CHƯƠNG 23

Một ngày, hai ngày, sinh viên ban hai khoa Lâm sàng quả thực sống một ngày như một năm. Vẫn không có tin tức gì. Một nhóm đông các nam nữ sinh viên tụ tập trong phòng 315, mặt mày nhăn nhó ngồi bàn bạc với nhau. Một người bị thương nặng phải nằm viện, một người có nguy cơ bị đuổi học, mấy chuyện xui xẻo đều đổ lên đầu bọn họ cả rồi. Lưu Tiểu Nguyên ngồi trên giường mình, hai chân đung đưa. Sao Mạc Ngôn còn chưa gọi điện báo tin nhỉ? Cẩm nang diệu kế của mình rốt cuộc có tác dụng không đây? Muốn chém giết gì cứ làm đi để người ta thoải mái, chờ đợi mãi thế này đúng là quá khó chịu!

Điện thoại reo, là Mạc Ngôn! Nhất thời mọi người không lên tiếng nhìn hết về phía Lưu Tiểu Nguyên. Lưu Tiểu Nguyên bắt máy, tay có chút run run.

“Tiểu Nguyên, em đang ở đâu?”

Giọng nói của Mạc Ngôn xuyên qua điện thoại tiến vào tai, thật ngứa ngáy. Lưu Tiểu Nguyên nhích vào trong một chút, giơ chân đạp Lão Uy và Tiểu Phác đang mon men lại nghe trộm, trừng mắt cảnh cáo: chuyện cơ mật quốc gia, nghe cái gì mà nghe!

“Thầy Mạc à? Em đang ở ký túc xá. Có phải có tin tức gì không ạ? Mọi người đều chờ mỏi mắt rồi!” Thái độ ngoan ngoãn của Lưu Tiểu Nguyên khiến chính cậu nổi cả da gà. Rõ ràng đang nói với Mạc Ngôn, đừng nói lung tung, ở đây còn cả đống đặc vụ ngóng tin!

Mạc Ngôn nghe hiểu được, nín cười. “Tin tốt. Vừa rồi họ quyết định xử lý nhẹ, xử phạt cảnh cáo Chu Kiến, nếu có biểu hiện tốt thì một năm sau sẽ hủy bỏ lệnh phạt.”

Mạc Ngôn nghe rõ ràng tiếng hò hét vui mừng của những nam nữ sinh viên từ chỗ khác truyền tới điện thoại. Anh lây sự vui sướng từ họ, cũng chân thành vui vì may mắn đã mỉm cười với Chu Kiến. Mạc Ngôn cúp điện thoại nhưng có vẻ chưa thỏa mãn. Hai ngày nay đầu óc tên nhóc kia toàn là chuyện này, ngay cả gọi điện cũng chưa nói được vài câu đã cúp máy. Haiz! Nhóc con à, anh nhớ em, biết không hả?

Phòng ký túc xá 315 tràn ngập tiếng hoan hô, áp lực cùng buồn phiền trong mấy ngày vừa qua biến mất tăm. Cơ hồ là cùng một lúc, mọi người nghĩ tin tức tốt như vậy nên lập tức nói với hai người kia, ắt hẳn bọn họ sẽ rất vui mừng.

“Chu Kiến đang trong bệnh viện, bây giờ chúng ta qua đó đi. Báo tin vui cho cậu ấy.”

Đề nghị của Trần Mặc lập tức được mọi người hưởng ứng. Chỉ có duy nhất Lưu Tiểu Nguyên không nhúc nhích gì, lười biếng dựa vào chăn nghịch di động.

Mọi người nháy mắt nhau, ai cũng hiểu được tên nhóc này vẫn còn giận dỗi chuyện lúc trước. Lão uy vỗ vỗ cậu. “Tiểu Nguyên, đi cùng bọn tôi đi. Ý tưởng này do cậu nghĩ ra, thầy Mạc cũng là cậu nhờ vả. Gì thì gì cũng phải để Chu Kiến nói tiếng cảm ơn với cậu chứ.”

“Giữa bọn tôi không cần phải bày ra mấy trò giả tạo này, hơn nữa tôi mà đi không phải sẽ biến thành thăm bệnh cậu ta sao? Dựa vào đâu mà tôi phải làm thế chứ, tôi thiếu nợ cậu ta sao?” Lưu Tiểu Nguyên ngồi bắt chéo chân.

“Tiểu Nguyên à, đi thôi! Thiên Viễn bị thương như vậy, cậu đừng đấu khẩu với cậu ấy nữa. Nếu cậu ấy không biết bản thân sai lầm thì sao có thể xảy ra chuyện này chứ?” Trần Mặc khuyên bảo.

“Đúng vậy, đúng vậy! Bọn tôi đều biết cậu oan uổng mà.” Tây Môn Phi nhanh chân cười làm lành.

Lưu Tiểu Nguyên liếc cô một cái. “Các cậu biết tôi bị oan còn đổ vỏ bút chì vào người tôi à?”

Tây Môn Phi có vẻ đau khổ nói: “Sao cậu còn để bụng chuyện này vậy? Không phải người ta đã xin lỗi cậu rồi sao? Chocolate cậu cũng ăn hết rồi mà…”

“A, phi phi phi! Tôi không nên ăn chocolate hả? Cậu khiến tôi bị tổn thất rất lớn đấy!” Lưu Tiểu Nguyên vừa tưởng tượng tới chuyện trong bể nước kia liền nóng bừng cả người.

“Tổn thất gì?” Tây Môn Phi không hiểu ra sao, không phải chỉ là vỏ bút chì thôi sao? Tắm rửa liền sạch mà.

“Tinh tinh tinh… Tổn thất tinh thần!” Lưu Tiểu Nguyên nói năng không lưu loát, mặt bắt đầu hồng lên.

“Được được, không phải cậu đi nhìn cậu ấy, là để cậu ấy nhìn cậu. Thiên Viễn cũng biết bản thân có lỗi với cậu, mấy lần đều hỏi cậu đâu. Cậu tới cũng là cho cậu ấy một cơ hội chuộc tội có phải không nào?”

Lão Uy dẫn dắt từng bước. Lưu Tiểu Nguyên lúc này mới thoải mái, hắng giọng, cố làm ra vẻ nói: “Ừm, nể mặt các cậu, tôi đi xem chút vậy.”



Trên hành lang bệnh viện, những thanh niên trẻ tuổi kiềm chế vui sướng bước đi thật nhẹ nhàng. Chu Kiến được báo tin trước nên đã đứng sẵn tiếp đón, thấy Lưu Tiểu Nguyên liền cho cậu một vòng ôm lớn thật chặt, cảm kích xoa xoa mặt cậu. “Tiểu Nguyên, tôi làm gì để cảm ơn cậu bây giờ?”

Lưu Tiểu Nguyên cợt nhả đùa: “Tôi là bạn thân của cậu, nói cảm ơn liền tránh xa ra chút đi.”

“Nào nào, mau vào đây!” Chu Kiến tiếp đón mọi người vào phòng bệnh.

Thiên Viễn đã có thể ngồi dậy, thấy Lưu Tiểu Nguyên kỳ quặc bị Chu Kiến đẩy mạnh liền có chút ngoài ý muốn, lại có chút ngượng ngùng. Chu Kiến ôm vai Lưu Tiểu Nguyên, nháy mắt nói với Thiên Viễn: “Thiên Viễn, Tiểu Nguyên đến thăm cậu.”

Thiên Viễn cắn môi nửa ngày rốt cuộc cũng lên tiếng. “Tiểu Nguyên, cám ơn cậu tới thăm tôi. Tôi… Tôi vẫn luôn muốn nói với cậu, thực xin lỗi.”

Lưu Tiểu Nguyên đứng trước giường xấu hổ xoay cổ đi, không biết nên làm cái gì mới tốt. Chu Kiến thúc cậu, nhỏ giọng nói: “Tất cả mọi người đều là anh em với nhau, người ta không phải đã xin lỗi rồi sao? Cho chút phản ứng có được không nào?”

Lưu Tiểu Nguyên liếc hắn một cái, giật nhẹ áo. “Cái kia, nếu như vậy, tôi liền… Ừm, được! Đại nhân không chấp tiểu nhân, tôi vốn lòng dạ bao dung.”

Trong khi mọi người cười phá ra, Lưu Tiểu Nguyên đứng cạnh giường trừng mắt mấy người bọn họ. Thiên Viễn cũng cười, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc đã được buông xuống.

“Thầy Mạc!” Mọi người lập tức lên tiếng. Ngoài cửa, Mạc Ngôn mỉm cười đi vào. Lưu Tiểu Nguyên giật mình thu ánh mắt, mím miệng lại, nghiêng người tránh qua một bên. Mạc Ngôn liếc nhìn cậu một cái, đến cạnh giường Thiên Viễn đặt một bó hoa đỏ tươi vào lòng y, thân thiết hỏi: “Thiên Viễn, đỡ hơn chưa?”

Thiên Viễn xúc động ngẩng đầu. “Thầy Mạc, sao thầy lại đến thăm em thế?”

Mạc Ngôn cười nói: “Rất nhiều người đang nhớ em đấy, em bình phục thế này tôi yên tâm rồi.”

Nói chuyện một lúc, Mạc Ngôn vỗ vỗ vai Thiên Viễn tạm biệt. “Tôi còn có việc phải về trước. sau này sẽ tới thăm em.”

Mọi người đứng lên. Mạc Ngôn liếc nhìn Lưu Tiểu Nguyên, Lưu Tiểu Nguyên quay sang phía khác nên không phát hiện. Chu Kiến cùng đi ra. “Thầy Mạc, em tiễn thầy.”

Trên hành lang, Chu Kiến vốn vẫn trầm mặc đứng cạnh Mạc Ngôn bỗng nói: “Thầy, cảm ơn thầy.”

Mạc Ngôn vỗ vỗ vai hắn an ủi. “Chu Kiến, đừng nản chí. Đó là một hình thức xử phạt cảnh cáo thôi, chỉ cần nó bị hủy bỏ sẽ không ảnh hưởng gì tới em nữa.” Cách nói này là sao đây, cái gì mà không ảnh hưởng chứ! Ít nhất năm nay Chu Kiến tranh cử vào hội Sinh viên tự động sẽ bị loại ra. Dựa vào quy định thông thường, người bị nhà trường xử phạt không thể đảm nhiệm công tác quản lý trong lớp được nữa. Nhưng cái gọi là quy định này đang bị toàn thể ban hai khoa Lâm sàng liệt phản đối. Cậu nhóc nghịch ngợm kia nhà anh đứng đầu quát lớn: Chu Kiến không làm lớp trưởng, ban hai khoa Lâm sàng cũng không cần lớp trưởng nữa!

Âm thầm thở dài một tiếng, Mạc Ngôn nói: “Chu Kiến, chuyện lần này coi như một bài học đi. Về sau nghìn vạn lần không được kích động như thế nữa.”

Chu Kiến yên lặng gật gật đầu.

“Về đi, tôi đi đây.” Mạc Ngôn có chút thất vọng nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, sau đó xoay người bước đi.

Nhìn Mạc Ngôn đi vào thang máy, Chu Kiến không trở lại phòng bệnh ngay mà cúi đầu đi tới cuối hành lang, nơi từ cửa sổ có thể nhìn thấy bầu trời màu lam xám. Hắn hơi hơi rụt vai lại, lộ ra tâm tình bản thân hiện tại. Tuy rằng không bị đe dọa từ việc bị đuổi học nhưng hai chữ ‘xử phạt’ này vẫn giống như một bóng ma luẩn quẩn trong lòng hắn. Đó là sự sỉ nhục và suy sụp hắn chưa từng thể nghiệm, hắn cần thời gian điều chỉnh tâm tình.



“Tiểu Nguyên, không phải cậu với thầy Mạc đối đầu chết đi sống lại sao? Từ lúc nào tình cảm hai bên lại tốt đẹp thế này?”

“Đúng rồi! Lần này cũng là Lưu Tiểu Nguyên nhờ thầy Mạc mới có kết quả khả quan như vậy. Tôi ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đâu đấy.”

Lưu Tiểu Nguyên cười ha ha, trong lòng sợ hãi. “Các cậu biết gì chứ, cái này gọi là không hòa thuận. À, các cậu nói chuyện đi, tôi vào WC một lát.” Cậu nhanh chân chuồn mất.

Thiên Viễn tựa vào đầu giường lẳng lặng nghe mọi người bàn tán. Chu Kiến đâu rồi? Sao còn chưa vào phòng? Mọi người đều thấy may mắn cho hắn, cũng đáng được ăn mừng lắm. Nhưng dưới vẻ mặt tươi cười vui vẻ của Chu Kiến vẫn ẩn giấu sự thống khổ chỉ có y mới nhìn ra. Chu Kiến…



Sợ thang máy chậm chạp, Lưu Tiểu Nguyên không đợi cửa mở đã chui thẳng vào trong. Cậu nhanh chân chạy về phía cửa ra vào. Làm gì có ai đâu! Lưu Tiểu Nguyên nhụt chí dẩu miệng bĩu môi, không có việc gì sao lại chạy nhanh vậy chứ, làm gì có ai khen anh chân dài đâu! Một chút cũng không hiểu lòng người! Cậu đứng ở cổng bệnh viện cúi đầu hờn dỗi.

Giọng nói nén cười vang lên bên tai. “Chạy mau thật đấy! Tìm anh sao?”

Lưu Tiểu Nguyên quay ngoắt lại, Mạc Ngôn liền đứng sau lưng cậu. Gương mặt đang mỉm cười kia thật đáng giận khiến cậu muốn vung nắm đấm lên. “Ai nói vậy chứ? Em chờ bạn gái thì sao?” Lưu Tiểu Nguyên cố cãi lại, lườm anh một cái. Thực đáng giận, để anh thấy được mình sốt ruột tìm anh, đắc ý lắm sao? Sớm biết thế này em đã không đi tìm cho anh buồn chết.

Nhìn bộ dáng tức giận mím miệng trừng mắt của bảo bối Tiểu Nguyên, Mạc Ngôn không nhịn được cười, nhẹ nhàng nói: “Tối nay anh không về nhà.”

Lưu Tiểu Nguyên cười trộm trong lòng nhưng cố ý giả vờ nghe không hiểu. “Hả? Cái gì…”

Đảo mắt nhìn xung quanh, Mạc Ngôn bất mãn dặn dò một câu: “Anh ở phòng thí nghiệm.”

Lưu Tiểu Nguyên tiếp tục giả vờ vô tội, thình lình bị một bàn tay to nhéo thắt lưng. “A!” Lưu Tiểu Nguyên đau kêu ra tiếng.

Mạc Ngôn trừng mắt liếc cậu một cái, giơ tay ngăn lại một chiếc taxi chui vào. Mãi tới khi xe đi rồi Lưu Tiểu Nguyên mới hồi hồn lại, ôm thắt lưng đá vài cái về phía chiếc xe đã đi xa – anh dám nhéo em!



Bóng đêm bao phủ vườn trường. Sau khi Mạc Ngôn ân cần thăm hỏi không dưới trăm lần tên nhóc hay gây sự kia, cửa phòng thí nghiệm truyền đến tiếng móng vuốt cào cửa. Cùng với âm thanh sột sột, còn có tiếng kêu của con mèo nhỏ. Mạc Ngôn nhịn không được mỉm cười, đứng lên mở cửa; cửa mở, Lưu Tiểu Nguyên cười hì hì giương vuốt cào lên cửa. Dùng hai ngón tay kẹp mũi cậu kéo vào, Mạc Ngôn ôm cậu vào ngực cười mắng: “Còn mèo nhỏ chạy đi chơi ở đâu vậy? Sao giờ này mới tới?”

“Mèo có thể đi đâu chứ? Đi tìm ăn chứ đi đâu được!” Lưu Tiểu Nguyên tựa vào ngực anh, cười tủm tỉm vừa lẩm bẩm vừa lấy móng vuốt nghịch nghịch cổ anh.

“Ăn no chưa?” Mạc Ngôn cưng chiều hôn nhẹ bờ môi của người yêu bé nhỏ.

Lưu Tiểu Nguyên bĩu môi. “No đâu? Thức ăn cũng chỉ có chuột là chuột, mèo không thích ăn.”

Mạc Ngôn nở nụ cười, con mèo nhỏ này miệng lưỡi thật dẻo.

Mạc Ngôn ôm ngang cậu đặt lên sô pha. Lưu Tiểu Nguyên cởi giày rồi đến áo khoác, cả người lười biếng cuộn tròn trên đó. Mạc Ngôn pha một ly sữa nóng, phòng anh chỉ có thứ này, xem ra về sau phải chuẩn bị trước thức ăn cho bảo bối rồi. Đưa sữa cho cậu, Mạc Ngôn ôm người từ phía sau, để cậu dựa vào ngực mình cho thoải mái một chút. “Uống hết ly sữa đi rồi chúng ta ra ngoài ăn. Hai ngày nay có phải chưa ăn bữa nào tử tế không?” Mạc Ngôn cau mày sờ sờ xương quai xanh hiện lên rõ ràng của bảo bối. Lần đầu nhìn thấy cậu, tên nhóc này ‘châu tròn ngọc sáng’, sao bây giờ giống như càng ngày càng gầy đi vậy?

Lưu Tiểu Nguyên vui vẻ bưng ly sữa uống, thỉnh thoảng ngẩng đầu cọ cọ cằm Mạc Ngôn, đáp lại những nụ hôn nhỏ vụn của anh trên cổ, trên vai mình.

Sữa uống xong, trên môi còn một lớp sữa mỏng đọng lại, Lưu Tiểu Nguyên vươn đầu lưỡi liếm một vòng. Cánh tay Mạc Ngôn ôm cậu chợt thắt chặt lại, ôn nhu chiếm lấy hai mảnh anh hồng trơn bóng kia. Ôn nhu hôn mút, đầu lưỡi ân cần vượt qua cửa ải tiếp xúc với đầu lưỡi quen thuộc kia. Lưu Tiểu Nguyên được hôn thực thoải mái, không hề bị động, cứng còng như lần đầu tiên nữa. Cậu vòng tay ôm cổ Mạc Ngôn thử thăm dò đáp lại.

Để cậu nằm hẳn trong ngực mình, Mạc Ngôn đem hai tay chui vào áo da rộng thùng thình của Lưu Tiểu Nguyên thám thính. Dưới lớp áo len cậu không mặc gì, anh không nương tay vuốt ve làn da nõn nà. “Bên trong không mặc quần áo gì nữa, sẽ đau bụng.” Mạc Ngôn nhẹ nhàng cắn vành tai cậu rồi nói, bàn tay nóng ấm chà xát vùng rốn mềm mại của cậu. Lưu Tiểu Nguyên hạ mắt xuống, hơi hơi đỏ mặt. Bỗng nhiên Mạc Ngôn nhớ ra ban ngày ở bệnh viện rõ ràng thấy cậu mặc trong ba lớp ngoài ba lớp, cậu nhóc này sợ nhất là lạnh mà! Nhất thời một luồng xúc cảm chạy thẳng vào nội tâm anh, rất ngọt, rất nóng rát. Mạc Ngôn cúi đầu cuồng nhiệt hôn cậu, đầu lưỡi không suy nghĩ liền vọt vào miệng. Lúc Lưu Tiểu Nguyên bị hôn tới quay cuồng, hít thở không thông anh mới buông cậu ra.

“Hô~” Dồn dập thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Tiểu Nguyên đỏ bừng, cả người đều mềm nhũn, đôi mắt to mờ mịt khép hờ.

Một bàn tay to xoa nắn nhũ tiêm cậu, còn một bàn tay hướng tới thắt lưng nhỏ hẹp, hơn nữa… đang dần đi vào bên trong. Xoa nắn khi nặng khi nhẹ, lúc nhanh lúc chậm.

“Ưm… Hừ…” Trời ạ, cảm giác kia lại tới nữa! Nóng! Ngứa! Khó chịu không thể không lắc lắc cơ thể muốn được nhiều hơn. “A!” Hoảng hốt kêu lên một tiếng, Lưu Tiểu Nguyên bị đẩy ngã xuống sô pha, chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì đã bị một luồng khí lạnh bao phủ. Áo len bị vén lên cao, nhũ tiêm hồng hồng trên bờ ngực trắng nõn hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.

Mạc Ngôn quỳ một chân trên sô pha, cắn hai chân cậu. Anh cúi người xuống, những nụ hôn nóng rát trải từ ngực xuống dưới, lướt qua bụng, trực tiếp xông tới vùng cấm bí ẩn động lòng người kia.

Bị những nụ hôn nóng bỏng gây sức ép không ngừng vặn vẹo, Lưu Tiểu Nguyên đáng thương cắn chặt môi không lên tiếng. Quần bị mở ra, kéo xuống tận đầu gối, cặp đùi trắng nõn kích động run rẩy trong những nụ hôn âu yếm cuồng nhiệt. “A!” Lưu Tiểu Nguyên đột nhiên giật nảy lên như bị lửa thiêu, ôm chặt lấy đầu Mạc Ngôn đang vùi vào nơi nào đó của mình. Cậu thất thanh hét ầm lên. Khoang miệng ấm áp đã bao vây lấy vật nhỏ thẳng tắp của cậu, chậm rãi phun ra nuốt vào.

Chịu không nổi sự tra tấn như vậy, Lưu Tiểu Nguyên nắm chặt bờ vai anh, đầu liều mạng ngửa về phía sau. Cậu muốn gọi, muốn kêu to lên. Nhưng không làm được! Chút lý trí còn sót lại nói cho cậu biết rằng không được làm thế! Lại một lần nữa nhét áo len của mình vào miệng, âm thanh nức nở càng làm cho xuân sắc trong phòng thêm động lòng người.

Mạc Ngôn thử thăm dò, sờ soạng, tuy rằng anh biết động tác như vậy sẽ gây ra cảm giác bị kích thích rất mãnh liệt, nhưng phản ứng kịch liệt của Tiểu Nguyên vẫn nằm ngoài dự kiến của anh. Bảo bối biểu hiện kìm nén khó nhịn như thế càng khiến tình cảm của anh thêm mãnh liệt, động tác phun ra nuốt vào bộ vị trọng yếu của cậu càng nhanh hơn.

Đột nhiên, vai anh bị đầu ngón tay bấu chặt, Lưu Tiểu Nguyên ưỡn thẳng người, một cỗ nhiệt lưu không hề báo trước cứ thế phun ra.

Vô lực ngã trên sô pha, Lưu Tiểu Nguyên hô hô thở hổn hển. Mạc Ngôn không dự đoán được cậu sẽ xuất nhanh như vậy, bị sặc ho khan vài tiếng. Lần đầu tiên nuốt thứ như vậy, Mạc Ngôn có chút đỏ mặt. Anh giống như thị uy, nằm đè lên người cậu, mím môi nhìn.

Áp lực trên người khiến Lưu Tiểu Nguyên hít thở thêm khó khăn, nhất là dấu vết màu trắng còn vương bên khóe miệng Mạc Ngôn càng làm cho cậu không dám nhìn anh. Làm cái gì, làm cái gì? Người này hình như đang tức giận, vẻ mặt giống như phát cuồng! Cái này không liên quan tới em a, không phải em muốn xuất mà chính là do anh bắt nó xuất ra, còn có… còn có nếu anh nói em làm giống y như vậy cũng khó làm được, miệng của em nhỏ lắm, em em em… Lưu Tiểu Nguyên bị dọa tới đầu óc mê muội. “Cái kia, Mạc Ngôn, anh… có đói bụng không?”

Mạc Ngôn vuốt ve đôi môi hồng bóng của Lưu Tiểu Nguyên, cố ý ủy khuất nói: “Không đói, anh ăn no rồi.” Ánh mắt mang oán giận nhìn cậu nhóc đang kinh hoảng dưới thân.

Lưu Tiểu Nguyên hoảng hốt mau chóng nói: “Nhưng là em, em còn đói! Em muốn ăn thứ gì đó!”

Thấy ánh mắt chợt lóe sáng của Mạc Ngôn, Lưu Tiểu Nguyên đột nhiên ý thức được những lời này của mình có bao nhiêu nguy hiểm, lắp bắp giải thích ngay: “Em em… Em nói là… là những thứ nấu chín.”

Mạc Ngôn cúi người, vùi đầu vào hõm vai Tiểu Nguyên ha ha cười. Đột nhiên anh dùng sức ôm chặt cậu, gầm nhẹ một tiếng như phát tiết.

Lưu Tiểu Nguyên cũng hiểu được mình có lỗi với anh, nhưng là, nhưng là cậu vẫn còn sợ hãi! Cậu ôm chặt thắt lưng anh cọ cọ. Này ~ Buông tha cho em đi, anh cũng đau em mà đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play