận điện thoại, vì sao không về nhà? Có phải con cùng thầy giáo kia ở một chỗ không?”
Câu nghi vấn này giống như đám mây u ám bao phủ trên đầu mọi người. Đêm qua sau khi hỏi tất cả bạn học của Lưu Tiểu Nguyên, mọi người không tìm thấy tung tích cậu nhưng lại nghe được một lời đồn rất đáng sợ. Tất cả mọi người nhìn Lưu Tiểu Nguyên, chị ba khẩn trương nắm chặt hai tay, cô không dám nói thật, lại không thể lừa gạt. Trời ạ! Nên làm cái gì bây giờ?
“Phải!” Lưu Tiểu Nguyên ngẩng đầu, giọng nói không lớn nhưng nện một cú thật mạnh vào lòng mỗi người.
“Tối qua con ở trong nhà của chính mình, cùng một chỗ với người con yêu mến. Con yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu con. Chúng con đã có một mái nhà. Chuyện là như vậy.” Lưu Tiểu Nguyên nói một hơi, nhẹ nhàng thở ra như vừa trút được một gánh nặng. Cái gì đến sẽ đến, cứ nói rõ ràng thôi!
Trong phòng không một tiếng động, ngay cả không khí cũng như ngưng đọng lại. Mỗi người đều kinh ngạc trợn mắt há miệng, ai cũng không tin nổi sự thật này. Ông nội chới với, đột nhiên lảo đảo lùi về sau.
“Ông nội!” Lưu Tiểu Nguyên nhanh tay lẹ mắt đỡ ông nội, mọi người hoảng sợ chạy ra sau đỡ lưng. “Ông nội, ông nội!” Lưu Tiểu Nguyên không tự chủ được mà rơi lệ, vuốt ngực thông khí cho ông.
Ông nội đột nhiên giãy giụa đứng lên kéo cậu. “Mày… Mày…”
Chị ba mau chóng gỡ tay ông ra. “Ông nội, ngàn vạn lần đừng nóng giận! Tiểu Nguyên còn nhỏ không hiểu chuyện, nó bị người khác lôi kéo!”
Bác Lưu Tiểu Nguyên vừa khóc vừa khuyên: “Tiểu Nguyên! Còn không mau quỳ xuống xin lỗi ông nội! Ông nội đừng nổi giận mà hại thân thể, Tiểu Nguyên đã hối hận rồi! Nó biết sai rồi!”
“Nói mau lên!”
Lưu Tiểu Nguyên giơ hai tay ôm đầu; hỗn loạn, tổn thương, chỉ trích, tại sao cái gì cũng đều do tôi gánh vác? Tôi làm sai cái gì nào?
“Con làm sai cái gì? Con chỉ yêu người mình yêu, con làm sai gì sao? Con không hối hận, con vĩnh viễn không hối hận!” Lưu Tiểu Nguyên liều lĩnh rống lên; tính tình tùy hứng, quật cường khiến cậu không cách nào tiếp tục dịu dàng được nữa.
“Súc sinh! Hôm nay ông có đánh chết mày cũng không để mày khiến cả nhà mất mặt và xấu hổ được!” Ông nội tức giận tới mức râu dựng thẳng lên, đẩy mọi người ra, giơ quải trượng lên.
Quải trượng thô to vụt thẳng lên lưng, Lưu Tiểu Nguyên đau đớn kêu một tiếng, đứng lảo đảo. Lần đầu tiên trong đời thực sự biết đánh là gì, nhưng nơi đau không chỉ có lưng. Tính tình bộc phát, Lưu Tiểu Nguyên quật cường ngẩng đầu đứng bất động.
Ông nội đánh, vừa hận vừa đau lòng. Mọi người ba chân bốn cẳng ngăn lại, Lưu gia náo loạn.
“Khóa nhốt nó lại! Nó còn dám ra bên ngoài liền đánh gãy chân!” Ông nội rống giận.
Trên cửa phòng Lưu Tiểu Nguyên lắp thêm một ổ khóa lớn.
Nhìn vào gương, lưng bị bầm tím mấy chỗ, đau tới mức không dám chạm vào. Lưu Tiểu Nguyên âm thầm thở dài, đẩy sô pha trong phòng chặn cửa lại. Mấy người không cho tôi ra ngoài, ai cũng đừng hòng vào nổi! Tôi sẽ không ăn cơm, không uống thuốc, xem ai chịu ai!
…
Trời đã tối, mặc cho mẹ và các chị nói rát cổ họng, Lưu Tiểu Nguyên vẫn không mở cửa. Bây giờ không ai tới đây, cậu có chút hối hận. Lưu Tiểu Nguyên đói hoa mắt, phờ phạc rũ rượi tựa vào cửa sổ. Cửa sổ giống như một lớp ngăn cách, Lưu Tiểu Nguyên tựa một chú chim bị nhốt trong ***g nhìn về khoảng không bên ngoài qua song sắt.
Trần Mặc lén lút đi men theo bờ tường lại chỗ cậu, sau khi về nhà cô liền trốn sang phòng khác. Đại sảnh đã loạn cả lên khiến cô sợ tới da đầu run rẩy.
Ngồi xổm dưới bụi hoa hồng bên cửa sổ, Trần Mặc ngửa đầu nói nhỏ: “Sao lại nháo nhào lên như vậy? Cậu không đói bụng à?”
Lưu Tiểu Nguyên trợn trắng mắt liếc cô. “Vớ vẩn!”
Trần Mặc chột dạ không cãi lại nữa, đưa hộp cơm trong tay cho cậu. Lưu Tiểu Nguyên nhìn trong sân không có ai bèn giơ tay ra cầm lấy.
Trong hộp cơm là cơm tẻ với thịt bò hầm và tôm bóc vỏ xào trứng vẫn còn nóng hổi! Lưu Tiểu Nguyên há to miệng ăn lấy ăn để. Trần Mặc nhìn cậu, suy nghĩ nửa ngày mới lẩm bẩm: “Tiểu Nguyên, hôm qua tìm cậu là do tôi dẫn đi. Cậu không thể trách tôi! Hỏi từng nhà bạn học nhưng không thấy cậu. Cả nhà hỏi tôi như hỏi cung kẻ trộm, hỏi tôi rằng cậu và thầy Mạc là thế nào? Tôi bèn nói lại những lời nghe được trong trường học.”
Trần Mặc chột dạ nhìn Lưu Tiểu Nguyên. Lưu Tiểu Nguyên cầm đũa chọt cơm, cúi đầu rầu rĩ nói: “Trong trường nói cái gì?”
“Nói… hai người đi chung với nhau. Có người thấy hai người lái xe đi về phía ngoại ô, có vẻ rất thân thiết. Dù sao người ta nói rất nhiều nhưng không nói hùng hồn bằng cậu hôm nay.”
Lưu Tiểu Nguyên phì cười. “Sao cậu biết Mạc Ngôn ở bệnh viện?”
Trần Mặc nói: “Vốn chúng tôi tới nhà thầy Mạc tìm cậu, hàng xóm nhà thầy ấy nói mẹ thầy nằm viện. Ai biết đúng lúc gặp cậu cũng tới bệnh viện.”
Lưu Tiểu Nguyên cười cười lắc đầu. “Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp.”
Trần Mặc khổ sở nhìn cậu. “Cậu định làm sao bây giờ? Hai người thật sự…”
Lưu Tiểu Nguyên nghịch đũa trong tay. “Ông nội thế nào rồi?”
Trần Mặc nhỏ giọng nói: “Tới bây giờ tôi chưa từng thấy ông khóc.” Bỗng nhiên trong lòng chua xót rất khó chịu, Trần Mặc quay lưng lau nước mắt.
Khiến mọi chuyện đều hỏng bét, Lưu Tiểu Nguyên, đây là bản lĩnh của mày! Cắn môi, Lưu Tiểu Nguyên cúi đầu nói: “Tiểu Mặc, tôi xin cậu giúp một việc. Cậu thay tôi đến bệnh viện gặp Mạc Ngôn, xem mẹ anh ấy có khỏe không? Nếu cậu có thể gặp bác ấy, hãy thay tôi nói câu xin lỗi.” Mạc Ngôn, chờ em gặp lại anh, em sẽ nói tiếng xin lỗi anh. Thấy ông nội thương tâm, em đã hiểu cảm xúc của anh khi ôm mẹ rồi.
“Tiểu Nguyên, coi như hết rồi! Đừng gây chuyện nữa, mọi người đang thương lượng xem xử trí cậu thế nào đấy! Cậu nên suy nghĩ kỹ càng, đừng chống đối nữa!” Trần Mặc lo lắng nói.
Lưu Tiểu Nguyên bỗng nhiên mỉm cười ngọt ngào. “Tiểu Mặc, bọn tôi thật lòng yêu nhau. Người yêu nhau nên ở cùng một chỗ, ai cũng không có quyền tách bọn họ ra, cậu nói đúng không?”
“Tôi… tôi không biết.” Vấn đề này quá khó khăn đối với Trần Mặc, cô mờ mịt trợn tròn mắt.
…
Trong phòng ngủ của ông nội, mọi người vây quanh khuyên bảo người ông đang đau lòng.
“Tiểu Nguyên rất cố chấp, càng ngăn cản nó càng chống lại. Không thể đánh nó được, đánh nó bị thương không phải chúng ta sẽ đau lòng sao?” Chị ba lựa lời vừa tai khuyên bảo ông nội.
“Bây giờ làm sao đây? Sắp khai giảng rồi, chẳng lẽ giam nó cả đời?” Mẹ Lưu Tiểu Nguyên lo lắng khóc nấc lên.
“Thà rằng không cho nó đi học nữa cũng không thể để nó và tên cầm thú kia bên nhau!” Ông nội kích động nói. “Đi tố cáo hắn ta! Việc này năm xưa đã xảy ra rồi! Dụ dỗ học trò đàng hoàng chính là tội mất đầu bỏ tù chứ chẳng đùa! Ông không tin xã hội hiện tại sẽ tha cho hắn ta!”
Chị cả bình tĩnh nói: “Đương nhiên là có tội rồi! Một giảng viên dụ dỗ học trò ở chung bất hợp pháp, tội này là đủ! Nhưng hiện tại chúng ta ‘ném chuột sợ vỡ bình’, phải bảo toàn thanh danh cho Tiểu Nguyên và gia tộc chúng ta! Cho nên không thể công khai tố cáo anh ta.”
“Vậy đặt bẫy hắn!”
“Ông nội yên tâm. Con quyết không tha cho anh ta! Ngày mai con và chị cả sẽ đi gặp thầy hiệu trưởng, nếu ông ấy hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề ắt sẽ biết nên làm thế nào! Chuyện này trường bọn họ cũng đồn đại rồi! Mạc Ngôn sẽ mau chóng biết cái gì gọi là hối hận thôi!” Chị ba nghiến răng nói.