Người tới không ai khác chính là Tử Mặc Khiêm - hội trưởng hội học sinh của trường.Là một người học giỏi,lại siêu cấp đẹp trai,gia thế cũng tốt tính tình lại
càng miễn bàn ôn hoà so cute,thường xuyên giúp đỡ mọi người cho nên không chỉ các học sinh nữ mà học sinh nam cùng thầy cô đều yêu thích anh.
- Sắp tới giờ học sao các bạn còn đứng đây.- Soái ca cất lên tiếng nói làm rung động trái tim thiếu nữ đã vậy còn kèm theo nụ cười ấm áp như nắng xuân.
Tô Viên Viên ngồi trong xe cũng không kìm được mà " cạch" phi ra ngoài. Cô hoàn toàn ném Nghiễm Kỳ Thiên mặt đang đen thui ra sau đầu không quen tâm.
- Chào hội trưởng.- hai mắt hình trái tim không hề che giấu.
- Viên Viên? - Tử Mặc Kiêm nhìn Tô Viên Viên lại nhìn chiếc xe cô vừa xuống không khỏi thắc mắc.Sau đó thấy Nghiễm Kỳ Thiên xuống xe sắc mặt anh liền hơi tái đi.
- Hội trưởng,anh không sao chứ?- Tô Viên Viên nhận ra Tử Mặc Khiêm không tốt lắm đang muốn tiến tới hỏi thăm thì một cánh tay vươn ra kéo cô vào khuôn ngực rộng.
- Tử Mặc Khiêm? Lâu rồi không gặp.- lạnh lùng liếc nhìn Tử Mặc Khiêm,không ngờ lại gặp "bạn" cũ ở đây.Đã vậy còn là "người trong lòng" vợ anh. /Nguyệt: bình dấm cua đang nứt/
- lâu không gặp - Miễn cưỡng cười một cái,ánh mắt anh hiện lên tia bối rối khó phát hiện.
Ngóc đầu ra khỏi ngực Nghiễm Kỳ Thiên tiện thể lườm anh một cái Tô Viên Viên có chút kinh ngạc hỏi hai người:
- Hai người có quen biết hả?
- Không quen.
- Trước đây.- Hai âm thanh cùng lúc vang lên nhưng người thì bảo "không quen" người thì bảo "trước đây" là sao? Đầu óc cô quay mòng mòng rồi a.
- sao...
- Không nhiều lời,lên lớp thôi.- Không cho Tô Viên Viên cơ hội nói hết,Nghiễm Kỳ Thiên trước mặt bàn dân thiên hạ ôm cô đi lên lớp,để lại một ánh mắt hức tạp
phía sau.
________khó hiểu,khó hiểu______
Lớp12a1
-Này cậu,tôi nhớ là cậu mới 15 tuổi sao lên lớp tôi học làm gì?- Khó chịu nhìn cái tên bên cạnh,Tô Viên Viên nhịn không được nói nhỏ.còn về việc làm sao phải nói nhỏ thì...đang trong giờ học nha,cô không muốn bị phạt dọn vệ sinh đâu.
- Tôi có bằng đại học rồi.- Ai đó khinh thường đáp.
- Hả??? Vậy đi học làm gì nữa? Đúng là thừa tiền.
- Tiền của tôi có thể nuôi em mấy đời không phải lo.- "hừ, không đi học trông chừng em, chẳng lẽ ngồi ở nhà đợi em bị người ta hốt mất" Âm thầm nghĩ,ánh mắt
anh như có như không liếc nhìn về phía cái tên hội trường chết tiệt đang ngồi bàn đối diện kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT