Một trận gió lạnh ào qua, Phùng Phá Thạch giật mình tỉnh giấc vu sơn.
Chàng ngồi nhỏm dậy nhìn Phi Phụng vẫn còn đắm hồn trong giấc ngủ thần tiên.
Qua ánh trăng tà lọt xuống cành lá, nàng đẹp mê hồn như một nàng tiên nữ tắm suối, không vương lấy chút bụi trần.
Phùng Phá Thạch lẩm bẩm một mình :
- Ta đã vướng lấy bẫy tình nữa rồi. Ta đâu thể bỏ rơi nàng khi ta vầy cuộc ái ân với nàng! Nhưng còn Tạ Ánh Đào, Lâm Phùng Chân, Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương. Ta phải định liệu như thế nào cho ổn thỏa?
Bất giác Phùng Phá Thạch buông tiếng thở dài, lòng rối như tơ vò.
Tiếng thở dài của Phùng Phá Thạch làm cho Phi Phụng giật mình tỉnh giấc.
Nàng mở mắt ra ngồi nhìn chàng, nói giọng như còn trong mơ :
- Phùng ca ca làm sao vậy? Sao chàng lại thở dài? Ca ca ân hận rồi phải không?
Phùng Phá Thạch lắc đầu chống chế :
- Phụng muội đã hiểu lầm rồi, huynh không có điều gì ân hận cả. Huynh đang nghĩ tới một chuyện.
Giọng nói của Phi Phụng càng thiết tha :
- Chuyện gì vậy Phùng ca ca. Ca ca có thể nói cho muội nghe được không?
- Tất nhiên là phải được, chuyện này là chuyện của Phụng muội.
- Chuyện gì của Phụng muội xin Phùng ca ca nói ra?
Phùng Phá Thạch nhìn vào đôi mắt mơ màng của Phi Phụng, chàng hỏi nàng :
- Phụng muội, huynh muốn biết nhị vị lệnh đường tôn danh là gì, sao muội lại ở trong Hồng Loan cung này và biết huynh lâm nạn mà cứu huynh?
Phi Phụng ngập ngừng :
- Phùng ca ca, nếu sau khi ca ca biết được song thân của muội là ai, ca ca còn yêu thương muội nữa không?
Lời nàng thiết tha nghe xúc động cả tâm hồn.
Trong lòng nghi hoặc về lai lịch của Phi Phụng, nhưng Phùng Phá Thạch vẫn quả quyết :
- Huynh đã cùng muội tình nghĩa như phu thê rồi, dù bất cứ cảnh ngộ nào, huynh vẫn yêu thương muội. Xin muội thành thật nói cho huynh biết nhị vị lệnh đường là ai?
Im lặng phút giây, Phi Phụng cất giọng oanh :
- Gia phụ của muội là Địa Cốc Thần Tà đã biệt tích từ lâu rồi.
Cặp mắt của Phùng Phá Thạch tròn xoe, nhìn thẳng vào hai mắt Phi Phụng hỏi tiếp :
- Còn nữ tiền bối biệt hiệu là gì?
Phi Phụng đáp trong lo lắng :
- Mẫu thân của muội là Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi... Cung chủ Hồng Loan cung.
Như tiếng sấm nổ bên tai, Phùng Phá Thạch kêu lên một tiếng kinh hoàng, trố to hai mắt nhìn Phi Phụng không hề chớp.
Chàng không thể nào ngờ Phi Phụng lại là con gái của Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi, kẻ tử thù của chàng và của sư bá Địa Cốc Thần Tà.
Phi Phụng nhìn Phùng Phá Thạch kinh ngạc :
- Phùng ca ca! Ca ca có chuyện gì uẩn khúc trong lòng? Sao ca ca lại nhìn muội bằng cặp mắt đó hả?
Lặng đi một lúc trấn an cơn xúc động mạnh, Phùng Phá Thạch thở nhẹ :
- Địa Cốc Thần Tà là vị sư bá của huynh. Sư bá ký thác cho huynh đi tìm muội, không ngờ gặp muội hai lần mà không biết. Muội tên là La Tiểu Phụng phải không?
Phi Phụng tròn xoe đôi mắt nhìn Phùng Phá Thạch không hề thấy nháy.
Nàng bị xúc động quá mạnh, phút giây mới mở được lời :
- Phùng ca ca nói đúng, muội chính là La Tiểu Phụng. Cái tên Phi Phụng là tên ngoại lệ. Ca ca gặp gia phụ ở nơi nào?
Phùng Phá Thạch đáp :
- Sư bá Địa Cốc Thần Tà ở dưới một tuyệt địa có một mình.
La Tiểu Phụng hoan hỉ :
- Phùng ca ca hãy dắt muội tới tuyệt địa gặp gia phụ được không?
Phùng Phá Thạch lắc đầu :
- Phụng muội không thể gặp sư bá được!
La Tiểu Phụng chau mày :
- Tại sao thế Phùng ca ca?
Phùng Phá Thạch thương hại :
- Tại vì sư bá có lời thề độc địa, trong đời không gặp mặt một ai nữa, dù là muội. Bởi năm xưa sư bá bị lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn hãm hại, sư bá vì sĩ diện nên tránh tất cả mọi người. Sư bá kỳ hạn cho huynh phải giết lão Xích Phát Đại Ma Tôn trả thù cho sư bá.
La Tiểu Phụng bật kêu lên :
- Gia phụ...
Nàng ôm mặt khóc nức nở.
Phùng Phá Thạch cảm thương cho người tình nữ vừa đặt chân vào ngưỡng cửa tình yêu đã vấp ngã, đau thương.
Chàng ôm nàng vào lòng siết mạnh, vỗ về :
- Phụng muội đừng khóc nữa, muội hãy bình tâm trong cảnh ngộ khắt khe này.
Tiểu Phụng ngưng khóc, đưa ngón tay lau giọt lệ trên khóe mắt.
Phùng Phá Thạch nói :
- Phụng muội, huynh còn một điều quan trọng muốn nói với muội đây.
Tiểu Phụng ngước đầu lên nhìn Phùng Phá Thạch :
- Phùng ca ca có chuyện gì hãy nói cho muội nghe.
Ánh mắt Phùng Phá Thạch chớp rực lửa căm thù, nhưng giọng nói vẫn bình thường vì sợ Tiểu Phụng đau khổ hơn :
- Huynh nói chuyện này Phụng muội sẽ thêm đau khổ nhưng huynh không nói cũng không được.
Trong lòng hoài nghi, Tiểu Phụng chớp đôi mắt còn ngấn lệ :
- Chuyện gì quan trọng, Phùng ca ca cứ nói cho muội nghe, đừng giấu giếm muội.
Ngập ngừng do dự phút giây, Phùng Phá Thạch cao giọng :
- Mẫu thân Phụng muội Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi là kẻ huyết thù của huynh.
- Phùng ca ca nói sao? Mẫu thân của muội là kẻ huyết thù của ca ca?
Phùng Phá Thạch gật mạnh đầu :
- Đúng vậy. Mối huyết thù này huynh phải trả, bằng không huynh sẽ có lỗi với vong hồn của phụ thân.
Tiểu Phụng biến sắc :
- Tiền bối tôn danh là gì?
Phùng Phá Thạch đáp :
- Phụ thân của huynh là Phùng Phá Sơn, Bảo chủ Phùng Sơn bảo, đã bị sát hại.
Trong số thủ phạm có năm lão Xích Phát Đại Ma Tôn, Diêm Vương Tôn Giả, Vạn Độc Thánh Sư, Lưỡng Diện Quái Nhân, Liệt Hỏa Ma Quân và có cả mẫu thân của Phụng muội là Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi.
Tiểu Phụng kêu thầm :
- Hỡi ơi...
Nàng kêu lên hai tiếng đau thương rồi nín bặt, giọt lệ thánh thót trào xuống má.
Phùng Phá Thạch tê dại cả tay chân xót thương cho người tình nữ nhưng chưa biết dùng những lời gì để khuyên bảo nàng.
Một lúc sau, Tiểu Phụng đưa tay lau sạch lệ, mắt hoa trở nên bình tĩnh khác thường.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Phùng Phá Thạch :
- Phùng ca ca. Ca ca nhất định phải giết mẫu thân của muội cho bằng được phải không?
Phùng Phá Thạch gật đầu :
- Phải! Phụ thù phải trả đó là đạo lý làm con. Huynh xin muội hãy hiểu cho nỗi khổ của huynh.
Tiểu Phụng cắn chặt vành môi anh đào, dường như lấy một quyết định cuối cùng.
Một lúc nàng bật thốt :
- Được, Phùng ca ca đã quyết chí phải báo thù, muội có cách tự giải quyết.
Tiểu Phụng đứng phắt lên.
Phùng Phá Thạch đứng dậy ngạc nhiên :
- Phụng muội định làm gì?
Tiểu Phụng không đáp lời Phùng Phá Thạch, bước tới nhặt thanh Tàn Hồn huyết kiếm nắm chắc trong tay.
Nàng nhìn Phùng Phá Thạch :
- Phùng ca ca... muội xin vĩnh biệt!
Hai tiếng "vĩnh biệt" vừa dứt, Tiểu Phụng vung thanh Tàn Hồn huyết kiếm đâm thẳng vào ngực mình.
Phùng Phá Thạch kinh hoàng hét :
- Phụng muội dừng tay!
Vừa hét, Phùng Phá Thạch vừa cất ngọn chưởng lên biến thành chỉ bắn tới thanh Tàn Hồn huyết kiếm...
Vèo...
Kẻng...
Thanh Tàn Hồn huyết kiếm trúng chỉ lực của Phùng Phá Thạch liền rời khỏi bàn tay của Tiểu Phụng rơi ngay xuống đất đánh kẻng một tiếng thanh tao.
Phùng Phá Thạch thầm mừng, lại sợ Tiểu Phụng nhặt thanh Tàn Hồn huyết kiếm đâm vào cổ tự sát một lần nữa, liền lao vút tới ôm chặt lấy thân ngọc của nàng.
Chàng nói giọng còn kinh hoảng :
- Phụng muội, đừng làm thế! Muội không nên tự tử, hãy thong thả để rồi huynh sẽ nghĩ cách...
Tiểu Phụng quay lại :
- Phùng ca ca...
Rồi nàng ôm chặt lấy chàng òa lên khóc lớn.
Phùng Phá Thạch đứng yên ôm lấy thân ngọc của Phi Phụng để cho nàng khóc vơi đi niềm đau khổ đang ngập tràn trong lòng.
Lát sau, Tiểu Phụng ngẩng mặt lên run giọng :
- Phùng ca ca, tình yêu đã đoạn tuyệt, muội còn sống làm chi. Ca ca là kẻ thù của mẫu thân, ca ca đâu có thể nào còn tình yêu đối với muội được nữa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT