Lưu Các lão cảm kích liếc mắt nhìn Thủy Khanh Y, trước đây, ngại vì nàng là nữ nhi của Thủy Thiên Diên, trong lòng có vướng mắc, sợ rằng lại là một người họa nước họa thủy, không ngờ nàng lại thấu tình đạt lý, hiểu rõ đại nghĩa như thế.

Thủy Thiên Diên thầm oán hận trong lòng, không ngờ Thủy Khanh Y chẳng những không giúp nàng, ngược lại chiếu tướng nàng, nếu như bị điều tra, có người cố ý đổ tội, sợ là nàng không ra được!

"Triệt ca ca..." Thủy Thiên Diên nghĩ lại, nàng biết chủ yếu là do Thủy Triệt, cho dù là nàng giết, nhưng Thủy Triệt cố tình che chở nàng, mọi người cũng không làm gì được.

Vẻ mặt Thủy Triệt thay đổi, môi mỏng hơi kéo lên, nhìn lướt qua Thủy Khanh Y.

"Phụ hoàng, chớ để mất lòng dân." Thủy Khanh Y cau mày, nàng phải làm kẻ xấu sao?

"Hoàng hậu, trước tiên nàng hãy đi theo Đại lý tự Khanh, trẫm sẽ trả cho nàng một cái công đạo, sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì." Ánh mắt của Thủy Triệt dịu dàng an ủi Thủy Thiên Diên, nhìn theo tầm mắt của nàng, quả thực ông cảm thấy suy nghĩ của mình dần dần không chính xác, lắc đầu một cái, dời tầm mắt, ổn định lại tinh thần, mới nhìn về phía Thủy Khanh Y.

"Triệt ca ca, Diên Nhi bị oan." Lời nói của Thủy Triệt giống như vị thuốc an thần, làm cho trái tim lơ lửng của Thủy Thiên Diên trấn an lại.

Đúng rồi, Thủy Triệt trúng nhiếp hồn thuật của nàng, làm sao có thể phớt lờ nàng chứ?

Nhìn bóng dáng rời đi của Thủy Thiên Diên, Lưu Các lão đổ mồ hôi lạnh, buông lỏng thân thể căng thẳng, giống như bị hạ đường huyết, ông lảo đảo mấy bước, được người phía sau đỡ lấy, cơ thể mới đứng vững.

"Hoàng thượng, đây là thứ vi thần nhặt được ở Cung Thần Hi, có thể là của hung thủ để lại." Trước đó thống lĩnh Ngự Lâm quân cũng có mặt ở hiện trường xảy ra vụ việc, nên cùng đi tới Điện Kim Loan.

Công công Tiểu Đức Tử nhận lấy con dấu nhỏ, truyền lại cho Thủy Triệt.

Thủy Triệt nhận lấy, nhìn một cái, con ngươi hơi chấn động, đảo mắt tới Phùng Vinh Quý đang đứng bên dưới với vẻ hung ác, cuối cùng dừng lại ở trên người Thủy Khanh Y.

Phùng Vinh Quý thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười thâm độc, thật tốt, sẽ phải chết ngay tức khắc.

Ánh mắt của Thủy Khanh Y luôn đảo quanh trên người Phùng Vinh Quý, nhìn dáng vẻ của lão ta, chắc chắn là đang mừng thầm nhỉ!

"Phùng Vinh Quý, đêm qua ngươi ở đâu?" Lời nói của Thủy Triệt lạnh lùng nghiêm nghị, lộ ra sát khí nồng đậm, Long Uy bức thẳng vào mặt Phùng Vinh Quý, làm cho lão không chống cự nổi phải lui về phía sau mấy bước.

"Vi thần... Đêm qua vi thần luôn ở trong thư phòng." Phùng Vinh Quý quỳ trên mặt đất, ánh mắt của Thủy Triệt phóng lên người ông, giống như mũi nhọn đâm vào lưng.

"Ngươi giải thích như thế nào về thứ này?" Thủy Triệt tức giận, ném con dấu xuống bên cạnh chân của Phùng Vinh Quý. "Cũng là có người hãm hại ngươi sao?"

Phùng Vinh Quý run rẩy nhặt con dấu trên đất lên, trong lòng hoài nghi, đây không phải là con dấu cá nhân của Thủy Khanh Y đã đưa cho ông sao?

Nhưng sau khi nhìn thấy ba chữ Phùng Vinh Quý ở phía trên, con ngươi đột nhiên co rút lại, không thể tin, ông dùng ngón tay cái chà xát mấy lần, vẫn là mấy chữ ấy như cũ, mà không thấy mấy chữ "Thủy Khanh Y" như lúc trước.

Trong lòng Phùng Vinh Quý hoảng loạn, chẳng lẽ có người giăng bẫy chờ ông nhảy đi vào ư?

Trong lúc giật mình, đột nhiên ông nhớ lại, Thủy Khanh Y rời kinh đến thần y cốc, nhưng tại sao lại xuất hiện ở trong triều vào lúc này, ý nghĩa của chuyện này không nói cũng rõ, ông vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng của việc giành thắng lợi, bị một chút ít ngon ngọt làm cho đầu óc lú lẫn, quên mất Thủy Khanh Y vốn không nên xuất hiện ở trong triều mới đúng. Tức giận vì tỉnh ngộ quá trễ, thì ra ông đã rơi vào trong cái bẫy đào sẵn của Thủy Khanh Y từ lâu!

Nhìn Phùng Vinh Quý như gà trống thua trận, khóe miệng Thủy Khanh Y cười lạnh, nàng chỉ phủ một lớp bùn nhão ở phía trên, rồi khắc tục danh của nàng lên, Phùng Vinh Quý lấy được con dấu của nàng, nhất định lão ta sẽ đặt ở trong bàn tay ngắm nghía nó, hoặc là bỏ vào trong ngực, bị ma sát, nhất định lớp bùn sẽ tróc ra, sẽ chỉ còn lại con dấu có khắc tục danh của lão, cho dù lão để ở một bên, nổi lên suy nghĩ muốn hãm hại nàng, trình lên Thủy Triệt, thì Thủy Triệt cũng sẽ gọt sạch lớp bùn trên con dấu.

"Hoàng thượng, vi thần bị hãm hại, là Trường Nhạc, con dấu này là Công chúa Trường Nhạc cho vi thần, ngài ấy từng nói đây là con dấu Hoàng thượng tặng cho mình trong lúc sắc phong." Phùng Vinh Quý không cam lòng, còn thiếu một bước, còn thiếu một bước này, ông sẽ báo thù xong cho Thiến Thiến, vì sao ông lại thua?

"Thừa tướng thật biết nói đùa, Bổn cung nhất định phải giữ thật tốt con dấu phụ hoàng tặng, làm sao có thể tùy tiện tặng nó cho người khác chứ? Huống chi, mọi người đều biết, xưa nay Bổn cung và Thừa tướng bất hòa, tại sao lại đưa con dấu của mình cho ngài?" Thủy Khanh Y không nhanh không chậm lấy một con dấu từ trong lòng ngực ra, con dấu màu đỏ tươi, bên trong còn có tia máu đang di chuyển, ngay phía trên có khắc to ba chữ Thủy Khanh Y màu vàng. "Phụ hoàng biết Bổn cung yêu thích màu đỏ, tất nhiên sẽ không tặng một con dấu màu hổ phách cho Bổn cung, Thừa tướng muốn đổ tội cho Bổn cung, thì phải tìm hiểu rõ ràng về sở thích mới đúng."

"Ngài... Ngài ngậm máu phun người, con dấu này vốn là tín vật trao đổi tử sĩ của ngài với lão thần." Sắc mặt của Phùng Vinh Quý tái xanh, ngón tay run run chỉ vào Thủy Khanh Y, con ngươi trợn tròn hiện rõ tia sáng hung ác tàn nhẫn, như muốn nuốt sống nàng.

"Thừa tướng già rồi nên hồ đồ, tử sĩ quan trọng như vậy, tại sao ngài lại giao cho Bổn cung được, thử hỏi chư vị, trong tay có một đội tử sĩ tinh nhuệ, các ngài sẽ giao cho kẻ thù của mình ư?" Thủy quang trong mắt phượng của Thủy Khanh Y lưu chuyển, lộ rõ tia sáng cơ trí, nàng vung tay áo bào lên, khí thế lẫm liệt, nói: "Chớ thấy mẫu hậu của Bổn cung bị dẫn đi, coi Bổn cung là quả hồng mềm dễ nắm, dễ áp bức, Bổn cung cũng không phải là người dễ đối phó!"

"Ngài... Ngài... Phụt..." Phùng Vinh Quý trào khí huyết, phun ra một ngụm máu đen.

"Nhìn đi, làm nhiều chuyện không sạch sẽ, máu cũng là màu đen, càng không nói đến lòng dạ? Chuyện vu oan này, xem chừng đều là Thừa tướng tiện tay ném tới." Thủy Khanh Y cười như không cười liếc nhìn vết máu trên đất, trong lời nói tràn đầy ý giễu cợt.

Sắc mặt của Phùng Vinh Quý trắng bệch, giơ tay lên lau ngực, đột nhiên đụng phải một thứ mềm nhũn, vội vàng lấy ra, phủ lên con dấu, nghiễm nhiên xuất hiện vài chữ Thủy Khanh Y, kích động nói: "Hoàng thượng, lão thần không hề vu khống Công chúa, đây chính là con dấu Công chúa đưa cho lão thần lúc trước, lão thần bị Công chúa lừa lấy mất."

Đại thần đứng ở sau lưng Phùng Vinh Quý, duỗi thẳng cổ ra nhìn một cái, vừa vặn đúng cỡ. Nhưng cũng không thể phân biệt rõ, là Phùng Vinh Quý đã chuẩn bị trước, hay là thực sự đúng như lão ta đang nói, trước khi chưa có chứng cớ rõ ràng, bọn họ sẽ không tỏ rõ lập trường một cách tùy tiện, trước đó, Lưu Các lão đã cho bọn họ một bài học, may mà có Công chúa Trường Nhạc nói giúp, nếu như lần này người đắc tội là bọn họ, ai sẽ cứu giúp chứ?

"Chẳng lẽ Thừa tướng đã sớm có chuẩn bị từ trước, đề phòng chuyện bị bại lộ, nên mới nghĩ ra kế hoạch dự phòng?" Lưu Các lão vuốt chùm râu hoa râm, giọng nói sang sảng.

"Đúng vậy, điều này cũng không thể chứng minh Bổn cung giết hại Lệnh Quý phi." Thủy Khanh Y liếc nhìn Lưu Các lão, nghĩ thầm: Không phí công giúp đỡ!

"Hẳn là mọi người đã nhìn thấy chữ viết của Công chúa, có gì khác biệt so với ba chữ này không?" Phùng Vinh Quý nắm chặt con dấu trên tay, đây là vật chứng duy nhất chứng minh sự "trong sạch" của ông.

Thủy Triệt như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn, cười lạnh: "Đừng tưởng rằng là Công chúa Hoàng thất thì chữ viết cũng đẹp, nếu như Y Nhi có thể viết được nét chữ như thế này, sợ rằng trẫm nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh." Dứt lời, Thủy Triệt phất tay, nói: "Tiểu Đức Tử, đem giấy viết chữ của Công chúa ra đây."

Tiểu Đức Tử liếc mắt đồng cảm với Thừa tướng, thầm mắng một tiếng ngu ngốc, còn chưa tìm hiểu rõ ràng về sở thích thói quen của Công chúa đã gài tang vật, không phải là tự tìm cái chết sao?

Lục từ trong đống tấu chương được một tờ giấy Tuyên Thành, công công Tiểu Đức Tử mở ra, hướng về phía chư vị đại thần: "Đây là chữ viết của Công chúa mà Hoàng thượng đã giữ lại vài ngày trước, chính vì như thế này mà bị Hoàng thượng chế nhạo, lúc ấy Công chúa tức giận đến ngất xỉu, không để ý tới Hoàng thượng vài ngày."

