Trong cánh rừng rậm phía Nam Thủy Quốc, một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành vẫn đang tiêu sái bước đi. Mái tóc đen nhánh phất phơ trong gió, làn da trắng, mịn màng làm nổi bật đôi đồng tử xinh đẹp hút hồn, cảnh vật xung quanh đều phải rung rinh trước dung nhan mỹ miều ấy.

Thiên a, tiêu sái gì mà tiêu sái! Đi cả ngày trời vẫn không tìm được đường ra khỏi khu rừng, chân tay thì giã dời, bụng thì đói meo, nàng thực sự không còn đủ sức để đi tiếp nữa a.

Bỗng nàng nghe phía trước có tiếng nước liền chạy lại xem. Oa, là một hồ nước rất lớn a, xem ra ông trời vẫn còn thương người ở hiền. Nàng tiến lại gần, lấy tay hứng nước uống, chợt có suy nghĩ xoẹt qua trong đầu nàng, hay là nhân cơ hội này tắm rửa một phen. Nghĩ là làm, nàng thoát đi bộ y phục, tháo mạn che mặt để lộ dung nhan xinh đẹp rồi nhảy xuống hồ.

Cách đó không xa có một đám người và ngựa, trong số họ nổi bật là vị thiếu niên mặc lam y, gương mặt anh tuấn, khí chất tao nhã, một cái nhấc tay cũng tỏa ra sự thanh cao, dịu dàng. Vị mỹ thiếu niên đó chính là Nam Cung Thiên - đứa con trai duy nhất của võ lâm minh chủ Thủy Quốc. Hắn được biết đến là đệ nhất mỹ nam Thủy Quốc, lịch sự, tao nhã, dịu dàng với nữ nhân khiến cho bao tiểu thư khuê các thầm thương trộm nhớ nhưng khi đã đắc tội thì hắn không khác gì ác quỷ đội lốt người. Lần này đến Kim Quốc là để tham gia đại hội võ lâm hàng năm được tổ chức, hiện tại đang trên đường trở về Thủy Quốc và đang tạm thời nghỉ chân.

- Chúng ta tạm thời nghỉ chân ở đây, ngựa cũng đã mệt, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường. Bây giờ ta sẽ đi xem xung quanh, lát nữa sẽ quay lại.

Nam Cung Thiên lên tiếng, cách ăn nói đúng là khác xa với bọn công tử chỉ biết ăn không ngồi rồi, ăn nói với hạ nhân cũng hết sức lịch sự, khiêm tốn, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ. Những người khác không phản đối, đồng thanh:

- Vâng.

Đi sâu vào trong rừng, Nam Cung Thiên đột nhiên nghe thấy có tiếng nước cùng tiếng ngâm nga của ai đó, đến gần thì hắn khựng lại, mắt mở to, hô hấp như ngừng lại trước những gì hắn đang thấy. Dưới hồ một mỹ nhân đang tắm, nàng quay lưng lại phía hắn, ánh nắng chiếu lên tấm lưng trắng trần trụi của nàng, nhìn nàng như một tinh linh không thuộc thế giới này. Khi nàng quay mặt lại, Nam Cung Thiên không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Thiên a, sao trên đời lại có một mỹ nhân tuyệt thế đến như vậy, gương mặt xinh đẹp tựa yêu tinh quyến rũ lòng người, yêu mị, quyến rũ khiến cho người ta không có lối thoát. Mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình cho đến khi:

- Á...á...á! Rắn! Có Rắn!

Giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, Nam Cung Thiên thấy trước mặt Khuyết Thu Nguyệt đã lên bờ nhưng đối diện nàng là một con rắn hổ mang màu đen viền đỏ đang tiến lại gần. Khuyết Thu Nguyệt đứng im như phỗng, không cử động cũng không chạy thì bỗng con rắn hổ mang lao tới, nàng sợ hãi nhắm mắt lại không dám nhìn.

- Phập!

Nghe tiếng, Khuyết Thu Nguyệt nghĩ con rắn hổ mang đã cắn nàng nhưng tại sao nàng lại không cảm thấy gì? Mở mắt ra thì nàng thấy thân nó bị một thanh kiếm đâm xuyên qua, nhìn lại bản thân mới nhận ra là mình đang ở trong vòng tay của ai đó. Thì ra sau khi chứng kiến sự việc thì Nam Cung Thiên đã không chần chừ mà lao đến ôm Khuyết Thu Nguyệt vào lòng rồi lấy thanh kiếm bên hông một nhát đâm chết con rắn hổ mang.

Quay trở lại, bây giờ hai người đang ở trong tư thế rất ái muội, nữ nhân thì không một mảnh vải che thân, nam nhân thì siết chặt nữ nhân trong lòng. Nhìn lại tình hình, Khuyết Thu Nguyệt vội vàng đẩy Nam Cung Thiên ra, nhanh chóng lấy bộ y phục mặc vào. Nhận thấy mình luống cuống, Nam Cung Thiên đỏ mặt, quay mặt đi hướng khác, ho khan một tiếng:

- Thật xin lỗi, đã mạo phạm đến vị cô nương đây nhưng vì cô nương gặp nguy nên tại hạ mới... Dù sao cũng mong cô nương thứ tội.

Nam Cung Thiên than vãn trong lòng. Hai, lần đầu gặp mặt sao lại xảy ra chuyện như vậy? Nếu để lại ấn tượng xấu trong lòng mỹ nhân thì sau này hắn biết phải làm sao đây? Hắn lần đầu tiên trong đời rung động với một nữ nhân, trước đây hắn không cần làm gì cũng có nữ nhân vây quanh, họ vì hắn mà nguyện hiến dâng tất cả nhưng hắn chỉ lịch sự từ chối. Giờ đây hắn đã gặp được nữ nhân khiến hắn yêu thích nhưng lại trong một tình huống éo le hết sức, hắn chỉ có thể thở dài.

Khuyết Thu Nguyệt sau khi thay xong y phục bước ra, nói lời cảm tạ với vị ân nhân của mình:

- Đa tại ơn cứu giúp của công tử, sau này nếu có cơ hội tiểu nữ nhất định sẽ đền đáp, công tử cũng không cần quá để ý đến chuyện hồi nãy...

Nói đến đây nàng ngừng lại, cúi đầu nhìn mặt đất, không dám ngẩng đầu lên. Trên mặt Nam Cung Thiên cũng hiện lên vẻ khó xử, vội cười trừ chuyển qua chủ đề:

- A, nói nãy giờ xin hỏi quý danh của cô nương, tại hạ tên Nam Cung Thiên.

Bây giờ Khuyết Thu Nguyệt mới dám ngẩng đầu lên trả lời:

- Tiểu nữ tên Khuyết...

Nói đến đấy nàng bỗng cảm thấy trời đất tối sầm lại, nàng ngất đi lại một lần nữa trong vòng tay của Nam Cung Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play