Vừa vào, cả nhóm liền
bắt gặp các bạn trai ngồi lù lù trong quán, cười nói tung trời nổ đất từ lúc nào không hay. Diệp Tử Khiêm cũng ngồi đó, nhưng không tham gia
cuộc đại náo với chúng bạn mà chỉ ngồi cắn môi trông rất lẻ loi.
Thấy các gái bước vào, mấy bạn nam đồng lọat ngẩng đầu lên chào hỏi huyên
náo. Vì đều học cùng lớp nên cả bọn chuyển sang ngồi bàn lớn với nhau
rồi buôn chuyện rí ra rí rách. Lúc Tô Mạc ngồi xuống, hình như Diệp Tử
Khiêm có liếc nhìn cô nhưng chẳng nói nửa lời. Khuôn mặt tuấn tú chàu
bạu đang mải trầm ngâm điều gì đó dữ dội lắm thì phải. Tô Mạc làm lơ như không nhìn thấy, cố hòa vào cuộc nói chuyện giữa chúng bạn để ra vẻ
thân thiết với xung quanh lắm. Nhưng chủ đề của các nam thanh nữ tú chỉ
xoay quanh những xa xỉ phẩm như túi xách Hermes, nước hoa Chanel hay
siêu xe, biệt thự, cô có muốn chen vào góp nửa lời cũng chẳng được. Dần
dần, Tô Mạc nhận ra khoảng cách giữa mình và những con người kia nên
chẳng buồn nhập vai hề phụ họa nữa. Cô đói bụng, chỉ muốn ăn. Bỗng dưng
có một cô nàng lên tiếng:
- À, đúng rồi, tớ quên không hỏi. Bố Tô Mạc làm nghề gì thế?
Tô Mạc sững người, ngẩng mặt khỏi bát cơm và thành thật nói nhỏ:
- Mẹ tớ bán rong.
- Hả? – Vài đứa há hốc mồm rồi sau đấy không nhịn được liền hể hả cười.
Duy chỉ có Diệp Tử Khiêm vẫn ngồi lặng thinh, tần mần nghịch đôi đũa
trên tay như thể đó là thứ đồ chơi thú vị nhất trên đời.
Tràng cười cũng dần lắng xuống. Cô bạn ấy lại hỏi tiếp:
- Thế bố cậu ở đâu, hay cũng đi bán hàng rong>
- Không phải… - Tô Mạc hơi lần thần nhưng rồi cũng từ tốn đáp. Tự dưng cô thấy ân hận khủng khiếp, đang yên lành lại theo đuôi mấy người này ra
ngoài ăn trưa làm gì không biết. Nếu ở lại có khi đã được ăn món thịt
xào cần tỏi mà cô thích nhất, thi thoảng lại ngó mông lung lên vòm trời
qua khung cửa nhỏ ở căng tin.
Lũ con gái vẫn nhao nhao không buông tha:
- Thế bố cậu làm nghề gì? Kể cho chúng tớ nghe đi nào!
- Đúng đấy, kể đi…
Số người họa theo càng lúc càng đông, kéo tụt cô khỏi bầu trời xanh thẳm
của căng tin về với gian nhà hàng tù túng. Cô khẽ nhắm mắt để rồi ngay
khi mở ra thì bản thân đã trở về với thực tại. Vẫn giọng nói điềm đạm
ấy, cô khẽ đáp:
- Tớ không có bố.
- Hả? – Cả bọn lại được
phen há hốc miệng. Nhưng cơn kinh ngạc cũng mau chóng đi qua nhường chỗ
cho bầu không khí trần lặng. Mãi một lúc sau, một bạn gái khác mới rón
rén mở lời xin lỗi:
- Tớ xin lỗi nhé… Bọn tớ… Bọn tớ không biết bố cậu đã đi rồi.
Bọn trẻ tuổi này rất ngại phải buột ra mấy chữ ấy. Chúng trẻ quá, sống
sướng quá nên những thứ liên quan đến sinh tử đời người còn quá xa vời
và phũ phàng với những đứa đầu xanh tuổi dại.
Ánh mắt Tử Khiêm có chút khác lạ, cậu nhìn cô nữ sinh ngồi trước mặt với cảm xúc rối bời mà chẳng hiểu cảm giác xót xa, nhoi nhói lên ấy đến từ đâu. Tô Mạc vẫn
bình thản như không dù những người xung quanh đều đang tỏ ra ái ngại
thông cảm. Cô cười trừ giải thích:
- À không, các cậu hiểu lầm
rồi. Bố tớ chưa mất, chỉ là ly hôn với mẹ tớ thôi. – Tay cô gắp thức ăn
tự nhiên, miệng đáp với giọng trầm lặng như một kẻ trải đời đang thuật
lại hành trình của cả một kiếp người đằng đẵng.
Không khí bỗng
trở nên thật kỳ cục, mọi người tự dưng có cảm giác như vừa bị chơi khắm
một phen, còn người trong cuộc vẫn dửng dưng ăn uống ngon lành, nháy mắt đã ăn xong một bát cơm.
Rồi thì không khí cũng rồn rã trở lại.
Thiếu niên mà, cứ vô tư thế thôi. Tiếng nói tiếng cười huyên náo dội
trôi câu chuyện vừa rồi khỏi đầu óc lũ học sinh.
Nhưng lúc tính
tiền lại phát sinh một vấn đề nho nhỏ. Cả bọn dù sao cũng còn đang đi
học, tuy gia cảnh xênh xang hơn người nhưng cũng chỉ là kẻ tiêu tiền của bố mẹ nên dĩ nhiên bữa ăn này vẫn phải “lệ quyên”. Đến lúc thu tiền, Tô Mạc chỉ biết im bặt. Đứa phụ trách cầm tiền hỏi những hai lần, cô gái
nhận khao Tô Mạc ban nãy mới phản ứng và cười xòa:
- Tiền ăn của Tô Mạc để tớ trả cho.
Câu nói chẳng có gì đặc biệt, trừ việc hơi thừa vẻ cao mẽ. Vài đứa nhìn Tô
Mạc với ánh mắt khác thường, phảng phất vẻ trịch thượng hơn người. Nhưng cô cứ mặc kệ và gật đầu cười gượng như chẳng hề biết đến sự tồn tại của những ánh mắt ấy. Kể ra, da mặt cô cũng dày hơn người thường vài phân.
Cả bọn lũ lượt kéo nhau quay về trường, bỗng một đứa con gái như sực nhớ ra điều gì bèn hỏi:
- À này, thế mẹ cậu bán hàng gì?
- Mấy thứ trang sức nhỏ, kẹp tóc, bờm gì đó.
- Ôi, hay thế, nhưng chẳng biết có đẹp không nhỉ. Hay cậu dẫn bọn tớ qua xem đi! Nếu ưng, bọn tớ mua giúp cho mẹ cậu.
- Được thôi, thích thì mai tớ dẫn đi! - Tô Mạc vui vẻ đáp lại, dường như không hề nghe ra vẻ khinh miệt trong câu nói ấy.
Diệp Tử Khiêm bước theo sau, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cả đám bạn, hai lông mày càng chau lại với nhau.
Sau giờ tan trường, phòng học chỉ còn lại đúng Diệp Tử Khiêm và Tô Mạc.
Cậu nhìn cô cặm cụi làm bài như con kiên smãi một hồi, không nhịn nổi cơn bực tức bèn nói:
- Không ngờ cậu cũng sĩ diện như vậy.
- Hả? – Lời nhận xét kéo Tô Mạc khỏi mớ công thức lùng bùng, nhìn Tử Khiêm với ánh mắt ngạc nhiên.
Cô càng “vô tội” bao nhiêu, cậu ta càng tức tối bấy nhiêu nên liền đặt cộp cây bút xuống:
- Tôi tưởng cậu nghèo đến mức quyển sách bài tập còn không có tiền mà
mua, thế mà còn dư của đi ăn nhà hàng? Cậu tưởng chỗ đó cậu muốn đến là
được hay sao?
- Tự tôi biết tôi không có tiền vẫn đến mà. – Cô
lạnh lùng nhìn cậu và trả lời vô thưởng vô phạt, rồi cúi xuống tiếp tục
làm bài.
Diệp Tử Khiêm có cảm tưởng mình vừa phí sức đánh vào bị
bông. Thực ra cậu không hề cố y đào xới nỗi tủi thân của cô theo cách
cay độc đến thế, chẳng qua là không chịu nổi cái cảnh hôm nay cô bị lũ
bạn xem thường. Nhưng chẳng hiểu sao những lời quan tâm bùi ngọt cứ ra
đến miệng lại biến thành những lưỡi dao cứa rát thịt da. Thấy Mạc cứ
chăm chăm chúi đầu vào những bài tập toán, cậu phát điên lên bèn tiếp
tục châm chích:
- Tô Mạc, cậu còn lòng tự trọng không vậy?
Tô Mạc không tài nào lý giải nổi tại sao đang yên đang lành mặt mũi cậu ta cứ bốc hỏa đùng đùng. Toàn chuyện riêng của cô mà hắn cứ lên cơn điên
là sao? Cô nghĩ vòng vo một hồi. Chả hiểu! Nghĩ vậy, Mạc đành gửi lại Tử Khiêm nụ cười nhạt toẹt mà cậu đã quá quen thuộc:
- Chắc cũng chả còn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT