Cảnh quốc, kinh thành Kim Lăng, Nguyên phủ.

"Tam ca, có phải mẫu thân hồ đồ rồi hay không? Tại sao bà có thể chọn một người ở nhà buôn bán thấp kém làm vợ cho ca?" Nguyên tứ công tử Nguyên Bình Chi sải bước đi vào thư phòng của Nguyên Tam công tử Nguyên Trị Chi, tức giận khó hết, nói.

Nguyên Trị Chi mặc y phục màu lam đang xem kỹ tập hồ sơ dầy, nghe lời Nguyên Bình Chi nói, hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn tứ đệ đã tức đỏ mặt, cau mày suy ngẫm một chút, rồi khoát tay áo, nói: "Ngồi xuống nói chuyện. Có chút cũng chuyện đáng cho đệ hô to gọi nhỏ?"

Nguyên Bình Chi bình thường tuấn mỹ, lại thích cái đẹp, nên luôn coi trọng cử chỉ, đi vào không có phép tắc, lớn tiếng kêu la như hôm nay, là chuyện vô cùng hiếm thấy.

Nguyên Bình Chi nhìn tam ca mặc y phục giản dị, cả một món đồ trang sức cũng không có, không nhịn được nhíu nhíu mày, ngẫm lại hôn sự mà mẫu thân mình âm thầm đồng ý, tâm tình càng thêm buồn bực.

Nguyên Bình Chi ngồi vào đối diện tam ca, thiếu niên mới mười lăm tuổi đã có dáng vẻ lo lắng như một ông lão, buồn bã than thở, nói: "Do không cẩn thận nghe được mẫu thân và ma ma nói chuyện riêng trong sân, mới biết mẫu thân quyết ý định ra hôn sự cho ca rồi, đây vốn là chuyện tốt, ca cũng sắp đến tuổi thành niên rồi, cũng không thể không thành thân chứ? Khi ca vào triều làm quan, người người đến thăm, quả thật cần một nữ nhân ở nhà lo liệu, nhưng... Ai! Thật không biết mẫu thân nghĩ như thế nào, tại sao chọn một người trong một ngàn người, mà lại chọn nữ nhi của một nhà làm ăn rẻ mạt! Chúng ta là ai? Tam ca là thân phận gì? Đường đường Tam công tử Nguyên phủ, đường đường Thám Hoa của Cảnh quốc, nếu quả thật chọn một thương nữ làm vợ cả, thể diện sẽ mất hết, đến lúc đó có thể ra cửa gặp người khác sao?"

Sau khi Nguyên Trị Chi hết kinh ngạc, rất nhanh liền khôi phục trấn định, hắn lẳng lặng nghe Tứ đệ bất bình giùm cho hắn, ý định trong nháy mắt nghe thấy đã chuyển biến vô số lần.

Hiện tại hắn đã hơn mười chín tuổi, sắp hai mươi tuổi rồi, cũng có nghĩa sắp đến tuổi làm quan, chính thức trưởng thành, nếu như vẫn chưa thành hôn, đúng theo như lời tứ đệ, rất nhiều người đến thăm hỏi thì quả là không dễ dàng.

Nữ chủ nhân không chỉ có trông coi bên trong, quan trọng hơn là ở phương diện "xã giao của phu nhân", rất nhiều chuyện các nam nhân không tiện nói ngay mặt, không tiện hỏi thăm, mà những nữ nhân lại có thể thử dò xét nhau khi nói chuyện phiếm, sau đó sẽ làm ra quyết định thích hợp.

Nguyên Trị Chi đã từng nghĩ tới mình nên lấy thê tử thế nào, hắn chỉ hi vọng nàng dịu dàng hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cũng không có đặc biệt để ý xuất thân, bởi vì hắn cho là dù mình kém thế nào, bằng vào danh tiếng tam công tử Nguyên phủ cũng có thể cưới một danh môn khuê tú, cho dù là gia tộc có xuống dốc cũng không sao.

Vạn vạn không nghĩ tới, mẫu thân lại chọn mộ nữ tử ở gia đình thương nhân cho hắn.

Mẫu thân là vì hắn đặc biệt cảm thấy hứng thú với chuyện buôn bán, cho nên cố ý chọn lựa nữ nhân ở nhà làm ăn cho hắn sao?

Trong bốn loại dân sĩ, nông, công, thương, thương gia ở cuối, địa vị rất thấp, nếu như theo môn đăng hộ đối mà tính chuyện, nữ nhân nhà làm ăn làm sao xứng đôi công tử Nguyên phủ - gia tộc sĩ tử đệ nhất hiện nay? Nguyên Trị Chi đùa giỡn cười một tiếng, trong lòng cũng không có gì tức giận, càng không thật cảm thấy thương nhân không bằng người, chẳng qua là cảm thấy mẹ cả của mình quả là nữ nhân thú vị, làm việc thường thường ra ngoài dự tính của người khác.

"Tam ca?" Nguyên Bình Chi nóng nảy.

Nguyên Trị Chi cười cười, nói: "Chuyện hôn nhân theo lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, mẫu thân chọn cho ta mối hôn sự này, nhất định có đạo lý của bà."

Nguyên Bình Chi bẹt bẹt miệng, muốn nói cái gì, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

Gương mặt hắn khổ sở, lại thở dài nằng nặng một cái.

Nguyên Trị Chi nhìn gương mặt còn hơi ngây thơ của hắn, bật cười nói: "Ta lại tò mò, là cô nương thế nào có thể khiến mẫu thân nhìn trúng đây?"

Nói đến đây, Nguyên Bình Chi cuối cùng khôi phục chút tinh thần, hắn chớp chớp cặp mắt đào hoa, vội vàng nói: "Nghe nói là mỹ nhân!"

Nguyên Trị Chi cười ha ha, nói: "Mỹ nhân tốt! Ai không yêu mỹ nhân đây?"

Nguyên Bình Chi lập tức bổ sung: "Còn nữa, còn là bà con xa của chúng ta! Là nữ nhi của một người dì bà con xa bên nhà mẫu thân, họ Phí, Phí gia xuất thân buôn muối, sau đó trở thành hoàng thương (thương nhân cung cấp hàng cho triều đình). Được rồi, hoàng thương dầu gì cũng mạnh hơn thương nhân thông thường. Năm nay 16 tuổi rồi, còn có cái gì đấy... Ừ, nghe nói nàng rất am hiểu trồng hoa lan."

Nguyên Trị Chi gật đầu, trầm ngâm nói: "Mỹ nhân, lại am hiểu trồng lan, thật tao nhã, nói vậy tính tình cũng rất tốt, có dung mạo và phẩm chất, giai nhân như thế, quả là vợ tốt."

Nguyên Bình Chi nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Tam ca, ca nói thật sao?"

"Nếu không đệ muốn Tam ca cưới thê tử thế nào? Mẫu thân phí tâm chọn lựa vì ta, tất nhiên là thật tốt." Nguyên Trị Chi nói.

Nguyên Bình Chi trợn mắt lần nữa, một hơi buồn bực ở trong lồng ngực, khó chịu vô cùng.

Nếu như mẫu thân chọn một thương nữ làm vợ cho Nguyên tứ hắn, có lẽ hắn sẽ cảm thấy mẫu thân đơn thuần cho là cô nương kia nhân phẩm tốt, có thể xứng đôi hắn, nhưng mẫu thân lại chọn một thương nữ làm vợ cho tam ca, chuyện này liền phức tạp hơn nhiều.

Chẳng lẽ Tam ca không oán giận mẫu thân sao?

Nguyên Trị Chi cảm động vì tấm lòng đệ đệ dành cho mình, đi qua vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ta hiểu đệ suy tính cho ta, ta cũng sẽ không lấy chuyện cả đời mình ra làm trò đùa, nhưng lời ta vừa nói cũng là thật lòng. Nếu như Phí tiểu thư tốt như lời đệ nói, thì quả là thê tử tốt, chồng còn có gì đòi hỏi? Xuất thân thật rất quan trọng sao? Tính cách quan trọng hơn chứ?"

Nguyên Bình Chi than thở lần nữa.

Tam ca vốn ba hoa chích choè, nói gì hắn cũng không tin tam ca nói thật, ai nguyện ý tự hạ thân phận đi xứng đôi một nữ tử thương gia?

Không được, hắn phải tự mình đi điều tra Phí tiểu thư đó, xem xem nàng ưu tú cỡ nào, mà có thể khiến mẫu thân nhìn trúng! Cảnh quốc, quận Hội Kê, huyện Dư Diêu.

Vào mùa xuân, vạn vật xanh tươi trở lại, nhụy hoa mới nở, cực kỳ chọc người.

Du khách trong Lan uyển của Phí thị như dệt cửi, sĩ tử, học sinh, quan lại quyền quý, phú thương, mỗi người đều quần áo thỏa đáng, nói cười ríu rít.

Lan uyển có diện tích rộng trăm mẫu, điển hình khu vườn Giang Nam, mỗi bước đều có điểm đẹp, mười bước lại có một vật kỳ lạ, chim hoa đầy vườn, cửa thuỳ hoa, cửa sát tường, cửa ngăn, cửa tròn, nhiều loại khác nhau, các loại cửa sổ khắc hoa có hình dáng khác nhau, không hề lặp lại.

Hành lang quanh co liên tiếp cả vườn, có thể khiến du khách không thích dầm mưa dãi nắng có thể đứng xa ngắm nhìn các loại hoa đẹp được trồng trong vườn.

Lan uyển ngoại trừ có cây xanh làm đẹp, chủ yếu vẫn là các giống hoa lan tỏa hương, bao gồm Kiến Lan[1], Hàn Lan[2], cùng với số ít Mặc Lan[3].

Những lọa lan này, được gieo hạt trồng ở đài Lan, mỗi một chỗ đều có thể thấy: thường thường thì dùng chậu sạch, chậu bùn; tốt hơn thì dùng chậu tử sa để dùng[4], hơn nữa còn làm dàn, thông gió che nắng.

Hôm nay chính là mùa của Xuân Lan, hoa lan nở khắp Lan uyển, du khách còn chưa đạp vào trong uyển, đã cảm thấy mùi hương bay đến, đợi đến cẩn thận ngửi, lại như có như không rồi, đợi đến gần tối về nhà, mới có thể từ miệng người nhà biết được toàn thân mình thấm mùi hương, thật lâu chưa tiêu tan, thấm vào ruột gan.

Khổng Tử khen ngợi hương lan là "hương vương giả", thật là danh xứng với thực.

Lan uyển của Phí thị, chủ viện Tây Hoa Thính.

Trên bàn gỗ lê gần bệ cửa sổ, một chậu Điệp Lan[5] đang nở rộ, lá xanh biếc, nhụy xanh biếc, vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần, dáng hoa thanh nhã, vui tai vui mắt.

Vài thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên tấm đệm mới mau, mềm mại như hoa, đang vừa tán thưởng hoa, vừa nhìn thiếu nữ đứng cạnh bàn hăng say giảng giải. Thiếu nữ mặc áo ngoài rộng nách bằng gấm màu vàng nhạt, áo trong cộc tay bằng lụa mỏng màu xanh lơ, váy gấm màu xanh lơ, quần thêu hoa lan, giống như kiểu của Điệp Lan trên bàn.

"Cánh hoa lan bình thường hay có những màu sắc đẹp khác thường, tỷ như trên mặt cánh hoa màu trắng có màu đỏ tím, "Lục Vân"[6] hoàng hậu của loài lan cũng không ngoại lệ. Nếu như trên cánh không có màu khác hoặc cả hoa đều có cùng một màu, thì gọi là "Tố Tâm lan"[7]. Tố Tâm là loài lan quý, nếu như cánh hoa Tố Tâm lan có hình cánh sen, cánh mai, cánh thủy tiên hay cánh bướm, hơn nữa mùi hoa còn là mùi thơm ngát, thì chính là trân phẩm trong loài lan."

"Minh Lan, chậu hoa Tố Tâm lan cánh bướm này không tệ, nhưng chúng ta nghe nói năm nay ngươi trồng được một chậu Tố Tâm lan cánh sen, hoa càng thêm thuần trắng quý hiếm, sao không để cho chúng ta xem một chút?" Thiếu nữ mặc y phục đỏ tươi nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy, trong cánh lan lấy cánh sen đứng đầu, trong Tố Tâm lấy thuần trắng trên hết, lá hoa thì lại lấy lá hình cỏ làm tinh phẩm, nghe nói ngươi trồng ra "Tố Tâm Như Tuyết" tập trung ba điều vào một, là cực phẩm trên đời, còn không mau mau cho cho chúng ta xem!" Mặt mũi thiếu nữ mặc áo gấm đỏ thẵm kiều mỵ, mặt mày có hơi vênh vào hất hàm sai khiến.

Thiếu nữ Phí Minh Lan khẽ mỉm cười, trong mắt chứa thẹn thùng và nghịch ngợm cùng hài hước, nói: "Ta biết ngay các ngươi đều là vì 'Tố Tâm Như Tuyết' mà đến, ta cũng rất đem nó ra ngoài cho các ngươi nhìn một chút. Chỉ là... đáng tiếc a đáng tiếc."

"Thế nào?" Thiếu nữ mặc áo gấm đỏ thẫm nhíu mày, có chút không vui hỏi: "Chẳng lẽ ngươi đã bán sao?"

"Người hiểu ta, là Thục Hà." Phí Minh Lan cười nham nhở với thiếu nữ mặc áo gấm đỏ thẫm.

Khương Thục Hà nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi thiếu tiền vậy sao? Đã nói để cho ta hoa lan tốt nhất năm nay."

Huống chi, đây là một chậu Tố Tâm lan cánh sen cực kỳ khó gặp, tên của nàng còn là Thục Hà (sen), rất xứng đôi. Thân là trưởng tiểu thư nhà Thái Thú quận Hội Kê, Khương Thục Hà cho là không có ai xứng với hoa lan cực phẩm kia hơn nàng.

Bởi vì hoàng thất Cảnh quốc yêu thích hoa lan, tục truyền đương kim Tiết hoàng hậu càng vô cùng yêu lan, cho nên hôm nay dân gian cũng lấy nuôi lan vẻ vang, mùa hoa lan hàng năm ở quận Hội Kê cực kỳ náo nhiệt, "Hoa vương" được chọn ra hàng năm có thể bán giá vô cùng cao.

"Hoa vương" năm nay chính là 'Tố Tâm Như Tuyết' mà Phí Minh Lan nuôi trồng ra.

Khương Thục Hà nói: "'Hoa vương' năm ngoái bán hai vạn lượng bạc trắng, ta lại thêm 5000, bán 'Tố Tâm Như Tuyết' cho ta, như thế nào?"

Hai vạn năm ngàn lượng bạc trắng, ở trong mắt quan lại quyền quý cũng xem như số lớn rồi.

Cảnh quốc dựng nước tới nay, hoàng đế mấy đời luôn chú ý vấn đề dân sanh, hết sức điều tiết khống chế vật giá, chèn ép gian thương dồn hàng nhiễu loạn thị trường, cho nên vật giá tương đối ổn định.

Một nhà bình dân bốn miệng ăn, một năm tiêu xài cũng chỉ khoảng hai mươi lượng bạc trắng, đó là đã dư da rồi, mỗi tháng đều có thể ăn cá ăn thịt. Nếu như tiết kiệm hơn, một gia đình như vậy cả hai mươi lượng cũng không dùng tới.

Hai vạn lượng bạc trắng, đủ nhà bình dân bốn miệng ăn tiêu xài một ngàn năm, lại có người vung tiền như rác, cũng chỉ là vì một chậu hoa lan.

***

Thiếu nữ mặc y phục lụa mọng đỏ tươi - Khương Thục Mai, giúp đỡ tỷ tỷ nói: "Minh Lan, coi như không nhìn bạc, nhìn ở việc chúng ta là tỷ muội, cũng nên để "Tố Tâm Như Tuyết" lại cho nhà ta."

Tất cả thiếu nữ trong phòng khách, đều là thiên kim tiểu thư xuất từ nhà quan viên hoặc phú thương, trong đó lại lấy các tiểu thư Khương gia làm đầu.

Phí Minh Lan hơi áy náy cười cười, nói: "Cũng không phải là ta không muốn để lại cho các ngươi, thật sự là đã bị người đặt trước rồi, chỉ tiền đặt cọc thôi đã hai vạn lượng đấy."

Theo quy tắc thương giới ước định, tiền đặt cọc bình thường chỉ chiếm một phần của tổng số, nhiều nhất chiếm nửa số, tính như vậy người mua kia ít nhất sẽ tốn 4 vạn lượng bạc mua chậu hoa này.

Nhóm thiên kim tiểu thư cao quý giàu sang trong phòng cũng không nhịn được xôn xao.

"Oa! Thật là đắt!"

"Trời ạ! Ai bỏ ra số tiền lớn vậy?"

"Dư Diêu huyện chúng ta không có loại người coi tiền như rác này chứ? Đây là hoa lan sao? Bảo thạch cũng không mắc như vậy!"

"Minh Lan, là khách vùng khác sao?"

Phí Minh Lan lắc đầu, nói: "Ta cũng không rõ lắm, hôm qua mới vội vã đặt, là một người trung niên bộ dáng quản gia tới giao tiền đặt, nói chậm nhất là ba ngày, chủ nhà sẽ tự mình đến lấy hoa. Nghe khẩu âm, giống như là giọng của người trong kinh."

"Đó! Người ở kinh thành!"

"Kinh thành? Khó trách ra tay xa xỉ như vậy."

"Trong kinh thành ngọa hổ tàng long, cũng không biết là đại nhân vật nào!"

Các tiểu thư bừng tỉnh hiểu ra, đều có biểu tình khó trách như thế.

Sắc mặc Khương Thục Hà và Khương Thục Mai không tốt, nhưng không dám tùy tiện nói tiếp lời khó nghe gì, họ không sợ đắc tội Phí Minh Lan, lại sợ không cẩn thận đắc tội người tới từ kinh thành.

Họ mặc dù kiêu căng, nhưng cũng không ngu xuẩn, sẽ không dễ dàng trêu chọc kẻ địch cho phụ thân.

Không khí nhất thời có chút lúng túng, tiểu thư Đồng Như Vân cửa hàng dệt cười chen vào hoà giải: "Thương gia nặng nhất uy tín, nếu Minh Lan đã hứa cho người khác trước, chúng ta không thể đoạt, nhưng nhìn một cái thôi được chứ?"

"Đúng vậy đúng vậy, xem một chút được chứ?"

Phí Minh Lan cũng không muốn làm các tiểu thư thất vọng, nhưng... Nàng có chút khó xử cười cười, nói: "Nếu các ngươi tới sớm hai ngày, ta nhất định cho các ngươi xem, nhưng hôm kia người mua đã yêu cầu giữ bí mật, không cho thêm người ngoài xem."

Thục Mai không nhịn được cau mày, "Thật quá bá đạo!"

Phí Minh Lan cười khổ nói: "Cho nên kính xin tất cả tỷ tỷ tha thứ, không phải là ta không muốn, kì thực không thể."

Khương Thục Hà bỗng nhiên nói: "Minh Lan, nghe nói trước đó vài ngày nhị tiểu thư nhà ngươi đã đính hôn với công tử Thứ sử gia, thật là có chuyện này?"

Cả đám thiếu nữ lập tức quên mất hoa lan, đều lộ ra vẻ mặt chú ý tin tức mới này.

Phí Minh Lan ngẩn ra, không nghĩ tới Khương Thục Hà đột nhiên chuyển đề tài, nàng suy nghĩ một chút, lúc này mới mỉm cười gật đầu thừa nhận, "Là thật, muội muội đã hứa gả cho nhị công tử nhà Thứ sử, không lâu sẽ thành thân."

Đám tiểu cô nương mười mấy tuổi đều nghiêng đầu nhìn, trao đổi ánh mắt "Cư nhiên thật như thế".

Khương Thục Mai mới mười ba tuổi, nội tâm còn chưa nghĩ nhiều như vậy, nhanh mồm nhanh miệng hỏi một câu, "Minh Lan, lúc trước không phải nói thành thân với ngươi sao? Hơn nữa tỷ tỷ còn chưa đính hôn, sao lại đến phiên muội muội trước? Huống chi Nhị công tử nhà Thứ sử mặc dù không phải trưởng tử, nhưng cũng là con thứ của vợ cả, thế nào cũng không tới phiên Minh Huệ làm chánh thê của hắn chứ?"

Sắc mặt của Phí Minh Lan chìm chìm, nhưng trong lòng cũng không có cách nào, dù sao lời của Khương Thục Mai đều là sự thật trong mắt người đời, Phí gia cũng chỉ là một nhà buôn bán, dù giàu nhất huyện Dư Diêu thì như thế nào? Vẫn không cách nào xứng đôi với công tử quan gia.

***

Huyện Dư Diêu thuộc quận Hội Kê, quận Hội Kê lại thuộc về Dương Châu, trưởng quan quân chánh cao nhất Dương Châu chính là Thứ Sử Dương Châu, cao gấp bốn lần tổng trấn quận Hội Kê, coi như là tỷ muội Khương gia gả cho nhà Thứ sử, cũng là với cao, chứ đừng nói loại nữ nhi nhà thương nhân như Phí Minh Lan.

Dân chúng thiên hạ không phải người người đều ngang hàng, sinh ra đã phân thành nhiều loại, những con hát, kỹ nữ, bà mai, trộm cắp, tôi tớ sau đó thì không nói, ở trong lương dân, sĩ nông công thương, thương nhân thuộc về loại người không có địa vị xã hội nhất.

Phụ thân của Phí Minh Lan - Phí Trung Quý dựa vào bán muối làm giàu, ba huyện Dư Kỵ, Dư Hàng, Dư Diêu trong quận Hội Kê, đều có liên quan đến nghiệp muối.

Phí Trung Quý là một thương nhân trời sanh, ánh mắt độc đáo, thủ đoạn gọn gàng quả quyết, chỉ hai mươi năm đã trở thành hiệu buôn muối lớn nhất huyện Dư Diêu. Cũng bởi vì thê tử ông cưới là từ Trịnh thị, thuộc nhà mẹ của đương kim hoàng thượng, mặc dù chỉ là quan hệ họ xa, nhưng Phí Trung Quý biết nịnh bợ hiếu kính, không biết như thế nào lại tạo được quan hệ với dòng chánh Trịnh thị, hắn cũng vì vậy từ thương nhân bình thường nhảy một cái trở thành hoàng thương.

Phí Minh Lan là bởi vì có thân phận nữ nhi hoàng thương, mới có thể có lui tới với những tiểu thư nhà quan như tỷ muội Khương gia và Đồng Như Vân, trở thành bạn tốt khuê phòng.

Chỉ là, Phí Trung Quý bởi vì khổ cực quanh năm, tháng giêng năm nay đã bị bệnh qua đời, Phí gia mấtt đi đương gia trụ cột, lập tức liền lọt vào trong các loại phiền toái.

Hơn nữa sau khi đương kim hoàng đế lên ngôi luôn chèn ép nhà bên mẹ, thế lực của Trịnh thị đã không lớn bằng lúc trước, núi dựa lớn nhất của Phí gia không còn bền chắc, tới năm nay, thậm chí ngay cả địa vị hoàng thương cũng lảo đảo muốn ngã.

Huynh trưởng và muội muội của Phí Minh Lan đều là con vợ lẽ, mẫu thân của nàng lại là nữ tử mảnh mai không hiểu thế sự, họ hàng Phí gia đều rối rít tới cửa chiếm tiện nghi, Phí Minh Lan còn chưa hết hạn để tên cha, đã đau đầu nhức óc, bể đầu sứt trán lại không có nơi nói.

Lan uyển của Phí thị vốn là bởi vì mẫu thân Phí Minh Lan yêu thích hoa lan, Phí Trung Quý cố ý xây cho vợ, Phí Minh Lan từ nhỏ đã ở đây, học được bản lĩnh nuôi lan cao siêu, vì khiến mẫu thân vui mừng, nàng càng xây tốt Lan uyển, từ từ thành khu vườn nổi tiếng của huyện Dư Diêu.

Lúc ngắm hoa hằng năm, đều có rất nhiều danh lưu nhân sĩ muốn vào Lan uyển Phí thị xem, Phí Trung Quý vì thành lập quan hệ giao thiệp, liền mở cửa Lan uyển, vì vậy ngắm lan thành lệ thường của hội hoa xuân.

Tỷ muội Khương gia không ưa tác phong thu lệ phí vào vườn của Phí Minh Lan, càng cảm thấy nàng bán lan như vậy đã mất lễ nghu, lại hoàn toàn không biết vất vả Phí Minh Lan bỏ ra để duy trì chi tiêu của gia đình lớn, và muốn giữ được tư cách hoàng thương thì cũng phải dâng rất nhiều quà tặng.

Vì giữ được tư cách hoàng thương, hàng năm Phí gia không chỉ cấp cho dòng chánh Trịnh thị mười vạn lượng bạc trắng, còn phải cho Dương Châu Thứ Sử, Thái Thú quận Hội Kê, các tầng quan viên huyện Dư Diêu những con số hiếu kính thật lớn.

Nếu như tư cách hoàng thương khó giữ được, như vậy gia sản Phí Trung Quý dốc hết tâm huyết cả đời để dành, sợ rằng đều sẽ bị người khác cướp đi.

Phí Trung Quý có hai người đệ đệ, một nhị đệ ruột thịt, một tam đệ con vợ lẽ. Nhưng Phí Trung Quý lại không có con trai trưởng, chỉ có Phí Minh Lan là nữ nhi dòng chính, còn có một thứ trưởng tử Phí Minh Đức do tỳ nữ sinh, cùng với Phí Minh Huệ là thứ nữ cùng mẹ với Phí Minh Đức.

Nhị đệ Phí Trung Quý, cũng chính là nhị thúc ruột của Phí Minh Lan - Phí Trung Lương, lấy lý do con tỳ nữ sinh không thể thừa tự, không có quyền thừa kế, muốn đưa tiểu nhi tử con vợ cả của mình cho mẫu thân Phí Minh Lan làm con thừa tự, dã tâm muốn cướp lấy gia sản đã quá rõ ràng.

Càng quá phận chính là, tộc trưởng Phí thị vốn là phụ thân của Phí Minh Lan - Phí Trung Quý, Phí Trung Quý vừa chết, quyền tộc trưởng cũng bị Phí Trung Lương cướp đi, hắn lại lấy danh nghĩa tộc trưởng, nói đất của Lan uyển Phí thị vốn là đất ruộng Phí thị, thuộc về tộc, hôm nay Phí Trung Quý chết, trong tộc muốn thu về đất đai Lan uyển chiếm đoạt.

Đất đai Lan uyển, rõ ràng là lúc trước Phí Trung Quý tự mua, ruộng đất của Phí thị hồi nào?

Đây quả thực là chiếm đoạt trắng trợn!

Gia sản Phí gia lớn như thế, có lẽ qua không tới một hai năm, đều sẽ bị Phí Trung Lương lấy các loại lý do như có như không xơi tái nuốt hết.

Huynh trưởng thứ xuất của Phí Minh Lan - Phí Minh Đức là một con mọt sách, không quản được chuyện: mẫu thân Phí Trịnh thị là nữ tử mảnh mai, không hỏi chuyện đời, hơn nữa dù sao cũng là nữ nhân, nói chuyện cũng không có phân lượng: muội muội thứ xuất Phí Minh Huệ thì càng khỏi nói.

Mà Nhị thúc Phí Trung Lương của Phí Minh Lan thi đậu Cử nhân, thành lão gia Cử nhân, coi như là nửa viên chức, ở trong quan trường cũng nói được vài lời, hơn nữa Phí Trung Quý người chết trà lạnh, Phí Minh Lan thật là đưa mắt không chỗ nương tựa, lòng tràn đầy thê lương.

Nàng bình sinh chỉ hận tại sao mình không phải nam tử, bằng không sao lại bị Nhị thúc khi dễ, không có lực phản kháng chút nào.

Một câu "Nữ nhi sớm muộn gì phải gả đi, là người củanhà khác, không lo được chuyện Phí gia" của nhị thúc, liền chận nàng nói không ra lời.

Những khổ sở này, Phí Minh Lan lại không có cách bày tỏ với các bạn tốt trong khuê phòng, nói cũng chỉ chọc cho người khác chê cười.

Mọi người vui lòng thêm gấm thêm hoa, lại ít có ai nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Huống chi Phí gia tranh giành gia sản, người ngoài quả thật cũng khó mà nhúng tay.

Về phần hôn sự của Phí Minh Huệ, trong đó thật có ẩn tình không cách nào cho người ngoài biết, càng thêm một lời khó nói hết.

Vì vậy đối mặt chất vấn của Khương Thục Mai, Phí Minh Lan suy tư một lát, mới cười nhạt nói: "Đây là hôn sự trưởng bối hai nhà nghị định, hẳn là lương duyên."

Khương Thục Hà khinh thường chép miệng, nói: "Ngươi đúng là quá tốt, ta thật không thích bộ dạng tùy thời tùy chỗ đều tỏ vẻ đáng yêu điềm đạm của nhị tiểu thư nhà ngươi, giống như chỉ hận gió không thổi ngã, không chịu đi đứng nói chuyện đàng hoàng, nhăn nhó cho ai xem đây?"

Khương Thục Mai trừng mắt nhìn, phối hợp tỷ tỷ hơi cười trào phúng, nói: "Dĩ nhiên là cho những công tử thương hương tiếc ngọc kia nhìn, nếu không sao nhị công tử nhà Thứ sử sẽ chọn trúng nàng đây? Cả việc để tang giữ đạo hiếu cho cha cũng không để ý, gấp gáp thành thân!"

Đồng Như Vân và Phí Minh Lan có giao tình tốt hơn chút, mặc dù nàng không rõ hôn sự này có nội tình gì, nhưng cảm thấy là tỷ muội mình bị uất ức, liền dùng khăn tay che miệng, khẽ cười nói: "Nói đến việc này, ta lại nhớ mấy câu mà Dự Chương Hoàng tiên sinh[8] viết ở trong 'Sách U Phương Đình ký': 'nhưng Lan Huệ tài đức khác nhau, người đời khó có thể rõ'"

Khương Thục Mai lập tức lắm mồm nói tiếp: "'Một cành hoa lan mọc hương tỏa hơn người, một buội năm bảy cây huệ lại không tỏa hương hơn người.' huệ xa không bằng lan."

***

Những thiếu nữ trong phòng khách đều là nữ nhi dòng chính (con vợ cả), tự nhiên không mấy thích những tỷ muội do thiếp thất sinh, cho nên tự nhiên cùng chung mối thù với Phí Minh Lan, căm thù Phí Minh Huệ.

Họ khéo dùng sự khác biệt giữa "Lan" và "Huệ" mà cổ nhân nói, châm chọc "Minh Huệ" không bằng "Minh Lan".

Ở trong mắt người hiểu chuyện, hoa lan và hoa huệ xem ra xê xích không nhiều, lá tương tự, đóa hoa giống nhau, mùi thơm cũng có chút giống, nhưng mà trong mắt người thưởng thức chân chính, hoa huệ nhiều mà tục, hoa lan ít mà nhã, chính là "Lan tựa như quân tử, Huệ tựa như sĩ phu, trong núi rừng mười cành huệ không bằng một cành lan".

Phí Minh Lan cười xấu hổ, không đáp lời.

Nàng thật ra thì cũng không ghét Phí Minh Huệ như người ngoài tưởng tượng.

Phí Minh Huệ thuở nhỏ yếu ớt, cho nên nhất cử nhất động khó tránh khỏi yếu đuối, tính tình của nàng mềm mại hơi Phí Minh Lan kiên cường rất nhiều, từ trước đến giờ đều theo lệnh phụ (cha) huynh (ca), yêu thích phong hoa tuyết nguyệt, không thích đàm luận tiền bác vật phàm tục, càng giống nữ nhi ruột của Phí Trịnh thị hơn Phí Minh Lan.

(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)

Phí Trịnh thị đúng là muốn gả Phí Minh Lan vào phủ thứ sử, cho dù bà không hiểu rõ thế sự, nhưng dù sao đi theo trượng phu Phí Trung Quý nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng biết sự buồn khổ của thương nhân khi bị quan lại lấn ép. Phu nhân nhà quan có địa vị cao hơn phu nhân nhà giàu rất nhiều, sao còn có thể sợ bị Nhị thúc cướp đoạt tài sản?

Vốn bàn bạc việc thành thân trong kỳ để tang không hợp lễ nghi, nhưng Phí Trung Quý chết đột ngột, rất nhiều hậu sự chưa có an bài thỏa đáng, Phí Trịnh thị thật sự lo lắng tương lai Phí gia, cộng thêm gấp suy nghĩ mượn nữ nhi, giúp mình tìm núi dựa mới, vì vậy vội vã nghị định tốt hôn sự, chờ Phí Minh Lan qua hai mươi bảy tháng hiếu kỳ sẽ gả, an bài vậy cũng rất thỏa đáng.

Năm nay "Tố Tâm Như Tuyết" mà Phí Minh Lan tỉ mỉ nuôi dưỡng nở hoa lần đầu tiên, kinh ngạc khắp thành, Phí Trịnh thị nhân cơ hội mời một số thanh niên tài tuấn tới ngắm hoa, thuận tiện muốn lôi kéo một Nhị công tử phủ thứ sử.

Sao biết, Nhị công tử phủ thứ sử - Chu Hiếu quang tới là tới, nhưng không biết thế nào đã đi vào viện sau, đúng lúc Phí Minh Huệ ở bên hồ nhỏ nghỉ ngơi, phát hiện nam tử xa lạ xông vào, kinh sợ trượt chân rơi xuống nước, Chu Hiếu Quang dũng cảm cứu mỹ nhân rơi xuống nước, hai người da thịt kề nhau, tay chân đụng nhau, tóc đan vào, danh dự của Phí Minh Huệ bị hủy trong chốc lát.

Phí Minh Huệ là mộ tiểu mỹ nhânt điềm đạm đáng yêu, hơn nữa rơi xuống nước rồi càng thêm có vẻ tái nhợt mảnh mai, trong mắt long lanh nổi lên ánh lệ, bộ dáng muốn khóc cố nén khiến Chu Hiếu Quang nổi lòng thuơng hương tiếc ngọc, xung động lại ôm chặt nàng.

Lần này Phí Minh Huệ thật sự không gả hắn thì chỉ có một con đường chết.

Mẹ Phí Minh Huệ và huynh trưởng Phí Minh Đức đều biết muội muội thứ xuất của mình thật sự không đủ tư cách làm vợ cả Chu Hiếu Quang, liền uyển chuyển cho biết dù làm thiếp cũng được, dù sao Chu Hiếu Quang chỉ cần phụ trách với muội muội thôi.

Cũng may Chu Hiếu Quang là "Nam nhân tốt" tình thâm ý trọng, lúc này hứa hẹn không ngại xuất thân của Phí Minh Huệ, nguyện ý cầu hôn nàng làm chánh thê.

Dù sao Chu nhị công tử không phải trưởng tử trong nhà, không có áp lực gia đình quá nặng, cha mẹ Chu gia thấy thái độ hắn kiên quyết, thậm chí tuyệt thực kháng nghị, cũng đành phải đáp ứng hôn sự này.

Thứ sử Chu đại nhân vốn muốn cho con thứ hai cưới Phí Minh Lan, ông cũng thấy thèm gia sản khổng lồ Phí Trung Quý để lại sau khi chết, nhưng lại lo lắng thanh danh, không thể làm "tham quan" phá cửa giành tiền, nghĩ thế nào cũng muốn kết thân giành một phần.

Hôm nay nhi tử không có tiền đồ, cố tình nhìn trúng thứ nữ Phí gia, Chu đại nhân cau mày đáp ứng rồi, đúng là "Không có cá, tôm cũng có thể", bất đắc dĩ nhượng bộ.

Dù sao bất kể Phí gia gả nữ nhi nào, Chu đại nhân cũng muốn Phí gia ra một số đồ cưới lớn, nếu không, cũng không xứng với công tử quan gia của ông, đúng không?

Bà vú Vương ma ma của Phí Minh Lan rất là giận vì chuyện này, lén lút cắn răng nghiện lợi nói thầm với Phí Minh Lan: "Làm sao lại đúng dịp gặp phải, lại đúng dịp rơi xuống nước? Quanh năm suốt tháng ở bên hồ chơi cũng không thấy nàng ta trượt chân, cố tình Chu công tử tới, nàng ta liền rơi xuống nước! Người hầu bên cạnh đều chết hết sao? Còn không biết đứa nhỏ phóng đãng kia đùa bỡn thủ đoan gì! Thiếu gia cũng tham gia náo nhiệt. Cứ sợ muội muội cùng mẹ của mình không ai chịu lấy, lo cướp Chu công tử cho con nhỏ kia, lại không để ý tiểu thư ngài. Uổng Phí phu nhân thuở nhỏ đã thương yêu hắn, tiểu thư từ trước đến giờ tôn kính hắn, hắn còn không phải thân với muội muội mình hơn sao? Ta đã nói, không phải một mẹ sanh thì không thân, nuôi thế nào cũng nuôi không quen, căn bản là hai người vong ân phụ nghĩa."

Phí Minh Lan có thể nói cái gì? Chỉ có cười khổ mà thôi.

Nàng chưa bao giờ nguyện ý nghĩ xấu huynh muội nhà mình, dù sao bọn họ cũng chỉ có ba huynh muội, nếu không đoàn kết, vậy Phí gia thật sự xong đời.

Nhưng chuyện đính hôn của công tử Thứ sử lần này, thật đả kích Phí Minh Lan, hơn nữa Nhị thúc gây mấy chuyện này, khiến gần đây tâm tình nàng vẫn buồn bực không vui.

Nhưng nàng từ trước đến giờ không phải một cô nương chịu nhận thua, càng không có ý nhất định phải lấy Chu công tử, nếu vô duyên với Chu Hiếu Quang, nàng liền định rộng rãi chúc phúc Minh Huệ.

Nàng tin tưởng mình tự có nhân duyên, coi như không gả vào nhà quan, chỉ cần tìm trượng phu phẩm đức tốt, cũng chưa hẳn không phải chuyện may mắn?

Nàng tin tưởng lời dạy của phụ thân thuở nhỏ: "Phải học được tự nắm giữ hạnh phúc, đừng lệ thuộc vào người khác."

Phí Trung Quý là một thương nhân sáng suốt, chưa bao giờ dùng những điều tam tòng tứ đức cũ giáo dục nữ nhi dòng chính mà mình thương yêu, ông dạy nàng học chữ, dạy nàng quản lý tài sản gảy bàn tính, dạy nàng học suy tư tự chủ, còn dạy nàng ứng phó việc đời thế nào.

Tiếc nuối lớn nhất khi còn sống của Phí Trung Quý, giống với việc đáng tiếc duy nhất trong đời Phí Minh Lan, đều là cảm khái vì sao tâm tính Phí Minh Lan như thế lại không phải nam nhi?

Các thiếu nữ trong phòng khách, từ hôn sự của Phí Minh Huệ đã nói tới chuyện khuê phòng của nữ nhân sau khi gả, có mấy phần xấu hổ che che giấu giấu, nhưng càng giấu càng hưng phấn kích động, dù sao họ phần lớn đã tới tuổi dậy thì.

Duyên dáng lượn lờ tuổi mười ba, hạt đậu đầu cành đầu tháng hai.

Khương Thục Hà nói: "Minh Lan, Như Vân luôn luôn yêu thích ngươi, hay ngươi dứt khoát gả đến Đồng gia đi, để mẹ ta làm mai cho ngươi."

Khương Thục Mai vỗ tay, cười nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Ca ca Đồng gia thiệt nhìn lén Minh Lan nhiều lần đấy."

Mặc dù trong lòng Đồng Như Vân tràn đầy mong muốn có một tẩu tẩu như Phí Minh Lan, nhưng những nữ nhân khuê các như họ chính miệng nói chuyện hôn sự thì không đủ trang trọng. Nàng cười nói: "Ta thật thích Minh Lan tỷ tỷ, nhưng những lời này không nên do chúng ta nói, vì vậy dừng lại thôi."

Đang cười đùa, đại nha hoàn cận thân củaPhí Minh Lan - Lập Xuân đi vào, gương mặt vội vàng, vội vã hành lễ với các vị tiểu thư, liền đến gần Phí Minh Lan, dựa vào bên tai của nàng nhỏ giọng nói: "Thiếu gia đã xảy ra chuyện, phu nhân hoảng hồn, xin tiểu thư mau qua xem."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Kiến Lan:

[2] Hàn Lan:

[3] Mặc Lan:

[4] Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen.

[5] Điệp Lan:

[6] Lục Vân:

[7] Tố Tâm Lan:

[8] Dự Chương Hoàng tiên sinh tên thật là Hoàng Đình Kiên 黃廷堅 (1045-1105), tự Lỗ Trực 魯直, biệt hiệu Sơn Cốc đạo nhân 山谷道人, Phù ông 涪翁, người Phân Ninh, Hồng Châu (thuộc Giang Tây ngày nay). Ông là thư hoạ gia và thi gia trứ danh đời Bắc Tống, tề danh cùng thầy ông là Tô Thức, người đời thường gọi Tô-Hoàng. Ông đỗ tiến sĩ, có làm một số chức quan. Ông là người cầm đầu thi phái Giang Tây, một trường phái quá chú trọng đến kỹ xảo làm thơ mà không quan tâm đúng mức đến nội dung tư tưởng của tác phẩm. Hoàng Đình Kiên còn là một người rất am hiểu về hội họa và là một trong những người viết chữ đẹp nhất thời Bắc Tống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play