CHƯƠNG 33
Sau khi gọi điện thoại nói vài câu đơn giản với ba mẹ, Chu Kiến không suy nghĩ gì kéo Thiên Viễn vào xe. Sóng vai ngồi ở băng ghế sau, Chu Kiến ôm thắt lưng Thiên Viễn thật chặt. Thiên Viễn bị ôm rất mất tự nhiên, muốn cử động cũng không được. Chu Kiến chết tiệt, cậu cho rằng đang bắt kẻ trộm sao? Chu Kiến kéo cánh tay bị thương của y, cúi đầu rầu rĩ nói: “Còn đau không? Để tôi xem được không?”
Thiên Viễn liếc hắn một cái, dỗi không nói câu nào, trong lòng lại như vùng đất lạnh gặp tiết trời mùa xuân đang dần trở nên vừa ấm vừa xốp.
…
Trong thang máy không có ai, hai người đứng song song, Chu Kiến ngửa đầu nhìn bảng số. Thiên Viễn từ từ nói: “Chu Kiến, cậu không lo lắng cảm nhận của tôi sao?”
Chu Kiến xoay người đứng trước mặt nhìn chằm chằm y, nói từng chữ từng chữ một: “Thiên Viễn, tôi yêu cậu. Cho nên hãy để tôi chia sẻ cùng cậu. Mặc kệ là tốt hay xấu, có cậu thì phải có tôi.”
Thiên Viễn vĩnh viễn không nghĩ ra mình sẽ được một người con trai tỏ tình trong tình huống như vậy. Y há to miệng không nói lên lời, tuy rằng đã biết rõ lòng nhau nhưng vẫn đỏ mặt. Thiên Viễn lắp bắp tìm lý do cho bản thân: “Không phải, không phải như thế. Nếu cậu cho rằng…”
Thiên Viễn sợ tới mức không dám nói tiếp nữa bởi vì tay Chu Kiến đang ôm mặt y, hơi thở nóng rực gần ngay lông mày và lông mi. Này! Tôi không nói còn không được sao? Đừng sáp vào tôi gần như thế, đừng… hôn tôi.
Đôi môi vừa mới lại gần giống như bị điện giật mà tách ra, một chút ấm áp chạm nhẹ liền khiến động tác của hai người cứng lại. Nhưng cảm giác tốt đẹp này rất hấp dẫn, không thể buông tha. Lại thăm dò, đụng chạm, tiếp nhận, trằn trọc…
Thang máy ngừng, Chu Kiến không thèm nhìn, duỗi tay đè chốt mở cửa. Thang máy bất động.
Nhân viên bảo trì thang máy hấp tấp chạy đến, thang máy xảy ra sự cố không đáng nói, cái chính là có hai đứa nhỏ đang ở trong đó, lỗi nặng như vậy ai mà không gấp cho nổi. Thở hồng hộc leo lên lầu mười bốn, đúng là làm khó cho người béo phì mà. Sau khi tới nơi cũng không dám chậm chạp, lao tới cửa thang máy hỏi rối rít: “Người bên trong nghe thấy không? Có sao không?”
Thực khó hiểu, cửa mở. Hai tên con trai to đầu không sứt mẻ gì bước ra ngoài, chẳng qua mặt đứa nào cũng đỏ bừng. Những hàng xóm tốt bụng căn dặn ba Chu mẹ Chu cũng vừa chạy tới: “Về nhà để mấy đứa nằm nghỉ, đừng sợ gì cả. Nhìn xem đứa nhỏ bị dọa tới mức…”
Ba Chu mẹ Chu nghe tin đều sợ hãi, mãi tới khi nhìn thấy con trai và Thiên Viễn an toàn đi ra mới hết lo lắng. Không ngừng cảm ơn những hàng xóm tốt bụng thay hai đứa nhỏ, ba Chu oán giận đá thang máy. “Hai đứa sao không biết ấn chuông báo động hả?”
Chu Kiến cắn môi cười, Thiên Viễn vừa thẹn vừa quẫn, co người lại không biết làm sao cả. Mẹ Chu kéo tay Thiên Viễn, đau lòng nhìn đứa nhỏ mình yêu quý này. “Thiên Viễn, đừng nghĩ ngợi gì hết nhé. Chỉ cần cháu không chê thì cứ coi nơi này như nhà của mình. Chúng ta cứ mừng năm mới thật vui vẻ rồi sau này nói tiếp!”
Bữa cơm đêm trừ tịch – đêm ba mươi – thật phong phú. Ba Chu bưng chén rượu. “Thiên Viễn, đau khổ gì đó để nó lùi vào quá khứ đi! Xua cũ đón mới, tương lai của cháu còn dài lắm! Cháu là bạn tốt của Tiểu Kiến, chính là một thành viên của gia đình này. Nào, chú chúc cháu năm mới vui vẻ!”
Thiên Viễn cung kính bưng chén rượu lên. “Cám ơn chú…” Muốn nói nhiều lắm nhưng đều tắc lại trong cổ họng, Thiên Viễn nói không lên lời.
Hai tay Chu Kiến bám lấy đùi, mím chặt môi, gân xanh trên đầu nối đuôi nhau nổi lên. Mẹ Chu phát hiện ra sự bất thường, buông đôi đũa đang không ngừng gắp đồ ăn cho Thiên Viễn xuống, sờ đầu con trai. “Tiểu Kiến, con làm sao vậy?”
Chu Kiến hạ quyết tâm, ngẩng đầu kiên định nhìn ba mẹ. “Ba, mẹ, có chuyện con muốn nói với ba mẹ. Hi vọng hai người có thể hiểu cho con.”
Ba Chu mẹ Chu thoáng nhìn nhau, thái độ nghiêm túc của con trai khiến bọn họ nghi hoặc. “Con nói đi, chuyện gì vậy?”
Thiên Viễn khẩn trương nhìn Chu Kiến, y linh cảm chuyện Chu Kiến sắp nói có liên quan đến mình, nhưng rốt cuộc hắn muốn nói gì?
Không yên lòng buông bát đũa trong tay xuống, Chu Kiến khó khăn nuốt nước miếng, giọng nói không lớn nhưng vô cùng kiên định. “Con yêu Thiên Viễn, con muốn cùng cậu ấy một chỗ.”
“Chu Kiến…” Thiên Viễn hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Cậu! Sao cậu có thể…
Mẹ Chu như trút được gánh nặng, cười rộ lên. “Trời đất! Mẹ còn tưởng chuyện gì quan trọng lắm, không phải ba con đã nói rồi sao, đây chính là nhà của Thiên Viễn. Chỉ cần nó muốn, ở tới khi nào cũng được mà.” Nói xong lại gắp một miếng cá lớn đặt vào bát con trai.
Không khí ngưng trệ, ba Chu ngưng trọng nhìn con trai. “Tiểu Kiến, điều con vừa nói là ý này sao?”
Hai bên thái dương của Chu Kiến đổ mồ hôi, mẹ Chu hoang mang nhìn chồng, rồi lại quay sang nhìn con.
“Không phải. Con…”
“Chu Kiến!” Thiên Viễn hét lên, đôi đũa trong tay rơi xuống đất.
“Cậu ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói!” Bắt lấy tay Chu Kiến, y rất sợ sau khi nói ra thì dù nói gì nữa cũng vô dụng. Ngu ngốc, sao có thể nói với ba mẹ như vậy chứ, cậu muốn bọn họ tức chết sao?
“Không, để tôi nói xong đã. Sớm muộn gì cũng phải nói thôi.” Chu Kiến cố chấp ngồi xuống.
“Cậu điên rồi! Chu Kiến!” Thiên Viễn vô cùng hoảng sợ, liều chết ngăn hắn lại.
Ba Chu nghiêm túc nhìn Chu Kiến. “Tiểu Kiến, tốt nhất con nên nói cho rõ ràng.”
“Ba mẹ, con muốn nói rằng con yêu Thiên Viễn, con sẽ sống cùng cậu ấy cả đời này, con thương yêu cậu ấy!”
Không một tiếng động, hết thảy giống như dừng lại. Mẹ Chu lo sợ thấp thỏm há to miệng: “Tiểu Kiến, con đang đùa đúng không? Con và Thiên Viễn đều là nam mà! Sao có thể như vậy chứ!”
Giọng nói thê lương của mẹ khiến cả người Chu Kiến run lên, mẹ luôn luôn vui vẻ việc gì cũng không lo lắng giờ lại bi thương như thế. Nhưng việc tới nước này đã không còn đường lui nữa. “Mẹ, xin hãy nghe con nói. Con cũng không biết tại sao lại có thể như vậy, con không muốn ba mẹ thất vọng. Nhưng con không có cách nào không thích cậu ấy, không có cách nào buông tay. Đây là sự thật.”
Thiên Viễn suy sụp ngồi xuống, nội tâm trống rỗng.
“Tiểu Kiến, chuyện này rất đột ngột. Ba mẹ chưa chuẩn bị tâm lý, con phải cho ba mẹ chút thời gian để suy nghĩ.” Ba Chu nhíu chặt mày, thận trọng nói.
Ngoài cửa, tiếng nói cười ồn ào, tiếng nhạc rồi tiếng pháo mừng giao thừa hòa quyện lại khiến cho sự yên tĩnh trong phòng có vẻ càng thêm khó chịu nổi. Bàn cơm tươm tất đêm tất niên đã lạnh ngắt vẫn nằm trên bàn, cửa hai phòng ngủ đều đóng chặt lại.
Mẹ Chu ngồi trên giường lau nước mắt, sợ Thiên Viễn nghe thấy sẽ để ý nên không dám khóc thành tiếng. Ba Chu đứng ở ngoài ban công hút thuốc, nửa năm cai thuốc giờ lại hút.
Chu Kiến và Thiên Viễn ngồi cạnh nhau trên giường, ai cũng không nói gì. Chu Kiến nôn nóng cào cào tóc, mình thật lỗ mãng! Trước khi nói cũng không suy nghĩ cặn kẽ, tại sao không lo lắng tới cảm nhận và tình cảnh hiện tại của Thiên Viễn chứ! Bây giờ làm sao có thể khiến cậu ấy yên tâm ở lại nơi này chứ? Thiên Viễn nhìn Chu Kiến cười nhạt, cái tên ngu ngốc lỗ mãng này, nhưng cũng là người chân thành nhất. Cám ơn cậu, có thể gặp được cậu và yêu cậu là may mắn của tôi.
Thiên Viễn quay đầu về phía Chu Kiến, cười nhìn hắn. “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, tắm rửa rồi ngủ đi! Có chuyện gì mai nói sau.”
Chu Kiến nghĩ ngợi, sau đó đứng lên. “Được rồi, mai nói sau.” Mở cửa phòng tắm, quay lại cười xin lỗi Thiên Viễn. “Tại sao cậu không mắng tôi?”
Thiên Viễn say đắm nhìn gương mặt anh tuấn của Chu Kiến. “Chu Kiến, tôi yêu cậu.”
Chu Kiến mừng rỡ mở to hai mắt, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng cười gãi đầu.
Nghe tiếng nước và tiếng hát vui mừng không kiềm chế được từ phòng tắm truyền ra, Thiên Viễn buồn bã nở nụ cười, vươn tay cầm lấy ảnh chụp ở đầu giường. Chu Kiến, cái này tôi mang đi. Nhẹ nhàng mở tủ quần áo ra, lấy hành lý của bản thân trong tủ âm tường. Nghĩ một chút, quay lại viết mấy chữ rón rén đặt trước cửa phòng ba mẹ Chu, lưu luyến nhìn thoáng qua, nói thầm cám ơn rồi xách hành lý lên.
Ra khỏi tòa nhà, hướng về phía đường lớn. Đêm đã khuya, sắp giao thừa rồi, những ngọn đèn bên khung cửa sổ lộ ra sự ấm áp và vui mừng, mọi người đều ở nhà cùng người thân đón năm mới, còn mình đi đâu đây? Thiên Viễn ngơ ngẩn đứng ở ven đường, nhìn ngã tư trống trải, đâu mới là nơi mình đi?