Cố gắng edit xong chương này trong lúc bận rộn chuẩn bị đón tết. Sang năm mới, mong rằng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ truyện Vương phi thần trộm: Hưu phu lúc động phòng, mình rất mong có thể sớm hoàn bộ này, nhưng mà con đường vẫn còn dài lê thê @@
Cảm ơn mọi người đã bình luận ủng hộ mình, có lời bình luận là mình vui lắm đó:)
Chúc mọi người năm mới vui vẻ!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
"Tại sao ngươi lại ở đây?" Thủy Khanh Y hốt hoảng, vỗ vỗ ngực, tức giận nhìn người ở trên giường, nàng không hề ngồi thêm một giây phút nào nữa, vội vã xuống giường.
"Bổn Vương đến đòi nợ." Thủy Minh Hách cười yêu nghiệt, bày ra tư thế mê người, rất có tư thái quyến rũ Thủy Khanh Y.
"Không rảnh." Thủy Khanh Y không vui nói, ngay sau đó, kéo Thủy Minh Hách xuống giường, nàng cuộn khăn trải giường thành một đống, ném sang một bên.
Con ngươi của Thủy Minh Hách thoáng qua tia tối tăm, không thèm để ý đến, hắn ngồi lên ghế tròn, cười nói: "Vậy sau này bất cứ thời gian, địa điểm nào, Bổn Vương cũng sẽ xuất hiện trước mặt ngươi. Cho đến khi ngươi bù lại bữa cơm này mới thôi!"
"Rốt cuộc ngươi nghèo đến mức nào?" Mắt Thủy Khanh Y trợn trắng, hắn bám dai như đỉa đòi nàng một bữa cơm.
"Không nghèo, coi như là người có tiền, chỉ là, ăn của mình khác với việc ăn của người khác." Thủy Minh Hách nhìn ánh mắt phi dao găm của Thủy Khanh Y, tiếp tục nói: "Đặc biệt là Thúy Trúc Lâu, đây chính là ngàn vàng khó cầu, Bổn Vương đi theo ngươi hưởng chút lợi."
Nghe thấy lời nói thẳng thắn của Thủy Minh Hách, Thủy Khanh Y muốn xé nát cái miệng của hắn, nhưng nghe được câu “ngàn vàng khó cầu” từ trong miệng hắn, nàng nóng lòng muốn gây khó dễ.
"Rảnh rỗi thì có rảnh rỗi, chỉ là đến Thúy Trúc Lâu, đường đi khá xa, e rằng chạy tới nơi thì đã muộn, nếu không thì tới Thái Bạch Lâu gần đây dùng tạm một bữa, thế nào?" Trong lòng Thủy Khanh Y gõ bàn tính cách cách, coi như Thái Bạch Lâu là sản nghiệp của nàng, đến đó cũng là miễn phí, cho hắn ăn thoải mái.
"Vẫn còn kịp." Thủy Minh Hách nhìn sắc trời bên ngoài, không nói hai lời, kéo Thủy Khanh Y đi về phía bên ngoài cung.
......
Thúy Trúc Lâu, ở trong ngọn núi sừng sững, mây mù quấn quanh bốn phía, khe núi chảy ngang dọc, suối đan chằng chịt, tùng xanh bách biếc chen nhau, như tiên cảnh nhân gian.
Món ăn chẳng những thơm ngon hợp khẩu vị, mà giá tiền cũng không rẻ, nghe nói hoàng thân quốc thích của những quốc gia khác cũng nghe nói mà tới đây dùng bữa, họ đều khen không ngớt lời.
Thủy Khanh Y quan sát Thúy Trúc Lâu, chỉ có mấy gian tầng trúc đơn giản, không có khách, lúc bọn họ vào núi thì có rất nhiều người bị từ chối mà phải rời đi, sở dĩ bọn họ có thể đi vào, tất cả là nhờ Bách Lý Ngọc.
"Chậc chậc, những bức họa này đều là tuyệt tích, cầm bất cứ một bức nào đi ra ngoài, mấy đời đều không cần làm việc, chỉ cần nằm ăn uống." Thủy Minh Hách nhìn mấy bức tranh thuỷ mặc trong trúc lâu, hơi thổn thức.
Thủy Khanh Y lại không động lòng, mặc dù nàng yêu tiền bạc, nhưng cũng phải xem là loại tiền bạc nào.
"Bọn họ làm thế nào để mở được tửu lâu ở trong khe núi vậy? Phong cảnh tuy đẹp, nhưng địa điểm quá xa." Thủy Khanh Y nghĩ đến Thủy Minh Hách dùng khinh công kéo nàng bay tới đây, làm nàng mệt rã rời, nàng có chút thương xót khi nghĩ tới lúc bọn Lãnh Vụ làm việc, bọn họ thường dùng khinh công để di chuyển, trừ phi đường xa, mới cưỡi ngựa.
"Nhưng vẫn nườm nượp người tới." Thủy Minh Hách cảm thấy chủ của tửu lâu này tính tình thật thà, không sợ cường quyền, bất kể là ai, không nhận chính là không nhận, chỉ là có hơi khó chịu, ngay cả hắn cũng không vào được, còn phải dựa vào Quân Mặc U.
Giống như nhìn ra suy nghĩ của Thủy Minh Hách, Thủy Khanh Y lạnh lùng chế giễu: "Đó là giả bộ thanh cao, nếu thực sự là tùy duyên, vậy hắn đúng là hữu duyên với Hoàng đế bốn nước, nếu thực sự không sợ cường quyền, có bản lĩnh từ chối không tiếp Hoàng đế hả?"
Thủy Minh Hách mím môi không nói, ánh mắt nhìn Thủy Khanh Y có chút giống như là nhìn quái vật.
"Trái lại tại hạ rất tầm thường." Bỗng nhiên, hai người đang im lặng, thì có một giọng nói du dương thánh thót vang lên.
Thủy Khanh Y quay đầu nhìn lại, trông thấy khuôn mặt trơn bóng trắng nõn của một nam tử áo lam, góc cạnh rõ ràng lộ ra vẻ lãnh tuấn, mày kiếm xiên tóc mai, đôi con ngươi đen nhánh, phiếm màu sắc của ngọc lưu ly, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi dày vừa phải, toát lên vẻ lạnh lùng cao quý không hề phô trương.
Mạch Đình Thường thấy hai người nhìn hắn không nói gì, mím môi cười một tiếng, kéo ghế trúc ngồi xuống, nói: "Tại hạ là Mạch Đình Thường, hai vị là bằng hữu của U, vậy chính là bằng hữu của tại hạ, không cần câu nệ."
Thủy Khanh Y nắm đấm tay thật chặt, cảm thấy tại sao người này có thể cười dè dặt như vậy, lại có mấy phần tiềm chất chịu đựng, nghe thấy cách xưng hô của hắn với Bách Lý Ngọc, nàng cảm thấy hơi buồn nôn, giống như là lời thủ thỉ giữa người tình với nhau.
"Thủy Khanh Y." Thủy Khanh Y mỉm cười tự giới thiệu.
"Thủy Minh Hách."
"Các ngươi là hai huynh muội sao? Dáng dấp không giống nhau." Mạch Đình Thường tính tình cởi mở và thẳng thắn, có sao nói vậy, không hề cảm thấy kiêng kỵ hay lúng túng.
"Hai ta là huynh muội cũng là... Phu thê sắp cưới." Thủy Minh Hách cười vô cùng xán lạn, đưa tay ra, ôm eo nhỏ của Thủy Khanh Y.
"Đúng..." Thủy Khanh Y cắn răng nghiến lợi, nụ cười trên mặt có chút vặn vẹo, nàng giơ nắm đấm tay lên bất ngờ đánh vào lồng ngực của Thủy Minh Hách, kẽ răng nặn ra ba chữ: "Mới là lạ!"
Mạch Đình Thường nhìn nữ tử dung nhan như vẽ này, tính tình thô lỗ, không hề dịu dàng như hắn nghĩ trong đầu, nhất thời im bặt.
"Ngươi là gì của Bách... Quân Mặc U?" Hai mắt của Thủy Khanh Y sáng lấp lánh, mỗi lần đều là Bách Lý Ngọc bắt được nhược điểm của nàng, sự xuất hiện của nam nhân này, có thể làm cho nàng vùng lên hay không đây?
"U là vị hôn phu của biểu muội chưa từng gặp mặt của tại hạ." Đáy mắt của Mạch Đình Thường lóe lên một tia sáng lấp lánh, ánh mắt chuyển đến trên mặt Thủy Khanh Y.
"Quân Mặc U có mấy thê tử?" Thủy Minh Hách nảy sinh hứng thú, trầm ngâm nhìn Thủy Khanh Y, xem cuộc vui.
"Để tại hạ suy nghĩ một chút."
Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, nhìn hai người có hứng thú làm kẻ ác, lạnh giọng nói: "Có thể tính toán rõ ràng chứ?" Ánh mắt nàng quét đến Mạch Đình Thường, thấy hắn đang nghiêm túc cẩn thận đếm đầu ngón tay, Thủy Khanh Y duỗi tay ra, kỳ quái nói: "Cần ta cho mượn tay không?"
Mạch Đình Thường lắc đầu, xua tay nói: "Một đầu ngón tay là đủ rồi."
"Vậy thì không được, công chúa Điệp Ảnh của Bắc Thương cũng là vị hôn thê của Quân Mặc U, còn có Nam Cung Thiển Trang gì đó cũng thế." Mặt Thủy Khanh Y không đỏ hơi thở không gấp nói.
"Cô nương không phải là Nam Cung Thiển Trang sao? Nữ nhân vứt bỏ em rể của ta." Đáy mắt Mạch Đình Thường có chút hả hê, tựa như rất thích thú đối với việc Thủy Khanh Y bỏ Bách Lý Ngọc.
"Sau đó tác thành cho biểu muội bỏ đi của ngươi sao?" Thủy Khanh Y cảm thấy hắn thật ngớ ngẩn, đây không phải là tuyên bố dâng mình lên để cho người ta tiêu khiển à?
"Không cần phải nói ai tác thành cho ai, chỉ có thể nói là không có duyên phận, U nhất định sẽ là của biểu muội ta." Giọng điệu của Mạch Đình Thường chắc chắn, không thể nghi ngờ, nói.
"Ngươi xem... Duyên phận của chúng ta đủ chưa?" Mắt phượng của Thủy Khanh Y long lanh gợn nước, ngồi xuống ghế trúc bên cạnh Mạch Đình Thường, nhìn thẳng vào hắn.
Mạch Đình Thường ho nhẹ một tiếng, vành tai ửng đỏ quay đầu đi, nhẹ giọng nói: "Duyên phận là phải dựa vào đối phương tạo ra, nếu cô nương đúng là có tình ý với tại hạ, tại hạ cũng có tình ý đối với cô nương, vậy thì đây chính là duyên phận."
Thủy Khanh Y cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện cùng hắn, là chuyện rất không lý trí, vì thế nàng chọn món, im lặng càn quét bàn ăn, còn Thủy Minh Hách vừa chân thành trò chuyện với Mạch Đình Thường vừa nhìn tướng ăn của Thủy Khanh Y, lúc Mạch Đình Thường cho là Thủy Minh Hách sẽ nổi giận, nhưng lại thấy hắn kéo ghế, ngồi vào trước bàn ăn, nhấc đũa gắp một miếng đóa hi to.
Mạch Đình Thường kinh ngạc nhìn hai người giành ăn, không biết nên vui mừng hay là nên làm thế nào, thấy bọn họ ăn ngon lành, hắn cũng cảm thấy thèm ăn, vội ngồi xuống một bên nhấc đũa định gắp thức ăn, thì trông thấy thức ăn thừa bắn tung tóe, nhất thời mất khẩu vị.
Hắn nuốt nước bọt, không ngờ người xuất thân hoàng thất, tướng ăn lại như thế, quả thật là không khác gì cuộc chiến trên bàn ăn.
"Bộp!" Trong lúc Mạch Đình Thường đang bàng hoàng, thì một mảnh xương nện vào ót của hắn đánh bốp một tiếng.
Mạch Đình Thường đờ đẫn nhìn mảnh xương trên áo bào thủy lam, khóe miệng mơ hồ co rút, rất muốn đuổi hai người ra ngoài, nhưng tố chất tu dưỡng cực tốt không cho phép hắn làm như thế.
Hắn hít sâu một cái, cố đè xuống cảm giác buồn nôn ở trong lòng, lấy khăn bọc lấy mảnh xương rồi vứt đi, Mạch Đình Thường nâng mắt lên thì trông thấy một chén canh to đang bay về phía hắn, vội nghiêng người tránh ra, chân nhảy lên, cái bàn bị đá lật lên, chén đĩa rơi vỡ đầy đất.
"Ông chủ, ngươi có ý gì?" Thủy Khanh Y đang gặm đùi gà trong miệng, một tay cầm đũa chỉ vào Mạch Đình Thường, trợn mắt chất vấn.
"Hai người các ngươi có thể... lịch sự một chút không." Mạch Đình Thường thực sự không nhịn được nữa, lựa chọn từ không khó nghe lắm để không làm tổn thương lòng tự tôn của họ.
"Chưa từng nghe câu lịch sự của cặn bã sao?" Mắt Thủy Khanh Y trợn trắng, vứt xương trong tay xuống, chùi khóe miệng, nói: "Rất nhiều món ăn còn chưa đụng đũa, đã bị ông chủ quăng đi rồi, vậy thì ta sẽ không trả tiền cho bàn ăn này."
Mạch Đình Thường nhìn thức ăn rơi đầy trên đất, hoàn toàn không còn món nào nguyên vẹn, chỉ còn lại một đống thức ăn lẫn với nước canh, mặt hắn đen như mực, trong lòng đổ mồ hôi lạnh giúp Quân Mặc U, cưới một thê tử như vậy, còn có đường sống sao?
"Ông chủ không phản đối, vậy là đồng ý." Nói xong, Thủy Khanh Y đứng dậy, bước chân hơi chậm lại, mặt mũi tinh xảo nhăn thành một nhúm, hít vào ngụm khí lạnh, nói: "Trời ơi, xong rồi xong rồi, chân bị va phải làm bị thương rồi." Thủy Khanh Y chỉ vào vết thương màu đỏ trên mu bàn chân, có chút vô lại nói: "Thủy Minh Hách, ngươi nói có nên bồi thường một chút hay không?" Nói xong, con ngươi không tự chủ quét qua bức tranh thuỷ mặc treo trên tường, không nói cũng rõ ý tứ trong đó.
Thủy Minh Hách cũng không phải là kẻ ngốc, thận trọng nói: "Nếu phụ hoàng biết ngươi bị thương, nhất định sẽ tức giận, mà ngươi là do Bổn Vương mang ra ngoài, mắng cũng là mắng Bổn Vương, nên phải đòi chút phí tổn thất tinh thần."
Mạch Đình Thường nhìn mũi giày bóng loáng của Thủy Khanh Y, hắn đã được thể nghiệm một cách sâu sắc sự vô liêm sỉ của Thủy Khanh Y, đây không phải là vết thương, rõ ràng là tương ớt bắn từ trong bát ra.
"Các ngươi muốn cái gì?" Mạch Đình Thường biết nếu hắn không lên tiếng, chuyện này sẽ cứ thế mà càng làm hao tổn hơn.
"Tranh!" Hai người đồng thanh, chỉ vào bức tranh thuỷ mặc trên tường.
Mạch Đình Thường đỡ trán, lắc đầu nói: "Không thể đưa thứ này cho các ngươi." Thấy bọn họ cũng không mở miệng, bất đắc dĩ nói: "Thật sự không thể đưa cho các ngươi, đây là đồ ta bảo quản giúp người khác."
"Thôi đi, không có bạc lại còn cầm đồ của người khác khoe của, hẳn là luyến tiếc, nên cố ý nói như vậy." Thủy Khanh Y khinh thường nói, trên mặt viết không phải là bức tranh này thì không được!
Thái độ của Mạch Đình Thường cũng kiên quyết, không khí đóng băng một lần nữa.
Hồi lâu sau, Thủy Khanh Y bỏ qua cho Mạch Đình Thường, mở miệng nói: "Biểu muội của ngươi là ai?" Lại còn có tình địch ngầm mà nàng không biết, Bách Lý Ngọc lại không ở bên cạnh, nữ nhân kia có nhân cơ hội quyến rũ Bách Lý Ngọc hay không nhỉ?
Trông dáng dấp của Mạch Đình Thường cũng không tệ, cổ đại sản xuất nhiều mỹ nam mỹ nữ, có thể nhìn thấy khắp nơi, đoán rằng người được gọi là biểu muội của hắn cũng không kém, ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, Bách Lý Ngọc bị nàng trêu chọc sắp không kềm chế được, có phải vì vậy mà quấn lấy nhau rồi hay không?
Khóe miệng của Mạch Đình Thường khẽ kéo lên, cố tình thừa nước đục thả câu, nói: "Ta đã nói rồi, có phải không cần bồi thường nữa hay không?"
Thủy Khanh Y gật đầu, vốn cũng không định lừa lấy tranh của hắn, trước đó chỉ là muốn đùa giỡn hắn cho hả giận mà thôi.
"Ta chưa từng nhìn thấy biểu muội, có lẽ nó đã thành thân từ lâu." Ánh mắt không rõ ý tứ của Mạch Đình Thường nhìn Thủy Khanh Y cảm tạ.
Ánh mắt của Thủy Minh Hách như suy nghĩ điều gì, hắn đứng ở giữa đảo mắt nhìn hai người, tính tình của Mạch Đình Thường hiển nhiên sẽ không tử tế như vậy, cũng tuyệt đối không phải là nể mặt Bách Lý Ngọc nên xin lỗi Thủy Khanh Y, giữa hai người bọn họ có quan hệ gì?
Họ Mạch cực ít, càng không nói đến người có thân phận như vậy, chẳng lẽ là gia tộc ẩn thế?
Thủy Khanh Y hơi nhếch môi, cảm thấy cũng không đáng nói cái gì, nàng và Mạch Đình Thường chỉ là gặp thoáng qua, nên nàng đi thẳng xuống núi.
Thủy Minh Hách đi theo sau, vỗ vai của Thủy Khanh Y, nói: "Lần này lại bị ngươi lừa gạt trót lọt, không tính, lần sau vẫn phải mời ta ăn một bữa, tới Thái Bạch Lâu cũng được."
Thủy Khanh Y im lặng, bữa cơm của nàng có hương vị đặc biệt sao?
"Không phải là nếu không có Bản công chúa, ngươi sẽ khó nuốt trôi hả?"
Thủy Minh Hách nghẹn lời, thật ra thì đúng là như vậy, kể từ sau khi dùng bữa với nàng, ăn một mình hoặc là ăn cùng người khác, đều không có khẩu vị đặc biệt gì.
"Ngươi sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?" Thủy Minh Hách cười ngắt lời, nàng sẽ thừa nhận sao?
"Ngươi sẽ không biết được địa vị của tiền bạc trong lòng ta."
"Bổn Vương mời ngươi ăn, thế nào?" Nói xong, Thủy Minh Hách lấy một xấp ngân phiếu từ trong lòng ngực ra, vỗ mấy cái ở trên tay, dùng tay đếm soàn soạt, nghe vào trong tai của Thủy Khanh Y, là khúc nhạc tuyệt vời nhất trên đời. "Cùng ăn một ngày, cho ngươi một trăm lượng."
Hai mắt của Thủy Khanh Y nhìn đăm đăm xấp ngân phiếu này, gật đầu liên tục, đáy mắt thoáng qua vẻ giảo hoạt, dựng một đầu ngón tay lên, nói: "Một lần một trăm lượng."
"Được!" Thủy Minh Hách thấy mình đã đạt được mục đích, hắn sẽ khiến mỗi bữa mỗi ngày của Thủy Khanh Y đều phải tới phủ Tuyên Vương, sau đó hai người mỗi người đi một ngả.
Thủy Khanh Y nhìn ngọc bài ở trong tay, sắc mặt trầm xuống, phía trên có khắc hoa văn phức tạp, trái ngược với hoa văn trong ám thất của am miếu vu nữ mang nàng đi ở trên núi Vân Mộ, hắn có quan hệ gì với mẫu thân?
Thủy Khanh Y nghĩ lại, chẳng lẽ biểu ca chính là người của bộ lạc Lạc Khắc ư?
Thủy Khanh Y nhìn thật sâu về phía Thúy Trúc Lâu, nghĩ tới nếu sau này có thời gian, sẽ đến thăm dò ngụ ý một chút.
......
Gần tối, Thủy Khanh Y dựa vào cột giường ngủ gà ngủ gật, bị Lãnh Vụ đánh thức.
"Chủ tử, quản gia của phủ Tuyên Vương tới mời ngài đi dùng bữa." Lãnh Vụ cau mày, chẳng biết quan hệ của chủ tử và Tuyên Vương hòa thuận như vậy từ lúc nào?
Đột nhiên Thủy Khanh Y mở mắt ra, vội vàng dặn dò: "Ta chẳng biết lúc nào sẽ hồi cung, nếu bên Phùng Vinh Quý có tin tức, lập tức đến phủ Tuyên Vương nói cho ta biết, không được chậm trễ một giây phút nào, nhớ kỹ đó!" Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt của nàng nghiêm túc.
Thủy Khanh Y theo quản gia đi thẳng tới phủ Tuyên Vương, nàng nhìn món ăn bày trên bàn, con sâu tham ăn trong bụng cũng bị dẫn dụ ra.
"Ăn nhanh lên, ta còn có việc." Thủy Khanh Y đang cầm đũa kẹp thịt băm nhét vào miệng, nói không rõ.
"Việc gì?" Đôi mắt đào hoa của Thủy Minh Hách sáng lấp lánh, sớm biết bạc có sức sai khiến như vậy, hắn đã không cần mặt dày quấn lấy nàng mời dùng bữa.
"... Chính là có chuyện cần làm." Bận đào bạc của ngươi, nàng thầm nói câu sau cùng này ở trong lòng.
Chẳng mấy chốc, hai người ăn đến mức bụng tròn vo, không muốn nhúc nhích, ngồi liệt ở trên ghế bành.
Thủy Khanh Y vuốt bụng, lệ rơi đầy mặt, đầu năm nay kiếm hai thỏi bạc dễ dàng sao, không được ói, phải ăn, nghĩ đến còn có chuyện quan trọng, nàng vội vàng bò dậy, rót hai chén nước trà đưa cho Thủy Minh Hách, nịnh hót nói: "Nào, uống trà đi!"
Thủy Minh Hách bị bộ dáng chủ động chu đáo của nàng làm cho vừa mừng vừa lo, vốn muốn nói lời từ chối lại phải nuốt ngược vào trong bụng, vội vàng bưng nước uống cạn.
Thủy Khanh Y cười hớn hở, nàng bưng món điểm tâm lên, cầm một miếng nhét vào trong miệng Thủy Minh Hách, lúc Thủy Minh Hách sắp phun ra, nhanh chóng cầm một miếng nhỏ nhét trong miệng của mình, cười híp mắt, nói: "Ngươi ăn đi!"
Thủy Minh Hách kiềm chế cảm giác buồn nôn, nuốt vào trong bụng theo bản năng, dạ dày giống như cũng khó chịu, hắn cảm thấy thức ăn đều trào đến cổ họng.
"Không cần, không cần." Thấy Thủy Khanh Y cầm trái cây, lắc đầu xua tay từ chối.
"Vương gia, vậy là không được." Thủy Khanh Y cứng cổ nói, ợ một tiếng, cảm giác dạ dày cuồn cuộn một trận. Nàng âm thầm nhét tiêu thực hoàn cất ở trong tay áo vào trong miệng, ngồi bất động.
Ước chừng thời gian một ly trà, Thủy Khanh Y cảm thấy trong dạ dày không còn khó chịu, cầm lò than nhỏ đặt ở trên bàn, nấu nước đường ngọt béo, mùi vị kỳ lạ bay ra, quanh quẩn ở mũi Thủy Minh Hách, kích thích khứu giác của hắn, người vừa động, trong dạ dày liền lộn tùng phèo, khóe miệng của Thủy Khanh Y hiện lên nụ cười nhạt, nàng tăng thêm lửa, vị ngọt béo thiêu đốt khẩu vị bị kích thích của Thủy Minh Hách, hắn nghiêng đầu che lỗ mũi, nhưng di chuyển quá lớn, tất cả thức ăn đều trào ngược lên miệng, hắn há mồm ấn bụng nôn mửa.
Sau khi Thủy Minh Hách nôn xong, thức ăn trong bụng hết sạch, cảm thấy dạ dày trống không, nhưng lại chán ngấy không muốn ăn, hắn ngồi xuống ghế bành, nhắm mắt dưỡng thần.
Thủy Khanh Y bưng nước trà tới, nói ngọt lịm: "Vương gia, mời dùng trà."
Bỗng nhiên Thủy Minh Hách cảm thấy thật ra Thủy Khanh Y là một cô nương tốt, cho dù bình thường có hơi ngốc, đôi mắt đào hoa ướt nhẹp cảm kích nhìn Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y nhìn Thủy Minh Hách uống xong nước trà, sau đó đưa trái cây, hoa quả khô tới, đến tận đêm khuya, Thủy Khanh Y mới dừng lại, nói: "Gia, trả tiền."
Thủy Minh Hách lấy một tờ ngân phiếu trị gia một trăm lượng từ trong lòng ngực ra, nhét vào tay Thủy Khanh Y, vẻ hơi tiếc nói: "Ngày mai tới đây sớm một chút."
"Gia, đuổi ăn xin hả? Một trăm lượng làm sao đủ? Ngài xem trên bàn kia chất đầy một đống vỏ đồ ăn, tính cho ngài giá của khách quý, một xấp một trăm lượng, một chén nước trà cũng là một lần, một lần coi là một trăm lượng, cứ thế mà tính... Đợi chút, ta phải ghi lại." Nói xong, Thủy Khanh Y tìm giấy Tuyên Thành, viết viết tính tính toán toán rồi nói: "Dạ, tổng cộng là năm ngàn tám trăm lượng."
"......" Nụ cười trên khóe môi của Thủy Minh Hách đông cứng, mấy chữ kia vẫn còn đang bay lượn ở trong đầu hắn, nàng cho rằng hắn là heo, có thể ăn nhiều đến như vậy sao? Hắn đoạt lấy giấy Tuyên Thành trong tay nàng, con ngươi đen như nước sơn lườm một cái, gân xanh nổi lên: "Năm ngàn tám trăm lượng!"
"Hứ, hóa ra là năm ngàn tám trăm lượng." Nói xong, Thủy Khanh Y cướp lấy ngân phiếu của Thủy Minh Hách, trong bụng ước lượng đếm sáu ngàn lượng, nói: "Làm tròn số, ta lấy sáu ngàn." Dứt lời, nàng rời đi rất nhanh.
Thủy Minh Hách nhìn kỹ tờ giấy ghi chép của nàng, bất chợt phát hiện có mấy con số bỏ sót chưa tính, hắn cảm thấy nếu mình giấu giếm, khi nàng phát hiện ra thì nhất định sẽ lột da của hắn, vội vàng đứng dậy đuổi theo, thì nghe thấy nàng lải nhải: "Ngu ngốc, rõ ràng là hai ngàn tám trăm lượng, còn cho rằng lão nương ngớ ngẩn tính sai!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT