Beta: Đào

Bất tri bất giác, hai con xà đã ăn xong hổ tinh, Tiêu Mặc đung đưa thân thể, khôi phục thành hình người, có chút chưa được thỏa mãn chắc lưỡi, "Tiểu tử, ngươi từ đâu chạy đến đây, nhỏ như vậy đã muốn lăn lộn trong nhân gian, không muốn sống nữa sao?"

"Mẹ!" Con rắn nhỏ màu đỏ lắc mình một cái, một đứa bé béo mập phấn nộn chừng bốn năm tuổi xuất hiện ở trước mắt Liễu Thanh Thanh.

Đứa bé này mặt mày tinh xảo, còn nhỏ tuổi đã nghiêng nước nghiêng thành, hắn bước đến lôi kéo tay Liễu Thanh Thanh, làm nũng kêu, “Mẹ.. "

"Không được gọi ta là mẹ!" Liễu Thanh Thanh lạnh giọng nhìn Tiểu Nãi Bao (mình thấy nghe dễ thương nên để) lùn lùn trước mắt.

"Kia, mẫu thân ——" Tiểu Nãi Bao giòn giã kêu lần nữa, mắt to đen nhánh, lấp lóe, khả ái giống như một đứa bé làm từ gốm sứ.

Nhưng Liễu Thanh Thanh cũng không quên, đứa bé gốm sứ này là một con xà yêu, hơn nữa còn là một con xà yêu do nàng sinh ra.

"Mẫu thân?" Tiêu Mặc kinh ngạc nhìn Liễu Thanh Thanh, lại nhìn Tiểu Nãi Bao trên đất một cái, hắn đưa tay đâm đâm gương mặt trắng trẻo mập mập của Tiểu Nãi Bao, "Ngươi xác định, nữ nhân trước mắt này thật sự là mẫu thân ngươi?"

Tiểu Nãi Bao nhìn Liễu Thanh Thanh một chút, lại quay đầu nhìn Tiêu Mặc một chút, tiếp đó kêu một câu, "Phụ thân… "

Tiêu Mặc hoảng sợ lảo đảo một cái, mặc dù hắn ở nhân gian, lưu lại vô số mầm móng, nhưng hắn tự tin, loài người chắc sẽ không thể có hài tử của hắn, dù sao giống cũng bất đồng.

"Phụ thân, mẫu thân, hai người không cần con nữa sao?" Tiểu Nãi Bao đáng thương nhìn Tiêu Mặc, lại nhìn Liễu Thanh Thanh một chút, vừa lôi kéo tay Liễu Thanh Thanh, vừa lôi kéo tay Tiêu Mặc.

"Đủ rồi!" Liễu Thanh Thanh một phát hất tay Tiểu Nãi Bao ra, sau đó xoay người rời đi.

Hai xà yêu ở chung một chỗ, thần kinh của nàng còn không có lớn như vậy, huống chi hai tên xà yêu ghê tởm này còn hiện ra nguyên hình ở trước mặt nàng.

Tiêu Mặc tiến lên muốn đuổi theo, lại bị Liễu Thanh Thanh xoay người lại lấy súng ra, hắn nhất thời đứng ở nơi đó không dám động.

Tiểu Nãi Bao "Oa" một tiếng khóc lớn lên, ôm chân Tiêu Mặc, "Phụ thân, mẫu thân không cần chúng ta nữa, nàng không cần chúng ta nữa..."

Tiêu Mặc mặt giăng đầy hắc tuyến, nhìn liễu Thanh Thanh nữ nhân không có lương tâm này, vứt bỏ bọn họ rồi đi mất.

Thật tốt, nàng đã đi, nếu không mình còn tiếp tục bị kèm hai bên như vậy, nếu không phải là hắn đem nữ nhân này ăn hết, thì chính là nữ nhân này đem hắn giết chết.

Tiêu Mặc thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn Tiểu Nãi Bao không ngừng khóc thút thít trên đất còn đang ôm bắp đùi của mình.

"Uy, tiểu tử, có muốn đi tìm mẫu thân ngươi hay không?" Tiêu Mặc đá đá Tiểu Nãi Bao, nhạo báng nói.

"Muốn!" Tiểu Nãi Bao gật đầu, trong con ngươi đều là nước mắt, mắt to ngập nước nhìn Tiêu Mặc trong lòng vừa động.

Tiểu quỷ này dáng dấp thật là tốt, bán vào Câu Lan Hiên, nhất định có thể đổi không ít bạc.

Trong Câu Lan Hiên, lão bảo tỉ mỉ quan sát Tiểu Nãi Bao, lấy ngón tay bấm bấm gương mặt béo mập phấn nộn của hắn, xác định không phải là do trang điểm, gật đầu cười nói, "Công tử, một trăm lượng bạc, quá mắc rồi..."

"Vậy thì tám mươi hai, Ít nói nhảm, nhanh lên một chút đem hắn đưa đi đi..." Tiêu Mặc đá Tiểu Nãi Bao đang quấn hắn không ngừng, không nhịn được nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play