"Muốn, muốn!" Tiêu Mặc gật đầu như gà mổ thóc, mau, mau một chút, hắn đã muốn không chịu nổi.
Hắn muốn nàng, cho dù là hiện tại có nhà sư giết yêu đến giết hắn, hắn cũng muốn nàng...
Liễu Thanh Thanh đối với Tiêu Mặc tăng thêm vài phần khinh bỉ, con rắn này, đến tột cùng là mình trúng dược, hay là hắn trúng dược?
Sau đó, từ trên thân hắn ngã nhào xuống, nàng co rúc ở một chỗ, thở dốc không ngừng.
Tiêu Mặc cũng thở hổn hển, con mắt nghiêng một chút nhìn nữ nhân này, khóe môi cong ra một đường cong mị hoặc, xoay người, bắt lấy thân thể của nàng, nghĩ muốn tiếp tục.
Nhưng là, thứ để ở bên hông mình, thứ màu đen lạnh như băng này là cái gì? Tiêu Mặc lập tức nhíu mày, duy trì ôm tư thế của nàng, không hiểu nói, "Liễu Thanh Thanh, ta vừa mới giúp nàng mị độc - - "
"Ta đã giải xong rồi!" Liễu Thanh Thanh cầm lấy súng lục, mặt không chút thay đổi nhắm ngay vòng eo mềm dẻo của hắn, cũng chính là nơi dưới bụng bảy tấc của hắn, nàng ánh mắt trấn tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, mặc dù vẫn mang theo nét ửng đỏ sau khi ân ái như cũ, nhưng là hiển nhiên đã không trầm luân như lúc bắt đầu.
Nàng thật sự đã giải độc, nói cách khác, nàng hiện tại không cần hắn.
Chết tiệt, hắn vừa mới hầu hạ nàng tốt như vậy, nàng liền quay đầu không nhận, muốn một cước đem hắn đá văng ra sao?
Hắn có chút tức giận, cắn chặt răng nhíu mày nói, "Liễu Thanh Thanh, nàng qua sông rút ván, có tin hay không ta đem nàng..."
Liễu Thanh Thanh cầm lấy súng lục, hung hăng chĩa vào đỉnh đầu hắn, " Ngươi định đem ta làm như thế nào?" Nàng uy hiếp nhìn hắn, hắn ngược lại lấy tay che ngực, vẻ mặt ủy khuất.
Tiêu Mặc ho khan, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, ngay cả hạ khố đang ngẩng cao đầu cũng thấp xuống vài phần, hắn thở hổn hển, "Không đem nàng làm như thế nào, chỉ là nữ vương, kính xin nàng cho ta có được hay không?"
Liễu Thanh Thanh liên tục cười lạnh, thu súng về tay, chỉ một túi hàng nói, "Ở trong đó có bạc, ra cửa quẹo phải đi thẳng - - "
Tiêu Mặc đứng dậy, nghĩ tới ra cửa quẹo phải rồi đi thẳng chính là thanh... lâu, nàng thế bảo mình lấy tiền đi thanh lâu giải quyết?
Thật là quá đáng! Hắn mặc dù là yêu quái, nhưng cũng là một con yêu quái có căn cốt rõ ràng, lại muốn để hắn đi thanh lâu tìm nữ nhân, nàng... nàng...
Hiểu hắn rất rõ...
Tiêu Mặc tức giận đứng dậy, cầm bạc bên trong túi hàng, sau đó đi tới cửa, lại đem bạc ném trả cho nàng, hắn đường đường là một xà yêu, làm sao lại phải cần đi thanh lâu tìm nữ nhân?
Hơn nữa chỉ bằng dung mạo của hắn người gặp người thích, phàm là cô nương nhà nào thấy hắn. Người nào là không xấu hổ nhìn lén, chỉ có hắn làm như không thấy mà thôi, đem mình xem như chó nhà có tang mà đuổi ra ngoài, tức chết rồi, tức chết rồi...
Ra ngoài gian phòng, bị gió lạnh thổi, thế nhưng nửa điểm dục vọng cũng không có giảm đi, đứng trên lan can lầu hai của khách điếm, hắn vẫn như cũ thở dốc, phồng miệng thổi lên sợi tóc rủ xuống trên trán mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT