Tin tức Tả Kinh bị thương làm chấn kinh toàn bộ Hàn phủ.
“Hắn như thế nào bị thương nghiêm trọng như thế? !” Tiểu Liên khổ sở chất vấn Phạm Dư Quỳ. “Ngươi nói a!”
Phạm Dư Quỳ cũng là lăng lăng ngốc nhìn, mặt không chút thay đổi, tay vuốt vuốt trên váy.
Trên váy máu đã khô giống đóa dã Mân Côi (*)nở rộ, kia không phải là màu đỏ của đóa Mân Côi, mà là máu của Tả Kinh
(*dã mân côi: là hoa mân côi
Ở tửu lâu, hắn nôn thiệt nhiều, thiệt nhiều máu, không ngừng được, ngay cả Tử Điệp truyền chân khí cho hắn cũng vô dụng, máu tươi vẫn chảy ra, thẳng đến Đoạn Tang ở trên người hắn điểm mấy đại huyệt, máu mới thoáng ngừng chảy.
Nàng rất sợ hãi, sợ mất đi Tả Kinh.
Sợ mất đi cảm xúc thỏa mãn đầy đủ kia, sợ mất đi cảm tình đang xâm nhập sâu ở trong tâm, sợ mất đi nam nhân sở hữu chiếm cứ cảm quan của nàng, sợ nàng thừa nhận không nổi mất đi hắn…
Không ——
Không cần! Nàng không cần mất đi hắn!
“Không cần!” Nàng thét chói tai, nước mắt ồ ồ rơi xuống, nhấc làn váy chạy nhanh đến Cức uyển.
Hắn nói phải bảo vệ nàng, nói cùng với nàng cùng nhau trở về núi Thái Bạch, nói muốn cho nàng xem mĩ nam bước vào bồn tắm, nói muốn… Hắn còn nói yêu nàng, thực yêu…
Nàng nghiêng ngả lảo đảo đẩy mọi người ra, nàng rất muốn gặp hắn.
Trước khi đụng tới ván cửa, một đôi tay nhỏ bé ôm lấy nàng. “Không thể đi vào, Đoạn Tang đang ở bên trong giúp nhị sư huynh điều tức, ngươi đi vào sẽ có chuyện xấu.” Tử Điệp mạnh mẽ giữ chặt nàng.
“Không! Để cho ta vào xem hắn, van cầu ngươi.” Nàng bối rối cầu xin.
Tử Điệp tâm đều nhũn, nhưng vẫn là kiên trì nói: “Không, Đoạn Tang đã nói qua là không thể a, chúng ta quay về chờ nhị sư huynh tốt hơn sẽ đi vào, được không?” Nàng ôn tồn khuyên nhủ.
“Không ——” nàng muốn xem hắn, hiện tại chỉ muốn nhìn thấy hắn! Nàng không cần đợi lát nữa, sợ quay về chờ đợi hắn sẽ rời đi.
Ý tưởng này giống lốc xoáy gắt gao bám trụ nàng, nàng cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông, cảm giác thế giới sắp sụp đổ, nàng chống đỡ không được …
Đột nhiên, nàng cuồng bạo giãy ra khỏi sự khống chế của Tử Điệp, đẩy ra cửa gỗ ——
Trong nháy mắt, nghênh đón nàng là một màu tối tăm
Trước khi mất đi ý thức, nàng nghe được Tử Điệp kêu la, cùng giọng nói của Tương Ánh .
“Vì sao đem nàng đánh bất tỉnh?”
“Ngươi không cảm thấy làm cho nàng im lặng một chút sẽ tốt hơn sao?”
~~~~~~~~~~~~~~~~
Ánh sáng của cây đèn dầu chiếu vào trên bàn tròn dính đầy lệ, chiếu vào dung nhan mỏi mệt của Phạm Dư Quỳ.
Hắn mê man đã bao lâu?
Nàng không biết, từ sau khi Tả Kinh bị thương, nàng ngủ không được, cũng ăn không vô, tuy rằng trong lòng rất sợ hãi, nhưng không hề khóc.
Bởi vì lệ đã cạn.
Đoạn Tang nói Tả Kinh sẽ tỉnh .
Nhưng, đã bao lâu?
Nàng vuốt cằm Tả Kinh, cảm giác gai gai, đó là râu đã mọc dài ra một chút
Nàng hiểu được hắn yêu sạch sẽ, cho nên vì hắn mang tới một chậu nước, lấy một con dao nhỏ
“Tả Kinh, ta giúp chàng cạo râu nga, giúp chàng cạo sạch sẽ.” Nàng một tay đang cầm mặt hắn, một tay nắm chủy thủ , hống hách nói: “Chờ sau khi ta giúp chàng cạo sạch sẽ, chàng cần phải tỉnh lại, bằng không…”
Nàng nương theo ánh lửa, thật cẩn thận cầm dao nhỏ cạo râu theo hình dáng chiếc cằm cương nghị của hắn. “Bằng không ta sẽ không để ý đến chàng nữa.” Một đao lại một đao nhẹ nhàng xẹt qua, khôi phục hắn nguyên lai sạch sẽ thanh tú. “Nghe được không? Đến lúc đó ta liền phải đi về, trở về Đài Loan…”
Tả Kinh nằm ở trên giường, hô hấp thực mỏng manh, giống như giây tiếp theo sẽ đình chỉ.
Đột nhiên, nàng bỏ chủy thủ xuống, nghẹn ngào nói nhỏ: “Không phải! Là ta lừa gạt chàng, ta chỗ nào cũng không đi, chàng mau tỉnh lại…”
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu lung lay theo gió.
~~~~~~~~~
Buổi tối, Phạm Dư Quỳ lại bưng tới một chậu nước, nước kia là ấm áp, còn có khói trắng bốc lên.
“Ta giúp chàng lau người.” Nàng nhẹ giọng nói.
Lúc trước đều là Đoạn Tang giúp nàng chiếu cố, nhưng hắn tay chân thô kệch, nàng lo lắng; còn nữa, hắn hôm nay bị Tử Điệp làm cho túi bụi, không có thời gian giúp nàng.
Phạm Dư Quỳ một đôi tay nhỏ bé đặt lên trên người Tả Kinh, chậm rãi cởi đi một nút, lại một nút thắt.
Lần này nàng mặt mũi không hồng, ngược lại là nhìn không chuyển mắt theo dõi bộ ngực lộ ra của hắn
Kia cơ thể rắn chắc, da thịt màu đồng, nguyên bản là như thế hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng hôm nay…Tay nhỏ bé yêu thương xoa chưởng ấn đen trên ngực hắn, nàng đau lòng rất muốn khóc.
Cái người bịt mặt kia thật sự là đủ ngoan độc, chuyên chọn điểm yếu ra tay, đánh cho Tả Kinh vô lực chống đỡ, máu tươi chảy xối xả, trên ngực tất cả đều là chưởng ấn đen thui, có còn màu xanh, màu hồng …
Vắt một cái khăn ướt, bắt đầu giúp hắn chà lau, nàng nói cho chính mình không thể khóc, Tả Kinh không thích nhìn thấy nàng rơi lệ. Dùng khăn mềm lau cổ hắn, ngực, qua cánh tay đi vào bàn tay.
Đoạn Tang nói Tả Kinh đã tiến vào phục hồi như giai đoạn cũ, tuy rằng chưa thanh tỉnh, nhưng tình trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Cho nên nàng không thể nổi giận, nàng muốn tĩnh tâm chờ đợi.
Một lần nữa vò lại bố khăn vào nước, nàng cầm đai lưng của Tả Kinh, giữ chặt quần xì líp, hai má đỏ lên, nhưng nếu muốn lau người, đương nhiên sẽ phải lau toàn thân.
Nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị đem quần tháo ra, nàng sẽ nhìn thấy cái kia của nam nhân …
Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo cầm lấy tay nhỏ bé đang rục rịch của nàng, nàng kinh ngạc một chút, nghe thấy chủ nhân của đôi tay nhẹ giọng mở miệng nói: “Nàng… Muốn làm cái gì?”
Thanh âm kia thực hoang mang, rất thấp, là tiếng nói nàng ngày tư tưởng đêm nghĩ đến
Nàng phút chốc ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt sâu không thấy đáy, cặp mắt kia là nàng vĩnh viễn đều quên không được.
Phạm Dư Quỳ hô hấp cứng lại. “Ta đang_đang giúp chàng lau người.”
“Lau phía dưới?”
“ừm.” Nàng cũng nhìn chằm chằm vào hắn, sợ đây chỉ là cảnh trong mơ: “Chỉ còn lại có bên dưới”
Hắn ngồi dậy, động tác thực gọn gàng, không giống người bị thương
“Nàng muốn lau?”
“ừm.” Nàng có thể cảm giác được trái tim của mình đang đập kịch liệt, này không phải mộng! Hắn tỉnh, đang cùng nàng nói chuyện.
Hắn khóe môi giơ lên, trời ạ! Hắn thật sự đang cười.
“Được, mời tự nhiên.”
Bàn tay to bỏ tay nhỏ bé của nàng ra, nàng dưới ánh mắt di chuyển, nguyên bản tay nhanh lôi kéo cạp quần của Tả Kinh giống bị lửa làm bỏng, phút chốc lùi về phía sau, nhanh miệng nói: “Không, không phải, mấy ngày nay đều là Đoạn Tang lau, không phải ta, ta không có.”
“Không có gì?” Hắn trong giọng nói mang theo ý cười.
Nàng ngượng ngùng “Không có…” Hai gò má đỏ bừng. “Không có lau phía dưới của chàng.” Nàng cảm thất thất thố, vò vò khăn
“Phải không?”
“Đúng vậy.” Nàng đáp nhanh, nghĩ muốn chứng minh lời nói của chính mình .
“Ta tin tưởng.”
Nàng rất nhanh ngẩng đầu. “Thật sự?”
“Ân.” Hắn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. “Bởi vì nàng thật sự rất hồng, mặt đỏ, mắt đỏ, tay nhỏ bé cũng đỏ.” Mỗi khi nói một chỗ, bàn tay to liền chạm một chỗ, hắn đụng chạm qua làm nàng càng nóng.
“Ta hoài nghi nàng ngay cả trong xiêm y cũng hồng.” Hắn trêu chọc nàng, yêu cực bộ dáng ngượng ngùng của nàng
“Phải không? Chàng thực nghĩ như vậy … Kia… Vậy chàng có muốn hay không…” Hàm răng cắn môi, giãy giụa, sau một lúc lâu, nàng rốt cục quyết định. “Muốn hay không kiểm tra nhìn xem?” ánh mắt đen lúng liếng đối diện kia trong bóng đêm lóe ánh sáng.
Thật vất vả mới đưa hắn từ quỷ môn quan trở về, nàng suy nghĩ thông rất nhiều sự việc, nay nàng thầm nghĩ lập tức nắm chắc, nắm chắc trụ hắn.
Lúc này đổi lại là Tả Kinh ngây ngẩn cả người.
“Nàng xác định?”
“Ta xác định.” Nàng thực kiên định nói.
Tả Kinh sau một lát trầm ngâm, mới trì hoãn nói: “Để cho ta nghĩ nghĩ.” Hắn vốn định sau khi cưới nàng, mới kiểm tra…
Khụ! Điểm ấy hắn thực kiên trì, dù sao cũng là chuyện cả đời; còn có, hôn lễ không nhất định phải long trọng, nhưng nhất định phải có, hắn trong lòng đang suy tính về hôn lễ.
Ách, loại sự tình này còn muốn nghĩ? !
Phạm Dư Quỳ sắc mặt trở nên rất khó xem, nàng đều chủ động yêu thương nhung nhớ, hắn cư nhiên còn muốn lo lắng? “Không cần nghĩ nữa.” Nàng mặt không đỏ, cảnh cũng không đỏ, toàn thân đã trắng thấu!
Tức chết! A ——
Không quan hệ, hắn nghĩ hắn là Bá Vương ngạnh thượng cung a! (1)
Phạm Dư Qùy ý cười tràn ra làm cho Tả Kinh trong lòng đang tính toán ngày hoàng đạo thú nàng vào cửa, đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng
~~~~~~~~~~~~~~~
Hình ảnh này thực, gai, mắt!
Phạm Dư Quỳ mặt tối sầm, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.
Khấu, khấu, khấu…
Tử Điệp trộm dò xét Phạm Dư Quỳ, ở dưới bàn nhéo Đoạn Tang một phen, ra hiệu hắn mở miệng.
Đoạn Tang liếc mắt, không để ý tới nàng.
Bên giường.
“Đến, cẩn thận ——” tiếng nói yêu kiều, thân ảnh phấn lục ôn nhu nói.
Khấu, khấu, khấu…
“Uống một ngụm.”
Tả Kinh chống đẩy. “Ta chính mình uống là được rồi.”
“Không được, ngươi là bệnh nhân, bệnh nhân phải ngoan ngoãn, đến —— này thực bổ.” Nói xong, thìa lại tiến đến gần miệng hắn. Uống nhanh a! Bên trong tất cả đều là một ít dược tráng dương, chỉ cần hắn ăn, nàng cũng không tin đêm nay hắn có thể ngăn cản chống đỡ được khát vọng đối với nàng.
Ha ha… Tả Kinh, ngươi không cần một lần nữa kháng cự tình yêu đối với ta, chúng ta có thể yêu nhau, Tiểu Liên ở trong lòng hò hét.
“Ngươi trước cứ để đó, chờ lạnh ta sẽ ăn.” Tả Kinh uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Tiểu Liên .
Khấu, khấu, khấu…
“Lạnh liền khó uống, đến, uống nhanh đi!” Tiểu Liên khi tiến lên, thân mình cố ý uốn éo hướng Tả Kinh.
Khấu, khấu, khấu… Phạm Dư Quỳ vẻ mặt càng ngày càng tối sầm. Thật sự là không chịu nổi, hơi quá đáng, Tả Kinh là của nàng nha!
Nàng chụp bàn, đứng dậy đi thong thả đối với Tiểu Liên vươn tay. “Cho ta.”
“Cái gì?”
“Chén thuốc.”
“Vì cái gì?” Tiểu Liên yêu kiều kêu.
Phạm Dư Quỳ nheo mắt lại, nhìn nhìn bên cạnh, tùy tay nâng lên bình hoa sứ men xanh, hướng Tả Kinh hỏi : “Này thực quý sao?”
“Sẽ không.” Hắn cười nhẹ, hiểu được dụng ý của nàng “Ta cũng đang muốn vứt đi.”
“Tốt lắm.” Dùng sức ném xuống đất, “Khanh” một tiếng bình hoa vỡ vụn đầy đất. “Nha, Liên tổng quản, trên đất có nhiều mảnh nhó, phiền toái ngươi lau sạch sẽ, đem chén thuốc đưa cho ta.”
Tiểu Liên bị dọa ngây người, cũng không nhúc nhích.
“Như thế nào? Ngại không đủ bẩn sao?” Phạm Dư Quỳ không kiên nhẫn liếc mắt, lại cầm lấy một bình hoa ngọc như ý, làm bộ muốn đập tiếp.
Cái này Tiểu Liên không chỉ ngây người, cũng choáng váng, tim đập mạnh và loạn nhịp đem chung dược đưa cho Phạm Dư Quỳ.
“Được, ngươi có thể đi.”
“Đúng vậy, Phạm cô nương.” Có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tiểu Liên áp chế kinh ngạc, thật cẩn thận tránh đi mảnh vỡ ở trên đất, rất nhanh rời đi sương phòng.
Hừ! Nàng không phát hỏa là không được!
“Tuyệt!” Tử Điệp tán thưởng không thôi, chiêu này quả nhiên lợi hại.
“Hoàn hảo thôi.” Phạm Dư Quỳ ngồi ở mép giường, khá kiêu ngạo, đặt bình hoa ngọc như ý lại chỗ cũ.
Tả Kinh mỉm cười, sủng nịch xoa xoa đầu nho nhỏ của nàng, nàng đúng là quỷ linh tinh quái…
“Ta nghĩ ngươi hẳn là phát hiện.” Đoạn Tang mắt nhíu lại nhìn Tả Kinh nằm trên giường. “Cái người bịt mặt kia là —— Giang Duy Ân.” đáp án này giống muốn hắn thừa nhận bí ẩn
Tử Điệp ngồi ở một bên, khẩu khí tức giận. “Như thế nào lại có khả năng đó? ! Ngươi đừng đoán mò, cái người bịt mặt kia cũng không phải là đại sư huynh.” Nàng lớn tiếng nói. “Nhị sư huynh võ công cao hơn đại sư huynh, nhưng người bịt mặt kia công phu cũng không thua nhị sư huynh, đối phương rõ ràng là một cao thủ võ lâm, không có khả năng là đại sư huynh.”
Phạm Dư Quỳ yên lặng đem bát thuốc đặt ở một bên, dò xét Tả Kinh, tuy rằng nàng cũng thực kinh ngạc cho đáp án này, nhưng nàng càng quan tâm phản ứng của Tả Kinh
Chỉ thấy Tả Kinh thân mình cứng ngắc, không nói được lời nào, mím chặt môi.
Đoạn Tang nghiền ngẫm nhìn chăm chú vào Tử Điệp, trầm thấp nói: “Chẳng lẽ ngươi đã quên, Kim Tương Ánh trộm đi khăn lụa—— “
“Trên khăn lụa là một bộ tâm pháp võ công thất truyền .”
Tả Kinh cứng ngắc quay đầu lại, hiểu được lời nói của Đoạn Tang, hắn cười khổ. “Đúng vậy, kỳ thật ta đã sớm phát hiện, khi hắn không lưu tình chút nào xuất chưởng, ta liền phát hiện.”
Tả Kinh tươi cười làm cho Phạm Dư Quỳ cảm thấy đau lòng, hắn nhất định thực thương tâm…
Nàng vươn tay nắm chặt bàn tay Tả Kinh, cho hắn duy trì, cho dù Tả Kinh lực đạo cầm lại bàn tay của nàng quá lớn đến nỗi làm nàng đau, nhưng nàng cũng không kêu than. Nàng nguyện ý chia sẻ sự đau xót hắn đang chịu đựng.
Nghe vậy, Tử Điệp nghĩ lại tất cả sự việc, từ từ thở dài một hơi. “Tương Ánh yêu đại sư huynh, đại sư huynh yêu Liên tổng quản, Liên tổng quản yêu nhị sư huynh.”
Nguyên lai đây là nguyên nhân Tương Ánh ăn cắp khăn lụa, thực buồn cười, này hết thảy đều là —— “Vì yêu, Tương Ánh giúp đại sư huynh ăn cắp khăn lụa; vì yêu, đại sư huynh không để ý tình nghĩa, ám sát nhị sư huynh; vì yêu… Toàn là vì yêu!” Không nghĩ tới sự thật đúng là không chịu được như thế.
Hết thảy tất cả đều là bắt đầu từ trên người Tiểu Liên, nàng đúng là hồng nhan họa thủy
Tử Điệp đau lòng cho Tương Ánh si ngốc, trán nhăn lại, lo lắng thật lâu sau mới nói: “Còn có một chuyện, nhị sư huynh khả năng không rõ ràng lắm.” Đây là một bí mật, chỉ có nàng cùng Tương Ánh biết đến bí mật này, mà hiện tại là lúc nên nói ra.
“Kỳ thật Tiểu Liên nàng là…” câu tiếp theo của nàng như một ngòi thuốc nổ. “Nàng là nữ nhi thân sinh của sư phụ “ Tất cả mọi người đang ngồi ở trong phòng đều nghẹn họng, nhìn trân trối.
Nhìn mọi người liếc mắt một cái, Tử Điệp quyết định nói ra toàn bộ.
“Quyền sở hữu sản nghiệp của Hàn phủ đều ở trên tay Tiểu Liên, nói cách khác, về sau Tiểu Liên mặc kệ gả cho ai, người kia đều nắm trong tay sản nghiệp của Hàn phủ ; hay nói cách khác, đại sư huynh chỉ tạm thời điều hành Hàn phủ trước khi người kia xuất hiện ” Nàng một chữ một chữ rõ ràng nói ra, thâm tâm sợ bọn họ nghe không hiểu
“Những việc này là ai nói cho ngươi?” Tả Kinh biểu hiện cực trấn định, nhưng thanh âm lại giống như kết băng lạnh lùng
“Là sư phụ.” Tử Điệp uống ngụm trà nóng, lại nói tiếp: “Trước khi sư phụ lâm chung từng triệu kiến ta, Tương Ánh, Tiểu Liên đi nói chuyện, nhị sư huynh còn nhớ rõ không?” Lúc ấy sư phụ vội vã tìm người bảo hộ Tiểu Liên, chứng minh thân phận này, cho nên một chữ công đạo tỉ mỉ không được quên.
“Sư phụ nói như thế nào?” Tả Kinh không khỏi cảm thấy mỏi mệt, đêm nay có quá nhiều việc bất ngờ
“Tiểu Liên sở dĩ làm tổng quản là ý tứ của sư phụ. Kỳ thật sư phụ vốn là cố ý đem Tiểu Liên gả cho huynh, hoặc là đại sư huynh, nhưng là sư phụ hy vọng tương lai người cưới Tiểu Liên là thật tâm yêu nàng, mà không phải mơ ước đến sản nghiệp của Hàn phủ; cho nên, hắn mới cố ý làm cho Tiểu Liên lên làm tổng quản, mà không phải Hàn gia đại tiểu thư. Này nguyên bản là ý tốt của sư phụ yêu thương nữ nhi, không nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến thành như thế này.”
Tử Điệp sau sự kiện này đành phải nói hết những bí mật nàng cất giấu trong lòng ra.
Kia đại sư huynh ra tay sát hại hắn là vì Tiểu Liên sao?
Có vẻ gì đó không đúng… Tả Kinh nhíu mi.
Ông trời a~, nguyên lai trong ngôi nhà này mỗi người đều bị đùa giỡn tâm cơ!
Phạm Dư Quỳ nhịn xuống mắt trợn trắng xúc động, lấy góc độ của người đứng xem đưa ra một cái trọng điểm.
“Có lẽ đây cũng không còn là một bí mật nữa. Các ngươi có hay không nghĩ tới, Giang Duy Ân khả năng sớm đã bết; cho nên mới như si như cuồng theo đuổi Tiểu Liên.”
Nói cách khác, Giang Duy Ân yêu không phải Tiểu Liên, mà là tiền tài quyền thế của Hàn gia !
“Dù sao liền trước mắt mà nói, người có thể thay thế được Giang Duy Ân, chỉ có ——” Phạm Dư Quỳ nhìn thẳng Tả Kinh, trì hoãn một lúc nói: “Chàng!”
Đúng rồi, đây chính là nguyên nhân hậu quả liên tiếp rơi xuống trên người hắn.
Đây là mục đích của Giang Duy Ân, nguyên nhân muốn sát hại Tả Kinh.
Tử Điệp cùng Đoạn Tang đi rồi, lưu lại một không gian buồn bã
Thật lâu, Tả Kinh mới đánh vỡ trầm mặc.
“Nguyên lai đây là bí mật trước lúc lâm chung của sư phụ.” Hắn nở một nụ cười nhẹ, trong giọng nói không dấu nổi mất mát.
“Tả Kinh…” Phạm Dư Quỳ rất là lo lắng, chưa từng nhìn thấy bộ dáng khác thường của hắn như vậy.
“Ta thực hoài nghi chính mình ở trong lòng sư phụ rốt cuộc là cái gì, chỉ là một quân cờ sao?” Hắn bước xuống giường. “Ta đây ở trong lòng sư huynh rốt cuộc là cái gì, là một tảng đá ngáng đường hắn sao?” Hắn tự giễu.
Nàng khẽ nhíu mày. “Không cần nghĩ như vậy.”
“Kia muốn ta nghĩ như thế nào?” Hắn tức giận nói, phiền toái nghĩ muốn phát tiết.
Lúc này hắn giống như mãnh thú đi lạc bị rơi vào cạm bẫy , cả người lửa giận, thống khổ không chịu nổi.
“Đến, phóng thoải mái.” Nàng một tay lôi kéo hắn, một tay đang cầm chung dược mà Tiểu Liên lưu lại. “Thuốc hẳn là rất tốt, trước uống đi!”
Không đề cập tới dược kia thì đã hoàn hảo, nhắc tới Tả Kinh càng phiền.
“Đem thuốc ném đi cho ta!”
“Ách, vì sao?” Này không phải bồi bổ khí huyết sao? Đối với thân thể hẳn là rất tốt mới phải
“Đó là thuốc tráng dương.” Hắn cười như không cười nói, nhìn phản ứng kinh ngạc của Phạm Dư Quỳ.
Thuốc tráng dương ? ! Thật vậy chăng?
Nàng không hiểu Tiểu Liên vì sao sắc thuốc này, nhưng là, hảo tốt! Chính hợp nàng ý nha!
“Vậy chàng uống nhanh —— không, ta là nói, dù sao đều là thuốc thôi, không thể không có lợi nha!” Nàng đem một muỗng thuốc màu đen tiến đến bên miệng hắn.
Tả Kinh vốn định cự tuyệt, nhưng bộ dáng vội vàng của nàng làm cho hắn không thể kháng cự, đem nước thuốc một ngụm nuốt xuống bụng. “Hương vị rất quái lạ.” rất buồn nôn
“Thuốc đắng dã tật a~, đến…” Kỳ thật hương vị kia mới ngửi thấy đã muốn nôn, nhưng nàng vẫn là lại đem một muỗng tiến đến bên miệng hắn, mà hắn cũng ngoan ngoãn uống xong.
Thẳng đến bát thấy đáy, nàng mới đặt bát thuốc xuống, trộm dò xét sắc mặt dần dần hồi phục của hắn, sau đó giương mắt nhìn nhìn ngoài cửa sổ, đối với bóng đêm tối đen sâu kín nói: “Kỳ thật, mặc kệ sư phụ chàng cùng sư huynh của chàng đem chàng trở thành cái gì, đều không trọng yếu, quan trọng là chàng cảm thấy chính mình là cái gì, chính mình mới là quan trọng nhất.” thanh âm kia rất nhẹ nhàng ôn nhu, như là sợ giẫm phải chỗ đau của hắn.
Hắn ánh mắt thâm trầm, sáng tỏ nàng đang an ủi chính mình. “Không, quan trọng nhất không phải ta, mà là nàng.” Hắn đem nàng kéo lại gần, ngồi ở trên đùi mình, cẩn thận hỏi: “Ở trong lòng nàng, ta là cái gì?”
Nàng áp hai tay ôm mặt đẹp như quan ngọc của hắn, cẩn thận đoan trang, chân thành nói: “Nam nhân, một nam nhân có thể khởi động thiên địa.”
Đúng vậy, là hắn khởi động thế giới của nàng, làm cho nàng buông tha ý niệm trở về thế kỷ hai mươi mốt ở trong đầu, làm cho nàng sáng tỏ sinh mệnh của nàng là hắn, làm cho nàng nghĩ phải nắm chắc tất cả những gì hiện nay có được.
Tả Kinh ánh mắt buồn bã, nhận thấy được sự trói buộc ở sâu trong nội tâm, trước nàng mềm mại với đôi mắt sáng như sao mai tựa hồ buông lỏng.
Nàng liếm liếm môi, dự định thực hiện quyết định phía trước đã đặt ra. “Trong lòng ta, chàng liền là trời của ta, thể xác và tinh thần của ta đều cho chàng thần phục…” Nàng tay nhỏ bé mềm mại ôm lấy cổ hắn, hôn lỗ tai hắn, ở bên tai hắn chậm rãi phả hơi… “Chàng có biết ta đang nghĩ muốn cái gì…” tim đập thình thịch.
Đôi mắt đen láy của hắn ở chỗ sâu tỏa ra hỏa diễm không biết tên, ở phía trước nàng chưa ý thức được, chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn đã liếm trên cổ mẫn cảm của nàng
“Nàng cũng biết chính mình đang nói gì chứ ?”
Phạm Dư Quỳ mềm mại ngã vào trên thạch bàn, một cỗ cảm giác mát lạnh, cách vật liệu may mặc len lỏi vào trong da thịt, nàng cắn chặt môi như cánh hoa, cố gắng khắc chế hắn làm càn liếm hôn, khiến cho nàng loạn nhịp.
Hắn di chuyển tay, đụng vào thân mình mềm mại mà hắn khát vọng đã lâu, bàn tay to dọc theo đường cong mê người của nàng, lướt qua cổ, đi xuống bộ ngực.
Không biết từ khi nào, xiêm y của nàng bị hắn cởi ra, da thịt nhẵn nhụi bại lộ ở đáy mắt của hắn, Tả Kinh hô hấp bắt đầu nóng rực lên, bạc môi nóng bỏng một tấc lại một tấc hôn môi, cùng thân hình mê người này.
Khi khí lực nam tính nóng rực như lửa ức hiếp lên nàng, nàng quả thực muốn điên cuồng.
Hắn đột nhiên ôm lấy nàng, tránh đi chiếc ghế, đem nàng đặt lên trên nhuyễn giường. “Nàng rất không ngoan .” Thân mình lại lần nữa áp lên trên nàng, giọng nói khàn khàn: “Làm cho ta nghĩ trước tiên kiểm tra…”
Hắn thanh âm khàn khàn xẹt qua da thịt của nàng, âu yếm nơi mềm mại của nàng, lỗ chân lông nhanh chóng dựng đứng, nàng chỉ không ngừng được run rẩy, nhìn hắn, không xác định Tả Kinh trước mắt, cùng Tả Kinh lúc bình thường là cùng một người, tươi cười kia mang đầy nóng bỏng, bàn tay to nóng bỏng, lời lẽ nóng bỏng chạm tới thân thể…
Nàng càng lúc càng nóng, bắt đầu lung tung cởi quần áo của hắn, không thèm để ý chính mình cả người trần trụi, một lòng thầm nghĩ làm cho hắn cùng nàng, cùng nhau nhập vào trong lốc xoáy kích tình.
Tay nhỏ bé nhấc lên quần xì líp của hắn, nàng nhìn lên hắn, mắt đẹp thúc đẩy sáng rọi. “Lần trước ta không cởi bỏ, lần này… Sẽ không .” Ngay sau đó, trên giường hai người sạch sẽ không một mảnh vải che thân đều điên cuồng.
Hắn khát vọng thân thể mềm mại của nàng, điên cuồng muốn, nghĩ đến dục vọng đều cảm thấy đau. “Dư Quỳ… Biết không? Nàng đi không được, nàng là của ta!” Hắn nhìn nàng, một cử động ra sức, cảm nhận được của nàng rất nhanh đạt tới ướt át, làm hắn huyết mạch sôi sục
Phạm Dư Quỳ nhíu mày thở hốc vì kinh ngạc, vật nữ tính theo tự nhiên mà như vậy co rút lại, nghĩ thích ứng sự tồn tại của hắn, hành động này không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, đòi mạng hắn, làm sâu sắc hắn chiếm hữu dục vọng của nàng.
Hắn có thể nhận thấy được nàng đã mệt, nhưng hắn không nghĩ ngừng, thầm nghĩ dã man chiếm hữu nàng, nghe nàng rên rỉ, nghe nàng nỉ non, nghe nàng kêu…
“Tả Kinh, ta yêu chàng…” Theo cường thế lực đạo mãnh liệt chiếm trụ lấy nàng, nàng kìm lòng không được hô lên tiếng, không hề giữ lại, biểu đạt ra đối với hắn yêu.
Trong phòng, tràn ngập nồng đậm xuân ý…
(1: Bá Vương ngạnh thượng cung:“Bá vương” chỉ những người mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” nghĩa là xuất ra uy lực mạnh hơn cung nỏ. Mà “cường cung” (cung mạnh) phải có “cường tiễn” (tên mạnh) mà “cường tiễn” trong tiếng Hán đồng âm với “cưỡng gian”. Tóm lại “Bá vương ngạnh thượng cung” là chỉ việc “cưỡng gian”. Người xưa muốn nói giảm nói tránh nói xa hoa thì dùng cụm từ này)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT