CHƯƠNG 41
Hiệu trưởng Lâm đứng lặng bên hồ, hàng mi hơi nhíu lại. Từ trước tới nay trong trường không thiếu tin đồn, những bàn tán về Mạc Ngôn gần đây khiến người ta không an tâm. Mạc Ngôn trầm mặc kiên nhẫn, từ khi anh còn là sinh viên ông đã rất coi trọng. Mấy năm nay anh không phụ sự kỳ vọng của ông, hiện tại là thời điểm sự nghiệp của anh đang đà tiến tới, không nên xuất hiện một ngã rẽ nào.
…
Bóng đêm dần dần bao phủ vườn trường, đèn trong phòng thí nghiệm bật sáng. Lưu Tiểu Nguyên bận rộn cả ngày uể oải duỗi người, quay đầu thấy Mạc Ngôn đang nhìn chằm chằm vào máy ly tâm, anh không biết mệt sao? Gần đây thời gian hạn hẹp, Mạc Ngôn đã ba ngày không về nhà. Đây là loại thuốc mới có tính sát thương rất mạnh đối với tế bào ung thư trong máu; một khi thí nghiệm thành công, nó có thể trở thành sản phẩm đứng đầu trong giới y dược. Việc nó mang lại vinh dự và địa vị cho người phát minh là điều không cần nói cũng biết.
Gần đây thời gian anh ấy nhìn chuột thí nghiệm còn nhiều hơn nhìn mình! Lưu Tiểu Nguyên dẩu miệng.
Pha một ly cà phê thơm ngon đưa tới, Lưu Tiểu Nguyên chạy tới bên cạnh nhìn Mạc Ngôn tranh thủ uống từng ngụm cà phê nóng hổi lúc rảnh rỗi. Không biết sao cậu cảm thấy lúc này Mạc Ngôn nhìn đẹp trai hơn hẳn những khi khác.
Lưu Tiểu Nguyên nhìn đắm đuối.
“Tiểu Nguyên, đưa bản ghi chép hôm nay cho anh.”
Lưu Tiểu Nguyên mau chóng đưa bản ghi chép vừa mới hoàn thành cho anh. Dược tính bắt đầu phát huy tác dụng, việc kiểm tra đo lường thí nghiệm lặp lại đều đều theo quy luật, càng cần hơn chính là bản ghi chép quan sát tỉ mỉ. Tuy rằng việc này vụn vặt nhưng là công việc rất quan trọng. Lưu Tiểu Nguyên vô cùng tự hào khi gánh vác công việc quan trọng như vậy; hơn nữa trước mặt các sinh viên năm nhất biểu hiện rõ ràng không giống người thường khiến toàn bộ bọn họ đều âm thầm tức đỏ mắt khi thấy cậu.
Kỳ thật Lưu Tiểu Nguyên không để bụng sự ghen tức này của đám sinh viên năm nhất; nhưng khi cậu suốt ngày bận rộn trong phòng thí nghiệm với thầy giáo, có rất nhiều ánh mắt không tốt đẹp gì phóng tới khiến Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy sau lưng rét lạnh. Không chỉ một lần, ngẫu nhiên sẽ có những nụ cười gượng kiểu ‘chỉ cây dâu mắng cây hòe’(*) bay tới khiến Lưu Tiểu Nguyên nghiến răng ken két. Nhưng khi cậu quét ánh mắt lạnh lẽo về phía đám người đó, mỗi người đều bày ra dáng vẻ đang chuyên tâm nghiên cứu tài liệu giống như chuyện họ nói chẳng liên quan gì tới cậu. Mẹ nó, có giỏi đừng nói sau lưng người khác! Lưu Tiểu Nguyên hàng ngày vẫn nghênh ngang ra vào phòng thí nghiệm như cũ.
(*) chỉ cây dâu mắng cây hòe: chỉ mèo mắng chó
Mạc Ngôn giơ tay nhận lấy nhật ký theo dõi. Lưu Tiểu Nguyên tựa vào cạnh anh, cắn cắn bút máy trong tay. Đợi nửa ngày Mạc Ngôn không quay đầu lại nhìn mình, cậu thấy mất hứng, xòe tay trước mặt anh. Mạc Ngôn nở nụ cười, cố ý không ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Thù lao! Em đã hi sinh thời gian nghỉ ngơi quý báu để chạy tới hỗ trợ anh đấy!” Lưu Tiểu Nguyên nhướng mi.
Mạc Ngôn mặt không cảm xúc. “Những điều anh đã dạy em còn nhiều hơn so với ở lớp, anh còn chưa tính phí phụ đạo đâu đấy!”
Lưu Tiểu Nguyên đặt cằm lên vai Mạc Ngôn, cười gian nói: “Thầy à, thầy có biết hai chữ ‘quỵt nợ’ viết như thế nào không?”
Mạc Ngôn nhịn không được bật cười, xoay người ôm chầm tên nhóc nghịch ngợm kia, ghé vào tai cậu nói: “Anh tính toán cả rồi nhưng thù lao phải xem xét lại.” Nói xong, anh hôn mấy cái lên gương mặt non mềm của cậu.
Lưu Tiểu Nguyên chớp mắt mấy cái, không hiểu anh nói cái gì. Mạc Ngôn không giải thích, cúi đầu tiếp tục xem bản ghi chép.
…
Đêm đã khuya, Lưu Tiểu Nguyên làm ổ trên sô pha, mệt mỏi không mở mắt nổi.
Mạc Ngôn lắc đầu. “Tiểu Nguyên, đừng ngủ, lúc về sẽ bị cảm mạo. Dậy thôi, về ký túc xá ngủ tiếp.”
Lưu Tiểu Nguyên cọ cọ trong ngực anh. “Anh thì sao?”
Mạc Ngôn ôm chặt cậu một cái, cười nói: “Anh còn ở lại lúc nữa, buổi tối là lúc làm việc hiệu quả nhất.”
Lưu Tiểu Nguyên trừng mắt liếc anh một cái. “Buổi tối là lúc ngủ tốt nhất! Ai cũng như anh chắc học viện Y phải sửa lại giờ giấc ban đêm mất!”
Mạc Ngôn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười.
Lưu Tiểu Nguyên ôm cổ anh làm nũng. “Tối hôm qua chắc anh làm việc suốt đêm chứ gì? Không có ai thúc giục, anh cần gì phải liều mình như vậy chứ? Làm từ từ không được sao?” Sắt đá còn không chịu nổi cường độ làm việc thâu ngày thâu đêm như vậy! Không biết ban ngày anh làm gì nhỉ? Gần đây ban ngày thường không thấy bóng dáng anh, buổi tối mới tới phòng thí nghiệm làm việc. Cậu gọi điện thì anh nói đang bận, thậm chí một vài bản ghi chép quan sát giao hết cho mình cậu làm. Do anh vẫn làm việc bình thường hay do thần kinh mình quá nhạy cảm? Sao cứ cảm thấy anh giấu mình việc gì đó nhỉ?
Hôn tiểu bảo bối một chút, Mạc Ngôn gục vào trán cậu, đôi mắt sáng lên sự hưng phấn. “Không còn cách nào cả, anh không thể dừng được. Mỗi khi thấy bản thân ngày càng tiến thêm một bước tới thành công, anh không thể áp chế được sự hưng phấn và chờ mong. Rất nhanh thôi, anh đã nhìn thấy cánh cửa kia, chỉ muốn nhanh chóng mở toang nó ra thôi.”
Lưu Tiểu Nguyên cụp mắt, môi từ từ mím lại, sau đó cậu ngẩng đầu in môi mình lên môi anh. “Em sẽ ở bên anh.”
“Đợi khi có kết quả, công việc trong phòng thí nghiệm cũng chấm dứt, chỉ còn phải chờ kết quả kiểm nghiệm lâm sàng nữa thôi. Khi đó anh sẽ thoải mái một chút; Tiểu Nguyên, em có muốn ra ngoài chơi vài ngày không?” Mạc Ngôn đột nhiên đề nghị khiến Lưu Tiểu Nguyên lập tức tỉnh ngủ hẳn.
“A! Anh nói gì? A a a a a a…” Mạc Ngôn bưng kín miệng Lưu Tiểu Nguyên lại, đêm hôm khuya khoắt mà la hét như vậy chẳng khác nào kêu cứu. Cố gắng tách tay Mạc Ngôn ra, Lưu Tiểu Nguyên cưỡi trên người anh cầm cổ lay lay. “Đây là anh nói đấy! Nói không giữ lời sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Mạc Ngôn tát yêu một cái vào miệng tên nhóc kia. “Tên nhóc này! Em nói bậy bạ gì vậy!”
“Em mặc kệ, dù sao anh đã nói rồi!” Lưu Tiểu Nguyên như mèo vờn chuột, hùng hổ trừng Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn xoa mũi cậu. “Tiểu Nguyên, từ ngày mai anh sẽ ở lại đây tới khi hoàn thành thí nghiệm. Em không cần ngày nào cũng chạy tới đây nữa. Mấy ngày nay em vừa đi học vừa tới phòng thí nghiệm đã mệt mỏi lắm rồi, ra ngoài chơi với các bạn đi, nơi này mình anh là đủ rồi.” Xoa chiếc cằm hơi nhọn ra của cậu nhóc, Mạc Ngôn cảm thấy đau lòng lắm. Trong trường đã xuất hiện những lời bàn ra tán vào, tuyệt đối không thể để tiểu bảo bối này bị thương tổn gì được; việc duy nhất anh có thể làm chính là tận lực giảm bớt thời gian tiếp xúc của anh và cậu khi ở trường.
Lưu Tiểu Nguyên nheo mắt cắn răng. “Thầy à, thầy thật tàn nhẫn! Thầy không sợ em tố cáo thầy qua cầu rút ván sao?”
Mạc Ngôn cười phá lên, kéo cậu vào ngực vò loạn mái tóc kia lên, cúi đầu nói bên tai: “Tiểu Nguyên, cho anh chút thời gian, anh sẽ cho em thấy tấm lòng của mình.”
…
Mùa xuân đã phô bày nét quyến rũ nhất của mình khiến đại học nổi tiếng nhất tại đây cũng nhuốm phần xinh đẹp. Các nữ sinh yêu làm đẹp đã sớm đổi sang quần áo mùa xuân tạo nên một phong cảnh rất đẹp mắt trong làn gió ấm áp.
Cuối tuần, trong văn phòng hội Sinh viên, Thiên Viễn cùng vài người nữa đang phác thảo áp phích tuyên truyền cho giải thi diễn thuyết hàng năm. Bỗng nhiên điện thoại trong túi rung, Thiên Viễn vừa thấy dãy số kia liền cắn môi cười, sau khi mở điện liền đưa xa khỏi tai mười centimet mới nghe. Quả nhiên…
“Phí Thiên Viễn!”
Mọi người xung quanh cười rộ lên, giọng nói Chu Kiến gần như phát điên ấy nhỉ.
“Sao vậy?” Thiên Viễn cố gắng che giấu ý cười trong giọng nói, Chu Kiến đủ đáng thương lắm rồi, Thiên Viễn thật sự không muốn chọc hắn tức giận nữa. Y nghe hắn trút hết bực tức trong lòng xong liền ôn tồn khuyên nhủ, mấy ngày nay chuyện này xảy ra như cơm bữa rồi. “Nhẫn nại một chút, các cô ấy là khách hàng của chúng ta, kiếm tiền phải như vậy mà.”
Sau khi nộp học phí học kỳ này, Thiên Viễn dùng số tiền còn lại thuê một gian hàng nhỏ cạnh trường học. Sau khai giảng sẽ không có nhiều thời gian đi làm thêm nữa, nguồn thu ổn định đối với bọn họ rất quan trọng. Thiên Viễn đã sớm tìm ra giải pháp, các loại trang sức rực rỡ muôn màu chính là tử huyệt của đám con gái, bọn họ chưa bao giờ tiếc tiền với những thứ này, nhất là khi có một anh chàng vô cùng đẹp trai đứng bán trong tiệm. Phần đông nữ sinh quanh trường học đều đến cửa tiệm mua đồ, giảm thiểu lo lắng ban đầu của bọn họ; thậm chí Thiên Viễn mong học kỳ sau Chu Kiến có thể không cần xin tiền ba mẹ nữa.
“Có phải tên nhóc cậu đem tôi làm bình hoa không hả?” Lúc đầu Chu Kiến vô cùng vui sướng trông coi cửa tiệm nhỏ này nhưng qua vài ngày hắn liền thấy sợ hãi. Chỉ cần hắn vừa đứng trong tiệm, cô bé bán hàng mới thuê liền làm không ngơi tay. Mỗi ngày bị một đống nữ sinh vây quanh đòi chọn giúp chuỗi trân châu, Chu Kiến thực sắp phát rồ.
“Không phải, cậu so với bình hoa hữu dụng hơn nhiều!” Tiếng rống giận dữ không ngoài dự đoán vang lên, Thiên Viễn cười kêu oan: “Không phải đã thỏa thuận chúng ta sẽ thay phiên sao, không phải tôi chưa từng qua đó! Gần đây tôi bận nên đương nhiên cậu phải đi rồi. Chu Kiến, đừng so đo nữa; ngẫm lại tiền nhân công, tiền điện nước xem, cậu chịu chút oan ức không phải rất bình thường sao?” quay đầu thấy không ai chú ý, Thiên Viễn nhỏ giọng bỏ thêm một câu: “Cậu nghĩ rằng tôi cam lòng để người khác nhìn cậu sao?” Chỉ cần cậu đứng đó cho cửa tiệm kiếm nhiều tiền chút là tốt rồi!
Cúp máy, Thiên Viễn trở lại bàn ngồi xuống.
“Thiên Viễn kia, không thể tưởng được cậu lại có tài cưỡng bức và dụ dỗ lợi hại như vậy! Có phải cậu định sau khi tốt nghiệp sẽ đầu quân vào KGB(*) không?”