"Cô đi ra ngoài đi! Nếu không phải vì cô lão Đại sẽ không thành ra như vậy, lão Đại mà có việc gì, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
"Tôi không cố ý mà. . . . . . Tôi. . . . . ." Kiều Kiều cuống quýt sắp phát
khóc, muốn đến gần Tiêu Trung Kiếm nhưng lại bị những người khác ngăn
cản, "Để cho tôi qua đó, tôi muốn nói chuyện với anh ấy."
"Cô Đồ, cô đi đi! Nếu cô không thật lòng thì cũng đừng tới đây tìm lão Đại
nữa." A Lê xuất hiện ở trước mặt Kiều Kiều, thân hình cao lớn chắn mất
tầm mắt của cô, ngụ ý rất rõ ràng.
"A Lê. . . . . ."
"Nếu
cô không thể đáp lại tình cảm của lão Đại thì đừng trêu chọc làm anh ấy
tổn thương nữa. Tuy rằng trông bề ngoài lão Đại kiên cường giống như sắt thép không ai có thể tổn hại, nhưng ở phương diện tình cảm, anh ấy chỉ
là một đứa bé trai đơn thuần mà thôi."
"Tôi. . . . . ."
Đúng lúc đó, người đàn ông mấy ngày trời không hề lên tiếng đột nhiên mở miệng.
"Kiều Kiều? Là em sao?"
"Đúng! Là em."
Cô đẩy những người khác ra, nhanh chóng chạy tới muốn nhào vào trong ngực Tiêu Trung Kiếm, những lại bị anh vô tình đẩy ra.
"Tiêu Trung Kiếm?" Kiều Kiều kinh ngạc nhìn anh, không thể tin nổi.
"Không phải em đã lựa chọn phần tử tinh anh gì đó rồi ư? Không phải em không
thích kẻ vô học lưu manh như tôi sao? Nếu em đã ghét tôi thì còn tới đây làm gì?" Giọng nói trầm thấp của Tiêu Trung Kiếm lướt qua như gió rét
mùa đông, từng chữ từng chữ làm tim cô giá lạnh.
"Em. . . . . . Em. . . . . ."
"Nói không nên lời à?"
"Chỉ là do hành động khó hiểu của anh khiến em bất ngờ, hơn nữa quản lý Diệp vốn là người vô tội, sao anh đột nhiên lại làm dữ với anh ấy, còn đánh
người?"
"Tất cả là vì em."
Kiều Kiều mở to hai mắt, nhìn
khuôn mặt anh tuấn tuy tiều tụy nhưng vẫn có thể khiến cô ngừng thở, tim đập loạn nhịp. Ánh mắt thâm thúy của anh như hai vực sâu đen thẳm, tựa
như muốn cắn nuốt cô vào bên trong.
"Vì em?"
"Đúng vậy, là vì em, tôi làm tất cả là vì em." Giọng nói khàn khàn, lạnh tanh: "Tôi
chưa từng đối xử với người phụ nữ nào như vậy, tôi làm nhiều như thế, dĩ nhiên sẽ không hi vọng có một người nào đó tự dưng xông ra cướp em đi."
"Cướp đi cái gì chứ? Anh đã có được em khi nào?"
"Cái gì? Tôi chưa từng có được em?"
"Phát sinh quan hệ không có nghĩa là anh đã chiếm hữu được em."
"Đây chính suy nghĩ của em sao?" Tiêu Trung Kiếm đứng bật dậy, vẻ mặt hung
hãn như muốn giết người, bàn tay nắm chặt như có thể nhào tới bất cứ lúc nào, "Xã hội hiện nay là thế phải không? Phụ nữ có thể tùy tiện với
thân thể của mình như vậy? Cho dù có phát sinh tình một đêm với đàn ông
thì cũng chỉ như uống một ly cafe, qua rồi coi như xong? Thật xin lỗi,
nhưng tôi khác, tình cảm của tôi đối với em là nghiêm túc."
"Tiêu Trung Kiếm. . . . . ."
"Em có thể đi, tôi để em tự do. Em muốn lên giường của người nào, yêu ai
thì tùy em, đừng tới tìm tôi. Tuy tôi là một kẻ bại hoại, không điều ác
nào không làm nhưng tôi không tùy tiện đùa giỡn với người khác, lãng phí thời gian của bản thân."
Kiều Kiều bất giác lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
Mọi người xung quanh đều nín thở nhìn hai bọn họ giằng co, ngay cả cha xứ
cũng không động đậy, trợn mắt trông chờ tiếp diễn của vở kịch phát trực
tiếp này.
"Em không nghĩ trong lòng anh em là loại người như vậy, em chỉ tức giận vì anh ghen tuông vô lý, sợ anh kích động đánh quản lý
Diệp xảy ra chuyện gì thì sao? Quản lý Diệp đã thổ lộ muốn em là bạn gái của anh ấy, anh có biết không?" Kiều Kiều bình tĩnh nói hết câu.
Không khí bốn phía đều ngừng lại, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đặt trên người của Kiều Kiều, chờ đợi đáp án của cô.
Tiêu Trung Kiếm cũng nhìn cô chăm chú, tựa như phạm nhân đang chờ bị tuyên
án, có thứ gì đó như mắc nghẹn tại cổ họng, "Em đã đồng ý?"
Kiều Kiều tức giận quát to: "Sớm biết anh khốn kiếp như vậy, em nhận lời với anh ấy."
Dứt lời, cô đau lòng che miệng, vừa chạy vừa khóc rời khỏi đây, để lại một đám người ngây ngốc đứng tại chỗ.
Mọi người chậm rãi chuyển sự chú ý về phía nam chính, không biết phản ứng tiếp theo của anh là gì?
Tiêu Trung Kiếm trợn mắt hốc mồm, hoàn toàn bị hóa đá, ánh mắt sững sờ nhìn
chằm chằm theo hướng cô biến mất, sau đó đột nhiên cảm thấy toàn thân
chấn động giống như bị sét đánh.
Một tiếng “chát” vang lên!
Tiêu Trung Kiếm chậm rãi quay đầu lại nhìn a Lê đang cầm cái nắp hộp bánh
bích quy trên tay, giọng nói lạnh lẽo: "Cậu có thể dùng sức đánh mạnh
thêm một chút, tốt nhất là đánh chết tôi rồi thừa dịp soán vị đi."
A Lê bất đắc dĩ cười khổ, "Lão Đại, em cũng vì anh mà thôi. Nếu cô Đồ
nhận lời tên phần tử tinh anh kia thì lão Đại anh thảm rồi."
"Đúng vậy! Kiều Kiều!" Sau khi bừng tỉnh, Tiêu Trung Kiếm lập tức đuổi theo.
Nhìn thấy nam nữ chính đều rời đi, lúc này mọi người mới thở ra một hơi.
Không ngờ xem diễn kịch trực tiếp lại hồi hộp căng thẳng đến thế.
Ai cũng nhẹ cả người, tập trung hết về ghế salon nghỉ xả hơi.
"Các anh em thân mến, nếu mọi người đang rảnh rỗi thì nghe tôi đọc một đoạn Thánh kinh đi!"
Cha xứ đang muốn mở quyển Thánh kinh trong tay ra liền bị mọi người cưỡng
chế nhét vào trong xe taxi, kêu người chở ông ta về Giáo đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT