“Này này…chuyện này…này…” Tiểu Quất và Đại Trì cực kỳ khẩn trương đập đập vai hai kẻ thù định mệnh, muốn nhắc bọn họ đây là nơi công cộng a ~ thảo luận chuyện giường chiếu không cần lớn tiếng như thế!
“Gì đó?” Thật sự là bị chọc đến mức chịu không nổi, hai người trong tầm mắt ngoại trừ lẫn nhau ra không dung nạp thêm được kẻ thù nào khác, cho nên mới không tình nguyện quay đầu dùng ánh mắt vẫn còn mang tức giận nhìn về phía hai bạn học rảnh rỗi ưa quản chuyện người khác.
“Tất cả mọi người đều đang nhìn hai cậu.” Tiểu Quất nhỏ giọng nhắc nhở.
Thế nhưng đợi hai nam diễn viên đã đứt gần hết dây thần kinh bắt đầu nhìn đông rồi nhìn tây, toàn bộ mọi người đều giả bộ không có việc gì tiếp tục cúi đầu ăn.
“Không có a?” Lạc Thiệu Dã kỳ quái ngồi xuống chỗ cũ, nhưng vừa rồi bọn họ ồn ào như thế lại không làm cho ai chú ý thì thật sự là có một chút không bình thường.
Dù cho trong đầu có một tia hoài nghi, Lạc Thiệu Dã cũng vẫn là một người qua loa đại khái, không quá ba giây đồng hồ cậu đã quên nghi vấn vừa rồi.
“Này, đừng có gọi tôi là Bambi nữa! Rất kỳ quái…” Chúc Tử Lộ lúc này mới nghĩ đến chuyện kháng nghị, cậu cũng không muốn thật vất vả thi được thành sinh viên rồi lại phải nhận một cái biệt danh mà lúc còn học tiểu học chính mình đã từng phỉ nhổ.
“Không hề ~ Tiểu Lộ không phải là Bambi sao? Cực kỳ đáng yêu ~ rất hợp với cậu.” Tiểu Quất cười cười, vỗ vai Chúc Tử Lộ.
“Thích hợp…với tôi?” Chúc Tử Lộ co giật khóe miệng, vì sao trước cái vế ‘thích hợp với cậu’ này không phải là ‘cực kỳ man’ hay là ‘siêu đẹp trai’ vậy chứ?
Hỏi rất hay a ~ Chúc Tử Lộ em trai, đáp án này chúng ta hãy để chị Lâm Huy Âm (chịu T^T) lừng danh tài nữ trả lời cho cậu.
Chị Lâm Huy Âm: “Đáp án rất dài, chị sẽ phải dùng thời gian cả đời để trả lời, cậu chuẩn bị tinh thần nghe chưa?”
Cảm ơn, tôi hết muốn nghe rồi (T.T)
Cứ như vậy, Chúc Tử Lộ phản kháng vô hiệu, biệt danh Bambi từ đó ra đời.
………
Đêm đó sau khi trở lại ký túc xá, giữa hai người xảy ra vấn đề mới.
Đầu tiên là Lạc Thiệu Dã, cậu thân là người mới nhậm chức lớp trưởng một lớp thuộc chuyên ngành quảng cáo, nặng lòng yêu nước thương dân, vì vua vì tổ quốc vì xã tắc, thế nhưng quan trọng nhất là cậu đang suy nghĩ – tuần này rốt cuộc mình nên sai sử Chúc Tử Lộ như thế nào?
Chúc Tử Lộ biểu hiện lúc ban ngày, về tổng thể mà nói nghe lời thì có nghe lời, nhưng bản chất vẫn tràn ngập khiêu khích cùng với phản kháng, Lạc Thiệu Dã nghĩ mình thi hành quyền lợi một chút cũng không đủ triệt để.
Mỗi lần cậu nhìn Chúc Tử Lộ nghiêng góc nhìn bốn mươi lăm độ tàn bạo trừng mình thì lại nhớ đến danh ngôn của lão tổ tông – nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.
Ai biết tuần sau ai thua ai thắng? Ai biết Chúc Tử Lộ thắng rồi có thể thủ hạ lưu tình hay không? Nhìn bộ dạng của Chúc Tử Lộ, nghĩ thôi cũng biết là tuyệt đối sẽ không.
Lạc Thiệu Dã không phải xấu tính từ nhỏ, với cả cậu cũng không có ý hại ai, nhưng có quyền lực không dùng cũng uổng nha ~
Từ đó chúng ta có thể thấy quyền lực khiến người ta hủ bại, cư nhiên có thể làm cho một thanh niên cực tốt đầy chính trực ngốc nghếch như Lạc Thiệu Dã vì suy tư chuyện sai sử người khác mà sa đọa. Hãy để chúng ta từ tận đáy lòng vì hiệp hội quyền tiến bộ của thanh thiếu niên thành tâm mặc niệm ba phút.
Chúc Tử Lộ thấy Lạc Thiệu Dã nhìn mình chăm chú còn có biểu tình đăm chiêu, trong lòng cũng sóng ngầm trào lên mãnh liệt, cuồn cuộn dâng từng cơn – tên này muốn đối xử với mình sao đây?
Buổi tối đầu tiên sau khi bắt đầu quyết đấu, tất cả mọi người cực kỳ khẩn trương, thanh niên còn chưa có kinh nghiệm, cần chăm chỉ tôi luyện tôi luyện.
“Bambi ~” Lạc Thiệu Dã mặt mang ý cười, cười đến cực kỳ cố ý.
Ưm…Hình như cũng không có chuyện gì cần bảo cậu ta làm nha. Giúp tôi cởi tất? Ác…Mình cần biến thái đến thế sao? Đi tắm chà lưng…chỉ sợ cậu ta mê mẩn thân thể hoàn mỹ này. Làm bài? Ưm…mới khai giảng lấy đâu ra bài vở.
Nói thật… sinh hoạt trong ký túc xá mới khai giảng thực sự…cực kỳ nhàn rỗi.
Lạc Thiệu Dã, người thắng lần quyết đấu đầu tiên, phần thưởng là sai sử Tiểu Lộ Bambi một tuần, thế nhưng lòng cậu lại xoắn xuýt giữa khủng hoảng và vui sướng.
Cậu phát hiện…cậu không biết phải bảo Chúc Tử Lộ làm gì mới tốt? Lẽ nào một buổi tối tốt đẹp sẽ lãng phí như vậy sao? Sao có thể như vậy được!
(Trên thực tế, khán giả cũng sẽ không cho phép. Orz (ngôn ngữ Internet, giống hình người đang quỳ lạy))
“Chuyện…chuyện gì…” Chúc Tử Lộ mí mắt run run, nghe xong cực kỳ khẩn trương.
Mà hậu quả của khẩn trương là Chúc Tử Lộ vốn muốn hòa hoãn bầu không khí khó chịu nên ngồi ở trên ghế lay động thử mấy cái lại nhất thời phát sinh bi kịch, lúc chân cậu đạp ra sau một cái thì dùng lực mạnh quá mức, thu lại không kịp, cả người theo đó ngã ngửa ra sau.
“A ~ ~ ~” Bi kịch…rõ ràng là bi kịch, ngay giờ khắc này, ngay giờ khắc Lạc Thiệu Dã gọi tên cậu, phát sinh.
Bảo đây làm sao không hận tên đó cho được!
Chúc Tử Lộ nằm trên ghế, cái ghế nằm trên đất, trọng lực gia tốc toàn bộ phản ánh trên biểu tình thống khổ của Chúc Tử Lộ, mắt rơi ra một giọt nước không cam lòng.
“Bambi, cậu không sao chứ?” Lạc Thiệu Dã hoảng hốt đi đến ôm Chúc Tử Lộ từ dưới đất lên.
“Lạc Thiệu Dã, tôi hận cậu…” Chúc Tử Lộ nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua phân nửa là bởi vì phần thân phía sau co rút đau đớn.
“Tôi thực sự không phải cố ý mà! Để tôi xem giúp cậu.” Tâm tình của Lạc Thiệu Dã phải dùng một câu thành ngữ để giải thích, chính là ‘Ta không giết người, người lại vì ta mà chết’. Cậu thật sự lo lắng Chúc Tử Lộ sẽ bị chấn thương sọ não hoặc là sản sinh hậu di chứng nào đó.
Oa…trong phòng chỉ có tôi với cậu ta, nói không liên quan đến tôi thì các người sẽ tin tưởng sao?
Không được không được! Chúc Tử Lộ cậu nhất định không thể có chuyện gì! Cậu mà chết…thì tôi sống không nổi.
Lạc Thiệu Dã nóng ruột ném Chúc Tử Lộ lên giường, hành động quá mức thô lỗ đương nhiên lại khiến cho Chúc Tử Lộ rên lên một tiếng.
Bị thương cấp độ hai a…
“Lưng của tôi…” Chúc Tử Lộ thống khổ vặn vẹo khuôn mặt, ngũ quan xinh xắn biến dạng như tác phẩm của Picasso.
Cậu X Lạc Thiệu Dã, muốn mưu sát cũng không phải làm như vậy chứ.
Không đợi Chúc Tử Lộ kịp phản ứng, Lạc Thiệu Dã như là chần trứng lật thân mình Chúc Tử Lộ lại, một cước đặt qua đùi Chúc Tử Lộ, hai tay xốc áo cậu ta lên.
Dựa vào! Thằng nhãi này có bệnh a? Mặc nhiều lớp như vậy?
“Tôi giúp cậu bôi thuốc, xoa bóp là tốt rồi.” Lạc Thiệu Dã tích cực cầm rượu thuốc mang theo bôi lên chỗ tổn thương, rồi đè tay lên lưng Chúc Tử Lộ xoa mạnh.
“A ~ ~ ~ đừng có đụng đến tôi a thằng khốn này! Kiền! Lăn xuống khỏi người tôi! Đừng có cưỡi tôi!” Chúc Tử Lộ lưng đã đủ đau, còn bị Lạc Thiệu Dã thô lỗ cố sức xoa nắn như đòi mạng càng thêm nhức nhối làm cậu liên tục kêu thảm thiết, mãnh liệt giãy dụa.
“Cậu đừng có lộn xộn nữa! Tôi đã cực kỳ khắc chế khí lực! Ê! Cậu mặc đồ nhiều như vậy là muốn chết luôn sao? Cởi rất phiền phức!” Lạc Thiệu Dã kéo áo của Chúc Tử Lộ, lại còn phải chế trụ cậu ta vẫn không ngừng giãy dụa, phiền đến mức cậu lột áo Chúc Tử Lộ luôn, đỡ phải phiền phức.
Ngay lúc này, trước cửa phòng 832 vừa hay lại có người đi ngang qua, tai người này rất đúng lúc nghe được hai câu như vậy.
[A ~ ~ ~ đừng có đụng đến tôi a thằng khốn này! Kiền! Lăn xuống khỏi người tôi! Đừng có cưỡi tôi!]
Cái giọng này…cực kỳ rõ ràng là giọng của cậu em Chúc Tử Lộ.
[Cậu đừng có lộn xộn nữa! Tôi đã cực kỳ khắc chế khí lực! Ê! Cậu mặc đồ nhiều như vậy là muốn chết luôn sao? Cởi rất phiền phức!]
Ác ác…Cái giọng này thì nhất định là giọng của Lạc Thiệu Dã ~ cậu ta quả nhiên hệt như lời đồn, có khuynh hướng bá vương ngạnh thượng cung nha!
Buông thùng đồ tắm giặt trong tay xuống, người qua đường Giáp cấp tốc rút điện thoại di động trong túi ra.
“Gọi tổng bộ gọi tổng bộ ~ số 13823 gọi tổng bộ, nghe rõ trả lời…”
Ba mươi giây sau đó, trước cửa phòng 832 ngồi một đống người sử dụng chai hoặc là chén làm tai nghe, xếp thành một vòng có thể so sánh với gặp mặt câu lạc bộ, ăn mỳ ăn mỳ, uống nước có ga uống nước có ga, toàn bộ hành lang ký túc xá biến thành lễ hội nghe kịch truyền thanh.
“A ~ ~ ~ A…X! Lạc Thiệu Dã! Cậu là đồ cực kỳ thô lỗ!”
“Nói sau! Cậu X nó đừng có xoay đến xoay đi nữa! Cậu như vậy làm sao tôi làm được!”
“X! Còn không phải đều tại cậu! Nếu không thì cậu cút xuống khỏi người tôi đi a! Cậu nặng quá! A a ~ ~ ~!”
Hít sâu ~ ~ ~ thật kích thích, mọi người lắng nghe tình hình chiến đấu kịch liệt trong phòng, có người còn mở máy vi tính, ấn bàn phím cạch cạch cạch cực nhanh, cập nhật nhật ký quan sát.
Theo tiếng bàn phím cạch cạch cạch, trên màn hình từng chữ nối tiếp từng chữ xuất hiện…
Chúc Tử Lộ bị ép lên giường, Lạc Thiệu Dã như hổ đói bắt được dê non, cậu ta khẩn cấp muốn cởi đồ của Chúc Tử Lộ.
[Cậu đừng có lộn xộn nữa! Tôi đã cực kỳ khắc chế khí lực! Ê! Cậu mặc đồ nhiều như vậy là muốn chết luôn sao? Cởi rất phiền phức!] Lạc Thiệu Dã phiền chán mắng to.
Nghĩ không ra Chúc Tử Lộ ban ngày ngoan ngoãn phối hợp, đến lúc hai người đang yêu yêu thì lại tạo trở ngại, dân chúng nên lấy đó làm gương, trăm triệu lần phải cẩn thận.
Hãy nghĩ lại sự tức giận vì những mâu thuẫn xảy ra lúc sinh hoạt chung, mù quáng theo đuổi nó rốt cuộc sẽ gây ra cho chúng ta chuyện gì? Lẽ nào chỉ vì một bộ đồ đã bị mặc thành mười tám bộ mà tạo thành cản trở lúc yêu yêu?
Thức tỉnh a ~ các đồng bào! Đã đến lúc nhân dân làm chủ! Chúng ta phải đấu tranh! Phải có tư tưởng! Nên vì bản thân mà sống! Nên vì nâng cao chất lượng của việc yêu yêu mà nỗ lực…
“Cái này…anh à, không phải là anh lạc đề rồi sao?” Số 13823 ngồi ở bên cạnh, nhịn không được nhắc nhở người phụ trách cập nhật nhật ký cho diễn đàn.
“A? Xin lỗi…Tôi học ngành chính trị, bệnh nghề nghiệp…bệnh nghề nghiệp…” Số 74074, quản lý trang web hiện đang học năm hai chuyên ngành chính trị đỏ mặt, xấu hổ chỉnh sửa.
.
.
.
— oOo —