Đến lúc này Lương Tân mới nhìn thấy, sau khi ngọc bích bị hủy phía sau nó bất ngờ hiện ra một đường hầm quanh co khúc khuỷu, tuy rằng không rộng rãi nhưng cũng vừa đủ dung nạp bọn họ đi qua.
Đám người Lương Tân trước đó đào móc hung sát thạch mạch, một đường đào sâu xuống đến sơn căn, mà thông đạo trước mắt này lại cong cong hướng lên trên, không khí cũng có thể coi như mát mẻ, xem ra đường hầm này thật sự đi thông lên mặt đất.
Đại nạn không chết, đào sinh lại có hi vọng, Lương Tân cảm thấy khắp toàn thân tràn đầy sức lực, vội vàng theo sau Khúc Thanh Thạch đi vào đường hầm phía sau ngọc bích, trên miệng còn không ngừng truy hỏi Liễu Diệc: - Mới vừa rồi tại sao ngươi lại quật ngã ta?
Đường hầm không tính là rộng rãi, nhưng cũng vừa đủ cho ba người nối đuôi nhau đi qua, Liễu Diệc thực sự không chịu nổi việc Lương Tân cứ dây dưa vặn hỏi mãi, bèn chạy lên đầu đi trước mở đường.
Trên vách đá của đường hầm, vết đao tước rừu đục giăng giăng khắp nơi, ngay cả Lương Tân cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, đường hầm này là được con người dùng lực lượng to lớn từng chút từng chút một mở ra.
Một đường đi tới không biết đã trải qua bao lâu, Lương Tân mỗi bước bước tới đều nặng trịch, ngay cả Liễu Diệc đi đầu dẫn đường trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi hột, rốt cuộc, nhìn thấy ánh sáng mơ hồ ở phía xa xa.
Ba người bỗng nhiên cực độ vui sướng, dìu dắt lẫn nhau, không hẹn mà cùng rảo bước nhanh hơn chạy về phía đầu ra của đường hầm. Cách cửa hầm càng gần ánh sáng lại càng rõ ràng, nhưng thứánh sáng này không rực rỡ, mà rất mông lung, tiếp đó Lương Tân giật mình tỉnh ngộ, bây giờ bên ngoài chắc hẳn là trời tối, truyền vào cửa hầm đích thị làánh sáng của mặt trăng.
Đúng vào lúc bọn họ hít thở dồn dập, khuôn mặt tràn ngập hi vọng chạy đến đầu ra của đường hầm, vẫn chạy trước tiên Liễu Diệc đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô:
- Bên ngoài có người kết trận!
Bên ngoài đường hầm có vài bóng người đang đứng đó, nhìn như tán loạn nhưng kỳ thực là đan xen vào nhau theo trật tự nhất định, hiển nhiên là đứng theo một loại trận thế, đang đợi người từ bên trong đi ra. Tỉ mỉ đếm, bên ngoài cửa hầm tổng cộng có chín người.
Đường hầm nhỏ hẹp, lại dốc đứng hướng lên trên, lúc này đột nhiên ngộ địch, trong lòng ba người đều kêu khổ không thôi, tình thế hiện tại đối với ba người bọn họ bất lợi đến cực điểm, đừng nói đến động thủ chỉ cần đối phương ném vài khối đá bọn họ cũng không chịu nổi.
Liễu Diệc cúi thấp thân thể, trở tay dấu đao, toàn thân súc lực chuẩn bị tùy thời tấn công.
Khúc Thanh Thạch thì ngầm kéo Dương Thọ tà cung, bàn tay mặc dù già nua nhăn nheo nhưng vẫn như trước vững như bàn thạch, vững vàng kéo căng dây cung, chuẩn bị mở miệng quát lớn, nhưng sau khi nhìn thấy rõ đám người bên ngoài thì cực kỳ ngoài ý muốn a lên một tiếng, trường cung trong tay cũng theo đó bất giác hạ thấp xuống.
Nương theo ánh trăng mờ mờ, Lương Tân từ sau lưng hai vị đồng bạn nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài cửa hầm chín người, vóc người đều có chút thấp bé, thân thể hơi còng, nhìn bộ dạng này chắc hẳn đều là lão giả. Lại nhìn y phục trên người bọn họ, trang phục vô cùng quen mắt.
Trên người mặc Mặc Ngư bào, tay đeo Đình Phong thuẫn, hông giắt Tú Xuân đao, đầu đội mũ Diễm Dương rất rộng kéo xuống cực thấp, nhìn không rõ khuôn mặt. Hai tay bọn họ đều lồng trong ống tay áo.
Chín vị lão giả lưng còng mai phục ở trước của động này không ngờ đều là bạn đồng liêu với Khúc Thanh Thạch, tinh binh thanh y vệ dưới sự quản lý của Đại Hồng Cửu Long ty.
Lương Tân lại đem ánh mắt rời ra phía xa, bên ngoài của hang là một mảnh đất trống không một ngọn cỏ, chu vi chừng mấy trăm trượng.
Liễu Diệc cũng đã nhìn ra trang phục của đối phương, thoáng sửng sốt sau đó lập tức nói rõ thân phận của bản thân: - Cửu Long ty Nhân tự viện Phi Ngư thống lĩnh Liễu Diệc ở đây, các vị huynh đệ bên ngoài dùng lệnh bài tới nói chuyện!
Nói xong, đưa tay giật tấm lệnh bài bằng đồng to như nắm tay trẻ con từ trên cổ xuống, hướng ra phía bên ngoài đưa qua đưa lại.
Nhưng thanh y bên ngoài một lời cũng không nói, gắt gao giữ vững trận thế, ngay cả tư thế cũng không thay đổi mảy may.
Liễu Diệc hít sâu một hơi, tiếp tục hô lớn: - Đại nhân nhà ta Khúc thiên hộ cũng ở đây, còn không mau mau chứng minh thân phận!
Đối phương vẫn như cũ im lặng không nói, Liễu Diệc quay đầu lại nhìn Khúc Thanh Thạch, đợi người sau gật đầu đột nhiên thay đổi giọng điệu, quay ra bên ngoài cười a a nói:
- Trong cảnh tắt lửa tối đèn thế này, chư vị bên ngoài chắc hẳn là không thấy rõ lệnh bài của huynh đệ đi, cái này dễ làm thôi!
Nói xong vung tay đem lệnh bài của mình ném ra ngoài.
Đột nhiên một vòng ánh sáng vàng rực từ bên cạnh Lương Tân nổ tung, trong chớp mắt cướp đi thị lực của tất cả mọi người, Liễu Diệc tức thì hét lớn một tiếng, tay nắm Tú Xuân đao nhanh như báo đánh về phía chín vị lão giả đang đứng ngăn cản ở trước cửa động.
Sau lưng Khúc Thanh Thạch là hậu nhân Lương gia, người mà các đời trong gia tộc tổn hao rất nhiều tâm lực phải cứu giúp và bảo vệ, lại nhìn thấy đối phương ngăn chặn cửa ra địch ý biểu lộ rõ ràng, trong lòng nổi lên sát cơ, ra hiệu cho Liễu Diệc động thủ, đồng thời kéo lên tà cung, lấy ánh sáng rực rỡ cướp đi thị lực của đối phương, yểm hộ cho Liễu Diệc đánh lén.
Chín đao liên hoàn của Liễu Diệc nhanh tựa sét đánh, bất quá chỉ trong nháy mắt, chín thanh y lão giải đều bị hắn chém bay, lúc này Liễu Diệc mới kinh ngạc hô lên:
- Bọn họ đều là người chết . . . Không biết đã chết được bao nhiêu năm rồi!
Chín vị thanh y lão giả trúng đao nhưng lại không kêu một tiếng, không chảy máu, mà vang lên một trận rắc rắc nhè nhẹ, tất cả ngã xuống, nằm rải rác trên mặt đất.
Thi thể bọn họ nằm rải rác trên mặt đất, căn bản không có máu thịt, tất cảđều là một đám xương khô màu xám trắng. . .
Lối ra của đường hầm là một nơi đáy cốc, chu vi khoảng vài trăm trượng không một ngọn cỏ. Xung quanh được bao bọc bởi quần sơn, cũng không biết là có lối thông ra bên ngoài hay không. Chín vị lão giả lưng còng kết trận vây kín cửa ra, đứng đó cho đến chết, sớm đã hóa thành bộ xương khô, không biết đã chết được bao lâu rồi. Ba kẻ cuối cùng tìm được đường sống, còn chưa kịp vui mừng đã bị tình cảnh khác thường trước mắt làm cho hoảng sợ ngây người. Lương Tân hít vào một luồng khí lạnh, so với đám thây khôđang nằm đầy trên đất thì khiến nó cảm thấy càng kinh ngạc hơn đó là chất liệu may mặc của Cửu Long thanh y. Máu thịt của chín người này đã sớm thối rữa hầu như không còn, đều biến thành những bộ xương khô nhưng trải qua bao nhiêu năm tháng mưa vần gió vũ quần áo của bọn họ đều không hề bị hư hại gì. Khúc Thanh Thạch đánh giá đám thi thể ở bên cạnh, hàng lông mày trắng xám xen kẽ nhăn lại thành một đoàn, chậm rãi nói: - Ta cũng không biết Cửu Long ty chúng ta còn có chín vị tiền bối chết ởđáy cốc của Khổ Nãi sơn này. Liễu Diệc đứng ở bên cạnh, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh trong sơn cốc, mở miệng hồi đáp: - Chuyện này chắc hẳn là không có lưu trong hồ sơ, đã bị cốý che dấu đi. Nếu không chín vị thanh vệ mất tích cùng lúc, triều đình nhất định sẽđi xuống truy xét. Khúc Thanh Thạch cóýđào tạo Lương Tân, quay đầu lại nhìn nó: - Ngươi thấy thế nào? Lương Tân vừa suy nghĩ vừa mở miệng nói: - Rất nhiều năm trước đây, chín vị thanh y vệở nơi này cùng địch nhân chém giết, cuối cùng địch nhân trốn thoát vào động núi kia, chín vị thanh y hảo thủ thì kết trận che kín cửa động . . .
Chương 11: Được ăn thịt là hạnh phúc. (2)
Nói đến đây, Lương Tân đột nhiên há hốc miệng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khúc Thanh Thạch biết nó đang nghĩ đến điều gì, mỉm cười gật đầu:
- Không sai, thực lực của chín vị thanh y này vàđịch nhân đều rất mạnh mẽ. Phải biết rằng con đường hầm mà bọn Lương Tân chạy thoát ra là do sức người đào bới mà thành, tên địch nhân kia sau cùng còn có lực lượng đập vách núi mạnh mẽ mở ra một đường hầm sâu dài, song kẻ này tình nguyện đào phá núi chạy trốn cũng không dám cùng chín vị thanh y lão giả một lần nữa đối địch, từđó có thể nhìn ra được thực lực của hai bên.
Từ hiện trường vừa nhìn đã thấy ngay, tình hình ác chiến lúc đó cũng không khó phán đoán, chỉ cóđiều sắc mặt của Khúc Thanh Thạch cũng không bởi vậy mà trở nên dễ coi hơn, Liễu Diệc thì thấp giọng lẩm bẩm:
- Cửu Long ty từ lúc nào còn có một đám cao thủ như thế này nhỉ? Lương Tân ở một bên mãi lo suy đoán mà không chúýđến biểu tình của bọn họ, tiếp tục thao thao bất tuyệt:
- Đường hầm chạy trốn của địch nhân cuối cùng dừng lại ở chỗ ngọc bích, hắn . . . là bị ngọc bích ăn mất rồi? Hắc hắc, tiền nhân đào giếng hậu nhân uống nước, điều này tính ra còn phải thật cảm ơn các vị thanh y tiền bối này đãép bứcđịch nhân trốn vào núi, giúp chúng ta đào ra một con đường sống! Nói xong, Lương Tân cúi người hành lễđối với những thi thể trước mặt, trên miệng còn lầm bẩm tụng niệm, đều là những câu chúc may mắn đầu năm mới ! Liễu Diệc cười a a, không chúýđến Lương Tân nữa, bắt đầu kiểm tra đám thi thể trong sơn cốc, cúi người thuận tay nhặt lên một cái hộp sọ, đột nhiên kinh hô một tiếng! Khúc Thanh Thạch lập tức nhảy tới:
- Thế nào? Trên mặt Liễu Diệc tràn ngập vẻ không thể tin tưởng, nâng hộp sọ trong tay lên, thanh âm có chút run rẩy:
- Cái này . . . Cái này không phải là người, là , làđầu khỉ! Nương theo ánh trăng, cái hộp sọ trên tay Liễu Diệc so với người bình thường phải nhỏ dẹt hơn rất nhiều, xương trán dô cao, xương cằm gồ ra, xương hàm dưới to khỏe, hai chiếc răng nanh vừa nhọn vừa dài, ngay cả Lương Tân cũng có thể nhìn ra được, hộp sọ này là của vượn khỉ. Khi bọn họ đi ra khỏi đường hầm là vào lúc nửa đêm, chín bộ xương khô này trên đầu đều đội mũ rộng, từđầu đến cuối khuôn mặt bị che lấp, ba người bọn họ lại không quá chúýđến tướng mạo của bọn chúng, mãi cho đến lúc này mới phát hiện ra, dưới chiếc mũ rộng hóa ra là một khỏa xương sọ hầu tử. Trong mắt Khúc Thanh Thạch đồng dạng cũng tràn ngập kinh hãi, không cùng Lương Tân nói mấy lời thừa thãi, phất tay ra hiệu với Liễu Diệc, hai người lập tức bận rộn như coi thoi xuyên qua đám hài cốt, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra.
Lương Tân không chịu nhàn rỗi, đi theo sau hai vị thanh y cao thủ, lúc kinh ngạc khi hoảng sợ cũng rất bận rộn. . . Sau một hồi bận rộn, chín bộ xương khôđứng chắn ở trước cửa hầm đều được kiểm tra qua, chín bộ hài cốt này khi còn sống căn bản không phải là lão giả lưng còng gì, tất cả bọn chúng đều làvượn lớn.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai biết nên nói điều gì. Chín con khỉ mặc thanh y chiến bào? Hơn nữa hầu tửđã sớm chết từ rất nhiều năm trước, thi thể hóa thành xương khô vẫn kết trận vây kín cửa hầm! Điều này quả thực là khó mà tưởng tượng nổi. Liễu Diệc lại từ chín bộn xương cốt hầu tử lật lật kiểm kiểm, gượng cười:
- Hầu tử. . . Bọn chúng đều có lệnh bài, là Cửu Long thanh y hàng thật giá thật!
Trong lúc nói chuyện, tay cầm lên khối mệnh bài nương theo ánh trăng cẩn thận quan sát. Một lát sau, Liễu Diệc lại ngẩng đầu lên đáng thương hề hề nhìn về phía Khúc Thanh Thạch, hiển nhiên là lại phát hiện ra một điều không thể tưởng tượng nổi:
- Đại nhân, trong Cửu Long ty chúng ta, ngoại trừ Thiên, Địa Nhân ra thì còn tự viện nào khác nữa không? Khúc Thanh Thạch nhận lấy mệnh bài, vừa nhìn cũng ngây ngẩn cả người. Lương Tân cũng chụm đầu vào xem, mệnh bài của hầu tử nhìn qua cũng cùng một dạng với của Liễu Diệc, đen bóng không biết được làm từ chất liệu gì, mặc dù không nặng nhưng cũng đủ cứng rắng. Mặt trước của mệnh bài chín đầu nộ long trông sống động như thật, vây quanh một chữ 'Hồng', đây chính là tiêu ký của Cửu Long ty, mặt sau còn lại là hai chữ rất lớn 'Phá Sơn', bên dưới còn khắc một hàng chữ nhỏ rất rõ ràng: Cửu Long ty hạt hạ Phá Sơn viện Thanh Y lực sĩ Thiên Viên. Mệnh bài của chín đầu hầu tử này đều có dạng như vậy. Lương Tân nhịn không được nhìn sang Khúc Thanh Thạch nói:
- Làm sao lại chui ra thêm một cái Phá sơn viện, do hầu tửđặc biệt quản lý? Khúc Thanh Thạch thần sắc mê hoặc, chầm chậm lắc đầu:
- Từ trước tới giờ ta chưa bao giờ nghe nói đến cái Phá sơn viện này! Tiếp đó, hắn đưa tay tỉ mỉ vuốt ve mệnh bài một lát, lại bổ sung thêm:
- Những lệnh bài này đều làhàng thật, tài liệu, phương pháp chạm khắc đều giả không được, ám ký cũng không sai. Lương Tân khóc cười không được:
- Cửu Long ty Phá sơn viện, hầu tử lão gia? Liễu Diệc không tiếp tục kiểm tra nữa mà ngồi xổm xuống trước một bộ xương khô thanh y lầm bầm nói gìđó, giường nhưđang khấn vái điều gìđó. Lương Tân hiều kỳ, đang muốn lén qua nghe xem hắn tụng niệm cái gì thì không ngờ Liễu Diệc chậm rãi giơ tay lên, 'rắc' một tiếng giòn tan, chặt đứt một căn xương sườn trên bộ xương khô, trước tiên đưa lên mũi cẩn thận ngửi, tiếp đó bỏ vào miệng cẩn thận nhai. . . Thanh âm rạo rạo rạo khiến cho Lương Tân sởn cả tóc gáy. Một lát sau Liễu Diệc lại phun vụn xương ra, quay đầu lại nhìn Khúc Thanh Thạch nói:
- Nghiệm xét không quá chuẩn, song đám hầu tử này chắc hẳn đều chết được hơn hai trăm năm rồi! Nói xong, Liễu Diệc đứng thẳng người dậy, kể ra từng điểm từng điểm khả nghi một:
- Chín con hầu tử thanh y, đột nhiên nhiều ra một cái Phá sơn viện, chết đãđược hơn hai trăm năm. . . Còn cái sơn cốc này nữa, không có lấy một ngọn cỏ! Nói xong, hắn lắc đầu cười khổ:
- Bọn họởđây làm gì? Thiên, Địa, Nhân tam viện trên từ thiên tử dưới xuống đến bách tính đều đã quản đến, Phá sơn viện sẽ làm cái gìđây? Tiếp đó lại bổ sung thêm một câu: - Có chuyện gì mà nhất định phải là hầu tửđi làm nhỉ? Khúc Thanh Thạch thở dài một hơi, phân phó nói:
- Đợi trời sáng, triệt đểtra xét sơn cốc! Liễu Diệc còn chưa kịp đáp lại thì cái bụng của Lương Tân lại vang lên những tiếng cô rỗ cô rỗ kỳ quái. Liễu Diệc ha ha cười lớn:
- Lương Tân, rốt cuộc trong bụng ngươi đang nuôi bao nhiêu con cóc? Khúc Thanh Thạch cũng cười nói:
- Đợi trời sáng sẽ có đồ ăn, yên tâm chớ nóng vội! Tiếp đó từ bên hông lấy ra ngọn linh đăng 'U Minh Bất Kiến', cầm ở trên tay vuốt ve, trên mặt lộ vẻ luyến tiếc. Ngọn linh đăng này đã bị hư hại trong cuộc ác chiến giữa ngọc bích và thạch mạch, cái đầu của hình nộm đã bị vỡmất một nửa, đã mất đi tác dụng. Sau khi tỉnh lại Khúc Thanh Thạch đã tìm lại nó và mang theo bên người. Lương Tân nghe nói khi trời sáng sẽ có cái ăn thì yên tâm rất nhiều, đói đối với nó rất thống khổ, nằm xuống cũng sẽ ngủ không được, đứng dậy đi đến bên cạnh Liễu Diệc ngồi xuống:
- Liễu gia, mới vừa rồi ở trong khu hầm ngài quật ngã tôi . . . Liễu Diệc hoảng sợ, con mắt nhỏ trợn tròn trừng trừng nhìn nó: - Ngươi lại nhắc đến nó, không thể cho nó qua đi được sao. Lương Tân vội vàng lắc đầu, hi hi cười nói:
- Không phải hỏi ngài vì sao quăng ngã tôi, đúng rồi, rốt cuộc vì sao lại quăng ngã tôi . . .
Lập tức nhìn thấy Liễu Diệc thần sắc bất thiện vội vàng kéo lại trọng tâm của chủ đề, hoa chân múa tay minh họa:
- Ngài vừa mới bắt lấy bả vai của tôi, rốt cuộc là quăng như thế nào mà lập tức đem tôi đánh ngã?
Chương 11: Được ăn thịt là hạnh phúc. (3)
Liễu Diệc lúc này mới minh bạch lần này là Lương Tân tới học bản lĩnh, cũng cười đáp:
- Đó là kỹ thuật đấu vật, nghe đâu có người nói kỹ thuật này có nguồn gốc từđại thảo nguyên phía bắc. Khúc Thanh Thạch tìm được con đường sống từ trong tuyệt cảnh, mặc dù trước mắt có rất nhiều chuyện làm cho hắn nghi hoặc không thôi, song tâm tình vẫn còn rất tốt, ở bên cạnh cười nói:
- Trong Nhân tự viện, luận vềđấu vật thì Liễu Diệc vững vàng ngồi trên ghếđầu. Liễu Diệc xấu hổ mỉm cười: - Ta bởi vì thân thể béo tốt cho nên luyện tập kỹ thuật đấu vật chiếm ưu thế. Nói xong đưa tay vỗ vỗ bả vai Lương Tân:
- Muốn học? Lương Tân vui mừng gật đầu, một người béo một đứa trẻ dưới ánh trăng cứ như vậy hi ha luyện tập kỹ thuật vật lộn của dân gian, khiến cho vùng sơn cốc hoang vắng của Khổ Nãi sơn thêm vài phần náo nhiệt . . .
Lương Tân là một đứa con trai, trời sinh thích loại đánh nhau vật lộn này, những trò chơi âm mưa tính toán nó không được xem là có thiên phú dị bẩm song cũng có chút cơ trí lanh lợi, thêm vào đó là nền tảng kỹ thuật của bốn năm luyện trường quyền bởi vậy mà tiếp thu rất nhanh. Thời gian thấm thoát trôi đi, trời bắt đầu sáng, Khổ Nãi sơn dần dần trở nên sống động, trên đỉnh đầu mơ hồ truyền đến tiếng chim hót líu lo, đám chim rừng đậu lại nghỉđêm toàn bộđã tỉnh lại, vỗ cánh bay lượn. Khúc Thanh Thạch ngẩng đầu híp mắt nhìn, sau một hồi tìm kiếm đột nhiên duỗi tay búng ra một viên đá nhỏ, viên đá bắn đi cực nhanh kèm theo tiếng xé gió bén nhọn, vô cùng chính xác bắn rơi một con chim không rõ tên.
Liễu Diệc lớn tiếng khen hay, Khúc Thanh Thạch khẽ mỉm cười:
- Tập bắn từ nhỏ, chút ít chính xác ấy hẳn là phải có! Lương Tân reo hò chạy đi nhặt lấy chú chim lớn vừa bị bắn rụng, trong lòng tràn ngập vui sướng cười nói: - Nghĩ không ra còn được ăn thịt! Liễu Diệc a a cười nói:
- Mấy ngày tới đây chịu khó một chút, đợi sau khi ra khỏi núi ta mang ngươi đi ăn những món ngon chân chính. Lương Tân lắc đầu:
- Không sao hết, có thịt màăn là hạnh phúc rồi! Kiểu cười của Liễu Diệc không thể xem là hiền lành được, thần thần bí bí sát lại gần nó hỏi:
- Thịt tươi cũng được tính chứ? Lương Tân sửng sốt, một lát sau mới hoảng sợ phát hiện ra, có thịt không sai nhưng đáy cốc chỉ cóđất đá, thi thể, bọn họ căn bản là không có vật giữlửa. . . Liễu Diệc ha ha cười lớn, đón lấy con chim lớn, tay chân lanh lẹđem máu tươi dẫn vào cái bịch nước đã hết sạch, tiếp đó nhổ lông, mổbụng. . .Rất nhanh đầu chim lớn đã bị hắn kéo thành từng khúc từng khúc thịt mềm mềm đỏ tươi, trước tiên đưa hết tất cả số thịt đóđến trước mặt Khúc Thanh Thạch. Khúc Thanh Thạch nhặt lên một khối thịt mềm, bỏ vào miệng nhai rất kỹ, ăn vô cùng chậm rãi, qua một lúc mới nuốt vào ba bốn mảnh thịt, lại nâng bình nước lên nhấp một ngụm máu tươi, lúc này mới đẩy đồăn ra, vặn người đứng dậy. Liễu Diệc thấp giọng nói với Lương Tân:
- Thân ở trong tuyệt địa ăn một chút thịt sống cũng không có gì, đại nhân ăn chậm là bởi vì nhai thật kỹ vị của thịt sống sẽ dần dần biến thành vị ngọt, chỉ cóđiều nếu ngươi chịu không nổi thì tốt nhất là nên nuốt luôn, giống như ta này. Nói xong tên mập xấu xa túm lấy một khối thịt sống ném vào miệng, nín thở nhai đại vài cái rồi vuốt vuốt cổ nuốt xuống. . . Lương Tân mặt mày ủ dột, mặc dùđang rất đói bụng nhưng đối với thịt sống một chút thèm ăn cũng không có.
Song vì sống sót vẫn nhón lấy một khối bỏ vào miệng, vừa nhai một cái ngay lập tức một cỗ tanh nồng đậm đặc xông thẳng lên cổ họng, Lương Tân vội vàng dùng biện pháp của Liễu Diệc, liều mạng đem cảcục thịt nuốt xuống, sau đi ăn thêm bốn năm khối, lòng hamăn cũng bắt đầu co lại mới đứng dậy chạy qua một bên không dám ăn tiếp nữa. Nhưng sau khi ăn thịt sống xong được một lát, Lương Tân liền cảm thấy tim đập như sấm, trong đầu không hiểu từđâu nổi lên từng trận ầm ầm hỗn loạn, ngũ tạng lục phủđều khó chịu nói không nên lời, giống như có ngàn vạn cây kim băng đâm vào, lại giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, nhịn không được rên lên một tiếng. Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc đều giật mình kinh ngạc, nhìn bộ dạng của Lương Tân thì có vẻ như bị trúng độc, nhưng hai người bọn họđều không bị gì cả. Liễu Diệc vội vàng đỡ lấy Lương Tân, đổ vào miệng nó một chút nước, Lương Tân lúc này mới từ từ hồi phục lại như bình thường, sắc mặt trắng bệch cũng dần dần khôi phục lại hồng nhuận. Khúc Thanh Thạch nhíu mày:
- Đứa trẻ này không ănđược thịt sống? Tiếp đó mang theo nụ cười bất dĩ:
- Thật yếu ớt, Liễu Diệc, làm việc đi, làm nhanh tranh thủ thời gian ra khỏi núi! Liễu Diệc đáp ứng một tiếng, lập tức trở nên bận rộn, Khúc Thanh Thạch cũng không tiếp tục ra vẻ ta đây nữa, mỗi một cỗ thi thể hầu tửđều được tìm kiếm kỹ càng, vật phẩm tùy thân đều bị lấy ra. . .
Liễu Diệc giống như một con thỏ béo mập nhảy tới nhảy lui trong đám thi thể rậm rạp, Khúc Thanh Thạch thì tựa như lững thững đi qua đi lại trên khoảnh sân vắng. Mỗi một cỗ thi thể hầu tử đều bị bọn họ lật đi lật lại kiểm tra một hồi lâu. . .
Lúc này Lương Tân cũng đã khôi phục lại như bình thường, cơn khó chịu đáng sợ kia đã biến mất hơn nữa bụng cũng không còn đói nữa, hứng trí bừng bừng chạy tới chạy lui giúp đỡ việc kiểm tra đống xương khô hầu tử.
Bận rộn suốt một lúc lâu, Liễu Diệc gạt đi mồ hôi hột trên trán, nói:
- Chín cỗ thi thể hầu tử đứng trước cửa động kia, không trúng độc không ngoại thương, sau khi chết thi thể không đổ xuống, vững vàng bảo vệ trận thế, xem ra . . . Chắc chắn bọn chúng bởi vì suy kiệt sức lực mà chết.
Khúc Thanh Thạch khẽ gật dầu, truy hỏi một câu: - Trong đám vật mang theo người của bọn chúng, có tìm thấy Thanh Y Cẩm Tú hay không?
Liễu Diệc lắc đầu, trên mặt còn mang vẻ nghi hoặc nồng đậm: - Tôi đã kiểm tra cẩn thận, không có!
Sau đó thấp giọng giải thích cho Lương Tân, kẻ đang đứng ngây ngốc bên cạnh, Cẩm Tú là cái gì.
Truyền đạt mệnh lệnh trong nội bộ Cửu Long thanh y, cấp trên sẽ đem nhiệm vụ viết lên trên một tấm lụa vuông đặc chế, cấp dưới mang theo tấm lụa lệnh trạng, án chiếu theo cấp bậc của nhiệm vụ mà có thể điều động số lượng thanh y tương ứng.
Trong tình huống khẩn cấp, Cẩm Tú thậm chí còn có thể điều động quan binh của các châu phủ sở tại.Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, kẻ chấp hành sẽ đưa tấm lụa giao lại cho cấp trên phục lệnh.
Tấm lụa lệnh trạng này được gọi là 'Thanh Y Cẩm Tú'. Tất cả thanh y ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thủ lĩnh đều phải mang theo một phần.
Lương Tân lúc này đã hiểu được cái gì gọi là 'Thanh Y Cẩm Tú', gật gật đầu thỏa lòng mãn ý. Chín đầu Bàn Sơn viện hầu tử thanh y này chết đã rất lâu, đồ vật mang theo cực kỳ ít, chỉ có vũ khí đao kiếm, thuốc bột chữa thương, lệnh bài và bình nước sớm đã cạn khô, thậm chí ngay cả lương khô cũng không mang theo.
Liễu Diệc thở dài một hơi, chỉ vào chín đầu hầu tử lắc đầu cười khổ: - Đám khỉ vượn này . . . Khẳng định không phải là loại súc sinh bình thường, sợ rằng bọn chúng đều là yêu quái đã thành tinh!
Trên thi thể không có quá nhiều đầu mối, Khúc Thanh Thạch, Liễu Diệc thương lượng vài câu, bọn họ suy đoán tình huống cơ hồ giống với phán đoán trước đó của Lương Tân. Chín đầu hầu tử thanh y của Bàn Sơn viện cùng địch nhân chém giết ở nơi này, sau trận khổ chiến địch nhân đào núi bỏ chạy, còn đám hầu tử thì kết trận phong bế cửa động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT