Lương Tân cái hiểu cái không gật gật đầu, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của “Bệnh công tử” thì ngây ngẩn cả người: - Ngài, ngài, tại sao......
Nói đến đây, Lương Tân xoa mạnh con mắt, “Bệnh công tử” mặt mũi dung mạo không chút biến hóa nhưng so với lúc trước thì già đi rất nhiều, bây giờ nhìn hắn tối thiểu cũng đã hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt trán đều xuất hiện rất nhiều vết nhăn, ánh mắt cũng trở nên xám đục hơn rất nhiều.
- Già phải không?
“Bệnh công tử” đưa tay sờ khuôn mặt mình, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ, tay vỗ vỗ thanh trường cung trên vai:
- Bả cung này có một bộ danh, gọi là Thanh Ti, Bạch Phát, Bất Quy Nhân!
“Bệnh công tử” thần sắc uể oải, tìm một tảng đá ngồi xuống, rất kiên nhẫn giải thích cho Lương Tân:
- Ta chỉ có thể dùng nó bắn ra ba mũi tên, ba tên này uy lực đương nhiên là cường đại song chủ nhân cũng phải đưa ra một cái giá không nhỏ!
Nhìn tình trạng của “Bệnh công tử”, Lương Tân mơ hồ đoán ra được tình huống của thanh cung này, nhịn không được hỏi:
- Phải trả bằng dương thọ sao?
“Bệnh công tử” gật đầu nói:
- Không sai, chính là tuổi thọ! Sau khi bắn ra tên thứ nhất, bả cung sẽ đoạt đi một phần ba tuổi thọ của chủ nhân, mũi tên thứ hai sẽ đoạt đi một nửa, đến lức này chủ nhân nếu còn sống, còn có thể bắn ra mũi tên thứ ba, vậy chính là toàn bộ số tuổi thọ còn lại. Bả cung tà môn này bởi vậy mà được gọi là 'Dương Thọ' cung! Vừa rồi ta dùng nó lần đầu.Bởi vì tâm pháp gia truyền nhà ta có chút đặc thù cho nên có thể bắn ra ba tên, nếu là người khác kéo cung, sau một tên lập tức sẽ hóa thành bộ xương khô.
Nói đến đây, “Bệnh công tử” không kìm được đưa tay xoa xoa nếp nhăn nơi khóe mắt, cảm khái một tiếng:
- Quả nhiên là bảo bối tà môn!
Thanh Ti, Bạch Phát, Bất Quy Nhân, Dương Thọ tà cung, một đời tam tiễn!
Uy lực của ba tên này, tên sau so với tên trước càng thêm khủng bố.
Lương Tân lúc này mới hiểu được vì sao “Bệnh công tử” lại quý cung như mạng, tình thế bên ngoài hoảng loạn như thế nhưng cũng chỉ bắn một tên.
Lúc này Liễu Diệc nhíu mày, hết nhìn Lương Tân lại nhìn Thiên hộ, đôi môi mấp máy dường như muốn hỏi điều gì đó.
“Bệnh công tử” quay sang nhìn Liễu Diệc:
- Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, học cái thói ấp a ấp úng ấy của ai vậy!
Liễu Diệc vui vẻ:
- Tôi cảm thấy . . . Đại nhân đối với tên tiểu tử này có điểm quá, quá coi trọng đi, ngài cứu tính mạng nó, giảng giải sự việc cho nó hiểu, ngay cả chuyện thằng bé này trước đó đánh ngài một quyền ngài cũng không tính toán.....
Lương Tân và “Bệnh công tử” đồng loạt biến sắc, dị khẩu đồng thanh nói:
- Không đánh!
Liễu Diệc vội vàng lắc đầu nói theo:
- Không đánh, không đánh . . .
“Bệnh công tử” lại nhìn về phía Lương Tân, bình thản hỏi:
- Tên quỷ phó kia của ngươi gọi là Phong Tập Tập phải không? Lương Phong Tập Tập!
Lương Tân a một tiếng kinh ngạc hỏi: - Làm sao ngài biết? - Gầy trơ xương, đầu hươu mắt chuột, nhát gan sợ phiên phức, bảo sao nghe vậy.
'Bệnh công tử' lạnh nhạt nói:
- Trên mặt còn có một cái bớt hình đồng tiền rất lớn, muốn khôngnhận ra lão ta cũng rất khó. Trước đó khi còn ở bên ngoài núi, 'Bệnh công tử' không chỉ nhận ra Phong Tập Tập mà còn nhìn ra được Lương Tân là chủ nhân của đầu tiểu quỷ này.
'Bệnh công tử' không để người khác đưa ra câu hỏi, tiếp tục nói:
- Phong Tập Tập ngoại trừ cái bớt hình đồng tiền, vốn cũng không có gì đặc biệt, trong thiên hạ loại quỷ như vậy có nhiều vô số kể. Chỉ có điều Phong Tập Tập còn có một thân phận khác nữa, ba trăm năm trước lão ta đã từng là quỷ phó của Lương Nhất Nhị đại nhân, bây giờ lão ta lại phụng ngươi làm chủ, mà ngươi lại họ Lương, một tội hộ, ha ha, sao ta lại đoán không ra, ngươi chính là hậu nhân của Lương đại nhân cho được.
- A!
Lương Tân còn chưa có phản ứng thì thanh y Liễu Diệc đang đứng bên cạnh đã kinh hô, hỏi một chàng liên tiếp:
- Lương Nhất Nhị?Là Lương đại nhân năm đó trợ giúp hoàng đế chinh phạt thiên hạ? Là người một tay sáng lập ra Cửu Long ty? Cuối cùng mang tội lớn mưu nghịch bị xử cực hình chém ngang người, Lương đại nhân đó sao?
Mỗi một chữ của Liễu Diệc như tiếng sấm nổ oang oang trong tai Lương Tân. Trước đây, từ Phong Tập Tập nó biết rằng tổ tiên nhà mình là một vị quan lớn, nhưng nó không bao giờ nghĩ tới tổ tiên Lương Nhất Nhị lại là vị trọng thần khai quốc.
- Không sai, chính là Lương đại nhân, vị Cửu Long ty chỉ huy sứ đầu tiên!
'Bệnh công tử' vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu nói:
- Năm xưa tổ tiên Khúc gia nhà ta cũng từng đi theo Lương đại nhân vào sinh ra tử, chịu đại ân sâu dày của ngài. . . Sau này, thiên hạ thái bình, vị Lương đại nhân đó lòng dạ cũng trở nên đen tối! Các ngươi có biết, Lương Nhất Nhị sau khi thành lập Cửu Long ty, tập án kiện đầu tiên được làm là gì không?
Hắn nói đến đây thì ngừng lại, Lương Tân và Liễu Diệc đều không dám chen vào.
Nơi khóe miệng 'Bệnh công tử' nổi lên một tia cười lạnh mỉa mai:
- Sau khi thành lập xong Cửu Long ty, vụ án đầu tiên được làm chính là dọn dẹp sạch đám thủ hạ cũ của Lương Nhất Nhị! Những người này đều xuất thân từ trên lưng ngựa, vài chục năm chinh chiến sát phạt, công thành chiếm đất, xuất thân của họ ông ta làm sao có thể không hiểu rõ? Quá trình điều tra, chỉ cần thủ hạ có tội, toàn bộ đều bị bãi miễn quan chức, đuổi về quê làm ruộng, hắc hắc, tổ tiên nhà ta tội trạng nặng nhất, bị giải vào đại lao của Cửu Long ty! Lúc này tổ tiên nhà ta đã lập một lời thề độc, phải giết chết Lương Nhất Nhị !
Con mắt Lương Tân như rớt cả ra ngoài, liếc ngang liếc dọcbắt đầu tìm kiếm, muốn tìm một đường chạy trốn. . .
Khuôn mặt Liễu Diệc co rúm cả lại, hắn là người của Cửu Long ty cho nên hiểu rất rõ đại lao của nha môn so với lao ngục bình thường đáng sợ hơn rất nhiều lần.
'Bệnh công tử' thần sắc không đổi, tiếp tục nói:
- Vài năm sau đó khi sự việc Lương Nhất Nhị mưu phản bị phát hiện, bị xử cực hình, tổ tiên nhà ta cũng theo đó mà được rửa sạch tội oan, quan phục nguyên chức, từ đó trở đi Khúc gia chúng ta cũng xem như thuận buồm xuôi gió, thẳng tiến cho đến bây giờ.
Liễu Diệc nuốt nước miếng, nhỏ giọng hùa theo một câu:
- Chúc mừng đại nhân.. .
'Bệnh công tử' đột nhiên cười phá lên:
- Chỉ có điều họ Khúc cũng không phải là kẻ ngu! Đến lúc Lương đại nhân bị vấn trảm, tổ tiên nhà ta mới giật mình tỉnh ngộ.Sau khi thành lập Cửu Long ty, nhất định là Lương Nhất Nhị đang mưu đồ một việc kinh thiên động địa.Nếu như chuyện này thất bại, tất cả những người có liên quan đến ông ta sợ rằng đều sẽ bị liên lụy, cho nên trước tiên tìm một cái cớ đá hết toàn bộ các thuộc hạ cũ năm đó của ông ta đi hết. Một chiêu khổ nhục kế này quả nhiên là giấu diếm được mọi người! Lúc đó tổ tiên nhà ta đã lập lời thề độc, cho dù phải dốc hết tính mạng của gia tộc cũng phải vì Lương đại nhân lật lại vụ án, báo đáp phần khổ tâm ân nghĩa này của ông ấy!
Lương Tân cuối cùng cũng thở phào, trong lòng thầm nghĩ, vị tổ tiên họ Khúc này dường như rất thích thề độc:
- Tổ tiên nhà tôi, ông ấy mưu đồ chuyện lớn gì? Là mưu phản thật sao?Nhưng vì sao phải phản?
'Bệnh công tử' khép hờ con mắt:
- Nếu ông ấy thực sự mưu phản, chúng ta còn tra cái gì? Bằng vào võ công và mưu lược của Lương đại nhân, ông ấy muốn làm hoàng thượng tuyệt không chờ đến khi giang sơn Đại Hồng ổn định mới tiếp tục mưu sự!
Lương Tân nghe ra không hiểu hết song cũng có thể biết được ý tứ của Thiên hộ:
- Phong Tập Tập nói bản lãnh của ông ấy rất cao, ngài lại nói thế lực của ông ấy rất lớn, nếu thật sự là án oan cho dù đánh không lại, chẳng lẽ bỏ chạy cũng không được sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT