Con người không có thuốc hối hận ăn, Hứa Thiên Tứ khóc không ra nước mắt thầm nghĩ, nguyên lai ngay cả hồ ly cũng sẽ không có thuốc hối hận để ăn.
Nếu không phải hắn nhất thời nổi hứng, còn dẫn theo tiểu đệ đi ra ngoài trộm rượu uống, đã thế còn uống đến say khướt té ngã ven đường, thì họ sẽ không lộ ra nguyên hình từ đầu tới đuôi, cũng sẽ không bị hai nam nhân đi ngang qua bắt được, còn bị đâm vào xương đuôi không thể biến hóa, dẫn đến tình trạng nửa bước khó đi như vậy.
Tiểu đệ của hắn nhỏ tuổi, làm sao chịu được đau đớn như vậy, y co rúm lại bên cạnh hắn, nước mắt đã chảy xuống, ở ngay cạnh hắn khóc sướt mướt, khiến lòng hắn nhảy loạn vừa kinh vừa sợ, ân hận lo lắng nghĩ đều là tại hắn.
Hai người kia còn nói, “Nếu hai ngươi có thể biến hóa ra dạng nữ nhân như Trần Văn tiểu thư rồi hầu hạ chúng ta, chúng ta sẽ tha cho các ngươi, nếu không, đầu tiên lột da, sau đó cắt từng miếng thịt uy cẩu. ’
Một lời này khiến Hứa Thiên Tứ tức đến suýt nữa miệng phun máu tươi, lại không dám biểu lộ giận dữ, đành phải mắng thầm trong lòng, cả đực cái cũng phân không rõ, còn muốn ngoạn nữ nhân sao!
Tiểu đệ nguyên bản còn nhỏ tuổi, chưa từng gặp đại sự gì, vừa nghe nói muốn lột da uy cẩu, liền sợ tới mức cả người run rẩy, răng va vào nhau lập cập, vừa khóc vừa nói với hắn, “Ngũ Ca, Ngũ Ca, đừng để bọn họ lột da ta.”
Hứa Thiên Tứ cũng hoảng sợ, lại nhìn tiểu đệ mềm nhũn bên cạnh đang khóc đến không ra bộ dáng, không có cách nào, đành phải đứng thẳng thân mình, chắp hai chân trước, miệng phun tiếng người, nói, “Hai vị ca ca, các ngươi đâm xương đuôi của hai huynh đệ ta, hắn còn nhỏ không chịu đau được, ta tuy rằng lớn hơn nhưng bị vậy làm sao biến hóa? Cầu các ngươi thả chúng ta trước, rồi có yêu cầu gì ta tự nhiên sẽ nhất nhất nghe theo. “
Hai người này nhìn nhau như hội ý, rồi một người nói, “Trước thả ngươi, làm tốt thì chúng ta sẽ thả nó. “
Hứa Thiên Tứ hận đến nghiến răng, nghĩ rằng, đợi xem! Không hảo hảo thu thập hai ngươi một phen thì ta sẽ tự cắt đuôi ra nấu canh cho các ngươi uống! Hắn ngôn ngữ lời lẽ ngoan ngoãn, bất quá vì muốn dụ hai người nảy thả họ ra thôi, sao có thể thật tâm muốn thuận theo ý chúng.
Hứa Thiên Tứ oán hận nhìn hai người kia, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem lát nữa sẽ trả thù chúng ra sao. Đúng lúc đó, một nam tử xa xa sau lưng mang sọt tre tiến tới hướng này, đường không rộng lắm, khi nam tử đi qua liền bị hai người kia chắn đường, nam tử thấy vậy liền gật gật đầu với hai người kia, họ nhìn y rồi cười nói, “ Tam Lang, ngươi cũng đi uống rượu a? Lúc đó không thấy ngươi.”
Người nọ không nói gì chỉ gật đầu, rồi nghiêng người muốn đi qua. Không ngờ nhìn thấy hai hồ ly nằm ven đường, y liền dừng lại, trong mắt xẹt qua chút ánh thương xót, rồi tháo sọt trên lưng đặt xuống đất, xoay người tay ra dấu với hai người kia.
Hứa Thiên Tứ nhìn không hiểu, hai người kia lại hiểu rõ, chỉ nói, “ Tam Lang, ngươi muốn hai con hồ ly này làm gì?”
Hứa Thiên Tứ vừa nghe lời này mí mắt nhảy dựng, trong lòng thầm kêu không ổn.
Người nọ chỉ lắc đầu, lấy ra một túi tiền, đang muốn rút tiền trả thì lại bị hai người kia ngăn cản, một người nói, “Khụ, Tam Lang muốn, vậy thì tiện nghi cho ngươi một chút. Chỉ là thứ này trời sanh tính giảo hoạt, ngươi cần phải cẩn thận, đừng để bị cắn. “
Một kẻ khác liền cười nói, “ Tam Lang, tiền túi này thêu thật đẹp mặt, là cô nương nào đưa cho ngươi?”
Tam Lang vẫn lắc đầu, cũng không mở miệng, hai người kia nhìn nhau cười rồi bỏ đi.
Tam Lang mở cả hai ngăn rổ, nguyên bản muốn tách hai con vật ra, nhưng Hứa Thiên Tứ lúc ấy dù sợ hãi nhưng vẫn đột nhiên há miệng, cắn chặt gáy tiểu đệ, không dám lỏng miệng, Tam Lang nhìn hắn vài lần, rồi không thử lại tách hai con vật ra, cuối cùng còn cầm chúng cẩn thận đặt trong cùng một ngăn sọt, sau đó mới đeo sọt lên vai, chậm rãi mang chúng về thôn.
Hứa Thiên Tứ bị xuyên thủng xương đuôi, lại còn bị kinh hãi, nay chịu nhốt trong rổ, cả chân cũng nâng không nổi chứ đừng nói đến việc chạy trốn, đành phải ôm tiểu đệ sát người, oán hận thu mình trong rổ, trơ mắt để mình và tiểu đệ bị người nọ vác. Trong lòng hắn không nhịn được thầm mắng người này xen vào việc của người khác, lại hoảng sợ không biết cuối cùng là bị mang đi nơi nào.
Tam Lang vào phòng, mở sọt ra, trước lấy ấu đệ của hắn ra, cẩn thận xử lý vết thương, cẩn thận bôi thuốc trị thương, dùng áo cũ bao y lại sau đó đặt lên bàn. Xong mới lấy hắn ra, cũng giúp hắn bôi thuốc, sờ sờ đầu hắn, lại lấy một chiếc áo bông lớn, cẩn thận bao kín hắn rồi mới đặt trên giường.
Tam Lang đi ra ngoài một lúc, khi về mang theo thức ăn. Tam Lang đổ nước lên hai cái đĩa đặt bên cạnh hắn và tiểu đệ, rồi lấy dao cắt thịt muối thành từng miếng, cùng đặt trên đĩa.
Hứa Thiên Tứ cứng ngắc mặc y hành động, chỉ sợ đây là quỷ kế gì, động cũng không dám động, mà kỳ thật hắn đang rất đau, có muốn cũng không thể động đậy.
Hứa Thiên Tứ không biết nam nhân này thật ra có chủ ý gì, liền co người bất động tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi, đôi mắt to loạn chuyển, thủy chung dính trên người y, sợ người này đột nhiên gây nguy hiểm gì.
Tam Lang im lặng làm hết những việc này, xong liền như cũ im ắng đi ra ngoài, khiến Hứa Thiên Tứ đang đề phòng ngây người tại chỗ.
Hắn cố nén đau đớn, ra sức nhìn chằm chằm cửa, sợ sẽ có động tĩnh gì.
Tiểu đệ còn nhỏ vừa bị thương, lại quá sợ hãi, lúc này ở trong phòng ấm, quấn áo trên thân, vừa ấm áp lại vừa thoải mái, cứ thế ngủ thiếp đi. Hứa Thiên Tứ đợi hồi lâu, cảm thấy tựa hồ không có nguy hiểm gì, liền kêu hai tiếng, tiểu hồ ly kia chẳng những không hồi đáp, ngược lại ngủ càng sâu, chọc hắn nổi giận mà không trút vào đâu được, hắn giãy dụa thoát khỏi áo choàng, đầu nghiêng ngó soi mói.
Tiểu đệ dám ngủ, hắn thì không dám. Hắn đánh giá mọi nơi, tựa hồ không phát hiện được điểm gì khả nghi, liền cũng thoáng an tâm một chút, thử liếm liếm nước trên đĩa, cảm thấy không có gì khác thường, liền mở miệng uống sạch nước trong đó.
Khi hai huynh đệ họ bị bắt cũng đã là hoàng hôn, ép buộc đến giờ, bên ngoài trời cũng tối rồi, Tam Lan đã châm một cây nến ngắn trong phòng, còn đặt ở chỗ cao. Hứa Thiên Tứ nghĩ người nọ chắc là muốn dưỡng bọn họ trước, đợi dưỡng béo sau đó mới lột da đem bán? Bằng không cũng là có mưu đồ với họ, muốn họ làm theo ý y?
Lòng người ác độc, những lời này rất chuẩn xác.
Hứa Thiên Tứ cứ miên man suy nghĩ như thế, cuối cùng không dám nghĩ nữa. Nếu cứ tưởng tượng tiếp thì người nọ còn chưa cho hắn một đao, chính hắn đã tự hù chết mình rồi.
Hứa Thiên Tứ đã mệt mỏi vô cùng, đến tình cảnh này thì hắn chạy cũng chạy không nổi, trốn lại trốn không thoát, hơn nữa còn có tiểu đệ vướng víu trói buộc như vậy, tim trầm xuống nghĩ, nếu ta nhất định phải chết thì làm sao cũng sẽ chết, cứ dứt khoát nghe thiên mệnh cho rồi!
Nghĩ vậy, đuôi liền vòng lên trên, đầu gối lên cái đuôi, tính hảo hảo ngủ một giấc. Hứa Thiên Tứ nhắm mắt lại, khi mơ màng sắp ngủ thì chợt nghe một thanh âm nhỏ bé mà kỳ quái vang lên bên tai. Sàn sạt, sàn sạt, không hề dừng lại, sàn sạt, sàn sạt, Hứa Thiên Tứ không tự chủ rùng mình, giãy người khỏi áo choàng ấm áp, lỗ tai dựng lên cẩn thận nghe ngóng.
Sàn sạt, sàn sạt, vẫn đều là tiếng động kỳ quái, cũng không biết có phải ảo giác của hắn không, nhưng cứ cảm thấy thanh âm này dường như càng lúc càng lớn, khiến hắn sợ hãi không ít.
Thanh âm này vẫn vang đến quá nửa đêm, cuối cùng Hứa Thiên Tứ thật sự không chịu nổi, nghĩ chết thế nào chẳng là chết, tự tìm chết còn đỡ hơn bị dọa chết.
Hắn đã nghỉ ngơi nửa ngày, lúc này cũng miễn cưỡng có thể đi vài bước, liền cắn răng rời khỏi kiện áo choàng, cố nén đau bước tiếp, liền từ trên giường lăn xuống dưới.
Hắn gượng dậy rồi len lén đi theo hướng phát ra tiếng động sàn sạt kia. Hắn có thương tích trên người, cứ bò bò lết lết đi hướng về phía trước, nhưng mới bò vài bước đã phải dừng lại thở lấy sức, tình cảnh không phải chật vật bình thường, hắn hận hận thầm mắng trong lòng, lại không biết thật ra nên mắng ai.
Thanh âm sàn sạt sàn sạt kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, tựa như động tĩnh khi gió thổi rung lá cây trong rừng, kết quả đợi đến khi Hứa Thiên Tứ đi đến trước cửa, lặng lẽ hé cửa chen vào trong, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên lai đây là phòng nuôi tằm, thảo nào dù cách vách vẫn nghe được tiếng sàn sạt kỳ quái này.
Khi đi trộm rượu, Hứa Thiên Tứ đã nghe nói trong thôn này có nhà họ Trần dưỡng tằm, chỉ là khi đó hắn đang chú tâm ăn vụng, sao có tâm tư nghe con người bàn tán?
Nay nghĩ lại, thì hai nam nhân trên đường kia hẳn đã gọi y là Tằm lang, chứ không phải Tam Lang.
Trong phòng nuôi tằm điểm một ngọn nến, trên chiếc giường ở góc sáng có chiếc chăn xô lệch, hiển nhiên người ngủ trên đó mới đứng dậy không lâu. Hắn bò vào trong liền thấy, quả nhiên là Trần gia Tam Lang kia.
Trần Tam Lang đang lật tằm sàng trên giá, rải lá dâu đều khắp tằm sàng, khi hắn làm vậy còn mím môi, vẻ mặt thật sự chuyên chú.
Hứa Thiên Tứ âm thầm buồn cười nghĩ, nguyên lai là người dưỡng tằm.
Tam Lang này hẳn nhiên sống một mình, nếu không thì trong phòng nuôi tằm đâu thể chỉ một mình hắn trông chừng, việc dưỡng tằm cũng không nhẹ nhàng a?
Hứa Thiên Tứ đang nghĩ, đột nhiên có luồng hơi phả vào tai, hắn vừa quay đầu liền sợ tới mức hồn phi phách tán. Nguyên lai là một con đại hoàng cẩu không biết đã chạy tới từ lúc nào, cũng không biết nó đã dùng cách gì để lén lút đi đến bên cạnh hắn, đang kề sát vào hắn, tứ chi bổ nhào vào hắn, cái mũi dính trên hắn ngửi ngửi, lại tuyệt đối không kêu. Hồ ly trời sinh sợ chó, tuy hắn đã tu thành nhân thân, lại vẫn không sửa được bản tính này, lúc ấy liền sợ đến cứng đờ không cử động được. Con chó vàng kia lại cứ thế liên tiếp đánh hơi hắn, rồi cũng không biết vì sao, đột nhiên khụt khịt mũi, rồi hắt xì vào hắn, bắn hết nước miếng lên mặt hắn.
Hứa Thiên Tứ không thể tin mình lại rơi vào cảnh này, hắn đây đường đường chính chính hồ tiên, lại bị một con xuẩn cẩu thấy hồ ly cũng không sủa bắn nước miếng lên mặt. Hắn thật sự giận dữ, mắt không nháy nhìn chằm chằm hoàng cẩu, con chó kia cũng trừng mắt nhìn hắn, bọn họ mắt to đối mắt nhỏ, tình hình căng thẳng như một thùng thuốc nổ. Tam Lang còn đang bận rải lá dâu cho tằm ăn, tay một khắc cũng không ngừng, làm sao có thời gian nhìn về phía cửa.
Hứa Thiên Tứ liền đại khí cũng không dám ra, thân mình kéo căng, trong đầu một mảnh hoảng loạn cố nghĩ đường lui.
Con chó vàng này cũng thật là kỳ quái, đến lúc này cũng không kêu một tiếng, hắn không khỏi tức giận thầm mắng, chủ tử là cái hũ nút còn chưa tính, sao dưỡng con chó cũng là loại chó không kêu!
Hắn cũng không dám dùng một phần vạn kỳ vọng trông cậy vào người kia, Tam Lang không hề nhìn về phía này, cho dù thật là người tốt thì cũng cứu không được hắn.
Hứa Thiên Tứ nơm nớp lo sợ đánh giá hoàng cẩu, quan sát trái phải, làm bộ muốn lao tới tấn công nó từ bên phải, kỳ thật lại mạnh lui thân chạy ra cửa.
Ngay khi vừa ra cửa, hắn liền vội vàng lấy hết sức mình đóng cửa, xong lấy thân đè chặn lại.
Hoàng cẩu dùng móng vuốt đẩy hai cái, không đẩy ra, liền không đẩy nữa, hắn vừa nhẹ nhàng thở ra, liền thấy cửa bị hé mở một chút.
Con chó vàng kia lớn gấp đôi hắn, luận về khí lực hắn tự nhiên không phải đối thủ của nó, hắn cố gắng trấn định, xong liền lập tức quyết đoán.
Hứa Thiên Tứ bỏ mặc cửa đấy, dùng hết toàn lực chạy về căn phòng trước rồi nhảy lên bàn. Hắn thấy tiểu đệ ngủ như chết rồi, giận nhưng không phát tác được, lại còn đang nguy cấp, đành phải cắn gáy vật nhỏ, nhịn đau lôi vật nhỏ thật ra cũng to không kém mình chạy trốn ra ngoài.
Nếu chỉ có vậy thì thôi, nhưng Hứa Thiên Tứ sợ hoàng cẩu khiến nam tử kia chú ý, liền sử thêm pháp thuật, điểm lửa thiêu cháy một căn ốc nhỏ cách tằm phòng không xa. Hắn sợ Trần gia Tam Lang không phải người tốt, mà hắn thương tích chưa lành, đã thế còn vác tiểu hồ ly níu chân như thế, vạn nhất không chạy kịp bị bắt lại thì chẳng phải tiêu chắc a?
Trước kia hắn cũng không phải chưa từng bị con người bắt nạt.
Khi đó hắn thật sự may mắn, cửa nhà Tam Lang chỉ khép hờ.
Đợi khi Hứa Thiên Tứ trở về động, mới cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm thân, sợ hãi không thôi.
Xong hắn liền vụng trộm tìm người đến xem vết thương cho ấu đệ. May là Trần gia Tam Lang thận trọng khéo tay, vết thương băng bó thập phần hảo, hảo hữu của hắn bảo dưỡng dưỡng nhiều một chút là được.
Hứa Thiên Tứ lớn hơn y, tĩnh dưỡng một chút cũng liền phục hồi như cũ, chỉ là mỗi khi nhớ tới con hoàng cẩu dám cả gan hắt xì trên mặt hắn, hắn liền vừa thẹn vừa giận, hận đến nghiến răng. Hảo hữu nghe kể việc này liền giễu cợt hắn nói, Thiên Tứ, ngươi thật là hảo mệnh, chó thấy ngươi cũng không kêu? Ngươi lại đi lần nữa xem, nói không chừng còn có con người giúp ngươi trộm gà đó.
Hứa Thiên Tứ nổi giận, xoa tay đứng dậy đánh y, người nọ lại tính tình hảo, nghiêm trang nhu chỗ thương nói với hắn, bị đánh lần này ta tạm bỏ qua, nhưng sau này trộm được gà nhớ đều phải chia cho ta một nửa.
Nguyên bản nghĩ việc này đến đây là xong rồi, không ngờ trưởng bối trong nhà lại trở về, càng không biết họ từ miệng gia hỏa lắm mồm nào nghe được việc này, liền hung hăng đánh Hứa Thiên Tứ đến không đứng lên được, hại hắn một tháng cũng không thể xuống giường, hơn nữa còn phải dập đầu thỉnh tội với tổ tiên trong tộc, cuối cùng là bế môn sám hối, sau đó còn không cho phép hắn được ăn thức ăn mặn, cơ hồ khiến hắn hộc máu.
Quy củ gia tộc luôn nghiêm khắc như vậy, chính hắn rủ rê Thiên Quan đi chơi, hại đứa nhỏ kia bị thương, được Trần gia Tam Lang “cứu” mà hắn lại phóng hỏa thiêu nhà người ta, thật rất không thể tha thứ.
Hứa Thiên Tứ cảm thấy bản thân mang Hứa Thiên Quan vui vẻ khỏe mạnh ra ngoài, khi về lại dẫn hài tử bị thương trở về, thật là có chút đuối lý nên cũng không dám bào chữa gì trước mặt trưởng bối, chỉ là càng bị mắng thì lửa càng cháy trong lòng, càng cháy càng mạnh.
Hứa Thiên Tứ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đổ tại Trần gia Tam Lang nhiễu sự xen vào việc người khác.
Một khi hai sắc quỷ kia thả hắn ra, hắn nhất định sẽ trừng trị họ. Nếu xét công bằng thì hai nam nhân ấy gây hại cho hắn, hắn dùng chút thủ đoạn cũng sẽ là thiên kinh địa nghĩa, nếu thế thì các trưởng bối cũng sẽ đâu giận hắn như vậy!
Kết quả thì sao?
Nay hắn Hứa Thiên Tứ ngược lại thành đồ không biết tốt xấu, được người cứu còn không biết hồi báo, ngược lại thiêu nhà người ta?
Sao hắn biết Trần gia Tam Lang kia là tốt hay xấu? Trên mặt người nọ đâu ghi hai chữ người tốt, hơn nữa, chắng phải chính các trưởng bối đã dạy hắn phải đề phòng thôn nhân sao?
Nhưng cữu công lại giận đến lấy roi đánh hắn, mắng hắn là kẻ không có tiền đồ. Hắn rất là ủy khuất, trong lòng nói, ta chỉ làm cháy một gian nhà của y, cũng đâu phải thiêu sạch hết nhà cửa đâu, đó chỉ là kế hoãn binh, bằng không nếu Trần Tam Lang thật sự đuổi theo thì hắn và Thiên Quan đâu thể thoát thân?
Lời này không dám nói ra khỏi miệng, nhưng Hứa Thiên Tứ càng nghĩ trong lòng lại càng giận, khi hắn dưỡng thương chịu phạt tạm đủ, liền quyết trút cả một bồ tức giận lên người Trần gia Tam Lang kia.
Hứa Thiên Tứ lòng có chủ ý, liền cố ý giả bộ ngoan ngoãn, thừa dịp người canh giữ hắn thả lỏng cảnh giác, không cẩn thận sơ sót, liền lén lút chuồn khỏi động, muốn đi hành hạ Trần gia Tam Lang cho hết giận.
Lúc này vào thôn, cách lúc Hứa Thiên Tứ bị Trần Tam Lang “bắt cóc” tới chỉ chừng nửa tháng, tuy hắn luôn miệng nói muốn tới “trả thù”, lại vẫn không dám quang minh chính đại tiêu sái vào thôn.
Hứa Thiên Tứ nhìn nhà Trần gia từ xa liền ngạc nhiên. Gian nhà ngày trước bị hắn phóng hỏa đã được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, hắn hung hăng hừ một tiếng, đáy lòng lại có chút chột dạ.
Hắn từ một nơi bí mật gần đó lén nhìn hồi lâu, cuối cùng đợi được đến lúc Trần Tam Lang mang hai cành đầy lá dâu về, trên trán y đầy mồ hôi, hoàng cẩu cao chừng nửa người theo sau, vẫy đuôi quấn quýt, trong chốc lát nó đã chạy đến trước Trần Tam Lang, sau đó lại chạy vòng vòng vui vẻ quanh đó.
Hứa Thiên Tứ chỉ vừa nhìn thấy đại hoàng cẩu kia liền phát hỏa, một chút áy náy vừa xuất hiện trong lòng cũng rất nhanh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hứa Thiên Tứ nhìn con chó vàng, thầm phì một cái, nhỏ giọng mắng, “Cẩu nô tài! “
Trước đó hắn đã nhận người này ân huệ, cảm ơn cũng không cảm ơn liền bỏ chạy, sau đó còn vô thanh đốt nhà người ta, nói đến nói đi đều là hắn đuối lý, nếu hắn muốn tìm người này gây sự, tự nhiên cần có cái cớ chứng tỏ y là người xấu.
Hắn nay thương đã dưỡng hảo, lại quyết định muốn báo thù rửa hận Trần Tam Lang, chỉ cần một chốc đã nghĩ ra một quỷ kế.
Hứa Thiên Tứ nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu này, lại tưởng tượng đến vẻ mặt của Trần Tam Lang sau khi mắc mưu, liền không nhịn được âm thầm đắc ý. Hắn càng nghĩ càng không thể nhẫn nại đợi được, liền hóa thành một cô nương yểu điệu, xoay người duyên dáng đi từ chỗ ẩn thân ra, bước hướng Trần Tam Lang. Hắn học được chiêu này từ đám đường tỷ của mình, các mẫu hồ ly (hồ ly cái) ai ai cũng thiên kiều bá mị, chỉ cần mùi hương cũng có thể thơm phức khiến hắn ngây ngất muốn xỉu luôn.
Hứa Thiên Tứ vì muốn hóa trang thật giống, tay còn cố ý cầm một cái rổ in hoa màu chàm, cố tình cúi đầu đi hướng Trần Tam Lang.
Trần Tam Lang thấy hắn đi qua, liền nghiêng người tựa hồ muốn nhường đường cho hắn, con chó vàng kia cũng vòng qua đứng cạnh Trần Tam Lang, để đường trống cho hắn đi.
Khi Hứa Thiên Tứ đi qua Trần Tam Lang liền cố ý lảo đảo, ngã vào trong lòng Trần Tam Lang. Kế sách này của hắn thật sự là một hòn đá ném hai chim.
Nếu Trần Tam Lang động sắc tâm, hắn liền có lý do hành hạ người này. Nếu con chó kia nhận ra chân thân của hắn, dám can đảm cắn hắn, vậy hắn cũng có thể cho nó đẹp mặt.
Tóm lại Hứa Thiên Tứ vừa nhìn thấy một người một chó này trong lòng liền nổi lửa, một lòng muốn thở hết hơi ác khí này ra thì mới có thể cam tâm, nên mới cố tình biến hóa thành nữ tử tiếp cận Trần Tam Lang.
Trần Tam Lang thấy Hứa Thiên Tứ ngã lại đây, tránh cũng không kịp, tựa hồ muốn đỡ lấy hắn, hắn liền thừa cơ nắm tay Trần Tam Lang, làm bộ như hôn mê bất tỉnh.
Kết quả ra ngoài hắn dự kiến, Trần Tam Lang do dự một chút, rồi buông hai cành dâu ra, lập tức ôm hắn đi hướng một nhà khác trong thôn. Hứa Thiên Tứ ngây ngốc nhìn Trần Tam Lang nhẹ nhàng đá đá cửa, một lão bà bà mở cửa ra, Trần Tam Lang đi vào, thật cẩn thận đặt hắn trên giường, xong ra dấu tay với lão bà bà kia rồi rời đi.
Hứa Thiên Tứ bị tức giận không nhẹ, hắn nguyên bản là giả bộ bất tỉnh, lúc này là thật muốn hôn mê, còn muốn phun hai ngụm máu, từ lúc ra đời hắn chưa từng tức như thế.
Hứa Thiên Tứ nguyên bản muốn đội lên đầu Trần Tam Lang một tội danh, phải thế mới hảo quang minh chính đại xuống tay, thật không ngờ nam tử này căn bản không như hắn tưởng tượng, sắc đẹp trước mặt, thế nhưng bất vi sở động.
Hứa Thiên Tứ bị tức đến đầu óc choáng váng, không biết bước tiếp theo nên làm sao mới được. Nữ tử này là chân thân hắn biến thành, pháp thuật kim thiền thoát xác (tráo đổi bản thân với thứ khác để chạy trốn) hắn đến giờ còn chưa học được, mà hắn hẳn là không thể đánh một côn bất tỉnh lão bà bà xong cúp đuôi chạy trốn chứ?
Nếu làm thế thì không cần hai thôn nhân háo sắc kia động thủ, chỉ sợ chính cữu công sẽ muốn lột da hắn.
Đương nhiên, tình hình thành như vậy, cũng chỉ có thể trách hắn thường ngày ham chơi hưởng lạc, học nghệ không tinh.
Tuy Hứa Thiên Tứ kiên quyết không chịu thừa nhận chuyện này.
Hứa Thiên Tứ không có cách nào, đành phải trơ mắt nhìn Trần Tam Lang rời đi, hoàng cẩu đắc ý chạy theo sau, hắn tức giận đến nghiến răng, đành phải dùng sức cắn răng để phát tiết phẫn hận trong lòng.
Trần Tam Lang đi rồi, hắn lại không thoát thân được, vì không muốn gây thêm họa nên hắn đành phải ngoan ngoãn giả bộ, ra vẻ một kiều nữ mảnh mai nhu nhược, trong lòng lại mắng thầm, đợi đó, hừ hừ, Trần Tam Lang, lần sau xem ra sao! Ngươi đợi đó cho ta!
Lão bà bà kia chăm sóc Hứa Thiên Tứ thập phần chu đáo, vừa ấn huyệt nhân trung vừa uy thuốc, khi hắn tỉnh lại đã có trà pha sẵn cho hắn uống. Sau khi hắn nghỉ ngơi một lúc lại cố ý đánh trứng gà làm đường thủy trứng ốp lếp uy hắn ăn. Hắn vừa thấy có trứng gà ăn, liền mừng rỡ đến quên mọi thứ, cũng không nghĩ đến việc thoát thân nữa, chỉ ước gì ở lại lâu một chút lừa nhiều một chút để ăn, càng lúc hắn càng tỏ ra nhu thuận dịu hiền, tất cả chỉ vì tham ăn.
Đường thủy trứng ốp lếp này nấu chín bảy phần, dùng đũa kẹp, liền thấy lòng đỏ trứng mềm tựa hồ muốn trào ra ngoài, đúng là dạng đồ ăn Hứa Thiên Tứ thích nhất, hắn cao hứng đến quên hết tất cả, liền họ của mình là gì cũng quên, chỉ lo cúi đầu ăn ăn ăn, bộ dáng không chút nhã nhặn, khiến lão bà bà sợ tới mức nhảy dựng, rồi cười cười nói hắn cẩn thận một chút, đừng cắn phải lưỡi.
Lão bà bà vừa nói hắn ăn chậm một chút, vừa nói liên miên kể về Trần Tam Lang với hắn, không nói thì thôi, bà ấy vừa nói hắn liền ngạc nhiên.
Nguyên lai Trần Tam Lang kia là người câm. Hứa Thiên Tứ nghe xong lời này, trong lòng liền bừng tỉnh đại ngộ, không trách từ lần đầu hắn thấy người này, đã chưa từng nghe y nói qua nửa câu.
Thì ra... là y không nói được.
Lão bà bà ước chừng vì thấy hắn hóa thành nữ tử xinh đẹp, liền có tâm tán gẫu với hắn một chút, lại uyển chuyển hỏi hắn có ý gì với người đó không, hắn vừa nghe lời này liền suýt nữa bị trứng làm nghẹn chết, nghĩ rằng, làm sao mà thế được, cừu còn chưa báo, chẳng lẽ còn lấy chính mình gán nợ sao?
Lão bà bà thấy Hứa Thiên Tứ im lặng không nói gì, lại thấy hắn đỏ mặt, nghĩ là cô nương gia thẹn thùng, liền thử hỏi hắn, “Mới vừa rồi ngươi ngất trên đường, chính là Trần gia Tam Lang đưa ngươi tới đây.”
Hứa Thiên Tứ chỉ thiếu nước phun trứng ra, hắn không thể ngờ, lão bà bà này hỏi hắn có ý gì với y không, chính là vì muốn tác hợp hắn và Trần gia Tam Lang kia.
Hắn cố gắng trấn định nửa ngày, cuối cùng linh cơ vừa động, nghĩ ra một đối sách tuyệt diệu.
Hắn nhớ tiểu cữu từng nói trong Cát gia thôn có người gọi là Cát Thừa Anh, dưỡng một nữ nhi, quanh năm khuê các không ai thấy mặt. Tiểu cữu hắn nghĩ hẳn phải là thiên hương quốc sắc gì đó, liền vụng trộm nhìn, không ngờ thì ra là cực xấu, bộ dạng đáng sợ như Dạ Xoa, thanh âm khàn khàn có thể so với tiếng cồng, khiến tiểu cữu của hắn sợ tới mức sau khi về có hơn nửa tháng nằm mơ thấy ác mộng.
Hứa Thiên Tứ vừa nghĩ đến đây, liền trong lòng cười thầm, ho khan hai tiếng, giả làm bộ dáng kiêu căng, ngại ngùng nói hắn là kiều nữ của Cát Thừa Anh trong Cát gia thôn.
Ây da, ta thấy chỉ riêng đoạn tả cảnh băng bó đã nói lên việc tiểu thụ thiên vị tiểu công a ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT