“Sao anh cứ nhất định phải dày vò em, lẽ nào vì lần trước em chưa
chết?” Tiếu Trác khóc không ra nước mắt nhìn Lãnh Vũ Hiên, rốt cuộc thế
nào mới thoát khỏi đây, “Nếu chỉ cần em chết mới không bị anh làm tổn
thương, mới khiến anh vui vẻ, vậy em chết cho anh xem!”
“Két——” Xe dừng lại, Lãnh Vũ Hiên liếc đôi mắt đen cuồng nộ, dùng lực kẹp chặt cằm Tiếu Trác, người đàn bà chết tiệt này, xem cô còn có thể
tự biên tự diễn tới khi nào, “Em không cần chết, cũng có thể khiến anh
vui vẻ!” Anh kéo Tiếu Trác ra khỏi xe, đi về phía biệt thự hai tầng bên
cạnh ……
“Xin anh, đừng ……” Tiếu Trác dường như không giả vờ nổi nữa, trong mắt Lãnh Vũ Hiên có quá tia nguy hiểm, khiến cô nghĩ tới……
“Bỏ ra, anh!” Cô rít lên, vừa vùng vẫy vừa rút điện thoại, cô phải báo cảnh sát cầu cứu!
“Sợ rồi?” Lãnh Vũ Hiên cười, cướp điện thoại của Tiếu Trác, lúc này
cô ta còn muốn gọi điện cho Mark Blank ư, “cạch——” pin điện thoại bị anh nhẹ nhàng tháo ra, anh tuấn vứt ra tận thảm cỏ cách mấy chục mét.
“Help! Help!” Không thể lượm pin điện thoại, cô kinh hãi gân cổ lên
cầu cứu, cô nhất định phải trốn chạy! Cô ra sức vùng vẫy, miệng, tay,
chân cùng sử dụng.
“Kêu đi, chỉ cần có người có thể giúp em!” Lãnh Vũ Hiên cười vác Tiếu Trác vùng vẫy không ngừng lên vai, không thèm để ý tới cô cào cắn.
Người đàn bà đáng thương, còn không biết đây là khu nghỉ tư nhân của
Lãnh gia, cô có gào vỡ họng cũng không có ai nghe thấy.
“Em xin anh, em khó khăn lắm mới tìm được một chút dũng cảm tiếp tục
sống, anh đừng lại làm em tổn thương.” Tiếu Trác bị vứt lên giường không quan tâm đến sự đau đớn, kinh hãi khẩn nài Lãnh Vũ Hiên, cảnh ngộ xưa
nói cho cô biết, lúc này chỉ có thể không phản kháng giả vờ đáng thương
mới có thể trốn được.
“Ha……” Lãnh Vũ Hiên nhanh chóng trút quần áo của mình, người đàn bà
ngu xuẩn, ức hiếp anh quá đáng, lúc này còn diễn lại trò cũ, “kỹ xảo
không tiến bộ chút nào, Trác-Trác!”
“Anh……” Ánh mắt khiến người ta thương xót không còn nữa, Trác Trác
kinh ngạc nhìn Lãnh Vũ Hiên, sao lại có thể, làm sao anh ta biết cô thực ra họ Trác tên Trác? Trời ạ, anh ta đã biết những gì rồi, anh ta không
dùng hành động gì với mẹ Tú Trung chứ?
“Không ai có gan dám lừa tôi cả, càng không thể có ai sau khi lừa tôi lại vội vã phản bội tôi!” Lãnh Vũ Hiên phủ phục lên Tiếu Trác, cởi quần áo cô.
“Anh bỏ tay ra! Bỏ tôi ra! Cút!” Tiếu Trác bây giờ thành một đống dây rối, trong lòng chỉ có một suy nghĩ —— nhanh chóng trốn khỏi người đàn
ông nguy hiểm này. Cô ném tất cả những đồ có thể cầm vào Lãnh Vũ Hiên,
cô cắn lên đôi môi tấn công cô của Lãnh Vũ Hiên, cô nắm bàn tay Lãnh Vũ
Hiên đang dò sâu vào trong áo cô, nhưng……
Cô muốn khóc, nhưng cô biết cô không thể vì tính khí này mà rơi những giọt nước mắt nhu nhược, cô kéo khăn trải giường bao lấy thân thể đầy
vết, ôm bộ quần áo vào nhà vệ sinh. Dường như cả thế kỷ trôi qua lâu đến thế cô mới mặc xong quần áo, sửa sang lại đầu tóc. Cô không nói gì bước ra khỏi nhà vệ sinh, hai mắt trống rỗng dường như không nhìn thấy Lãnh
Vũ Hiên đang đứng ngay cạnh, cô cố gắng kìm nén vết thương thân thể lẫn
tinh thần, thẳng người như âm hồn ra khỏi phòng ngủ.
“Shit!” Lãnh Vũ Hiên lúc này rất muốn hung dữ tát cho mình một cái.
Đây không phải là dự tính ban đầu của anh, đây không phải là mục đích anh đưa cô tới đây, anh từng muốn hủy hoại Tiếu Thị, khiến cả nhà Tiếu
Thiên Hào lớn nhỏ bước tới đường cùng, rồi mới đối phó với Tiếu Trác,
khiến cô tận mắt thấy kết cục khi lừa dối anh! Nhưng cuối cùng anh lại
thuyết phục bản thân, trước tiên đến Anh đưa Tiếu Trác trở về. Ngẫu
nhiên gặp gỡ ngày hôm nay, vốn dĩ anh muốn nhân cơ hội đưa cô về, để cô
ấy rời xa Mark Blank, chỉ cần cô thẳng thắn thành khẩn với anh, anh sẽ
cho cô cơ hội giải thích. Nhưng cuối cùng lại ……
Anh lúc này rất mâu thuẫn, một mặt hận cũ cộng thù mới với Tiếu Trác, hận tới thấu xương; một mặt lại si mê tính cách kiên cường dù bất lực
của cô; một mặt nhớ lại dư vị thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần Tiếu
Trác mang đến cho anh mà không một người phụ nữ nào có thể; một mặt căm
ghét bản thân đã làm cô tổn thương sâu sắc tới vậy. Lẽ nào mình đã yêu
cô ấy rồi?
Tiếu Trác đứng trên thảm cỏ nơi anh vừa vứt pin điện thoại, hai tay run rẩy đang thử lắp pin vào chỗ cũ.
Anh không thể nhìn thêm nữa, anh xoải bước qua giúp cô lắp lại pin
vào chỗ cũ đồng thời cởi áo vest khoác lên cô đang run lẩy bẩy. Không
quan tâm anh có yêu cô không, anh chỉ biết, Tiếu Trác là vợ anh, là con
dâu trưởng của Lãnh gia! Anh không thể để cô có cơ hội trốn thoát nữa!
Tia chớp vừa xuất hiện lại biến mất ngay chớp lên trong đôi mắt lạnh,
khóe miệng anh nhướng ra nụ cười ranh mãnh, anh sẽ khiến cô không thể
không rời bỏ tên đàn ông đó! Anh đột nhiên quay Tiếu Trác về hướng mình, nâng cằm cô lên, phủ lên cô bằng nụ hôn ấm nóng như lửa.
Nụ hôn này dai dẳng lại nồng nhiệt, Tiếu Trác ngoài tiếp nhận cũng
không thể có phản ứng khác. Cho tới khi âm thanh quen thuộc vang tới bên tai, trong đầu hỗn độn của cô mới đột nhiên có vài vầng sáng. Toi rồi,
đó là âm thanh ấn phím chụp ảnh, cô cố gắng chuyển hướng ánh mắt, dưới
sự cản trở của khuôn mặt Lãnh Vũ Hiên, cô muốn tìm ra nơi ẩn nấp của
phóng viên. Cô không muốn để những bức ảnh này lên báo, cô không thể để
ông ngoại yêu thương cô biết quá khứ của cô, cô cố gắng chớp mắt, “giữa
các vì sao” cuối cùng cũng lờ mờ nhìn rõ thẻ trước ngực của người phóng
viên đó.
“Em biết anh nổi tiếng ở đây mà!” Chú ý thấy Tiếu Trác cũng phát hiện ra phóng viên, anh kết thúc nụ hôn đó rồi khẽ giọng uy hiếp bên tai cô, “Ngày mai tất cả mọi người đều sẽ thấy những bức ảnh này, bao gồm cả
tình nhân Mark Blank của em! Với danh vọng gia tộc của anh ta, sự công
kích mà những bức ảnh này mang tới sẽ không cần anh tới thanh minh rồi!
Việc của em và anh ta đến đây kết thúc, tất cả đã qua anh sẽ không tính
toán. Bây giờ em ngoan ngoãn đợi ở đây đừng có đi đâu, muộn hơn chút anh sẽ kêu tài xế tới đón em, em biết tính khí của anh!” Anh kéo Tiếu Trác
im lặng không lên tiếng vào trong nhà, sau đó lấy những đồ cô mua trong
xe ra, đặt trong phòng khách. Anh biết Tiếu Trác lúc này cần ở một mình, cũng như anh cần yên tĩnh.
Vậy cho nhau cơ hội để thở, sau đó anh nhìn Tiếu Trác một cái, bước vào trong xe rời biệt thự.
“Mình nên làm thế nào?” Tiếu Trác hoảng loạn nhắm mắt, mười mấy phút
giây sau, cô mở mắt, trong đôi mắt thêm phần kiên cường, và lanh lợi. Cô cầm điện thoại ấn dãy số.
“Alo, ông ngoại” cô cố gắng hết sức để giọng mình nghe vui vẻ, “……
điện thoại của con hết pin, con vừa mua cái mới thay…. Bây giờ lại gặp
tắc đường…. không cần, gọi tài xế tới đón cũng vẫn tắc đường như vậy….
con sẽ về muộn một chút …. Vâng, ông yên tâm… vâng, con biết rồi, ông
ngoại, bye!”
Tắt điện thoại, cô vội vàng bấm dãy số khác.
“Anh hai, giúp em……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT