Nói, đứa bé kia đâu?

Liễu Thanh Thanh thấy hắn rút tay về, cho là hắn đã hiểu nên lập tức nói, “Nàng bị làm sao vậy?”

“Ừ, đại khái là bị rắn độc cắn trúng thôi!” Tiêu Mặc cố làm ra vẻ kín đáo, thâm trầm.

“Không có biện pháp nào chữa trị sao?” Sắc mặt Liễu Thanh Thanhtrở nên bình thản rất nhiều.

“Nếu có thì ta đã sớm hồi phục, ngươi phải cẩn thận suy nghĩ, Thanh Thanh, tối nay ta có thể hay không ngủ cùng ngươi, vết thương của ta vẫn chưa có hồi phục, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều nhà sư giết yêu, mỗi ngày đều có âm mưu muốn tiêu diệt ta, ta hiện tại rất nguy hiểm…” Tiêu Mặc tiến lên, cẩn thận nắm lấy tay của Liễu Thanh Thanh, Liễu Thanh Thanh không có cự tuyệt, chỉ hơi có chút trầm ngâm hỏi, “Tiểu Nãi Bao đâu, ngươi chính là người mà tiểu nam hài ôm lấy, gọi là phụ thân…”

“A, cái đó?” Sắc mặc của Tiêu Mặc lập tức trở nên rất khó coi, há to miệng, gật đầu nói, “Ta đã đem gửi nó, nhờ nuôi trong gia đình của một người bạn, ngươi cũng biết, ta mỗi ngày đều bị đuổi giết, nếu để cho nó đi cùng ta thì sẽ rất nguy hiểm!”

Liễu Thanh Thanh gật đầu, thở dài một tiếng, “Ngươi nên đón nó về đi, ta đã suy nghĩ thông suốt rồi, nếu bé đã được sinh ra từ trong bụng ta thì ta về sau cần phải chú ý, quan tâm đến bé!”

“Tốt, tốt, chúng ta cùng nhau chăm sóc bảo bảo!” Tiểu Mặc trong lòng cười thầm, hy vọng câu hỏi của nàng ấn tượng, không có để bọn người kia đem bảo bảo giết chết.

Sắp xếp xong Hồng Nhan, Liễu Thanh Thanh trở về lại phòng mình, đem những viên đạn nạp vào súng thật tốt, súng lục cùng súng tự động, toàn bộ đều được cất giấu ở một nơi rất bí ẩn, để đề phòng kẻ xấu nên nàng mang theo một cây súng lục dành cho nữ,. Súng lục này đã được trang bị, một phát bắn được hai mươi viên đạn, rất đầy đủ giúp nàng ứng phó kịp thời khi gặp nguy hiểm.

Bên trong Câu Lan Hiên , chủ xị lắc lắc thân hình như rắn nước, hoan nghênh đi tới, nàng vừa nhìn thấy Tiêu Mặc liền tiến lên vẫy tay chào, “ Chao ôi ô, công tử, hôm nay không phải là có mặt hàng nào đó tốt tốt muốn bán cho ta chứ?”

“Ít nói nhảm đi, lần trước ta có bán cho ngươi một người, bây giờ bé ở đâu?” Tiêu Mặc lạnh lùng hỏi, một phen kéo y phục của nàng lên, uy hiếp.

“Cái đó? Đứa bé kia?” Chủ xị giả vơ hồ đồ, sắc mặt nhìn Tiêu Mặc rất khó coi.

Tiêu Mặc nhíu mày, độc ác nói, “ Đứa bé kia rất xinh đẹp, ước chừng cũng khoảng bốn tuổi, tám mươi lượngliền bán cho ngươi, như vậy về sau ta cũng không cần lấy tiền…”

“Ta, ta không biết ngươi đang nói gi cả, phục vụ, phục vụ - -“ chú xị vẫy khăn tay, bắt đầu gọi phục vụ.

Bên ngoài tay chân lập tức tiến lên, đoàn người liền đem Tiêu Mặc bao quanh, Tiêu Mặc nhíu chặt mày nhìn xung quanh, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Hắn liền nhấc y phục của chủ xị, đem nàng hung hắn ném ở một bên, tay chân bắt đầu dụ dỗ, chỉ trong nháy mắt, cả hai đều ngã trên mặt đất, chủ xị thậm chí không thể thích ứng với tiêu chuẩn của Tiêu Mặc, làm thế nào ra tay.

Tiêu Mặc hung hăng đạp lên ngực của chủ xị, tức giận hỏi, “Nói, đứa bé kia đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play