1

Lúc Tăng Tĩnh Ngữ chín tuổi đã đi theo mẹ đến phía nam ở, ba cô khi đó rất lâu mới về nhà một lần, mỗi tuần cô mong đợi nhất chính là ngày Chủ nhật, bởi vì ngày đó ba nhất điện sẽ gọi diện thoại về nhà, đương nhiên là trừ một số trường hợp ba cô phải đi làm nhiệm vụ.

Cô sẽ rất hưng phấn giống như con chim hỉ thước, réo ríu rít không ngừng, kể lại với ba tuần lễ này học cái gì, xảy ra những chuyện vui mừng nào, hay đã kết được bao nhiêu bạn mới. Mỗi lần ba cô chỉ là an tĩnh nghe, thỉnh thoảng khen cô đôi câu, rất vui mừng khen ngợi cô "Tĩnh Ngữ thật biết nghe lời , Tĩnh Ngữ thật là giỏi."

Vậy mà những ngày tràn đầy mong đợi như thế không kéo dài được bao lâu, lúc cô chín tuổi, mẹ đột nhiên nói ly hôn với ba. Cô còn nhớ rõ ngày đó ba mẹ tranh cãi rất ầm ĩ, mặt ba rất dữ tợn, giống như sư tử đang nổi điên , tức giận nhưng rất khổ sở, trong đôi mắt đầy tia máu chứa một tầng hơi nước trong sáng thuần khiết .

Ba nói: "Anh không thể nào đồng ý ly hôn , em như thế là phạm pháp, phải lên tòa án quân sự ." Câu nói sau cùng, tựa như rống lên .

Trong phòng khách, một tay của ba nắm chặt cổ tay của mẹ, một tay nắm chặt thành quyền, giống như ngay lập tức có thể cho mẹ một quyền, lại giống như một con dã thú tuyệt vọng sau khi nổi trận lôi đình.

Mắt mẹ trợn tròn, tràn đầy oán hận nhìn ba, lại mang theo sự dứt khoát cùng đau thương, khổ sổ "Em biết rõ đây là phạm pháp, nhưng anh có nghĩ tới em hay không. Em vừa tốt nghiệp đại học gả cho anh, tốt nghiệp đại học năm hai mươi hai tuổi gả cho anh đến nay đã ba mươi hai tuổi, toàn bộ mười năm, thời gian anh ở đây, ở trong cái gia đình cộng lại cũng chưa tời nửa năm, thời điểm Tĩnh Ngữ sinh ra anh ở đâu, lúc em ngã bệnh nằm viện anh ở đâu, lúc chúng em cần anh nhất, anh ở đâu. Em biết rõ anh thật vĩ đại, vì nhân dân, vì quốc gia đóng tại biên cương, hoặc ở địa phương gian khổ hơn, anh là chiến sĩ, anh là anh hùng, nhưng mà, anh vĩnh viễn đều không phải là một người chồng người cha theo tiêu chuẩn. Mà em cần chính là một người, không phải một anh hùng."

Tăng Tĩnh Ngữ lúc ấy rất nhỏ, cũng không biết như thế nào mới một ngườichồng người cha theo tiêu chuẩn, cô chỉ nhìn thấy mặt ba vốn dữ tợn từ từ xuất hiện đau thương, tay đang nắm chặt mẹ cũng dần dần buông ra, cả người thần hồn không biết đang ở nơi nào, giống như trong lúc bất chợt đã già đi mấy chục tuổi, hồi lâu mới chán chường ngồi lên ghế sa lon, hai chân giang rộng ra, cùi chỏ chống trên đầu gối, ôm đầu, phiền não gãi đầu, hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, van xin nói:

"Em theo anh vào quân đội được không, chúng ta làm lại từ đầu, coi như không nhìn mặt mũi của anh, em cũng nên nghĩ choTĩnh Ngữ, con nó mới chín tuổi thôi."

"Ha ha" mẹ cười khổ một tiếng giống như đang tự giễu, đưa tay lau nước mắt trên khóe mi “Hiện tại quá muộn, em yêu người khác, chúng ta không ly hôn cuối cùng cũng sẽ trở thành một cặp vợ chồng bất hoà, sau đó vĩnh viễn gây gổ, thay vì tới lúc đó oán hận lẫn nhau không bằng hiện tại buông tay, ít nhất, cả đời em sẽ cảm kích anh. Em vì cái nhà này nhiều năm qua cố gắng giữ gìn, cố gắng vun đắp, cũng trả giá bằng tuổi xuân của mình, van cầu anh, để cho em đi đi. Về phần Tĩnh Ngữ, em tin anh sẽ chăm sóc tốt cho con bé."

Đó là lần đầu tiên Tăng Tĩnh Ngữ thấy ba khóc, ông khóc như một đứa bé, đem mẹ ôm vào trong ngực thật chặt, giống như ôm bảo vật quý nhất trên thế giới. Cô len lén tránh trong khe cửa khóc theo ba mẹ, cô biết ly hôn là như thế nào, bạn ngồi cùng bàn với cô chính là đứa bé có cha mẹ đã ly hôn, nghe nói ba bạn ấy lại cưới một người mẹ mới, mới mẹ sinh một đứa em trai, sau lại ba bạn ấy chỉ thích em trai, không bao giờ nữa yêu thương bạn ấy nữa.

Cô càng nghĩ càng sợ, chợt đẩy cửa ra chạy lên khàn giọng kiệt lực kêu khóc "Con không cho phép các ba mẹ ly hôn, con không đồng ý, con không đồng ý."

Nhưng cô không đồng ý thì thế nào, mẹ đã quyết ý rồi, bởi vậy cô ầm ĩ thế nào cũng vô ích. Cuối cùng, mẹ của cô đi theo người khác xuất ngoại, thời gian trôi qua cũng vài chục năm, cô không có gặp lại mẹ mình.

Chuyện cũ giống như phim đen trắng kéo qua trong đầu, trong lúc bất chợt Tăng Tĩnh Ngữ cảm thấy rất mê mang, cũng đều là mẹ, tại sao mẹ Thiệu Tuấn vì trong nhà gió thổi nắng chiếu (ý nói trong nhà khó khăn đó) đi đến bày quầy bán hàng, vì con trai có thể bỏ ra tất cả, mà mẹ của cô, cho dù cô khóc kêu đem những thứ có trong nhà đập toàn bộ, cũng kiên trì muốn ly hôn, cho tới bây giờ đều không để ý đến những khổ sở mà cô phải chịu.

Cô bắt đầu hâm mộ Thiệu Tuấn, ít nhất, Thiệu Tuấn có một người mẹ rất thương anh.

Kể từ khi cha mẹ ly hôn, cô cũng rất ít nhớ tới mẹ cô, đặc biệt là những năm này, cơ hồ cho tới bây giờ đều không có nghĩ ra qua. Trong lòng của cô vẫn tràn đầy oán hận đối với cha mẹ, hận mẹ dứt khoát, tuyệt tình, hận bà rời khỏi cô, hận ba quan tâm sự nghiệp quá mức, cho dù khi mẹ của cô bệnh nặng nằm viện cũng chưa từng trở về xem qua một cái, chỉ có chờ đến khi mẹ muốn ly hôn mới biết hối hận.

Cho nên, đời này cô sợ nhất chính là hối hận. Có lẽ việc cô đuổi theo Thiệu Tuấn sẽ rất khó khăn, thậm chí sẽ gặp phải rất nhiều ngăn trở, nhưng là, không làm thì sao biết kết quả, lại nói một chút, cho dù không có kết quả thì thế nào, ít nhất cô đã nỗ lực hết mình, như vậy sau này cô sẽ không hối hận.

Tại sao lại đột nhiên nghĩ như vậy? Tăng Tĩnh Ngữ hít mũi mạnh một cái, trong lòng khinh bỉ nhìn chính mình là một lần, phiền não đem điện thoại di động cất vào trong túi quần, thân thể vẫn duy trì tư thế như cũ, đầu dựa vào viền cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, chỉ là so với lúc trước mờ thì giờ phút này trong lòng thanh minh rất nhiều, xem ra giải quyết Thiệu Tuấn trước, cô phải trước tiên đem mẹ Thiệu Tuấn giải quyết tốt mới được.

Vậy mà, đang lúc cô còn muốn tiếp tục trầm tư nuy nghĩ làm như thế nào để giải quyết mẹ Thiệu, thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Trịnh Hòa Ninh nguyền rủa la ó: "Cậu còn chưa tắt đèn đi ngủ nữa à, động kinh sao, cẩn thận, coi chừng quản lý phạt cậu dấy."

Tăng Tĩnh Ngữ bị cô lôi thân thể, hậm hực đi đóng cửa đi trở về túc xá, lúc này Trịnh Hòa Ninh đang bò lên giường, Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên mắt bốc lục quang, bàn tay vung lên, chợt hướng mông Trịnh Hòa Ninh PIA một phát thật mạnh, rồi sau đó đòn chạy đến một trận chiến xa bên ngoài chống nạnh cười to. Cô từ trước đến giờ cho là loại thương cảm phí sức này không thích hợp tâm tình cô, quả nhiên a! ! ! Chỉ cười to mới tương đối phù hợp chính mình, nhất là phong cách lạc quan.

2

Ngày hôm sau Thiệu Tuấn đi thăm thầy giáo cũ.

Lý lão sư gọi Lý Tiến Sinh, là chủ nhiệm lớp hồi cấp ba của Thiệu Tuấn, mà mẹ Thiệu nói con gái của thầy Lý là bạn học cùng lớp anh, tên gọi Lý Thiến, là cô gái có dáng vẻ rất dịu dàng, thùy mị.

Khi đó thành tích của Lý Thiến và Thiệu Tuấn ba năm không thể phân cao thấp, hơn nữa hai năm ngồi cùng bàn, trong lớp được công nhận là đôi kim đồng ngọc nữ, dĩ nhiên, đôi kim đồng ngọc nữ này không chứa đựng bất kỳ quan hệ mập mờ nào, bởi vì Thiệu Tuấn trầm mặc ít nói, hơn nữa mỗi ngày chỉ biết làm con mọt sách, coi như anh tự nói bọn họ là một đôi cũng không có ai sẽ tin tưởng.

Khi đó thành tích của Lý Thiến và Thiệu Tuấn ba năm không thể phân cao thấp, hơn nữa hai năm ngồi cùng bàn, trong lớp được công nhận là đôi kim đồng ngọc nữ, dĩ nhiên, đôi kim đồng ngọc nữ này không chứa đựng bất kỳ quan hệ mập mờ nào, bởi vì Thiệu Tuấn trầm mặc ít nói, hơn nữa mỗi ngày chỉ biết làm con mọt sách, coi như anh tự nói bọn họ là một đôi cũng không có ai sẽ tin tưởng.

Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, ai cũng nhìn ra nhà Thiệu Tuấn không phải nghèo bình thường , học sinh thời nay già đình khá giả một chút sẽ mặc hàng hiệu, thậm chí có chút khoe khoang thì hận không thể dán đầy LO¬GO trên quần áo, mà Thiệu Tuấn, chỉ có hai cái T shirt mùa hè cũ kỹ, một cái trắng một cái đen, nếu ngày nào đó anh đột nhiên đổi trang phục vậy đơn giản chính là đủ để cho cả lớp kinh ngạc.

Năm đó Lý Thiến ra nước ngoài học, Lý Tiến Sinh đem toàn bộ số tiền định mua phòng ốc đưa cho con gái, cho nên bọn họ vẫn ở vào túc xá công chức của thành phố Y như trước. Từ cửa trường học đi vào, xuyên qua dãy phòng học, sân bóng rỗ, sân điền kinh, cuối cùng chính là túc xá.

Túc xá tổng cộng sáu tầng, nhà thầy Lý ở lầu ba, túc xá xây dưng khoảng chừng mười năm, vách tường đã không còn trắng như ban đầu nữa, bốn phía cũng đã bám đầy màu vàng đất bụi. Đối với Thiệu Tuấn mà nói, nơi này có rất nhiều kỉ niệm lúc nhỏ của anh.

Gia cảnh anh không được tốt, mỗi tháng mẹ cho 300 đồng tiền sinh hoạt, trừ đi một chút đồ dùng hàng ngày, tiền cơm, tối đa cũng chỉ có thể vượt qua hơn hai trăm một chút xíu, một tháng cũng không ăn được một bữa thịt, cho nên sắc mặt của anh khi đó vẫn rất kém cỏi, trên mặt luôn có một loại vàng vọt gầy nhom, hơn nữa anh làm thêm ban đêm, buổi tối mỗi ngày cũng sẽ tắt đèn chỉ cầm đèn pin cầm tay làm bài tập, thời gian lâu dài, ánh mắt của anh phía dưới luôn là có hai quầng xanh đen .

Cũng không biết là người nào nói với giáo viên Lý, nói anh luôn ngủ trễ sẽ ảnh hưởng giấc ngủ người khác, vì vậy Lý lão sư tìm tới Thiệu Tuấn. Không có trách cứ như dự đoán, thầy Lý đối với Thiệu Tuấn biểu hiện rất tốt, từ đầu chí cuối cũng không có ra vẻ trách cứ anh, chỉ là đơn giản hỏi thăm tình huống nhà anh, hỏi anh về mặt học tập có khó khăn gì hay không. Anh thành thực mà nói rõ tình huống gia đình mình, bởi vì sợ thầy trách cứ, còn đặc biệt cường điệu tầm quan trọng thành tích đối với mình, rồi lại quyết tâm muốn lấy thật tốt thành tích hy vọng có thể được thầy tha thứ.

Lý lão sư trên mặt thoáng qua một tia nặng nề, rồi sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh, âm thanh trầm thấp, nói: "Em phải nghỉ ngơi thật tốt, như vậy mới học tập được. Học tập là một quá trình tiến hành theo chất lượng , cố gắng là chuyện tốt, nhưng là phải theo phương pháp."

Anh nhẹ nhàng gật đầu, lễ phép nói tiếng cám ơn chuẩn bị đi, ai biết thầy Lý đột nhiên gọi anh lại, hơn nữa còn cực kỳ nhiệt tình mang Thiệu Tuấn đi nhà thầy ăn chực. Tục ngữ nói không sai, trước lạ sau quen, kể từ mở ra cái này, Lý Tiến Sinh hầu như mỗi tuần sẽ gọi Thiệu Tuấn đi nhà ông ăn cơm mấy lần, nói là cho anh một bữa cơm ngon, có lúc thời gian dư dả thì sẽ cùng anh nói chuyện têm sự, khuyên anh, cùng anh nói một chút đạo lý của cuộc đời.

Thiệu Tuấn vẫn cảm thấy, không có Lý Tiến Sinh sẽ không có anh hôm nay. Người kia đối với anh mà nói, không chỉ là thầy, càng giống như là một cha, dạy anh là không chỉ là kiến thức trong sách, còn có đạo lý làm người, mặc dù lúc trường cấp 3 anh vẫn rất ít nói, nhưng khi thầy nói mỗi một câu anh đều ghi tạc trong lòng, hơn nữa sau khi lên đại học, xâm nhập quán triệt phương châm của thầy, sửa lại cách sống của mình, từ từ dung nhập vào tập thể, quan hệ bạn bè cũng được cải thiện rất lớn.

Lần nữa đi tới cửa nhà Lý Tiến Sinh, Thiệu Tuấn có loại cảm giác dường như đã có mấy đời . Không giống với lần đầu tiên tới, hốt hoảng cùng khẩn trương, Thiệu Tuấn đột nhiên có loại cảm giác quang vinh áo gấm về nhà, anh cảm thấy rốt cuộc anh không phụ lòng kỳ vọng của thầy, đã học thành tài rồi.

Giơ tay lên nhấn chuông, cửa rất nhanh từ bên trong mở ra. Lý Thiến đứng ở cửa thấy Thiệu Tuấn trên mặt nhanh chóng thoáng qua một tia vui mừng, âm thanh trước sau như một thanh thúy dễ nghe, "Nha! Thiệu Tuấn, đã lâu không gặp, mau vào."

Thiệu Tuấn khóe miệng khẽ nâng lên, lộ ra một nụ cười đẹp mắt, "Ừ, đã lâu không gặp." Âm thanh không lạnh lẽo lạnh nhạt như trước, mà là giọng nói ôn hòa dễ nghe.

Vào cửa, Lý Thiến nhiệt tình châm trà cho anh, Thiệu Tuấn đặt thùng trái cậy trên sàn nhà, rồi như rất quen thược đi tới ghế salon ngồi.

"Sao cậu khách khí quá vậy, người đến là được rồi, còn mang quá láp làm chi." Lý Thiến đem trà đưa cho Thiệu Tuấn, sau đó ngồi xuống ghế sa lon đối diện anh.

Thiệu Tuấn lễ phép nói tiếng cám ơn, mắt sắc bén nhanh chóng quan sát một chút Lý Thiến trước mắt.

Từ lớp mười hai đến bây giờ, thời gian năm năm không thấy, Lý Thiến thay đổi rất nhiều.

Tóc đen nhánh cột đuôi ngựa trước kia nay đã biến thành gợn to màu nâu, đã bỏ đi thanh xuân non nớt, áo sơ mi trắng thêm chín phần quần, bông tai bạch kim, cả người lộ ra thần thái của một tiểu trí thức. Thiệu Tuấn không nhịn được, trong lòng lặng yên cảm thán, thời gian trôi qua thực vui vẻ.

Mỗi người đều có thời khắc thanh xuân u mê, yêu say đắm hoặc là mình yêu một người nào đấy trong lớp, hoặc là mấy người. Gan lớn sẽ nói ra , vận khí tốt thì, người trong lòng anh vừa đúng cũng thích anh, vì vậy từ thầm mến thăng cấp làm người yêu, rồi sau đó hai người hấp tấp bắt đầu trải qua cuộc tình yêu đầy màu sắc, mà những thứ kia, người nhát gan, cho dù thích anh, cũng chỉ sẽ đem anh len lén giấu ở đáy lòng, thậm chí ngay cả một câu nói cũng không dám nói nhiều, cho dù là một động tác hơi nhỏ cũng sợ tiết lộ bí mật đáy lòng mình. Ngay lúc đó Thiệu Tuấn chính là như vậy, cho dù là cùng Lý Thiến ngồi cùng bàn hai năm cũng không nói được mấy câu.

Anh luôn là cố ý cùng Lý Thiến duy trì khoảng cách nhất định, anh không sợ người khác lưu truyền nói, bởi vì sẽ không ai tin tưởng. Anh chỉ sợ mình sẽ ở trong lúc lơ đãng để lộ ra một chút dấu vết, sau đó khống chế không được tâm tình của mình, thi tốt nghiệp trung học đối với anh mà nói quá quan trọng, anh không có tư cách thất bại, thi tốt nghiệp trung học là bước ngoặt trong cuộc đời anh, cho nên, khi đó, phương thức biểu đạt tình yêu anh là đúng, mỗi lần ở trong lớp đều chỉ thi thứ hai, dĩ nhiên, loại này quá mức hàm súc phương thức không người nào có thể xem hiểu, chỉ có chính anh biết, những năm kia, anh đã từng thầm mến qua như vậy một cô gái, hơn nữa, ba năm như một, ngày thi thứ hai cả lớp, chỉ là vì thành toàn cô gái mơ ước muốn thi nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play