Lý Thiện Tường đem Kỷ Tiệp khóc đến cơ hồ không đứng dậy nổi ra khỏi nhà. Lúc đi qua cửa, phòng cách vách ầm ầm tiếng động đến dọa người, Lý Thiện Tường liếc một cái, chỉ biết cậu và Trương Duy Nguyên nhất định đã xảy ra chuyện nhưng không hỏi gì. Lý Thiện Tường mở cửa xe, mang Kỷ Tiệp đi hóng gió trên cầu Đại Khê (1)
Xe đậu cách cầu không xa. Ban đêm, cầu Đại Khê rất đẹp, nhìn không thấy các chi tiết trang trí phong cách Baroque cầu kỳ. Trên cầu là hai hàng đèn LED lấp lánh, chiếu sáng lung linh cả khu Đào Viên (2)
Kỷ tiệp đã ngừng khóc, an tĩnh trầm mặc đến phát ngốc, cả người giống cọng cỏ ủ rũ, mất đi sức sống trước kia.
Cảnh đêm rất đẹp, nhưng “người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ”.
Hai người ngồi trên ghế, trầm mặc làm bạn đối phương, ai cũng có tâm sự, một câu cũng không hỏi, một lời cũng không nói.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Tiệp mở miệng trước, thanh âm mượt mà mang theo một tia khàn khàn, sụt sịt mũi, đứt quãng kể lại chuyện vừa xảy ra.
Lý Thiện Tường từ đầu tới đuôi đều không ngắt lời, nghe xong không nói một câu, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười ôn hòa, để Kỷ Tiệp cảm thấy an tâm.
“Sẽ chán ghét hắn sao?”
Kỷ Tiệp lắc lắc đầu, phản ứng của Duy Nguyên thực khiến cậu thương tâm, nhưng cậu không tức hắn được chứ đừng nói chán ghét. Nếu có thể chỉ vì lời nói ban nãy mà chán ghét Duy Nguyên, có lẽ tâm tình đã có thể thoải mái một chút, không cần phải vất vả thích hắn như thế, thầm mến hắn như thế.
“Nếu thích thì đừng buông tha hắn. Hắn kỳ thật cũng có một chút thích cậu, tuy rằng tôi không biết thích đến mức nào.” Lý Thiện Tường mỉm cười, ngữ khí khẳng định, đủ để cho người ta tin tưởng.
“Thật, thật vậy chăng?” Vừa mới rồi còn cảm thấy tâm trạng như rơi xuống vực, trong nháy mắt tro tàn lại cháy.
“Ừ. Bằng không hắn đã không hôn cậu. Hắn cũng không phải là quá xấu, chỉ có chút khi dễ cậu rồi không chịu trách nhiệm. Có thể chính hắn cũng chưa rõ tình cảm của bản thân đối với cậu. Cậu cũng biết là có những người đặc biệt chậm chạp trong chuyện tình cảm, có được lời yêu của họ thực không đơn giản.” Nam nhân mắt nhìn xa xăm, mông lung mà ôn nhu tựa bóng đêm.
“Anh có vẻ…cũng thích một người chậm chạp…trong tình cảm.” Ánh mắt Thiện Tường rất ôn nhu, lại có chút cô đơn, cho nên Kỷ Tiệp nhịn không được phỏng đoán.
“Phải ~ người đó thực chậm chạp, ngay cả mình thích người khác cũng không biết.” Lý Thiện Tường mỉm cười, sảng khoái thừa nhận, biểu tình trên mặt rất nhẹ nhàng, trong giọng nói không có chút gì buồn rầu hay giận dữ cả.
“Rất thống khổ sao?” Gặp một người có hoàn cảnh giống như mình nên trong lòng cảm thấy dễ chịu một chút, loại ý nghĩ này thật sự thực không nên, Kỷ Tiệp vì mình có loại ý tưởng ích kỷ này mà cảm thấy rất nản, mình suy đồi rồi.
“Không đến nỗi. Bởi vì tôi chỉ là thích người đó mà thôi. Hạt giống tình yêu chưa nảy mầm nên nên có thể lẳng lặng chôn ẩn đi, không có vấn đề gì.”
“Rồi mới… Chờ đợi người kế tiếp, chăm tưới nó sao?”
Lý Thiện Tường gật gật đầu, lại là một nụ cười ôn nhu đến tan chảy người khác.
“Nhưng vẫn sẽ có một chút khó chịu, dù sao tim cũng là thịt mà.” Người nói chuyện vẫn mỉm cười sáng lạn, nắm tay gõ gõ lên tim.
“Giống cậu thôi. Trong lòng là thế này, nhưng vẫn có thể thế này”. Bàn tay trong lòng làm ra tư thế “Nhất trí đao”, rồi mới giơ hai ngón tay thành hình chữ “V”, khóe môi nhếch lên.
A… Kỷ tiệp cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Cho nên cậu cố lên ~ vẫn còn cơ hội, tôi sẽ đem hết toàn lực giúp cho.” Lý Thiện Tường cười, đưa tay xoa xoa tóc Kỷ Tiệp. Đầu tóc người này thật sự là càng loạn càng đáng yêu.
“Cám ơn anh, Thiện Tường. Anh thật tốt…” kỷ tiệp lòng tràn đầy cảm kích nhìn nam nhân đang xoa tóc mình, mỉm cười quay đầu lại.
“Tôi không sưu tầm phiếu bé ngoan, không cần phải phát nhiều cho tôi như vậy!” (Nguyên văn là “我没在收集好人卡, 不用发那麽多张给我啦!” – Ta dịch thành “phiếu bé ngoan” cho thân thương) Tay ôm bả vai nhỏ gầy của Kỷ Tiệp, Lý Thiện Tường càng ra sức vò tóc cậu.Ngày hôm sau, Kỷ Tiệp sáng sớm đã rời giường giúp Duy Nguyên làm bữa sáng, còn gõ cửa nhắc người kia tám giờ có môn bắt buộc, người đó mới chịu nhấc lưng khỏi giường.
Bữa sáng thực phong phú, bánh mỳ nướng kiểu Pháp với phô mai thịt hun khói, trên mặt còn rắc hạnh nhân, cần thơm bao nhiêu thơm bấy nhiêu, lại có thêm một ly trà nóng.
Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra khiến không ai có thể cầm lòng. Trương Duy Nguyên căn bản không có cách nào cự tuyệt, đêm qua nghĩ ra một đống kế hoạch tránh mặt Kỷ Tiệp, sáng nay toàn bộ đều bị thức ăn đánh bại, oánh chén sạch boong cả đĩa.
Hai người trông rất bình thường, ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, cùng nhau ăn điểm tâm như thể đêm qua chưa phát sinh chuyện gì. Trên thực tế cũng không tính là đã xảy ra gì.
Nhìn mắt Kỷ Tiệp vẫn sưng húp như tiểu thỏ tử, Trương Duy Nguyên có chút áy náy.
Thừa dịp Kỷ Tiệp rửa chén, Trương Duy Nguyên mới dám giống như trước ôm lấy cậu từ phía sau, cằm tựa vào bờ vai đơn bạc của cậu.
“Tiểu Kỷ… Thực xin lỗi.”
“Em không sao, thật sự không sao.” Chân muốn nhũn ra rồi, Kỷ Tiệp muốn chống hai tay lên bàn rửa chén để đỡ thân mình, cậu cúi đầu nhỏ giọng đáp lại, cảm giác được bầu không khí giữa hai người hết sức vi diệu.
Hai cái đĩa, hai cái chén, sao có thể rửa bao lâu?
Kỷ Tiệp đã sớm rửa xong chén. Nhưng Duy Nguyên còn ôm chặt cậu không chịu đi, cậu cũng chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ yên lặng.
“Tiểu Kỷ…” Bởi vì Kỷ Tiệp hoàn toàn không trách cứ hắn, thậm chí còn ủy khuất chính mình, Trương Duy Nguyên lập tức thay Tiểu Kỷ cảm thấy đau lòng, cảm giác thái độ không muốn phụ trách này của mình thực sự là đáng giận.
“Bảy giờ rưỡi rồi, Duy Nguyên… Anh bị muộn rồi rồi.” Cúi đầu thản nhiên nói xong, quả nhiên cảm giác được thân thể người đang ôm mình phía sau cứng đờ.
“Ah… Anh đi học cái đã. Khi về sẽ mua bánh chuông nướng (3) cho em ăn”
Lưu luyến không buông tay, Trương Duy Nguyên lúc này mới mỉm cười chạy trở về phòng, thay quần áo đi học.
Duy Nguyên vừa đi, Kỷ Tiệp cả người liền ngã vào ghế sa lon.
Tim như sắp ngừng đập vì cú sốc vừa rồi…
Duy Nguyên, Duy Nguyên, Duy Nguyên… Em không muốn, không để anh khiến em động tâm lần nữa... Duy Nguyên…
Hồi đó cũng như vậy…
Người đầu tiên chìa tay với mình vì mình hướng nội, hay thẹn thùng, chỉ có thành tích học tập là tốt. Giáo viên quý nhưng bạn học lại ghét, là Duy Nguyên.
Người đầu tiên không cười nhạo mình vì mình thanh tú hơn cả con gái, bá vai bá cổ mình xưng huynh gọi đệ người, là Duy Nguyên.
Người đầu tiên lôi mình ra khỏi đám bài vở, hướng tới thế giới bên ngoài, cũng là Duy Nguyên…
Cho nên vì Duy Nguyên, cái gì mình cũng có thể làm.
Lần đầu tiên là để Duy Nguyên không bị đánh rớt (chắc là ẻm quăng bài cho thằng chả).
Lần đầu tiên nhuộm tóc, xỏ lỗ tai, bắt đầu học cách ăn mặc, là bởi vì Duy Nguyên cảm thấy đẹp.
Lần đầu tiên xuống bếp, bị dao cứa đứt tay, là bởi vì Duy Nguyên ghét thức ăn mua ngoài cửa hàng tiện lợi.
Lần đầu tiên phản kháng an bài của cha mẹ, bị tống ra khỏi nhà, là bởi vì muốn cùng Duy Nguyên ở chung.
Lần đầu tiên khóc không phải vì mình yếu đuối mà bởi vì phát hiện bản thân đã yêu Duy Nguyên…
Mình thực sự quá mềm yếu, rất dễ bị đùa nghịch, bị cảm động. Có phải vì thế nên mình mới mơ hồ thích người cùng giới? Thế nhưng thích không phải là thích sao? Vì yêu say đắm mà có cảm giác thống khổ, điều đó quá mức chân thật đến nỗi không thể phủ nhận
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT