Khúc Thanh Thạch luôn luôn lãnh đạm lúc này đột nhiên nổi giận, da mặt đã thả lỏng bởi vậy mà co quắp lại, những vết nám trên da phảng phất như sống lại hiện ra dị thường đáng sợ, giọng nói cũng khàn khàn trầm thấp lộ ra cỗ bạo ngược không kiềm nén nổi:
- Chuyện nhỏ? Cả một ngàn danh Thanh y vệ, còn có hơn một vạn tội dân, hơn một vạn đầu tính mạng là chuyện nhỏ sao?
Trúc Ngũ ồ lên một tiếng kinh ngạc dường như cảm thấy sự phẫn nỗ của Khúc Thanh Thạch rất vô lý, nhíu mày nói:
- Chẳng qua là tính mạng của một đám phàm nhân mà thôi, mười chín đầu tính mạng của Chu Ly đệ tử tính ra còn có thể quý trọng hơn một chút.
Sau đó, thần sắc của lão trở nên cổ quái, vừa có chút nghi hoặc, lại có chút không thể kiên nhẫn:
- Ta không hiểu được, ba tên phàm nhân các ngươi, cho dù tay chân lanh lợi hơn một chút, làm sao có thể từ trong khu hầm sống sót chạy ra ngoài chứ?
Trước đó lão ta hoài nghi có tu sĩ giúp đỡ ba huynh đệ chạy trốn, đang mai phục ở gần đây chờ đợi lão đến gần, cho nên mới kiên nhẫn như vậy, một mặt cùng hai người Khúc, Liễu hỏi đáp liên tục mặt khác dùng linh thức cẩn thận tìm kiếm xung quanh, lúc này đã khẳng định chắc chắn, trong tòa ty sở này ngoại trừ ba người đang đứng trước mặt này ra thì không còn có thêm địch nhân nào khác nữa, cho nên lập tức trở mặt, lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc trong khu hầm đã xảy ra chuyện gì, từđầu đến cuối nói lại cho ta nghe như vậy thì có thể chết thống khoái một chút.
Trúc Ngũ đột nhiên ha ha cười lớn, lời nói được coi như thẳng thắn, nhưng giọng điệu lại tràn ngập sự khinh miệt:
- Uy lực của thanh cung đó rất mạnh, cho dù là ta cũng phải kiêng dè. Nhưng mà. . .Tốc độ kéo cung của ngươi quá chậm.Ở trước mặt ta, nhà ngươi căn bản là không có cơ hội kéo cung! Ngay cả khi ngươi có thể kéo cung, ta chắc chắn có thể giết ngươi! Nếu ngươi không phục có thể thử một chút, chỉ có điều ta khuyên ngươi. . .
Lão ta còn chưa nói xong, trong rừng rậm đột nhiên liên tiếp vang lên tiếng dây nỏ bật mạnh, vô số ngân toa bắn ra, tất cả cương nỏ cơ quan trong khu rừng đều đã được phát động! Trúc Ngũ giật mình kinh sợ, vô luận thế nào lão cũng nghĩ không ra, bản thân rõ ràng đã lăng không ngự khí mà tới, căn bản không có động chạm đến cơ quan, cơ quan trong rừng rậm tại sao lại còn có thể phát động.
Liễu Diệc vẫn một mực tránh trong ty sở không chịu hiện thân, lúc này bàn chân lớn đang đạp lên trung tâm cơ quan trong ty sở, độc ác cười nói:
- Loại người đầu gỗ não to!
Cơ quan cấm chế của Cửu Long ty được thiết kế vô cùng xảo diệu, ngoại trừ vô số điểm phát động trong rừng rậm ra, còn có thể thông qua bộ điều khiển trung tâm trong ty sở phát động tất cả, cho dù là địch nhân bay tới cũng khó có thể trốn thoát loạn tiễn bắn ra đồng loạt.
Trúc Ngũ nổi giận hú lên một tiếng quái dị, đột nhiên bị tập kích tâm ý xoay chuyển, chỉ thấy hơn mười Thanh Trúc tiểu kiếm mày xanh biếc từ trong ống tay áo của lão ông ông bay ra. Tu vi của lão khá cao, cương nỏ trong khu rừng mặc dù sắc bén nhưng chỉ cần lão phóng ra pháp bảo, tất cảđều không đáng ngại.
Nhưng khiến cho tất cả mọi người ởđây không có nghĩđến đó là, một mảng lớn Thanh Trúc tiểu kiếm khi bay ra thì uy phong lẫm liệt, nhưng chỉ một lát sau, bỗng nhiên giống như say rượu lắc lư trái phải lộn xộn mất trật tự, bịch bịch rơi xuống mặt đất.
Với thực lực của Trúc Ngũ, hai người Khúc, Liễu mặc dù mạnh mẽ nhưng tuyệt đối không phải làđối thủ của lão, chẳng qua lão ta có chút kiêng dèđối với Dương Thọ tà cung, lại không ngờđến bị cương nỏ loạn xạ trước tiên, sau đó pháp bảo của bản thân vừa mới phóng ra ngay lập tức mất đi liên hệ với lão.
Trúc Ngũ bị cương nỏ bắn xung quanh phi loạn, giống như con châu chấu nhả loạn trong cái hộp vuông nhỏ. Pháp bảo đã mất, vội vàng thúc dục chân nguyên, hai tay hóa thành hai khúc gỗ cháy đen thui, gắng sức vung vẩy ngăn cản nỏ tiễn.
Bộp bộp bộp. . . Tựa như tiếng mưa rào trút xuống mái ngói, cánh tay gỗ của Trúc Ngũ tựa như không chịu lực, mũi tên nhọn đủđể xuyên qua trọng giáp cũng không có cách này xuyên thấu qua hai tay lão. Trúc Ngũ một mặt ngăn cản mũi tên đồng thời chuyểnđộng thân người xông vào trong ty sở.
Khúc Thanh Thạch cười lớn, thừa dịp Ngũ Trúc tay chân rối loạn, cắn răng nâng Dương Thọ tà cung lên. Đột nhiên một cơn gió thổi qua bên người, tên mập Liễu Diệc tay cầm Tú Xuân đao, thế tựa sấm đánh từ bên cạnh hắn xông lên, không chút do dự nghênh đón Trúc Ngũ đang lao tới, trong miệng còn ha ha cười lớn:
- Chờ ta chết đã rồi hãy kéo bả cung gãy của ngươi!
Tiếp đó lại thêm một trận hô to gọi nhỏ, Lương Tân cũng ngao ngao rống giận từ bên người hắn lướt qua. - Cung gãy. . .
Trúc Ngũ sắc mặt xám đen, tất cả lợi tiễn do cơ quan bắn ra đều đã bị cánh tay bằng gỗ cháy đen của lão hóa giải, chẳng qua những mũi tên này mặc dù không thểđâm vào tay lão nhưng lực lượng mạnh mẽ sắc bén ởđầu mỗi mũi tên cũng khiến cho lão khó chịu vô cùng. Vừa mới đột phá tiễn trận, đang muốn ngâm chú thi pháp khống chếđịch nhân thì thấy trước mắt ngân quang loang loắng, thân hình to lớn của Liễu Diệc đang từ trên cao đè xuống, một đao chém xuống đỉnh đầu mình.
Tu sĩ tu luyện không ngoài hai hạng mục mục luyện khí và tu thân, một khi mất đi pháp bảo tương đương với việc bị chặt mất một tay một chân. Nhưng cho dù là như vậy, Trúc Ngũ còn có một thân Mộc hành chân nguyên bá đạo, chỉ cần tà cung không bắn ra lão ta vẫn cứ nắm chắc phần thắng.
Đối diện với một đao chém xuống, Trúc Ngũ nổi giận gầm lên: - Tìm chết! Trong lúc cấp bách đưa tay bắt lấy cổ tay của Liễu Diệc.Không ngờ cánh tay còn lại của Liễu Diệc bất ngờ vung lên, lấy ra bả 'Quả Phụ' từ sau lưng, tiếp đó 'băng băng băng' ba tên liên tiếp bắn vào mặt của Trúc Ngũ.
Trúc Ngũ thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu, chân nguyên của lão trải khắp toàn thân nhưng chỗ công lực yếu nhất chính là khuôn mặt, trong lúc khẩn cấp chỉ kịp quay đầu đi, cuối cùng cũng chỉ tránh thoát hai tiễn, mũi tên thứba từ mặt bên xuyên thủng hai má lão, kéo theo một mảng da thịt huyết nhục bầy nhầy, trực tiếp lộ ra hàm răng dầy trắng.
Trúc Ngũ tránh thoát kiếp nạn, tay trái nắm chặt lấy cổ tay Liễu Diệc, tay phải nắm thành truyền, hung hăng đánh về phía lồng ngực của Liễu Diệc, lão tin tưởng một quyền này đủđể xuyên qua thân thể của tên mập độc ác này.
Đúng vào lúc lão ta thậm chíđã bắt đầu phấn khích tưởng tượng cảnh quyền đầu xuyên qua thân thể huyết nhục, bóng người thứhai tới nhanh nhưđiện xẹt, tiếp đó chỉ cảm thấy cổ tay phải bị siết chặt, một thanh trường cung đen thui chuyển một vòng cổ quái trước mặt mình, dây cung đã cuốn lấy cổ tay!
Từ lúc phát động cấm chế cho đến lúc Trúc Ngũ vượt qua rừng rậm bất quá chỉ như cái búng tay; Liễu Diệc trước chém sau bắn tên càng là chỉ trong chớp mắt, mà lúc này Khúc Thanh Thạch cũng đã phi thân đánh tới!
Khúc Thanh Thạch vốn định phát động 'Bất Quy Nhân' lấy mạng đổi mạng cùng địch nhân đồng quy vu tận, nhưng không ngờ hai vị huynh đệ kết bái tựa như nổi điên xông về phía địch nhân, một tiễn này bất kể như thế nào cũng không có cách nào bắn ra, dứt khoát thu cung lại tung người xông về phía địch nhân. Thân pháp của hắn và Liễu Diệc sàn sàn như nhau, so với Lương Tân thì phải nhanh hơn rất nhiều, đi sau mà đến trước vượt xa lão tam Ma Đao, lấy dây cung trói chặt một kích đoạt mạng của đối phương, rốt cuộc cũng cứu được cái mạng nhỏ của Liễu Diệc.
Chương 16: Kỳ lợi đoạn kim. (2)
Trúc Ngũ trầm trầm rống giận dữ, chân nguyên chi lực rót vào song quyền, Dương Thọ tà cung rít rít kêu thảm, nỗ lực chống đỡ. Liễu Diệc phát ra một tiếng kêu thảm, cổtay bịđối phương nắm phát ra một tiếng kêu đáng sợ, đầu khớp xương triệt để bị bóp nát, cánh tay này đã bị phế!
Lúc này Lương Tân rốt cuộc đã chạy đến, hét lên một tiếng vung quyền đánh tới, bịch một tiếng trúng ngay mặt địch nhân.
Rắc! Giữa các đốt ngòn tay truyền đến từng cơn đau nhức, Lương Tân dùng tất cả sức lực đánh ra một quyền, thiếu chút nữa tự bẻ gãy khớp xương của mình, địch nhân căn bản là không có việc gì.
Trúc Ngũ công pháp rất cao, làm gì có chuyện chịu thiệt thòi trước phàm nhân, cho dù là phổ thông tu sĩ gặp phải lão cũng chỉ có thể cầu xin hoặc một đường bỏ chạy. Nhưng hôm nay liên tiếp bị ám toán mấy lượt, căm hận đến mức thất khiếu bốc khói, tay trái vận lực vẫy một vái, đã đem thân thể mập mạp to lớn của Liễu Diệc tàn nhẫn ném ra bên ngoài, tiếp đó nâng nâng thủ chưởng hướng về phía đỉnh đầu Lương Tân hung hăng vỗ xuống.
Thủ chưởng chưa đến mà kình phong đã tới, Lương Tân chỉ cảm thấy phảng phất như có một toàn núi lớn đang đè xuống đầu mình, căn bản là không có cơ hội né tránh, chỉđành nhắm mắt chờ chết. Khúc Thanh Thạch ở bên cạnh bất ngờ gầm nhẹ, buông bỏ tà cung trong tay, hai tay chụm lại mười ngón tay kết vào nhau thành chùy, không chút chậm trễ nghênh đón thiết chưởng của Trúc Ngũ đồng thời một cước đáđem Lương Tân ra ngoài.
Bịch ! Một tiếng vang trầm đục, Khúc Thanh Thạch máu tươi phun thành vòi, người tựa như một cây đinh bị một chưởng của Trúc Ngũ đóng vào mắt đất, ngập tận đến ngực.
Trúc Ngũkhặc khặc cười lên quái dị, tay phải lại muốn nâng lên bồi thêm một quyền đánh chết Khúc Thanh Thạch, nhưng không ngờ trong lúc phát lực lại cực kỳ không thoải mái, cúi đầu nhìn xuống, hữu quyền vẫn bị dây tà cung quấn lấy.
Tà cung vắt ngang trên người Khúc Thanh Thạch. . . Mặc dùtay buông bỏ Dương Thọ nhưng Khúc Thanh Thạch lại dùng thân thểđeo tà cung, vẫn như cũ gắt gao kiềm chế tay phải của địch nhân.
Tay phải nhất thời không có cách nào sử dụng, nhưng lão vẫn còn tay trái!
Trung niên tu sĩ tay trái nắm lại thành búa, chuẩn bị hướng xuống thiên linh cái của Khúc Thanh Thạch đập xuống, trước mắt đột nhiên tối sầm. . . Tên mập Liễu Diệc vừa mới bị ném bay đi lại nhào lại, cánh tay phải của hắn mềm nhũn trật sang một bên, nhưng tay trái mang theo một thân cây to như cái bát lớn vừa mới bị mình đụng gãy, mang theo tiếng gió vù vùđập xuống trán địch nhân, trong miệng chửi bới căn bản là không thành giọng điệu:
- Đã sống không được, cùng chết đi!
Đoạn thân cây mặc dù to chắc nhưng ở trong mắt Trúc Ngũ nó chẳng khác que tăm là bao nhiêu, đầu của lão chỉ sợ hãi cương nỏ sắc bén nhưng không sợ sức mạnh của gỗ lớn. Chỉ có điều Trúc Ngũ cũng là ngời, là người tất sẽ có phản ứng theo bản năng, khi đầu bị uy hiếp, tay trái hoàn toàn là theo phản ứng bản năng nâng lên ngăn đón cây gỗ Liễu Diệc đang đập xuống. Vang lên những tiếng rắc rắc giống như thân cây bị sấm sét bổ trúng tứ phân ngũ liệt, Liễu Diệc cũng bị lực phản chấn mạnh mẽ, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Ngay khi lão ta còn chưa kịp thu tay trái lại, Lương Tân lần thứ hai lao đến, vung quyền đấm về khuôn mặt đã bị phá hủy của Trúc Ngũ.
Trúc Ngũ không kịp thu quyền, rụt cổ lại, trực tiếp dùng đầu tông về phía quyền đầu của Lương Tân, phàm nhân dẫu sao vẫn là phàm nhân, Trúc Ngũ nhất định cho rằng dưới đầu chùy khối quyền đầu nhỏ bé kia chắc chắn sẽ bị bóp nát thành thịt vụn, nhưng tiếng xương gãy vụn không hề vang lên như trong tưởng tượng, truyền đến tai lão là ba tiếng dây nỏ rung động, băng! băng! băng!
Một cánh tay khác của Lương Tân, cũng giống như Liễu Diệc khi nãy, từ sau lưng lấy ra một bả 'Quả Phụ'. . .
Trước khi bị cương nỏ bắn trúng, Trúc Ngũ hàng thật giá thật phun ra một ngụm máu tươi.
Cùng một mưu kế, trong nháy mắt bản thân mắc phải hai lần.
Ba tiễn liên tiếp!
Tiễn thứ nhất, trúng ngay miệng Trúc Ngũ, độ sắc bén và lực bắn của Quả Phụđem miệng toàn răng của Trúc Ngũ một tiễn bắn vỡ nát. Tiễn thứ hai, vẫn là miệng như trước, không một vật cản xuyên qua đầu lưỡi, cổ họng cuối cùng mang thoe yết hầu trắng đỏ xen, xuyên ra sau gáy bay ra ngoài. Tiễn thứ ba. . . Bắn vào phía trên bụng của Trúc Ngũ, Quả Phụ quá nặng, Lương Tân vừa mới nâng lên đã rơi xuống, mũi tên thứ ba cắm ở phía trên bụng, chỉ cắm sâu vào thịt hai tấc.
Ầm! Đát bùn vỡ tung, dưới cằm trên ngực Khúc Thanh Thạch dính đầu máu tươi, người đang dãy dụa đứng lên, rút Tú Xuân đao bên hông ra, không chút lưu tình bổ về phía thân thể Trúc Ngũ; Liễu Diệc vừa mới bịđánh ngã trên mặt đất, đang điên cuồng chửi bới cũng loạng choạng đứng dậy đi tới, nhặt lên thanh đao của mình, nhìn cũng không thèm nhìn chém loạn lên thân thểđịch nhân; Lương Tân đang gào rít không biết là khóc hay cười, quăng đi cương nỏ, cũng rút đao ra . . . Cả ba người đều điên cả rồi!
Ba kẻ phàm nhân đến tận lúc này vẫn điên cuồng đâm chém.
Mãi cho đến khi cả ba người đều suy kiệt sức lực, tất cả ngã xuống đất, không thể tiếp tục nhấc lên một tia khí lực, đã biến thành một người máu, Trúc Ngũ chân nguyên toàn thân cơ hồđã tán hết nhưng vẫn còn sống.
Trúc Ngũ tu hành làđạo pháp hành mộc, sinh mệnh lực cực kỳ ngoan cường, mặc dù bị thương cực nặng song vẫn còn một hơi thở, đương nhiên, không thể động đậy, miễn cưỡng có thể coi như là còn sống.
Ở bên ngoài khu rừng Hạng Thiềm man cũng phát hiện ra chủ nhân gặp nạn, trong lúc nhất thời đều trở nên táo bạo, tiếng rống giận thê lương, lần lượt điên cuồng xung phong vào rừng rậm. Cũng may Cửu Long ty cấm chế liên miên không dứt, sau một lần phát động lại tự động lắp tên lên dây, mỗi một bả ám nỏ đều có thể bắn ra bảy lần, vững vàng khống chế rừng rậm, không để cho man tộc tiến lên một bước.
Man tộc sau vài đợt tấn công mạnh mẽ nhưng không thể thành công, lại còn chết oan vài trăm tộc nhân, thế công mới tạm thời dừng lại, lại y như cũ vây chặt lấy khu rừng, hết sức nóng nảy.
Ba huynh đệ biết man tộc bị cản bước không thể đi vào khu rừng, căn bản không thèm để ý đến tiếng gào rít thảm thiết của bọn chúng, đưa mắt nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều đều là một mảnh hoảng hốt, dường như không dám tin ba kẻ phàm nhân bọn họ hợp lực lại thật sực đánh bại, đánh bị thương, đánh chết một tên tu sĩ hơn nữa tên tu sĩ này xem chừng tu vi còn không thấp!
Lương Tân ngây ngô cười a a, dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo, ánh mắt quan tâm nhìn về phía hai vị huynh trưởng.
Hai người Khúc, Liễu đều tự lắc đầu, người trước thần sắc lạnh lẽo, kẻ sau tiểu nhân đắc chí, đều tự nói một câu "Thương thế vô ngại.""Chết không được!"
Lương Tân lúc này mới thả lỏng tinh thần, lòng còn sợ hãi hồi tưởng lại trường ác đấu không lâu trước đó, nghi hoặc nói: - Pháp bảo của Trúc Ngũ, vì sao không có tác dụng?
Chiến đấu thảm liệt song vô luật là cơ quan trong khu rừng bạo phát hay là ba huynh đệ đồng tâm hiệp lực, đều có một cái điều kiện then chốt: Thanh kiếm pháp bảo của Trúc Ngũ, vừa mới phóng ra lập tức mất đi hiệu lực!
Khúc Thanh Thạch sớm đã nghĩ thông suốt vấn đề then chốt trong đó, trầm giọng nói:
- Sợ rằng, ty sở của Bàn Sơn viện còn có cấm chế hạn chế tu sĩ thả ra pháp bảo!