Xích Phát Đại Ma Tôn trở vào Tổng đàn Thần Đạo giáo liền tới Khoai lạc phòng.
Lão mở cánh cửa ra, bước tới chiếc giường Lâm Phùng Chân nằm trên đó.
Nàng bị lão Xích Phát Đại Ma Tôn điểm huyệt từ lúc còn bên Hồng Loan cung trước khi đem về đây.
Xích Phát Đại Ma Tôn đứng bên cạnh giường, trố mắt nhìn bộ ngực căng tròn cười khà :
- Ha ha... quả là trời ban cho ta vưu vật hiếm có trên chốn giang hồ từ trước đến nay. Bây giờ ta hãy điều tức, trong giây lát mới cùng nàng hưởng lạc thú thần tiên.
Xích Phát Đại Ma Tôn leo lên giường tịnh tọa, nhắm nghiền hai mắt lại, vận chân khí để điều tức sau trận đấu kinh hồn đã tốn hao đi một số nội lực...
Dù đã bị điểm huyệt, không còn cử động, nói năng la hét gì được nữa nhưng Lâm Phùng Chân vẫn còn tỉnh táo như thường.
Nàng biết mình sắp bị Xích Phát Đại Ma Tôn cưỡng hiếp, dày vò thân ngọc nên giọt lệ đau thương lăn dài xuống hai má.
Từ lúc bị Xích Phát Đại Ma Tôn đưa vào Khoái lạc phòng này đã biết bao lần Lâm Phùng Chân vận công để giải huyệt nhưng không làm sao qui nguyên chân khí được.
Nàng muốn hét lên, xé nát gian phòng khoái lạc này nhưng không làm sao mở miệng được vì á huyệt cũng đã bị lão Xích Phát Đại Ma Tôn điểm bế luôn.
Lâm Phùng Chân tủi nhục, hai dòng lệ cứ mãi thánh thót trào ra khóe mắt.
Nửa giờ sau, Xích Phát Đại Ma Tôn điều tức đã xong, nội lực quy nguyên như cũ lão quay lại nhìn hai quả đào tuyết vun cao cất tiếng cười khà :
- Bây giờ bản tòa ban phát ân huệ khoái lạc thần tiên cực đỉnh cho nàng đây.
Lão đưa hai bàn tay xù xì lên hai quả đào tuyết nắn nót một cách đê mê.
Lâm Phùng Chân muốn hét lên một tiếng căm thù, nhưng miệng không mở được, giọt lệ trào ra như suối.
Nắn nót hai quả đào tiên một lúc, Xích Phát Đại Ma Tôn cúi xuống khe bích thủy bám chặt.
Lão muốn trổ tài ái ân tuyệt vời trước khi xâm nhập vào hiểm địa của nàng.
Xích Phát Đại Ma Tôn ngầu ngầu như con thú đói mồi gặp miếng mồi béo bở.
Lão liền ngụp lặn trong vũng thần tiên, mê man chẳng còn hay biết gì bên ngoài nữa.
Giá nếu Lâm Phùng Chân giải được huyệt đạo, chỉ cần vỗ nhẹ một chưởng vào đầu là lão sẽ vỡ sọ ra chết liền tại trận.
Giữa lúc đó chợt cánh cửa Khoái lạc phòng bật mở ra, một ả thiếu nữ bịt mặt thần bí xuất hiện.
Lâm Phùng Chân trông thấy trong lòng vô cùng hoan hỉ nhưng không mở miệng ra kêu cứu được.
Thiếu nữ thần bí vẫy tay.
Từ bàn tay thiếu nữ một vật tròn, đen bay vút vào chiếc giường hành lạc.
Bốp!
Một tiếng nổ khô khan, vùng khói xanh mịt bùng lên, nháy mắt tràn ngập cả gian phòng khoái lạc.
Xích Phát Đại Ma Tôn tỉnh hồn phóng người lên quát :
- Ngươi...
Nhưng lão vừa hít nhằm một cuộn khói xanh liền ngưng lại, từ từ ngã lăn xuống nằm bất động.
Lâm Phùng Chân cũng hít phải khói xanh nên rũ người ra nằm im lìm trên giường.
Thiếu nữ bịt mặt thần bí phóng vào trong Khoái lạc phòng, bước tới gần chiếc giường.
Ả lấy ra một loại bột trắng, nhét vào mũi Lâm Phùng Chân. Lâm Phùng Chân thở hắt một hơi, mở mắt ra nhìn thiếu nữ bịt mặt, trong lòng vô cùng hoan hỉ vì hiểu ngay nàng sắp được cứu.
Thiếu nữ bịt mặt thần bí vẫy ra mấy đạo ngọc chỉ bắn vào thân ngọc của Lâm Phùng Chân.
Nhìn Xích Phát Đại Ma Tôn đang nằm mê man, Lâm Phùng Chân toan vỗ một chưởng kết liễu tính mạng lão nhưng vì quá cấp bách, nàng với lấy y phục mặc vào.
Thiếu nữ bịt mặt nhặt thanh trường kiếm trao cho Lâm Phùng Chân giục :
- Tỷ tỷ theo muội!
Vèo vèo...
Hai ả thiếu nữ phóng mình khỏi Khoái lạc phòng chạy ra ngoài và biến dạng giữa trời khuya.
* * * * *
Thiếu nữ bịt mặt thần bí kéo tay Lâm Phùng Chân ngồi xuống tảng đá bằng phẳng trên đỉnh núi cao.
Bấy giờ vầng trăng đã xế tà, sắp chui vào dưới ngọn núi xa xa.
- Tiểu muội xin đa tạ công ơn cứu mạng của tỷ tỷ, xin tỷ tỷ cho muội biết tỷ tỷ là ai để ngày sau có cơ hội đáp đền công ơn xứng đáng.
Chưa vội đáp lời Lâm Phùng Chân, thiếu nữ bịt mặt thần bí mở vuông lụa xanh trên mặt ra.
Vuông lụa xanh vừa rơi xuống tức thì một trang tuyệt thế mỹ nhân xuất hiện trước mắt Lâm Phùng Chân.
Tuyệt thế mỹ nhân không ai khác hơn là La Tiểu Phụng.
Lâm Phùng Chân phải trố mắt nhìn sắc đẹp thiên kiều bách mỹ của Tiểu Phụng.
Tiểu Phụng nhìn Lâm Phùng Chân cất giọng oanh :
- Tiểu muội tên là Tiểu Phụng tỷ tỷ có phải là Lâm Phùng Chân không?
Lâm Phùng Chân kinh ngạc :
- Ủa, sao Tiểu Phụng cô nương lại biết danh tánh của tiểu muội?
Tiểu Phụng đáp :
- Chính Phùng ca ca đã nói với tiểu muội và nhờ muội cứu Lâm tỷ tỷ.
Lâm Phùng Chân tròn xoe đôi mắt :
- Thế ra Tiểu Phụng tỷ tỷ cũng biết Phùng ca ca nữa hay sao?
Tiểu Phụng khôn khéo :
- Tiểu muội biết Phùng ca ca từ mấy tháng nay. Muội gọi Phùng ca ca bằng đại huynh.
- Tiểu Phụng tỷ tỷ với Phùng ca ca là...
Tiểu Phụng ngắt lời :
- Tiểu muội và Phùng ca ca là tình huynh muội chi giao, vì đã có lần ca ca cứu tiểu muội khỏi chết vì con ngựa điên cuồng chạy loạn suýt rơi xuống vực.
Lâm Phùng Chân an lòng :
- À! Thì ra là vậy... nhưng Tiểu Phụng tỷ tỷ làm sao biết được Phùng ca ca và tiểu muội lâm nạn ở Tổng đàn Thần Đạo giáo mà tới đó cứu nguy muội?
- Tiểu muội biết Phùng ca ca và Lâm tỷ tỷ lâm nạn ở Hồng Loan cung. Muội cứu ca ca trước, ca ca dặn muội cứu Lâm tỷ tỷ. Lão Xích Phát Đại Ma Tôn đưa tỷ tỷ về Tổng đàn Thần Đạo giáo, muội lén lút tới, vừa rồi trông thấy lão định bày trò vô lễ với tỷ tỷ nên muội ném một quả Mê Hồn Ngự khiến lão bất tỉnh.
Lâm Phùng Chân cảm kích :
- Một lần nữa tiểu muội xin đa tạ công ân cứu mạng của Tiểu Phụng tỷ tỷ, kiếp này không thể nào đền đáp nổi rồi.
Tiểu Phụng lắc đầu :
- Lâm tỷ tỷ đừng nói thế. Tiểu muội chỉ vâng theo lời Phùng ca ca vì ca ca là vị nghĩa huynh của muội, chẳng có gì đáng gọi là công ơn.
Trong lòng Lâm Phùng Chân rất nghi hoặc Phùng Phá Thạch đã có ân tình với Tiểu Phụng nhưng hiện nay nàng là vị ân nhân nên khó mở lời.
Lâm Phùng Chân hỏi :
- Tiểu Phụng tỷ tỷ, hiện nay Phùng ca ca đang ở nơi đâu, tỷ tỷ có biết không?
Tiểu Phụng đáp :
- Sau khi tiểu muội cứu Phùng ca ca mang vào cánh rừng, trò chuyện một lúc chợt có chúng môn đồ Hồng Loan cung đi sục sạo nên Phùng ca ca phải chia tay muội đi từ hôm kia rồi. Muội cũng không hiểu hiện ca ca đang ở nơi nào.
Lâm Phùng Chân nóng lòng gặp lại Phùng Phá Thạch nên vội vàng đứng lên.
Nàng nhìn Tiểu Phụng cảm kích :
- Công ơn của Tiểu Phụng tỷ tỷ có ngày muội sẽ đáp đền. Bây giờ muội xin cáo biệt tỷ tỷ.
Tiểu Phụng đứng lên nhìn Lâm Phùng Chân :
- Dãy núi này chỉ cách Tổng đàn Thần Đạo giáo chừng bảy, tám mươi dặm. Lâm tỷ tỷ có đi hãy đề phòng bọn giáo đồ lùng soát, đừng để bọn chúng bắt được một lần nữa thì muội cũng đành bó tay.
Lâm Phùng Chân chớp mắt :
- Đa tạ Tiểu Phụng tỷ tỷ có lời chỉ bảo. Muội xin cáo biệt, hẹn có ngày tái ngộ.
Tiểu Phụng nhìn theo chiếc bóng Lâm Phùng Chân cho tới khi mất hút mới buông tiếng thở dài.
Nàng lẩm bẩm :
- Nàng là tình nhân của Phùng ca ca, xem ra nàng rất quan tâm đến chàng. Còn ta rồi chưa biết duyên kiếp sẽ ra sao, có được sum họp một nhà với ca ca hay không?
Hai dòng lệ thương tâm rơi xuống má Tiểu Phụng nghe chừng đau nhói cả con tim.
Tần ngần một lúc thật lâu, Tiểu Phụng phóng mình xuống chân núi, đi sang một hướng khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT