Tối nay là đêm đầu tiên Tịnh ở nhà chồng, sau bửa cơm gia đình gồm có ông Triệu, Quân và cô thì ông triệu đã trở về phòng, Quân cũng lên phòng làm việc của công ty do mấy ngày nay lo đám cưới mà công việc cần anh giải quyết hiện rất nhiều. ko có gì làm, Tịnh ở lại phòng khách xem tivi, rất muốn ra vườn tham quan thử ngôi nhà này nhưng trời tối quá cô lại ko dám ra vườn một mình. Ngồi ở phòng khách coi tivi đến tôi 12g, các đài đã hết chương trình Tịnh mới nhẹ nhàng lên phòng, vì cô biết giờ này chắc nhà đã ngủ hết, lên phòng sớm cô lạI thấy ngạI với Quân.

Cô đi như ăn trộm vào nhà, chân bước nhẹ nhàng sợ gây ra tiếng động, mắt quan sát tứ phía nhìn trước nhìn sau, vừa mở của vào phòng cô hết hồn muốn hét lên thật to nhưng cô cũng kịp lấy ta bụm miệng lại, trên bàn làm việc Quân vẫn đang ngồi đó, vì ko nghỉ là anh còn thức nên bất ngờ cô bị giậc mình.

Định thần lại cô bước vào phòng, thấy Quân vẫn chăm chú vào công việc như ko để ý gì đến cô. Còn Quân khi cô mở cửa, anh mới chợt nhớ đến cô, nảy giờ lo công việc mà anh quên mất có cô ở nhà mình. Thấy Quân hình như ko quan tâm đến cô, cũng thấy tức tức trong lòng, nên cô cố ý lôi hành lý của mình ra, lục lục như tìm kiếm cái gì đó, nhưng kỳ thực là cô đang cố ý làm ồn anh để anh ko thể làm việc, nhưng anh vẫn vậy ko thèm chú ý đã động gì cô, chán quá, cô đi lại chiếc giường nằm xuống:

- Em ngủ trước nha

- ừh.

Từ sáng giờ cô và anh đã thay đổi cách xưng hô với nhau, nên bây giờ cũng ko còn ngượng như lúc đầu,Trả lời cô một tiếng cộc lốc rùi anh lại tiếp tục công việc.

Còn cô thì nằm trên giường lăng qua, lăng lại 15ph vẫn ko tài nào ngủ được, mở mắt ra vẫn thấy anh chăm chú vào cái máy tính, nhưng thực sự nảy giờ Cô vào anh có tài nào làm được việc đâu, vào những hành động của cô trên giường ko qua mắt được anh, biết cô chưa ngủ được nhưng anh vẫn giả vờ ko biết để xem phản ứng của cô. Một lát sau, hết chịu nổi cô bật dậy khỏi giường, lân la đến gần anh hỏi truyện, cái truyện mà cô thắc mắc từ chiều giờ:

- Nè, sao chưa hỏi ý kiến em mà anh đã đăng ký trường cho em học vậy?

Biết là nếu yên lặng anh sẽ ko thể làm việc tiệp được với cô, nên quay ghế lại về hướng cô, nhìn cô một cách thú vị:

- Bộ ko thích đi học hả, anh đăng ký rùi em ko học cũng được mà

Biết anh hiểu lầm vì câu hỏi của mình, cô hỏi lại:

- Ko phải ko đi học, mà em muốn hỏi tại sao chưa hỏi ý kiến em về ngôi trường em muốn học mà anh đã tự động đi đăng ký vậy?

- ở đây em biết có những trường nào sao mà cho ý kiến, em biết được trường ở đây như thế nào ah?

- ờ thì em đâu biết ngôi trường nào với ngôi trường nào, nhưng em cũng phải có yêu cầu về ngôi trường sẽ học chứ

- có chuyện vậy nữa ah, Nhưng mà em có dám chắc ngôi trường đạt được yêu cầu của em chịu nhận em vào học ko?

Đưa ánh mắt diễu cợt nhìn cô, Quân tin rằng học lực của cô chắc cũng giống như cái mặt ngáo của cô mà thôi, vậy mà còn đồi hỏi trường học này nọ chứ

Ko hiểu những gì Quân nghỉ nên Tịnh cũng ko hiểu luôn câu hỏi mang ý nghỉa xem thường cô đó của anh, nên cô đưa cái mặt bắt đầu buồn ngủ ra hỏi tiếp:

- Anh cho em hỏi ngôi trường anh đăng ký nữ sinh mặc đồng phục gì vậy?

Nhìn cô anh thấy khó hiểu, đang nói đến cái yêu cầu về trường thì có liên quan gì đến đồng phục đâu. Nhưng rồI anh cũng trả lời cô:

- Hình như là mặt áo dài

- Nếu vậy anh đổi trường khác mà đăng ký cho em đi, chọn trường nào mặc áo thuỷ thủ đi học đó.

- Ko được, em nghỉ sao mà đồi mặc áo đó, ai nhìn vô khi thấy em và anh đi chung sẽ nghỉ anh như thế nào hả.

- Mặc áo dài em ko thích đâu, lúc trước ở dưới đó toàn mặc áo dài, em thấy người ta mặc áo thuỷ thủ đẹp lắm, em muốn mặc nó lâu rồi. Em ko biết, em nhất định phải mặc áo thuỷ thủ cơ.

- Anh thấy con gái mặc áo dài đẹp chứ sao, ko bàn luận nữa, tưởng em đồi hỏi cái trường như thế nào chứ, ai ngờ em muốn mặc đồng phục con nít đi học.

- Áo thuỷ thủ mới đẹp, mới dễ thương, nếu anh sợ phải đi với em vậy thì chỉ cần anh đừng đi chung với em là được chứ gì, em sẽ tự đi xe đạp đến trường.

- Em nghỉ là ba sẽ cho em đi học một mình hả.

- Anh đồng ý nha, em sẽ năng nỉ ba ha

Nhìn vào cặp mắt long lanh của cô nhìn mình, cộng thêm cái giọng ngọt ngào như làm nủng anh, Quân có vẻ suy nghỉ và sắp chấp nhập yêu cầu của cô thì anh chợt nhớ ra, ở thành phố này ko ít người ko bít anh, và những người anh mời dự đám cưới ko ít, họ đã biết cô làm vợ anh, mặc dù biết là cô mới học lớp 11 nhưng khi họ thấy cô mặc đồ thuỷ thủ đi hoc thì họ sẽ nghỉ sao đây. Ko được, anh ko thể bị mất mặc:

- Đã nói ko là ko, thôi đi ngủ đi, trể lắm rồi đó.

Thuyết phục anh nhẹ nhàng ko được, cô bắt đầu rơi nước mắt, đi trở lại giường nằm nhưng cô vẫn ko thui khóc, tiếng khóc rất nhỏ nhưng vẫn làm anh bức rứt trong lòng, và rồi ko chịu được tiếng nữa vì trên đời anh rất sợ tiếng khóc của phụ nữ, anh cũng ko biết dỗ phụ nữ khóc vì đơn giản là từ nhỏ anh đã ko có mẹ;

- Thôi được rồi, anh đồng ý đó, mai sáng anh sẽ chở đi tìm trường khác đăng ký theo mong muốn của em.

- Thiệt hả.

Vừa nghe anh đồng ý, ko ngờ nước mắt mình cũng công hiệu ấy chứ, thật ko uổng công nãy giờ cố khóc, cô vui mừng nhảy lên, chạy lại chổ anh ôm anh hôn cái chụp vào má, như những lần được ông ngoại cho quà cô vẫn thường hôn ông như vậy. Nhưng cô ko biết cái hôn của mình đã làm Quân đứng hình hết mấy giây, khi lấy lại được bình tỉnh quay qua cô đang đứng cườ tủm tỉm anh quát khẻ:

- lẹ đi ngủ, còn đứng đó anh sẽ thay đổi ý đấy

- thôi, thôi em đi ngủ, chúc anh ngủ ngon.

Và cô nhanh chân trở về giường vì sợ anh sẽ thay đổi ý như lời anh đã nói, vừa nằm xuống nghỉ đến mai này được mặc bộ đồ thuỷ thủ cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, môi vẫn mỉn nụ cười vui. Nhưng Quân thì ko thể làm việc tiềp được nữa, anh nghỉ đến sự thay đổi của mình, nghỉ đến cái hôn của cô và nghỉ đến việc tại sao anh dễ dàng thay đổi ý mình khi gặp những giọt nước mắt của cô. Đến rất khuya giấc ngủ mới đến mới anh.

Sáng hôm nay, theo dự định thì Quân sẽ chở Tịnh đi tìm trường để đăng ký. Nhưng anh chợt nghỉ “ dẫn cô đi đăng ký trường, dám anh phải chạy cả buổi sáng để tìm cái trường có thiết kế đồng phục như cô muốn lắm, mà cũng ko chắc là buổi sáng có thể kiếm được nữa” suy nghỉ tới nghỉ lui thấy biện pháp là nên lên trên mạng tìm, cô có thể thấy được đồng phục của trường một cách dễ dàng thông qua các trang web của trường, bây giờ đa số các trường cũng đều đã lập web riêng.

Do đó, bây giờ cô và anh đang ngồi chụm đầu vào nhau trên cái máy vi tính trên phòng, tiếng cải vả ko ngừng của 2 người làm ngôi nhà bình thường yên vắng giờ đã thay bằng tiếng ồn ào, tiếng ồn ko chỉ trong phòng của cả 2 mà còn vang ra cả ngoài phòng khách:

- Á, ngôi trường này bộ đồng phục thiết kế đẹp quá, em sẽ đăng ký học ở đây nha.

- Ko được, em biết là ngôi trường đó cách nhà mình bao xa ko, anh mà chở em đi học thì sẽ ko kịp đi làm, còn em mà đi xe đạp chắc tốI mới tới trường đó

- Trường này được nè, đồng phục cũng là thuỷ thủ hợp với ý muốn em rùi, quyết định trường này đi ha, cũng ko xa nhà mình mấy

- Đồng phục thiết kế gì xấu ồm, màu như bà già vậy, thui em ko dám mặc đồng phục này ra đường đâu

- Ôi, trường này thiết kế đồng phục đẹp và cũng gần nhà mình nè, bây giờ anh ko có ý kiến gì nữa chứ.

- Nhưng trường này rất nổi tiếng bạo lực, vả lại giáo viên cũng ko được tốt, em xem tai tiếng của nó đăng đầy chổ này nà

- ………………

Cứ thế cả 2 tranh luận với nhau như những đứa trẻ, ý kiến của Quân thì luôn bị Tịnh bác bỏ, ý kiến của Tịnh thì Quân bác bỏ, cả 2 người nhìn nhau mà phát tức vì đối phương. Quân thì trong lòng nghỉ “ cái cô màu mè, mắt ko có chút thẳm mỹ, cứ thích là nổi “

Còn Tịnh thì tức anh ách miệng lầm bầm **** rủa “ Chưa già mà sao khó chịu quá, cái gì cũng ko vừa ý anh ta, người đâu thấy ghét ko chịu nhường mình chút được hay sao đó….” Và rồi tốn cả buổi sáng cuối cùng 2 người cũng tìm được trường để đăng ký, đó là trường THPT Phương Nam, đồng phục ở trường này thiết kế lấy màu trắng làm chủ đạo, xung quanh có viên vải ca rô có màu đỏ đên, trên cổ áo sơ mi cũng có cái nơ , và thắt lưng cùng màu với vải viền ( tên trường và đồng phục toàn chế ko nha, tại mình ko muốn nhắc đến một cái trường nào có thiệt ở sàigòn, mắc công trong quá trình viết sẽ vô ý đụng chạm).

- Vậy là xong, chiều nay anh chở em đi đăng ký rồi vô siêu thị mua vài thứ đồ dùng học sinh nửa là được rồi chứ.

- Ok, vậy là được rồi

- Vậy giờ xuống ăn cơm đi, nghỉ ngơi rồi còn đi đăng ký.

Anh vừa nói xong thì Tịnh cũng đã nhảy chân sáo ra khỏi phòng mà ko thèm đợi anh, nhìn cô đang hớn hở chạy xuống chổ bàn ăn mà ba anh đang đợi cả 2, anh thấy vui vẻ với ko khí gia đình ngày hôm nay.

Vừa kéo ghế cho cô xong anh ko kịp ngồi vào chổ đã nghe cô liếng thoáng khoe với cha anh:

- Ba, chiều nay anh Quân sẽ Đưa con đi đăng ký trường.

- Ủa, ko phải ba nghe Quân nói đã đăng ký trường cho con rồI ah.

- Nhưng con ko thích trường đó.

- Vậy ah, mà sáng giờ tụi con trên phòng làm gì mà ồn ào vậy?

Ko để Tịnh trả lời, Quân lên tiếng trước

- Dạ, tui con đang tìm trường để đăng ký cho Tịnh thui mà ba.

- Nhưng mà ba nghe hình như 2 đứa ko phải nói chuyện với nhau bình thường đâu phải ko

- Dạ, cũng có chút tranh cãi trong ý kiến thui mà ba, ba đừng có lo cho tụi con.

Đang tức anh sáng giờ cứ ko chịu nhường cô, nhân cơ hội này cô phảI tố cào anh mới được:

- Dạ tạI ảnh ko chịu nhường con đó ba, trường của con học mà ảnh làm như của ảnh học ko bằng, ảnh cứ có ý kiến này nọ, rồi bác bỏ hết những trường con chọn.

Nghe cách trả lời trẻ con , cùng với cái mặt bí xị của cô. Cả Quân và ba anh ko tránh khỏi một trận cười, chỉ có Tịnh là ko hiểu chuyện gì, đang định méc với ba về tội anh ăn hiếp cô, để ông **** anh thay cô thì ko ngờ lại làm 2 người cười cô chứ, quê quá cô chỉ biết nhìn 2 người đang cười rồi bặm môi lại, còn ông triệu sau khi cười xong biết làm cô quê ông cũng quay qua Quân nhắc nhở anh:

- Vợ con còn rất trẻ con, hồi nhỏ phải sống với toàn những người già lớn tuổi, nên tính nhỏng nhẻo ko tránh khỏi, con nhớ phải chìu ý vợ con nha, bây giờ vợ con còn phải sống xa nhà nữa, phải làm cho vợ con sống thật thoại mái, ko có gì nghiêm trọng thì ko nên lớn tiếng với nó nghe ko?

- Dạ

Nhìn cô đắc ý vì nghe ba anh nhắc anh phải chìu cô, anh muốn cười mà ko dám, “ Dạ” một tiếng thật ngoan nhưng trong lòng thầm nghỉ “ chìu cô nhỏ ah, mơ đi, bây giờ mà chìu mai mốt nhỏng nhẻo hoài ai chịu nổi, phải nghiêm khắc thì mới mong cô nhỏ sau này sẽ nghe lời, từ nay phải coi chừng cô nhỏ thôi, ko ngờ cô nhỏ có cái ý nghỉ là méc ba anh nữa chứ, thật tức cưới, lớn rồi mà chơi hok lại là đi méc ba, mai mốt phải làm cho con nhỏ bỏ vái tật này mới được”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play