Thủy Khanh Y nhìn nét chữ chó cào ở phía trên, nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, mặt mo không kìm được đỏ lên, nhưng nghe thấy lời nói của Tiểu Đức Tử, mặt lập tức đen xì, ngươi mới tức đến ngất xỉu, cả nhà ngươi đều tức đến ngất xỉu!

Rõ ràng nàng bị một nghiên mực của phụ hoàng đánh ngất, làm sao có thể tức giận đến ngất xỉu được chứ? Còn có thể tào lao hơn không?

Phùng Vinh Quý cũng trợn tròn mắt, đây là chữ viết của Thủy Khanh Y ư? Rủ mắt nhìn chữ viết xinh đẹp trong tay, thực sự muốn tỏ ra không biết gì về hoàn cảnh xung quanh mà bất tỉnh, không cần nghĩ cũng biết Thủy Khanh Y sai người khác khắc chữ, mà những gì ông vừa nói khi nãy, nghiễm nhiên đã chứng minh chuyện ông bịa đặt hãm hại Thủy Khanh Y.

Phùng Vinh Quý đang định mở miệng nói gì đó, thì ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, Tào Hạo mặc bộ khôi giáp mềm đi vào, quỳ trên mặt đất, trình hộp gỗ nhỏ trong tay lên, nói: "Hoàng thượng, đây là vật chứng chặn đường giết Thái phó tìm được ở Cửu Lê Cốc."

Công công Tiểu Đức Tử nhận lấy, mở ra rồi đặt lên trên long án, Thủy Triệt lấy ra, nhìn ký hiệu ở phía trên, cười lạnh: "Phùng ái khanh còn gì để nói không?"

Dứt lời, Thủy Triệt đập chiếc nhẫn dính máu đến trước mặt của Phùng Vinh Quý, làm nó vỡ ra thành nhiều mảnh.

Phùng Vinh Quý nhìn chiếc nhẫn gia truyền trên đất, sợ đến mất hồn mất vía, trợn tròn mắt nhìn về phía Thủy Khanh Y, ông hối hận, hối hận vì muốn tính kế nàng ta, đối địch với nàng ta, nếu không, sẽ không cho nàng ta cơ hội tương kế tựu kế, người chết sạch ở trong tay nàng ta, bây giờ lại biến thành do ông giết chết, bị vu oan ngay trên đầu mình, cho dù lưỡi nở hoa sen (1) cũng không thể phủ định tội danh!

(1) Lưỡi nở hoa sen: ý chỉ nói năng khéo léo.

"Hoàng thượng, Phó Đạt là muội phu của lão thần, làm sao lão thần có thể giết hắn? Lão thần bị oan!" Hơi thở của Phùng Vinh Quý ngắt quãng, cố gắng đến cái giãy giụa cuối cùng của kẻ sắp chết.

"Phùng ái khanh, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Đột nhiên Thủy Triệt lộ ra sát ý, ra hiệu cho người đem đồ ở bên ngoài vào.

Phùng Vinh Quý bắt đầu lo lắng, quay đầu lại thì trông thấy một thi thể đặt trên tấm ván gỗ đang được khiêng vào, dùng vải trắng để che mặt, đặt ở giữa đại điện, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu, sau đó nghe thấy Thủy Khanh Y nói: "Thừa tướng, ngài muốn giết cả nhà Thái phó, thậm chí ngay cả Lệnh Quý phi mà ngài cũng không tha, chắc hẳn là vì muốn báo thù cho Chân tiểu thư!"

Nói xong, Thủy Khanh Y sai người kéo vải trắng lên, làm lộ ra khuôn mặt xám trắng xanh xao của Chân Thiến, vốn là một thi thể thối rữa, không biết Phùng Vinh Quý dùng phương pháp gì, thời gian lâu như vậy, chẳng những không thối rữa, hơn nữa còn không có mùi hôi thối, cứ đặt như vậy ở trong thư phòng, Phùng Vinh Quý không xuất phủ, ngày đêm không rời người, nhốt ở trong thư phòng không ra.

Phùng Vinh Quý nhìn thấy đó là thi thể của nữ nhi, giống như kẻ điên xông lên, đẩy thị vệ ra, dùng thân thể bảo vệ thi thể của Chân Thiến, ôm chặt lấy, lẩm bẩm nói thầm: "Thiến Thiến đừng sợ, phụ thân sẽ bảo vệ con, đừng sợ..."

Mọi người trông thấy, vẻ mặt khác nhau, không đành lòng nhìn thẳng, hốc mắt đỏ lên, quay đầu đi.

Thủy Triệt nhìn cảnh này, nhớ tới Thủy Thiên Diên, vẻ mặt ngẩn ngơ trong chốc lát.

Suy nghĩ của Thủy Khanh Y phức tạp, vốn dĩ Phùng Vinh Quý sẽ không đi đến bước này, đều là do suy nghĩ tham lam nổi lên, không, nói đúng hơn là vì Chân Thiến, vì để Chân Thiến được gả cho Thủy Minh Hách, nên lão ta cấu kết với Phó Cầm, càng đi càng sai, cho nên mới luân lạc tới bước này.

Lão ta không phải thần tử trung thành, nhưng là một phụ thân tốt, làm tất cả vì nữ nhi, thế cho nên biến thành điên cuồng!

"Thiến Thiến, con nói đi, có phải là phụ thân không giúp con báo thù, nên đang tức giận phải không?" Ánh mắt của Phùng Vinh Quý từ ái, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay cứng ngắc của Chân Thiến, mọi người nhìn thấy vậy, da đầu tê dại.

"Phụ thân giết nàng ta giúp con, có được hay không?" Nói xong, khí thế như sét đánh không kịp bưng tai, Phùng Vinh Quý rút chủy thủ ở trong giày ra, hướng về phía Thủy Khanh Y.

Hai ngón tay của Thủy Khanh Y kẹp lưỡi dao, cho dù Phùng Vinh Quý hao phí sức lực như thế nào, nàng vẫn không hề động đậy.

"A ——" Vẻ mặt của Phùng Vinh Quý nhăn nhó, dùng sức lực của toàn thân xông tới, cảm thấy trước người có một tòa núi lớn, ngăn cản đường đi của ông, đang định rút về, thì cảm thấy có một luồng khí bao quanh ông, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, bay theo một đường cong đâm vào cột trụ vàng, "phụt" phun ra một ngụm máu đen, hai mắt vẩn đục đỏ ngầu lộ ra hận ý thấu xương: "Là ngươi..." Lời còn chưa dứt, tay đã buông xuống đất, tắt thở.

Trong lòng Thủy Khanh Y bách vị tạp trần (2), nàng không có ý định kết liễu lão ta một cách dễ dàng như vậy, nhưng tình phụ tử của lão đối với Chân Thiến làm cho nàng thấy xót xa, làm nàng mềm lòng.

(2) Bách vị tạp trần: trăm loại mùi vị.

"Kéo xuống, ném tới bãi tha ma. Tướng phủ, nam gửi tới biên quan, nữ đưa đến trại lính." Ánh mắt của Thủy Triệt đột nhiên lạnh lẽo, vốn định để cho bọn họ nhập thổ vi an (3), giữ lại người trong phủ, cho đi đày, lại không biết sống chết muốn ám sát Y Nhi.

(3) Nhập thổ vi an: vào đất là bình yên. Thuở xa xưa, người Hán coi nông nghiệp là hoạt động chính nên đất đai được coi như sinh mệnh. Từ đó phát sinh niềm tin, cách tốt nhất để linh hồn người chết được yên nghỉ là chôn xuống đất. Bởi vậy người Hán mới có câu “Nhập thổ vi an”.

Mấy thị vệ mang thi thể xuống, Thủy Triệt không còn lòng dạ, tuyên bố "mọi chuyện đã rõ ràng", rồi bãi triều.

Mọi người cũng không dị nghị, mặc dù nhất mạch của Phó phủ có bất mãn, nhưng cũng không nói ra, trong lòng biết Hoàng thượng đã ra quyết định về chuyện này, không thể vô cớ trêu chọc gây họa lên người, chỉ đợi sau khi trở về, nhóm người mới thương lượng về hành động sau này.

Thủy Khanh Y rất hài lòng đối với kết quả này, liếc mắt nhìn nhóm người nhất mạch của Phó Đạt một cái, cười lạnh xoay người rời đi, trông thấy Thủy Minh Hách như âm hồn bất tán đang dựa vào thạch trụ, trên tay còn cầm bộ chữ viết của nàng.

"Trả lại cho ta." Thủy Khanh Y buông tay, vẻ mặt lạnh tanh nói, nghĩ tới hành vi hẹp hòi của tên này đối với nàng, nên nàng đã cho hắn vào danh sách đen.

Thủy Minh Hách nhìn chữ viết to, xiêu vẹo, chậc chậc lắc đầu, còn tưởng rằng nữ tử này thập hạng toàn năng, cũng không ngờ tới chữ viết tay lại như thế này, thực sự không dám khen tặng, hắn cười nhạo: "Phùng Vinh Quý gài tang vật ngươi, hay là đã coi trọng ngươi." Thầm nghĩ Phùng Vinh Quý cũng đủ oan ức, lật thuyền trong mương, chữ viết của Công chúa nhà nào mà lại không đẹp chứ?

Thủy Khanh Y không để bụng, liếc xéo: "Đừng có chó chê mèo lắm lông, nữ tử vô tài mới là đức, chỉ cần nắm đấm đủ cứng, đi khắp thiên hạ." Nói xong, nàng khoa tay múa chân về phía con mắt của Thủy Minh Hách.

Sắc mặt của Thủy Minh Hách hơi thay đổi, nghĩ tới mấy nắm đấm tay kia của nàng, cách xa mấy bước. Hắn nâng mắt, thì nhìn thấy Thủy Khanh Y cười âm hiểm mấy tiếng.

"Có phải ngươi nam nữ đều xơi hay không? Chán ăn bên ngoài rồi, nên nghĩ cách trên người trong cung, ngay cả kẻ hạng ba không buông tha." Thủy Khanh Y nhớ tới lời nói nghe được đêm qua, trong lòng có hơi không thoải mái, nàng bồi ăn bồi uống bồi chơi, còn bị hắn tính toán, cũng chỉ được mấy ngàn lượng bạc.

"Kẻ hạng ba là cái gì?" Thủy Minh Hách mờ mịt.

"Hoạn quan, có mùi vị gì khác so với những nam nhân khác?" Thủy Khanh Y như một tên trộm nhìn Thủy Minh Hách, không ngờ tên này không ăn kiêng, ra tay càng hào phóng hơn với người của mình!

"Ngươi nói bậy cái gì thế? Gia là người có nguyên tắc ranh giới cuối cùng." Mặt Thủy Minh Hách tối sầm, mặc dù hắn đắm chìm trong nữ sắc, nhưng không phải là loại người nào đến thì cũng không cự tuyệt, đặc biệt kính nhi viễn chi (4) đối với nam nhân!

(4) Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi.

"Ranh giới cuối cùng? Nguyên tắc?" Thủy Khanh Y cười lạnh, hứng thú đánh giá Thủy Minh Hách một lượt, nói: "Đúng, ranh giới cuối cùng của ngươi chính là cho người khác thì phải tính toán tỉ mỉ, cho nam nhân của mình, thì phải ra tay hào phóng, lần sau lại bò lên giường, cũng dễ dàng." Nói xong, nàng cắn răng nghiến lợi nói: "Lão nương phục vụ ngươi ăn uống tốt như vậy, ngươi còn ngại cho lão nương nhiều bạc, cho gã thái giám, lại có thể ban thưởng dạ minh châu!"

Thủy Minh Hách nghi ngờ, nói: "Ngươi nghe ai nói?"

"Chính thái giám kia tự nói ra." Nghĩ đến là bực mình, hại nàng ở trước mặt thuộc hạ của chính mình, phải ném thể diện đi, cuối cùng rơi vào thế không tự nguyện.

"Lời này mà ngươi cũng tin?" Thủy Minh Hách vừa nói xong, chợt nhớ ra, trước đây không lâu hắn trêu chọc khiến nàng phất tay áo rời đi ở Trăm Hầu Đường, hắn vẫn luôn trốn tránh không gặp, bất đắc dĩ, phải mua chuộc thái giám trong cung, để bọn họ nói ra hướng đi của Thủy Khanh Y, tiện tay ném lại viên dạ minh châu, nhưng lời nói này, đánh chết cũng không thể nói ra, không chắc sau khi nữ nhân này biết được, sẽ lột da của hắn như thế nào!

Thủy Khanh Y lành lạnh liếc mắt nhìn, lỗ mũi hướng lên trời hừ lạnh một tiếng, vòng qua người hắn đi khỏi, trong lòng tính toán chuyện bên người nàng có bao nhiêu nam thuộc hạ, cưới nương tử cho họ thì một người tốn bao nhiêu bạc.

Vừa thấy nàng rời đi, trong lòng Thủy Minh Hách trống rỗng, sốt ruột đuổi theo, gọi mấy tiếng cô nãi nãi, thấy nàng không có phản ứng gì mà tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt đào hoa tối sầm lại, lấy một xấp ngân phiếu từ trong lòng ngực ra, ném ở trước mặt cách hắn không xa, hô to: "Bạc của người nào rơi vậy?"

Dứt lời, chỉ thấy trước mắt có một luồng gió lốc cuốn tới, cuốn bay cát bụi, đến khi cát bụi tản đi, thì nhìn thấy một nữ nhân cười híp mắt lại, nhanh chóng đếm ngân phiếu, trán hắn chảy xuống một vạch đen, thấy nàng trừng mắt nói: "Tại sao thiếu mất một ngàn lượng?"

Thủy Minh Hách nuốt khan một ngụm nước miếng, không ngờ tới lòng tham của nữ nhân này lớn như vậy, đó chính là một vạn lượng, một vạn lượng đấy, nàng vẫn còn chê ít!

"Có phải là ngươi thừa dịp ta không chú ý, lén lén lút lút cầm một ngàn lượng hay không?" Tầm mắt sắc bén như đao của Thủy Khanh Y đảo quanh ngực của Thủy Minh Hách.

"Ta..."

"Đừng nghĩ đến chuyện quỵt nợ." Nói xong, nàng trực tiếp thò tay vào ngực Thủy Minh Hách lấy ra, đếm cẩn thận, bốn ngàn ba trăm lượng, Thủy Khanh Y há hốc mồm, sững sờ ngay tại chỗ.

Thủy Minh Hách nhìn dáng vẻ kia của nàng, nở nụ cười, thầm nghĩ rằng để xem lần này ngươi giải thích việc xử oan Bổn Vương như thế nào, nhưng một màn sau đó làm cho hắn gần như rơi con mắt ra ngoài.

"Ấy chết, xem trí nhớ của ta này, rõ ràng là một vạn bốn ngàn ba trăm lượng, tại sao lại nhớ nhầm được nhỉ?" Thủy Khanh Y vỗ ót, vừa thao thao bất tuyệt, vừa ước lượng ngân phiếu ở trong ngực, suy nghĩ một chút, lấy một lượng bạc ra, đặt ở trong ngực Thủy Minh Hách, nói: "Mặc dù ngươi tham ô mấy ngàn lượng của ta, nhưng thấy ngươi có lương tâm, không chiếm hết làm của riêng, thưởng cho ngươi."

Thủy Minh Hách sờ một lượng bạc vụn trong ngực, hắn nghe thấy tiếng vỡ vụn của trái tim, ngửa đầu nhìn trời xanh khóc không ra nước mắt, tại sao trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy, tại sao lại có chứ?

"Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn nói ta đổ oan cho ngươi không thành ư?" Thủy Khanh Y nhìn cái dáng vẻ trời sập kia của hắn, nhíu mắt lại, tràn ngập ý uy hiếp.

Thủy Minh Hách có miệng khó trả lời, hắn dám nói sao?

"Đừng nói ta ức hiếp ngươi, nếu không phải là bạc của ta, làm sao ta biết có nhiều bạc như thế?" Thủy Khanh Y mặt không đỏ hơi thở không gấp phát huy đến trình độ cao nhất của sự vô sỉ mà nàng đã dày công tôi luyện, thoáng một cái đã lấy ngân phiếu ra giơ trước mặt Thủy Minh Hách, nói: "Không tin thì ngươi đếm thử đi, một lượng cũng không thiếu!"

Thủy Minh Hách hóa đá trong gió, hít sâu một hơi, cố đè xuống nỗi kích động muốn đấm vỡ khuôn mặt bỉ ổi của Thủy Khanh Y, hắn siết nắm đấm tay thật chặt, mới kìm nén được cơn phẫn nộ trong lòng, kiềm chế để không kéo lỗ tai của nàng, hét to: Khốn khiếp, cho rằng mắt của gia bị mù, đếm một lần ở trước mặt, còn không biết là bao nhiêu sao?

"Đừng khách khí với ta, lần sau tiếp tục phát huy loại phẩm chất cao thượng không nhặt của rơinày." Thủy Khanh Y hài lòng gật đầu, ngâm nga hát rồi đi khỏi.

Thủy Minh Hách nhìn theo bóng lưng của nàng, ngậm oan nuốt hận, thầm rủa: Tự gây nghiệt!

Mặc dù trong lòng hận không thể treo ngược Thủy Khanh Y lên đánh một trận, nhưng vẫn hèn hạ đuổi theo, dò hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Thủy Khanh Y thấy hắn bám riết không tha, hơi nhếch môi, xúc động, hắn lại tới đưa bạc hả?

"Mặc dù ta yêu tiền bạc, nhưng mà một ít lượng bạc mua đồ ăn vặt cho ngươi, thực sự không cần trả lại cho ta." Thủy Khanh Y nói lời chân thành, ánh mắt trong suốt, giống như Thủy Minh Hách đang làm chuyện bắt ép con gái nhà lành làm kỹ nữ.

Thủy Minh Hách cắn chặt hàm răng, nhịn được nỗi kích động đến mức muốn nhảy lên, quay mặt, không nhìn biểu cảm khiến hắn nổi điên của Thủy Khanh Y, ho nhẹ một tiếng, nói: "Chỉ là hỏi ngươi đi đâu, nếu như thuận đường thì đi cùng." Dù sao cũng đã lừa được nhiều bạc của hắn như vậy, cũng nên hết tức giận rồi chứ?

Thủy Khanh Y nghĩ đến chuyện kế tiếp, gật đầu một cái, "Đến Tông Nhân phủ."

"Đi xem Hoàng hậu sao?" Thủy Minh Hách kinh ngạc, vừa mới nhốt vào, bây giờ lại đi xem, muốn trực tiếp đến đón ra ư?

"Vốn là do Phùng Vinh Quý giết, đương nhiên Hoàng hậu nên giữ miệng để được thả ra, ta đi..." Đưa nàng ta lên đường mà thôi.

Thủy Minh Hách gật đầu, im lặng không nói, tập trung suy nghĩ tới chuyện của Phó Cầm, đi theo sau lưng Thủy Khanh Y.

Đến Tông Nhân phủ, Thủy Khanh Y nhìn đồ giả mạo tự phụ ngồi ở trên tháp quý phi, được cung phụng, ăn uống ngon lành, nàng lập tức cau mày!

Thủy Thiên Diên thấy Thủy Khanh Y xuất hiện, bắt đầu lo lắng, nhưng nhớ ra rằng, nàng là người duy nhất biết tung tích của "Thủy Thiên Diên" thực sự, lường trước Thủy Khanh Y sẽ không làm gì nàng, nên hơi cao ngạo, nói: "Ngươi tới đón Bổn cung hồi cung sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play