CHƯƠNG 27
Nằm trong lòng ngực ấm áp không nhúc nhích, Lưu Tiểu Nguyên thật không muốn bận tâm điều gì mà ngủ trong lòng anh, chính là… Haiz! Nhẹ nhàng thở dài, Lưu Tiểu Nguyên mở to mắt. Mạc Ngôn đang cúi đầu nhìn cậu, thấy cậu tỉnh liền hỏi: “Không ngủ tiếp à? Lạnh không?”
Lắc đầu, ngón tay Lưu Tiểu Nguyên vòng qua cài lại khuy áo trước ngực anh. “Anh không về nhà hả?”
Mạc Ngôn trầm mặc một hồi, lắc đầu. “Không về, anh ở ngay đây. An tâm ngủ đi!”
Không về? Anh có thể yêm tâm thoải mái sao? Về nhà rồi lại chạy đi chạy lại. Đáng ghét! Vì sao anh không thể tự do tự tại giống như em? Lưu Tiểu Nguyên nở nụ cười. “Nhưng em phải về, chăn đệm, quần áo với điện thoại còn đó mà người mất tăm mất tích, em không muốn sáng sớm mai thấy mấy chú cảnh sát cầm ảnh chụp của em chạy lăng xăng hỏi thăm đâu.”
Ngồi dậy, Lưu Tiểu Nguyên nhịn không được ‘A!’ một tiếng. Nửa người dưới đau như bị hỏa thiêu, lưng mỏi chân nhuyễn, đầu choáng mắt hoa. Sớm biết như thế mình đã không phải chịu tội thế này! Lưu Tiểu Nguyên ngân ngấn nước mắt. Mạc Ngôn ôm cậu, lo lắng nhìn sắc mặt người đối diện. “Anh đưa em về.”
Tà liếc anh một cái, não anh bị úng nước à? Nói những câu thật ngu ngốc!
Chống cạnh bàn đứng lên, hai đùi lung lay sắp ngã. Lưu Tiểu Nguyên ổn định lại, cất bước đi ra ngoài. Một bước, hai bước, ổn rồi. Lưu Tiểu Nguyên đang muốn sải bước lớn một chút, đột nhiên một đôi tay vòng qua lưng cậu, giây tiếp theo thân mình liền bị nhấc bổng lên.
Ôm chặt cậu nhóc đi đường cũng xiêu vẹo chực ngã này, Mạc Ngôn vùi mặt vào ngực cậu. Hơn nửa ngày bất động mới ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Anh đưa em về.”
Lưu Tiểu Nguyên im lặng, dựa vào hai cái đùi này tự về sợ là không có khả năng. Chính là bị anh ôm vào ngực như vậy, miệng vết thương phía sau giống như bị giấy ráp mài không ngừng. Đau ~ vì sao lại đau thế chứ?
Đi thật chậm, sợ phá vỡ mộng đẹp của người trong ngực. Hai người không ai nói gì, dựa sát vào nhau, yên lặng tiến bước. Màn đêm che giấu có hạn, khi cuối cùng cũng phải rời khỏi sự bảo vệ của nó, Lưu Tiểu Nguyên giãy giụa muốn xuống dưới. “Tự em về cũng được, anh đừng đi theo.”
Mạc Ngôn cũng biết mình không cách nào bước thêm được nữa, hai hàng lông mày hiện lên sự lo lắng khôn cùng. Anh kéo chặt áo khoác của mình trên người cậu lại, nhìn cậu gian nan bước về khu ký túc xá cách đó không xa.
Răng bị cắn chặt tới tê cứng, bởi vì lưng quay về phía anh rồi nên không cần thiết phải che giấu vẻ mặt thống khổ nữa. Gương mặt xinh đẹp xoay nghiêng, Lưu Tiểu Nguyên tận lực làm như không có việc gì lê từng bước về khu ký túc xá. Anh hẳn là không biết, mình lên lầu bằng cách nào đây? Lầu ba đấy! Ai sắp xếp phòng không biết? Mình ##@%$%*(&*^*
Chống vào lan can mượn lực, từng bậc từng bậc đi lên. Hai đùi run rẩy vô cùng, tim đập loạn cả lên như sắp chết. Lưu Tiểu Nguyên thở hổn hển, rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, quỳ gục xuống bậc thang. Dù sao cũng chẳng ai thấy. Đầu tựa vào lan can, Lưu Tiểu Nguyên thật sự muốn cứ thế mà ngủ. Nghỉ ngơi một lúc, cậu lảo đảo đứng lên đi tiếp.
Đẩy cửa phòng, trước mắt Lưu Tiểu Nguyên sao Kim bay lả tả. Đi tới giường nằm ngẩng đầu nhìn lên giường mình, thật sự không lên nổi! Cậu cúi người, chậm chậm quỳ trên mặt đất đẩy đẩy Chu Kiến. “Lão đại, tỉnh tỉnh. Cậu lên giường tôi ngủ được không?”
Chu Kiến vừa mơ mơ màng màng ngủ, bị đánh thức rất không kiên nhẫn. “Đi đi, cậu tự lên đi!” Trở mình ngủ tiếp.
Lưu Tiểu Nguyên hết cách, cười cười. “Lão đại, cậu thương tôi đi mà! Tôi thật sự không leo lên nổi!”
Chu Kiến nhận thấy khác thường, giật mình ngồi dậy. “Tiểu Nguyên, cậu sao thế?”
Lưu Tiểu Nguyên cười cười. “Không có gì, cậu đừng hỏi.”
Chu Kiến vừa muốn há miệng nói, một bàn tay giường bên lặng lẽ đẩy đẩy hắn. Chu Kiến nuốt lời muốn nói xuống. “Lên đây, mau ngủ đi.” Nói xong, bụng đầy hồ nghi leo lên giường trên.
Lưu Tiểu Nguyên cố gắng lên giường Chu Kiến, nháy mắt liền bị sự mệt mỏi quá độ hạ gục.
Trong bóng đêm, Thiên Viễn nằm yên lặng. Đôi mắt mở to nhưng không nhìn thấy gì. Qua một lúc lâu, hô hấp giường bên kia đã đều đều. Thiên Viễn nhẹ nhàng xuống dưới, cúi xuống đắp chăn cẩn thận cho Lưu Tiểu Nguyên đang ngủ say quên trời đất. Chiếc áo khoác cậu mặc về cũng được Thiên Viễn cẩn thận che giấu dưới lớp chăn.
…
Ánh mặt trời buổi sáng tỏa ra khắp phòng 315, Chu Kiến duỗi thắt lưng sờ trán Lưu Tiểu Nguyên, nóng hầm hập. Chính là tên nhóc này nói thế nào cũng không chịu tới bệnh viện mới chết chứ! Chu Kiến thở dài ngồi xổm cạnh cậu. “Tiểu Nguyên, cậu cứ nằm thế này mà được à?”
Lưu Tiểu Nguyên khó chịu đến mí mắt cũng không mở nổi, lầm bầm nói: “Cậu kiếm chút gì đó cho tôi ăn, rồi mua mấy viên thuốc hạ sốt là được rồi. Tôi không sao đâu, ngủ chút là khỏe ngay thôi.”
Anh em trong phòng nhìn cậu đến phát sầu, chưa hết một học kỳ mà cậu đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Có gì tốt đây?
Điện thoại đột nhiên vang lên, Lưu Tiểu Nguyên giống như bị giội nước lạnh đột nhiên mở mắt lôi điện thoại ra. Quả nhiên trong điện thoại truyền đến giọng nói bất an cực độ của Mạc Ngôn: “Tiểu Nguyên, em sao rồi?”
Sống mũi Lưu Tiểu Nguyên cay cay, cố trấn định tinh thần. “A, ba à, có việc gì sao?”
Mạc Ngôn trừng mắt nhìn điện thoại nửa ngày mới hiểu được, cúi đầu nói: “Bây giờ em không tiện nói chuyện à?”
“Vâng.”
“Khá hơn chút nào không? Còn đau không? Có phát sốt không?” Ngữ khí vô cùng lo lắng của Mạc Ngôn khiến Lưu Tiểu Nguyên được an ủi rất nhiều. “Không có, không việc gì, con vẫn rất tốt. Ba cứ yên tâm!”
“Anh phải tới nhìn em mới được!” Hiện tại cậu ấy nhất định không tốt chút nào, mình sao có thể yên tâm đây! Bàn tay cầm điện thoại của Mạc Ngôn đổ đầy mồ hôi. Đêm qua nhìn cậu bước thấp bước cao đi tới khu ký túc xá, tim anh liền quẩn quanh bên cậu không về. Không thể đứng mãi dưới lầu bồi hồi khiến người khác hoài nghi, rời xa cậu một chút lại không chịu nổi sự nóng ruột nóng gan, gần trong gang tấc nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu chịu tội. Mạc Ngôn hận không thể nhét cậu vào ngực mình, tâm tình nghẹn ứ sắp bùng nổ rốt cuộc khiến anh không chịu nổi nữa!
“Không được!” Lưu Tiểu Nguyên nóng nảy. “Con nói không được chính là không được ba có nghe không đây?” Lập tức cúp máy, Lưu Tiểu Nguyên tâm hoảng ý loạn nằm úp sấp xuống, có phải anh vẫn chưa đi không? Ngu ngốc ngu ngốc! Anh đứng ở dưới đó có tác dụng gì chứ? Bên ngoài trời lạnh lắm, anh cái tên đại ngu ngốc này!
Thấy mọi người không chú ý, Lưu Tiểu Nguyên lặng lẽ gửi đi một tin nhắn: Mau đi đi, sẽ có người thấy anh đấy. Em không sao, yên tâm đi!
…
Tết Nguyên đán được nghỉ nhưng ai cũng ngầm hiểu rằng bài thi cuối kỳ đã cận kề lắm rồi. Phòng tự học chật kín người, ai cũng không hơi đâu mà đi bận tâm chuyện của người khác. Chu Kiến buông bút xuống, nhìn đồng hồ. Rốt cuộc tối qua tên nhóc phá phách kia xảy ra chuyện gì? Hỏi bọn Lão Uy không ai biết, thật là! Lúc nào tên này mới khiến người ta yên tâm đây? Chu Kiến dùng khuỷu tay đụng vào khuỷu tay Thiên Viễn, nhỏ giọng nói: “Tôi về phòng thăm Tiểu Nguyên, cậu giữ chỗ cho tôi.”
Thiên Viễn kéo tay hắn lại, lắc đầu.
Chu Kiến quả thực không hiểu nổi. “Vì sao? Cứ để một mình cậu ấy sốt như thế à? Nói sao thì tôi cũng phải hỏi xem cậu ấy thế nào, nhìn cậu ấy như vậy không thể không có việc gì được!”
“Cậu nghe tôi, đừng đi.”
Ánh mắt trong trẻo của Thiên Viễn nhìn hắn, Chu Kiến bỗng nhiên hiểu ra đôi chút. Thiên Viễn cẩn thận chu đáo là thế, nhất định y đã nhìn ra điều gì đó. Nhưng rốt cuộc vì sao không thể nói với mình? Thở hắt ra, lại ngồi xuống cạnh y.
…
Lưu Tiểu Nguyên mở to mắt, ánh mắt trời soi rọi khắp căn phòng vắng vẻ. Bây giờ mấy giờ? Bọn họ đều đi cả rồi! Ô~ Thật khó chịu! Xương cốt khắp người như nát vụn, đau nhức vô cùng. Đau đớn dưới hạ thân vẫn không giảm bớt chút nào, Lưu Tiểu Nguyên gục vào gối thở gấp. Dưới đất có để một cốc nước, thuốc hạ sốt và bánh nướng bánh quẩy, vươn tay là với tới. Lưu Tiểu Nguyên nhìn những thứ này, haiz, rốt cuộc bạn bè thật có tình nghĩa. Cậu giơ tay lấy cốc nước, uống vài ngụm rồi nuốt thuốc xuống. Bánh nướng rất cứng, bánh quẩy lại ngấy, nhưng trong bụng giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Tựa vào giường gặm bánh nướng, Lưu Tiểu Nguyên đắn đo xem có nên dậy chuẩn bị nước ấm tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo bây giờ không.
Cửa mở ra không một tiếng động, Lưu Tiểu Nguyên giống như có thần giao cách cảm ngẩng đầu nhìn lên, Mạc Ngôn đi vào. Hàng mi run rẩy, Mạc Ngôn cúi xuống ngồi xổm bên giường cậu, hai tay nâng khuôn mặt nóng bừng, há miệng không nói lên lời. Mũi Lưu Tiểu Nguyên nhức nhối, nước mắt liền rơi xuống, anh có biết không, em làm gì nên tội mà phải chịu thế này chứ? Cậu cầm nửa cái bánh nướng còn dở khóc thút tha thút thít.
Tim như bị người ta bóp nghẹt rất đau đớn, Mạc Ngôn ôm cậu vào ngực. “Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên…” Anh dán vào gương mặt ướt đẫm nước mắt của cậu không nói lên lời. Làm gì đây, mình đã làm gì thế này?
“Tiểu Nguyên, đi theo anh. Anh ra ngoài thuê một phòng cho em nghỉ ngơi vài ngày.” Mạc Ngôn ôm cậu hôn cậu.
Lưu Tiểu Nguyên lắc đầu. “Vô duyên vô cớ nói đi là đi được sao? Lại nói, hiện tại em không muốn di chuyển. Anh đừng nghĩ nhiều nữa, đừng lo lắng. Ngày mai là tốt rồi, nhé!” Cậu vươn tay lau đi bọt nước ở khóe mắt anh, trong lòng vừa ê ẩm vừa dịu dàng. Người mình yêu nhất rơi lệ vì mình, đó cũng là một loại hạnh phúc phải không?
“Anh mau đi đi, nơi này tai vách mạch rừng sẽ bị người ta thấy mất!” Lưu Tiểu Nguyên bỗng nhiên nhớ ra. “Đúng rồi, áo khoác của anh…” Áo khoác đâu? Trên giường không có, xốc chăn lên, Lưu Tiểu Nguyên ngây ngẩn cả người. Áo khoác dày cộm được giấu dưới chăn. Nhất thời những ý nghĩ thoáng qua trong lòng, Lưu Tiểu Nguyên lấy áo khoác đưa cho anh. “Đi đi.” Đẩy đẩy anh, Mạc Ngôn vẫn bất động. “Đi mau. Nói không cho anh đến anh lại chạy đến, đi mau đi không bọn họ trở về thì nguy!” Lưu Tiểu Nguyên nóng nảy, cho dù bọn Chu Kiến chưa về vẫn còn những người trong phòng khác của ký túc xá. Cậu đứng thẳng dậy đẩy anh ra ngoài.
Mạc Ngôn quyến luyến nhìn cậu, lấy một bọc nhỏ trong túi ra. “Đây là thuốc giảm nhiệt hạ sốt, còn có thuốc mỡ, nghìn vạn lần phải nhớ dùng đúng giờ. Nếu có gì không bình thường cứ gọi điện cho anh!”
Lưu Tiểu Nguyên ôm hết vào ngực gật đầu. “Em biết rồi, em sẽ uống đầy đủ.”
Mạc Ngôn đứng lên lưu luyến đi ra ngoài, không ngừng quay đầu lại. Lưu Tiểu Nguyên vẫy tay với anh. “Đi đi, mau đi đi.”
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Mạc Ngôn đi khỏi, chỉ để lại ánh mặt trời lạnh lùng đang chiếu rọi. Lưu Tiểu Nguyên đờ đẫn ôm gói thuốc nhỏ, trong lòng trống không khó chịu.
…
Thiên Viễn mang theo hộp cơm inox hai tầng cẩn thận lên lầu, biết hôm nay chủ nhân của chiếc áo khoác kia sẽ tới cho nên y ngăn cản không cho Chu Kiến về phòng. Lúc ăn cơm trưa y nói Chu Kiến mang bọn Lão Uy ra ngoài chơi đừng về ký túc xá, còn mình mang cơm về xem con mèo bệnh kia.
Y nhẹ nhàng gõ cánh cửa khép hờ, giọng nói yếu ớt của Lưu Tiểu Nguyên truyền ra: “Ai vậy? Vào đi!”
Thiên Viễn cười bước vào. Lưu Tiểu Nguyên đã thu dọn sạch sẽ giường chiếu của Chu Kiến, thay quần áo nằm trên giường mình. Lúc thay quần áo mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn rất hoảng sợ. Quần chip màu trắng cơ hồ bị nhuộm thành màu hồng, ngay cả quần jeans mặc ngoài cũng loang lổ dấu vết. Cuộn đống quần áo này nhét vào ngăn tủ của mình, Lưu Tiểu Nguyên vẫn có chút hoảng hốt.
“Cậu điên à, làm gì mà gõ cửa ầm ĩ như thế?” Thấy người vào là Thiên Viễn, Lưu Tiểu Nguyên tức giận nói.
Thiên Viễn cười cười. “Tôi sợ cậu có khách sẽ bất tiện.”
Lưu Tiểu Nguyệt giật thót một cái, không nói gì.
Thiên Viễn leo lên giường cậu. “Sao cậu lại leo lên? Ở dưới sẽ tiện hơn nhiều đấy.”
“Sao tôi có thể chiếm giường người ta mãi được chứ?” Lưu Tiểu Nguyên cười tủm tỉm nói.
Thiên Viễn thật rất muốn đạp cậu một cú, mang bộ dạng thế này mà còn cố cãi lại. Sờ sờ trán cậu, không có mồ hôi, cũng không nóng phỏng tay như trước nữa.
“Ngồi dậy nổi không? Tôi mua mì cho cậu đây, nhân lúc còn nóng ăn mau đi.”
Vừa nghe có ăn, tinh thần Lưu Tiểu Nguyên tỉnh táo hẳn. Cậu mau chóng ngồi chồm hỗm trên giường, tựa lưng vào tường. Thiên Viễn mở hộp cơm ra, mùi mì sợi nóng hầm hập phả vào mũi. Tôm nõn với cà chua, còn có thêm mấy quả trứng gà.
Lưu Tiểu Nguyên vui vẻ ăn phần mì, Thiên Viễn ngồi cạnh thay cậu cầm hộp cơm, bên trong có đồ ăn nhẹ là rau dưa. Ăn uống no nê, Lưu Tiểu Nguyên vừa lòng vỗ vỗ cái bụng căng tròn. Haiz! Thoải mái hơn nhiều rồi! Thiên Viễn nhận lấy hộp cơm trong tay cậu. “Nằm chút đi, mới ra mồ hôi đừng để cảm lạnh.”
Cẩn thận nghiêng người nằm xuống, Lưu Tiểu Nguyên híp mắt nhìn Thiên Viễn đang ngồi bên. “Thiên Viễn, nghe bọn họ nói cậu biết xem tướng? Cậu xem cho tôi đi.”
Thiên Viễn cười mở lòng bàn tay cậu ra. “Thật là ngốc quá đi! Cậu dễ tin vậy sao?”
Lưu Tiểu Nguyên trừng to mắt. “Ôi, cậu xem tướng cũng phải chọn người hả? Tôi không cho cậu xem nữa.”
Thiên Viễn cười nhạt, cầm tay nhìn cậu. “Không phải không xem cho cậu, người đang chìm trong hạnh phúc sẽ không tin thầy tướng số đâu. Đừng phá quy củ như vậy!”
Lưu Tiểu Nguyên tư lự suy nghĩ hít hít mũi, thứ gì càng không thể nắm giữ lại càng muốn bắt lấy, nếu không mau mau thì ai sẽ tin tưởng số mệnh đây? “Cậu không nói được câu nào dễ nghe mà cứ hò hét tôi thế hả?”
Thiên Viễn cúi đầu vuốt ve tay cậu, nụ cười tư lự thương cảm như vậy khiến lòng y chua xót lắm. Hơn nửa ngày, ai cũng không nói chuyện. Thiên Viễn lau nước mắt bên má cậu. “Tiểu Nguyên, đừng khóc!”