Chương 37: Vãng tử lý phách (đi vào đập phá.)

Đảo mắt đã đến thời điểm ăn cơm chiều, Nhật sàm vẫn như cũ lạnh tanh không một bóng người, Khúc Thanh Mặc ngồi ở sau quầy buồn chán khảy bàn tính vang lên rào rào, hỏi Lương Tân:
- Muội thấy chủ ý của Đông Ly tiên sinh chưa chắc đã có tác dụng.

Lương Tân cười nói:
- Chủ ý của tiên sinh vốn không phải là biện pháp có thể nhìn thấy hiệu quả trực tiếp, phải từ từ kinh doanh.

Hai người đang nhàn rỗi nói chuyện phiếm thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rầm rập, mấy chục đầu đại hán cường tráng như rồng như hổ, uy phong lẫm liệt đi vào trong Nhật sàm.

Thanh Mặc đầu tiên là mừng rỡ, nhưng ngay lập tức mặt sa sầm lại, nở nụ cười lạnh lùng. Dương Giác Thúy lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ba cái nhảy đã trốn sau quầy, ngược lại Lương Tân không có gì biến hóa, vẫn cười hi ha.

Đại hán đi vào tiệm đều là đệ tử Thiên Sách môn, đang vây quanh chưởng môn của bọn họ Trịnh Tiểu Đạo.

Cánh tay của Trịnh Tiểu Đạo vẫn còn băng bó, sau khi đi vào tiệm đánh giá trên dưới trái phải một phen, lúc này mới đi đến trước mặt Lương Tân, mỉm cười thoải mái:
- Ta nghe nói, ăn cơm ở Nhật sàm chỉ cần có thể đập vỡ cái bàn là có thể được miễn tiền cơm?

Đây đúng là biện pháp mà Đông Ly tiên sinh giúp Lương Tân nghĩ ra, hiện tại dám đi vào Nhật sàm ăn cơm đều là những kẻ gan lớn dũng cảm hơn người, ăn to uống lớn lại một chưởng đập xuống bàn, càng gợi lên vài phần thống khoái.

Huống chi có thể đập vỡ cái bàn còn được miễn tiền cơm. Nói toạc ra, đây là một mánh khóe.

Ở Nhật sàm đồ ăn rượu đều bình thường, bởi vì hai bên là hai cửa hàng tang ma cho nên chỉ có thể bán được một lần cho vị mục dân thảo nguyên không lớn mật tin tà kia; đôi câu đối của Đông Ly tiên sinh là một phép khích tướng, không đến Nhật sàm uống rượu thì không được xem là gan lớn.

Đôi câu đối này viết ra để những đại hán lỗ mãng xem, tự nhiên không thể vần điệu cân đối, chỉ cầu thô tục bá đạo.

Khích tướng ở trước, mánh khóe ở phía sau, thời gian dài kinh doanh Nhật sàm chưa chắc đã không phát đạt, nhưng bên trong còn có một vấn đề mấu chốt cực kỳ quan trọng: Cái bàn!

Đập vỡ cái bàn thì được miễn tiền cơm, cái bàn không thể quá kém, nếu đập một cái là vỡ vậy Nhật sàm biến thành nơi phát đồ từ thiện rồi; nhưng cái bàn cũng không thể quá rắn chắc, ai đập cũng không vỡ, mọi người tự nhiên sẽ mất đi hứng thú.

Chỗ này chú ý ở hai chữ hợp lý, vừa có thể gây hứng thú với mọi người lại không bị thua lỗ.

Tốt nhất là có thể thiết kế cơ quan, chủ quán có thể âm thầm khống chế.

Chuyện này người bình thường tuyệt đối không làm được nhưng lại không thể làm khó được Khúc Thanh Mặc, tốt xấu gì nàng cũng là nhị bộ tu sĩ Đạn Tâm cảnh, sau khi thi phép lên mỗi chiếc bàn nàng muốn chiếc bàn nào vỡ thì chiếc đó lập tức vỡ vụn.

Trịnh Tiểu Đạo đầu tiên là cẩn thận nghiên cứu cái bàng, thỉnh thoảng còn đập đập vài cái thử xem cái bàn có chắc hay không, Khúc Thanh Mặc cười lạnh nói:
- Ăn xong đập vỡ cái bàn, miễn tiền cơm; không ăn cơm đập vỡ bàn, bị đánh!

Trịnh Tiểu Đạo cười ha hả, nói với Lương Tân:
- Chúng ta không tới làm loạn, Thiên Sách môn không làm ra cái loại việc ngu ngốc tổn hại thanh danh này.

Lương Tân không nói gì chờ Trịnh Tiểu Đạo tiếp tục nói cho hết.

- Nếu là đồng đạo, có thể giúp thì giúp một chút, nếu sau này là bằng hữu tự nhiên sẽ chiếu cố lẫn nhau, nếu như sau này là địch nhân, vậy Thiên Sách môn ta cũng tận nghĩa tận tình rồi.
Trịnh Tiểu Đạo nói xong, ánh mắt quét tới quét lui trong đại sảnh, cuối cùng nói:
- Chọn cho ta một cái bàn ít rắn chắc nhất!

Mấy chục tên đệ tử Thiên Sách môn lần lượt tìm chỗ ngồi xuống, cao giọng gọi đồ ăn và rượu, có kẻ nóng vội đã bắt đầu đập ầm ầm lên mặt bàn; trong đám đệ tử không thiếu kẻ sức lực mạnh mẽ, nhưng cái bàn cũng rất thần kỳ, sau khi chịu qua vài lần đập bắt đầu lung lay giống như có thể sập xuống bất cứ lúc nào, nhưng dù có đập thêm mấy chục chưởng nữa vẫn giữ nguyên bộ dáng này.

Đợi đến khi rượu thịt no nê, tiếng đập bàn bình bịch lại vang lên một trận. Trịnh Tiểu Đạo chỉ còn một cánh tay biểu hiện ra dùng sức rất lớn, mới đầu Thanh Mặc còn lo sợ pháp thuật của mình không chịu được sức mạnh của nó, chẳng qua sau đó liền phát hiện ra, Trịnh Tiểu Đạo đập rất kêu nhưng dùng sức lại rất ít. . .

Bên trong Nhật Sàm một mảnh ồn ào, tiếng tửu lệnh, tiếng cười lớn, tiếng đập bàn. . . Vang vọng cả con đường Thiết hài. Bởi náo nhiệt như vậy cho nên sau đó kéo tới thêm vài vị khách nhân dũng cảm, có lưu manh địa phương, cũng có mục dân thảo nguyên giống như 'rất có tài học' vậy.

Người qua đường nhìn thấy bên trong náo nhiệt như vậy, đại đa số đều hiểu ý mà cười. Hai cửa hàng tang ma khi dễ người, chẳng qua công đạo ở tại lòng người, hơn nữa nhìn thấy Thiên Sách môn ủng hộ Nhật sàm, trong lòng mọi người đều cảm thấy thoải mái. Nhưng chưởng quầy hai cửa hàng quan tài và hàng mã nhìn thấy sắc trời tối đen mà tiếng tranh cãi ầm ĩ trong Nhật sàm vẫn không ngớt, trên mặt đều hiện ra vẻ lo lắng.

Đám người Thiên Sách môn ăn uống mãi đến khi trăng lên cao quá cây sào, đợi đến khi tính tiền lại càng cố sức đập bàn, xem ra chỉ còn kém mỗi nước trở lại môn phái lấy binh khí quay trở lại. . . Đến cuối cùng Trịnh Tiểu Đạo cũng không thể đập vỡ được cái bàn của mình, ngược lại một thiếu niên đệ tử của Thiên Sách môn một chưởng đập vỡ cái bàn ăn trước mặt, đám người vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười.

Lương Tân tươi cười miễn tiền cơm cho vị thiếu niên đệ tử đó, thiếu niên này hối hận không thôi, lẩm bẩm: Sớm biết vậy đã gọi hai con cá rồi!

Trịnh Tiểu Đạo cất tiếng cười lớn, một chưởng vỗ vào sau đầu tên đệ tử nọ:
- Đánh ngươi, không có đầu óc gì cả!
Sau đó tính tiền rồi rời đi, vui vẻ ra về.

Tên thiếu niên đệ tử còn không rõ vì sao bị đánh, ngơ ngác chạy theo phía sau chưởng môn, vừa mới chạy ra khỏi cửa đột nhiên cảm thấy dưới chân bị vật gì đó bám vào, quay đầu nhìn lại, Dương Giác Thúy đang ôm chặt lấy chân nó, nhếch mép nhe răng. . .

Lương Tân vội vàng chạy ra ôm lấy tiểu hầu, mở miệng mắng:
- Đập vỡ bàn sau này không cần tiền, đừng đuổi theo đòi!

Đến đêm khuya, trong số bàn của những người khách khác cũng có một nhóm người đập vỡ được cái bàn, được miễn tiền cơm. Sau khi đóng của tính toán sổ sách, Nhật sàm lãi một chút.

Lương Tân hiểu được có Thiên Sách môn giúp đỡ, mánh khóe 'lực mạnh không cần tiền' này rất nhanh sẽ được truyền tán rộng rãi ở Đồng Xuyên. Nhật sàm cũng xem như trở thành điểm đặc biệt, sinh ý dần dần mà trở nên tốt hơn, trong lòng vui vẻ gọi Khúc Thanh Mặc mang rượu thức ăn lên, hai đứa ngồi xuống ăn bữa cơm tối vui vẻ.

Kỳ thật bằng vào bản lĩnh hiện nay của Lương Tân, dựa vào chuyện năm ba mươi tuổi nó luyện hóa xong pháp lực bổn nguyên của ngọc thạch song sát, đừng nói là một quán cơm nho nhỏ, cho dù là cả Đồng Xuyên đều không lọt vào mắt. Nhưng đây đúng là tính cách trời sinh của nó, việc làm không kể lớn nhỏ, nếu thích nếu phải làm, vậy thành thật chăm chú mà làm cho tốt.

Lương Tân không phải là người cẩu thả qua loa cho xong chuyện.

Mấy ngày sau đó, vào buổi cơm trưa và cơm chiều đều có đệ tử Thiên Sách môn đến quán của Lương Tân ăn cơm, 'đảm tiểu biệt hát tửu, kính đại bất yếu tiễn' cái mánh khóe này cũng dần dần được truyền tán ra trên phố. Sinh ý của Nhật sàm mặc dù chưa thể xem là phát triển không ngừng nhưng cũng đã có chuyển biến tốt đẹp. Trong số khách quen đến ăn cơm, đệ tử Thiên Sách môn càng lúc càng ít mà mục dân, hảo hán càng lúc càng nhiều, quán cơm nằm giữa hai của hàng tang ma thậm chí mang chút hương vị đặc sắc cho con đường Thiết Hài này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play