Hạ Tiểu Tiểu bực bội không phục, cũng muốn thử đưa đầu lưỡi ra, dán lên trên môi hắn, liếm một chút. Ơ? Sao lại ngọt ngào vậy? Vì thế, lại liếm một chút…

“A?” Vưu Đức Ân bị xúc cảm ngọt ngào nhẹ nhàng kia kích thích há mồm kinh hô, vì thế, cái lưỡi thơm tho kia liền thuận thế tiến vào trong miệng của hắn, đụng phải đầu lưỡi hắn.

“Ưm…” Hạ Tiểu Tiểu cũng hoảng sợ, nàng sao lại không cẩn thận như vậy? Sao lại đem đầu lưỡi của mình vào trong miệng Vưu Đức Ân? Xong rồi xong rồi, Đức Ân sẽ tức giận cho xem. Nhưng mà, chỉ là, nàng đem đầu lưỡi lùi về, đầu lưỡi của Đức Ân sao lại cũng đi theo?

Không giống với cảm giác khi Lam Tĩnh Di liếm hắn, Vưu Đức Ân cảm thấy một liếm của Hạ Tiểu Tiểu khiến hắn cả người như có lửa đốt, run rẩy gắt gao ôm lấy thân người Hạ Tiểu Tiểu, nóng nảy dán sát vào môi nàng, đầu lưỡi tham lam tiến vào miệng Hạ Tiểu Tiểu, muốn tìm cái lưỡi nhỏ nghịch ngợm kia, tìm lại cảm giác ngọt ngào vừa nãy.

“Ưm…” Thật nóng, Thật nóng, mùa hè sao lại quay lại rồi? Hạ Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân nóng tới mức muốn hôn mê bất tỉnh.

“Tiểu Tiểu…” Hắn cũng cảm thấy rất nóng, nóng đến mức cả người đau đớn, nóng đến mức như thể chỉ có cách gắt gao đem Hạ Tiểu Tiểu đặt lên trên người mình, mới có thể hạ bớt cái nóng đau đớn này. “Tiểu Tiểu, ta muốn… Ta muốn…” Ôm chặt lấy nàng, không tự giác ma xát, hắn đã không thể nói năng mạch lạc được nữa.

“A… Các ngươi! Các ngươi!” Một tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh hai người đang triền miên. Là Lam Ngọc, đang lấy tay che miệng vẻ mặt kinh hãi nhìn bọn họ.

Cái gì vậy? Hạ Tiểu Tiểu đầu óc vẫn còn đang ngừng hoạt động, mơ mơ màng màng nhìn thấy Lam Ngọc, chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ ra mình vừa rồi đang làm gì.

“A…” Xấu hổ chết người! Xấu hổ chết người! Vội vàng trốn vào trong lòng ngực Vưu Đức Ân, hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.

“Đáng chết!” Vưu Đức Ân khàn giọng phát ra một tiếng nguyền rủa, hung hăng trừng mắt liếc Lam Ngọc quấy rầy cảm giác ngọt ngào của hắn, ôm lấy Hạ Tiểu Tiểu nhanh chóng rời đi.

“A… A…” Lam Ngọc vẫn là không thể ngưng được tiếng thét chói tai, Vưu thiếu gia này, cư nhiên, cư nhiên ban ngày ban mặt, cư nhiên, cư nhiên cùng một người hầu ôm ấp nhau, cư nhiên, cư nhiên hôn nhau?! Trời ơi! Trời ơi! Lời đồn đãi quả nhiên là thật! Vưu thiếu gia này thật biến thái a! Vậy, vậy còn tiểu thư nhà mình, trời ơi! “Tiểu thư… Tiểu thư…” Nàng thét chói tai chạy về chỗ Lam Tĩnh Di.

Tiếng kêu bén nhọn của Lam Ngọc, khiến Lam Tĩnh Ti đang ở trong ảo tưởng bừng tỉnh, ném bức thư trong tay xuống, nàng không kiên nhẫn đi ra cửa phòng Vưu Đức Ân, nha đầu Lam Ngọc chết tiệt này, bị cái gì mà phát điên!

“Lam Ngọc! Có chuyện gì? Ngươi la hét cái gì? Sao lại không có quy củ như vậy!” Từ xa nhìn thấy Lam Ngọc chạy tới, Lam Tĩnh Di cao giọng giáo huấn.

“Tiểu thư, tiểu thư. Bọn họ, bọn họ…” Lam Ngọc kinh hoảng đứng lại, lấy tay chỉ vào Vưu Đức Ân đứng không xa phía sau.

“A? Các ngươi, các ngươi…” Nhìn theo ngón tay Lam Ngọc, Lam Tĩnh Di cũng kinh hãi há hốc miệng. Vưu Đức Ân, chính là đang thân mật ôm Hạ Tiểu Tiểu đi tới. “Đây là… Đây là…” Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thế này?

“Tiểu thư. Ta thấy, ta thấy bọn họ ở hoa viên, ôm nhau…hôn nhau! Tiểu thư, bọn họ biến thái! Bọn họ khác người!” Ngón tay Lam Ngọc chỉ vào Vưu Đức Ân cùng Hạ Tiểu Tiểu lớn tiếng kể tội.

“Đừng nói bậy!” Lam Tĩnh Di đột ngột cắt ngang lời nói của Lam Ngọc, bình tĩnh nói. “Vưu công tử là người tốt, đại khái là tên người hầu này không thoải mái, Vưu công tử có ý tốt dìu hắn trở về!”

“Tiểu thư…” Lam Ngọc không hiểu, tiểu thư vì cái gì mà phải bao che hai người kia.

“Câm miệng!” Tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì làm cho Vưu Đức Ân cùng Hạ Tiểu Tiểu đột nhiên trở nên thân mật, chỉ là, có một việc nàng hiểu rất rõ, nếu vạch trần thân phận của Hạ Tiểu Tiểu, vậy thì nàng phải chính thức đối địch cùng Hạ Tiểu Tiểu, tranh giành một nam nhân cùng nha hoàn thân phận thấp hèn này.

“Đức Ân, ngươi dìu hắn vào nghỉ ngơi trước đi. Tĩnh Di có một số việc muốn làm, sẽ không quấy rầy. Lam Ngọc!” Lam Tĩnh Di miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười, ý bảo Lam Ngọc nhanh chóng đỡ nàng rời đi, nàng phải thật bình tĩnh lại, phải suy nghĩ một chút, nhất định phải có biện pháp có thể giúp nàng!

“Đức Ân.” Nghe thấy chung quanh đã im lặng, Hạ Tiểu Tiểu trong ngực Vưu Đức Ân ló đầu ra.

“A a, thật mừng là ngươi còn chưa bị nghẹt thở chết a.” Vưu Đức Ân lại lôi nàng ra đùa giỡn.

“Đáng ghét! Không cho nói giỡn! Đức Ân, ngươi nói xem, chúng ta có phải nên nói rõ ràng với Lam tiểu thư hay không, nàng là người tốt, gạt nàng, lương tâm ta sẽ rất bất an.” Oán trách đấm đấm vào ngực Vưu Đức Ân, Hạ Tiểu Tiểu vẻ mặt tội lỗi.

“Vẫn là quên đi, không cần phải nói rõ ràng, ta lại chưa từng nói sẽ cưới nàng ấy. Không bằng ta tới gặp Lam lão gia nói một tiếng, ngày mai chúng ta liền quay về Dương Châu, ở lại đây lâu, sợ có người mỗi ngày đều ăn phải dấm chua.” Vưu Đức Ân tiếp tục chọc ghẹo.

“Đáng ghét, Đức Ân đáng ghét nhất, ta không có ăn dấm chua!” Hạ Tiểu Tiểu không đồng ý dậm dậm chân.

“Được rồi được rồi, không phải ngươi ăn dấm chua! Là ta vội vàng muốn mang ngươi về Dương Châu được chưa? Tiểu Tiểu, đợi sau khi trở về, nói rõ với cha ta, chúng ta liền thành thân được không?” Dù sao cha cũng chưa nói phải mang một người vợ họ Lam trở về, mang một nương tử họ Hạ trở về tốt hơn nhiều.

“Aiz nha! Đáng ghét! Có ai nói về chuyện thành thân như vậy a!” Hạ Tiểu Tiểu xấu hổ không có chỗ trốn, liền xoay người chạy vào phòng.

“Không nói như vậy thì phải nói như thế nào a? Dù sao nói hay không nói cũng giống nhau, ngươi chỉ có thể gả cho ta.” Vưu Đức Ân cười ra tiếng, đi vào theo.

Phía sau bụi hoa cách đó không xa, Lam Tĩnh Di vẻ mặt sa sầm oán hận trừng mắt nhìn hai người bọn họ tán tỉnh nhau, ngay cả bụi hoa trước mặt bị mình ngắt thành từng mảnh cũng không hay biết.

“Lam Ngọc!” Nàng nghĩ tới một chuyện, mở miệng kêu.

“Vâng, tiểu thư.” Lam Ngọc hoảng sợ, nhìn vẻ mặt oán độc của Lam Tĩnh Di, nàng mơ hồ không hiểu sợ hãi run người.

“Ngươi đi phân phó phòng bếp, làm một bàn đồ ăn thật ngon, buổi chiều đưa đến phòng của Vưu thiếu gia, lại tặng thêm hai vò rượu ngon!”

“Vâng, tiểu thư.”

“Còn nữa, Lam Ngọc, sau khi ngươi làm xong việc này, ra phủ một chuyến. Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, đi tới tiệm thuốc cũng được, đi thanh lâu cũng được, đem về cho ta một ít tình dược! Tốt nhất là không màu không vị. Nếu trước buổi chiều không đem đến, ngươi sẽ biết có kết quả thế nào!” Nếu đã không còn thời gian để chậm rãi ăn Vưu Đức Ân, chỉ có thể thừa dịp hắn còn chưa rời đi, nghĩ cách đem gạo nấu thành cơm, xong việc này, xem hắn làm sao mà chạy! Hừ!

“Vâng, tiểu thư, ta lập tức đi làm.” Lam Ngọc run giọng đáp.

“Còn không nhanh đi!” Lam Tĩnh Di trừng mắt.

“Vâng, vâng!” Lam Ngọc vội vàng chạy thật nhanh về phía phòng bếp, giống như là đằng sau có một cái gì đó đáng sợ đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play