*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lương Tân đi đến chỗ vị thanh y thủ lĩnh, hỏi:
- Các vị có tính toán gì?
Thủ lĩnh của thanh y hiện tại tên gọi Hùng Đại Duy, nghe xong lộ ra nụ cười ảm đạm, trả lời:
- Trách nhiệm trên người, nhất định phải trở về phục mệnh.
Nhưng Lương Tân lại lắc đầu, lật tay đưa ra lệnh bài thanh y du kỵ của mình nói:
- Chúng thanh y nghe lệnh!
Thanh y du kỵ, trong tinh huống khẩn cấp có quyền điều động đồng môn.
Đám thanh y đầu tiên là sửng sốt sau đó tất cả ưỡn ngực ngẩng đầu, mau chóng xếp thành hàng đội, nhìn Lương Tân hô vang:
- Mời đại nhân ra lệnh!
Bởi vì bọn họ đều đã điếc tai hết cho nên tiếng đáp lại trước sau không đồng đều, nhưng vẫn trầm vang mạnh mẽ như trước!
Lương Tân học theo giọng điệu của Khúc Thanh Thạch, trầm giọng nói:
- Điều động các ngươi đi theo bản quan, trợ giúp ta làm nhiệm vụ, mệnh lệnh như cẩm tú!
(* Cẩm Tú là tấm vải gấm có ghi nhiệm vụ của mỗi thanh y mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ)
Lương Tân không yên tâm để bọn họ quay trở lại Trấn Ninh phủ, một là quốc sư còn có khả năng lại phái sát thủ đến, thực lực của thanh y châu phủ còn khó có thể đối phó với tu sĩ; hai là, đám người này mặc dù không quan trọng nhưng nói không chừng có thể sinh ra trợ giúp Khúc, Liễu thoát tội, mang theo bên người nói không chừng sẽ có lúc thật sự sẽ dùng đến.
Nhóm thanh y sao có thể không hiểu được ý tứ của Lương Tân chứ, nét u ám trên mặt lập tức quét sạch, đồng loạt gật đầu nhận mệnh. Nhưng có vài thành viên bị trọng thương không thể nào đi theo đội, Lương Tân cũng chỉ có thể sai người đưa bọn họ trở lại Trấn Ninh. Thanh y còn sót lại tổng cộng còn hai mươi ba người.
Sau khi an bài thanh y xong, Hoàng Qua và Ma Nha sớm đã mang chiếc ghế tre tới, cười hì hì hỏi:
- Lương gia. . . Tam ca, bọn đệ đi đâu?
Lúc này ngồi trên cáng tre đương nhiên là Dương Giác Thúy bộ dạng rung đùi rất là thích ý.
Lương Tân có chút chần chờ, thầm nghĩ trong lòng có lẽ nên đi tiếp ứng vị thanh y du kỵ mà Cao Kiện nói tới, thương lượng lại một lần kế hoạch hành động, nghĩ biện pháp lật lại vụ án cho hai vị nghĩa huynh, có thể hắn biết cách liên lạc với đồng bạn khác nữa. Lương Tân nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn chú chim sẻ đuôi trắng vẫn đang đậu trên vai Hoàng Qua, trong lòng đắn đo không biết có nên buộc sợi dây vào chân con chim sẻ sau đó thả cho nó bay đi, vị du kỵ kia sẽ theo con chim này mà có thể tìm được mình. . .
Nó đang suy nghĩ mông lung thì đột nhiên một giọng nói tựa như ngọc khua, lạnh lùng từ sau lưng nó truyền tới:
- Ai là Cao Kiện?
Lương Tân vội vàng xoay người lại, quay đầu lại nhìn, một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi không biết tự bao giờ đã đứng ở sau lưng mình chỉ cách khoảng bảy bước, đang lạnh lùng đánh giá mọi người.
Cô gái một thân quần áo màu trắng, cổ và khuôn mặt làn da trắng tựa tuyết nhưng mái tóc lại đen bóng, mượt mà dài tận tới eo. Lông mày tinh tế nhưng sắc tựa lưỡi kiếm, trong đôi mắt trong veo không có lấy nửa điểm ấm áp.
So sánh với nhau thì vẻ đẹp của Khúc Thanh Thạch giống như con búp bê sứ hồng hồng; Lang Gia mang vẻ đẹp bách biến ma nữ giống như tinh linh trên thảo nguyên; mà cô gái áo trắng trước mặt này lại có vẻ đẹp tựa như khối băng trong suốt, sắc bén!
Lương Tân trong lòng kinh hãi, mặc dù nó thân mang trọng thương nhưng độ mẫn cảm của thân thể đối với xung quanh vẫn còn, bình thường người khác muốn không một tiếng động tiếp cận nó gần như là chuyện không có khả năng.
Cô gái đưa tay phải ra lộ ra lệnh bài của bản thân, giống hệt Cao Kiện, thanh y du kỵ, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng như băng hỏi:
- Ai là Cao Kiện, mời ra gặp mặt.
Lương Tân vô cùng kinh ngạc không ngờ được du kỵ được phái tới lần này lại là một cô gái tựa như băng tuyết.
Hoàng Qua và Ma Nha vội vàng bỏ ghế tre xuống, bước tới trước vài bước ngươi câu ta câu kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra, đồng thời Lương Tân cũng đưa lệnh bài của mình ra cho cô gái đó xem.
Dương Giác Thúy thấy không còn ai khiêng nó nữa, lão đại đáng thương nhảy xuống khỏi cáng tre leo lên cổ Lương Tân.
Cô gái từ đầu đến cuối không lên tiếng, cho đến khi nghe xong mọi chuyện đã xảy ra mới khẽ gật đầu với Lương Tân, báo ra tên gọi của mình: Tiểu Tịch. Nói xong đưa tay phải ra bắt lấy chú chim sẻ trên đầu vai Hoàng Qua, con chim thông minh lập tức nhảy tới.
Cô gái Tiểu Tịch lấy ra một tấm da dê, dùng móng tay nhanh chóng viết lên trên đó vài chữ sau đó buộc chặt vào chân chú chim sẻ, chú chim vỗ cánh bay cao nháy mắt đã biến mất không nhìn thấy nữa. Từ đầu đến cuối cô gái chỉ dùng tay phải, tay trái một mực nằm yên trong tay áo, chưa từng lộ ra ngoài.
Ực ực, Lương Tân nuốt một ngụm nước miếng, có tật giật mình hỏi Tiểu Tịch:
- Mới vừa rồi. . . Viết gì thế?
Tiểu Tịch lạnh nhạt đáp:
- Không thể hỗ trợ Cao Kiện, cần phải đưa tình huống ở đây báo cho đại nhân biết. Cao Kiện trước khi dưỡng thương đã từng nói qua, muốn ngươi tạm thời thay thế hắn?
Lương Tân, hai đứa trẻ, một con khỉ đồng thời gật đầu cùng lúc. . .
Tràng cảnh khôi hài như vậy nhưng Tiểu Tịch vẫn như cũ không hề có lấy một tia tươi cười, nói:
- Trước khi mệnh lệnh mới đến, ngươi ta phối hợp điều tra lại vụ án.
Lương Tân tự nhiên là gật đầu thật mạnh, sau đó vẫn có chút không yên tâm, hỏi thêm một câu:
- Cô truyền tin cho Chỉ Huy Sứ . . Có nhắc đến tôi không?
Tiểu Tịch khẽ nhíu mày, đánh giá Lương Tân một lượt, gật đầu nói:
- Đương nhiên.
Lương Tân lúc này mới xem như chắc chắn, không khỏi ngẩng đầu nhìn trời trong lòng đã có quyết định, sắp tới đây phải hết sức chú ý, thấy chim sẻ truyền tin tới gần nhất định phải ra tay trước bắt lấy nó. . .
Cô gái Tiểu Tịch mặc dù lạnh như băng, ngăn cách người khác ngoài ngàn dặm nhưng Hoàng Qua và Ma Nha hai huynh đệ da mặt dầy, sau khi đưa mắt nhìn nhau cùng nhau bước lên một bước, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Tiểu Tịch, hô lớn:
- Tiểu đồng nhi bái kiến tiên tử!
Tiểu Tịch né người, không nhận quỳ bái của bọn chúng, thản nhiên nói:
- Không cần quỳ bái, đứng dậy đi.
Hai thằng nhóc đương nhiên là không chịu đứng dậy rồi, Hoàng Qua còn dùng ánh mắt dò hỏi Lương Tân, lúc này muốn có người giúp bọn chúng nói một câu: Muốn quà gặp mặt a! Lương Tân phớt lờ, giả bộ như không nhìn thấy.
Hoàng Qua quỳ một hồi, mắt thấy Tiểu Tịch căn bản là không thèm để ý đến bọn nó, đành phải ủ rũ đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Tiểu Tịch, rất vô tư cười nói:
- Cha đã từng nói với chúng tôi, thanh y du kỵ đều có sở trường riêng, cha chúng tôi sở trường điều tra phá án, Lương gia một thân công phu ngang dọc, tiên tử, ngài có bản lãnh gì. . .
Tiểu Tịch chậm rãi đi lại trên chiến trường không lâu trước, hình như đang kiểm chứng lại trận ác chiến mà đám người Lương Tân mới kể lại, nghe xong đầu cũng không thèm quay lại nói:
- Giết người.
Ma Nha hiện tại cũng đã chạy đến, đang định mở miệng bắt chuyện làm quen, nghe Tiểu Tịch nói vậy lập tức khép miệng lại.
Mà Lương Tân thì cười khổ không thôi, trong lòng đã hiểu được đôi chút, nếu như Tiểu Tịch nói là sự thật, vậy thì trong vô tình sự việc có vấn đề rồi!
Cao Kiện là cao thủ điều tra phá án, cho nên Chỉ Huy Sứ phái hắn đến Ngân Châu trước tiên; sau đó Chỉ Huy Sứ lại phát hiện ra tình huống nguy cấp, bên trong ẩn chứa nguy cơ hiểm ác, lại phái Tiểu Tịch, có chiến lực cao nhất tới chi viện cho Cao Kiện. Hai vị du kỵ này một văn một võ, phối hợp với nhau tự nhiên là châu liên bích hợp thiên y vô phùng.
Nhưng Chỉ Huy Sứ không ngờ được, Cao Kiện lại nhanh chóng 'làm kén', hiện tại vẫn còn một thật một giả du kỵ nhưng đều là 'tay đấm' cả. . . Nói không chừng vì hai vị nghĩa huynh, Lương đại nhân cũng chỉ có thể gắng sức mà làm, khi đánh nhau không thể lùi lại, khi phải dùng đầu óc thì càng phải 'liều chết' xung phong lên đầu rồi.
Lương Tân suy nghĩ một hồi, đi đến trước mặt Tiểu Tịch đem tình huống mà nó và Cao Kiện đã phân tích chín chín mười mười thuật lại một lượt.
Quả nhiên, cô gái Tiểu Tịch này chỉ ừ một tiếng, hoàn toàn là bộ dạng 'liên quan gì tới ta chứ'. Qua một hồi cô ta còn sợ Lương Tân không hiểu ý tứ của mình lại bổ sung thêm một câu:
- Giết người, ta tới. Việc khác là của ngươi, đừng làm phiền ta.
Sau khi nói xong, Tiểu Tịch ngừng lại một lát rồi lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu:
- Ngoài ra, ý của Chỉ Huy Sứ là, khi không thể lật lại vụ án, Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc nhất định phải chết không nghi ngờ, quy củ mấy trăm năm của Cửu Long Ty không thể phá hủy trên tay ông ta được.
Lương Tân không hiểu mô tê gì cả, hỏi lại:
- Có ý gì?
- Cửu Long Thanh Y, cho dù thật sự phạm phải tội lớn tày trời cũng không đến lượt người khác hành hình.
Lương Tân nhíu mày nhìn về phía Tiểu Tịch, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ gật đầu.
Nếu như thật sự phải chết, Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc nhất định sẽ lựa chọn chết trong tay người của mình, đây là quy củ của Cửu Long Thanh Y .' Người của mình, mình giết', đây là quy củ do Lương Nhất Nhị đặt ra!