Đại Trì nhích người qua một chút, Tiểu Quất cũng nằm nghiêng đối mặt Đại Trì. Bàn tay của hai người nắm lấy nhau, mười ngón đan chặt, không lúc nào buông ra. Giường bệnh phòng y tế tuy lớn nhưng không phải là giường đôi. Tiểu Quất cùng Đại Trì nằm nghiêng cùng một chỗ, chiếm hết cả cái giường. Hai người tự giác đưa tay ôm eo đối phương, rất sợ nghiêng người liền té xuống. Hai người lẳng lặng nằm ngửa ra, một lát sau đã ngủ.

Sau đó, dì phòng y tế gọi bọn họ dậy, bởi vì đã hết giờ làm rồi nên dì ấy muốn ra về.

“A… Đại Trì, cậu buông tay rồi” Tiểu Quất phát hiện trong tay trái mình có hai khối nam châm hút dính nhau, còn Đại Trì đang vòng tay qua hông mình ngủ. Đại khái là đang ngủ thì buông tay luôn.

“A, tớ không cố ý” Ôm nhau ngồi dậy, Đại Trì bị Tiểu Quất mắng mỏ mới phát hiện mình làm hỏng việc rồi, ngốc ngốc cười xin lỗi.

“Mặc dù bị chúng ta ép hai khối nam châm cùng cực vào cùng một chỗ, nhưng cực này vẫn kiếm cực trái dấu hút vào nhau, ai da… Thời gian dài như thế làm chúng ta mệt chết được” Tiểu Quất nhìn hai khối nam châm trong tay, thở dài.

Dì y tá ngồi bên giường bệnh của hai người, từ đầu đến cuối, hoàn toàn không được ai chú ý tới. Dì tràn ngập nghi hoặc, kinh ngạc, ám muội, vui sướng, cảm động, cảm xúc lẫn lộn, mỉm cười cổ quái.

“Khụ khụ… Các bạn trẻ, tan học rồi nha ~ dì phải đóng cửa phòng y tế đây” Cuối cùng chịu không nổi chính mình hoàn toàn bị xem nhẹ, dì y tá tuy rằng không muốn nhưng phải lên tiếng nhắc nhở hai người.

“A, xấu hổ quá, Đại Trì, chúng ta trở về phòng học lấy cặp sách đi!” Tiểu Quất vừa nói vừa xỏ chân  vào giầy, vỗ vỗ vai Đại Trì, muốn hắn mau lên.

“Cái kia… Dì muốn hỏi một chút, không phải có hai cái giường sao? Hai đứa… tại sao lại phải chen chúc ngủ trên một giường thế?”.

Dì y tá không nén được tò mò hỏi, muốn xác nhận nghi vấn trong lòng.

“Bởi vì bọn em phải làm một việc rất quan trọng” Đại Trì mỉm cười trả lời, tay phải bên dưới cố ý nắm tay trái Tiểu Quất, dắt cậu đứng dậy.

“Chào dì, hẹn gặp lại” Tiểu Quất cũng để mặc Đại Trì nắm tay mình, nam châm đã nhét vào túi quần, tay cũng không cần cầm gì nữa.

“He he, tạm biệt, rãnh lại đến ngủ nha, phòng y tế giường rất nhiều, dùng không hết” Dì y tá trên mặt toát ra vui sướng đỏ ửng, vui vẻ vẫy tay chào Đại Trì và Tiểu Quất, không quên việc muốn hai cậu có cơ hội lại đến. Bản thân dì cũng vô cùng vui mừng cung cấp địa điểm “làm việc”! Đến đây đi! Đến đây đi! Dì sẽ che giấu giùm các cậu vô điều kiện!

Dì y tá, ba mươi hai tuổi, bước vào độ trung niên, đang hồi xuân rực rỡ, bị hai nam sinh trung học làm dấy lên tâm tình, nhiệt huyết sôi trào. q(≥ 0 ≤)p  Dì hoàn toàn không có ý thức hành động của mình sẽ khiến hai người hiểu lầm, thần kinh thô to đã muốn vượt quá bản năng phản xạ chậm chạp của khủng long.

***

Đại Trì chuyển đến đã hơn một tuần. Từ ngày đó, mỗi lần tan học, hai người liền chơi trò ép nam châm cùng cực hút nhau. Đã thành công được một lần nên cứ muốn chơi mãi. Tay nắm chặt tay, đòi bạn cùng lớp đổi chỗ ngồi, khi cần lại trốn xuống phòng y tế. Cho nên mọi người đối với hành động kỳ quái của hai người này, đã bị huấn luyện đến không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị này nữa.

Bởi vì Đại Trì mới từ Hàn Quốc chuyển tới, cùng với hành vi quái dị của hai người, Đại Trì và Tiểu Quất không hề hay biết mình đã trở thành “nhân vật trung tâm” trong chủ đề bàn tán của toàn bộ mọi người từ giáo viên, học sinh, cho tới chú dưới hợp tác xã, dì ở phòng y tế.

“Đại Trì, Đại Trì, cậu có nhớ một lần thầy vừa gọi cậu đã đọc câu thơ kia không?” Lúc tan học, Đại Trì cùng Tiểu Quất thường xuyên bị mọi người vây chung quanh, bất quá mọi người bình thường là muốn giúp Đại Trì thực hành giao tiếp.

“Thiên hô vạn hoán tử (thủy) xuất lai… ”.

“Ha ha ha…  Chính là câu này. Thầy giáo tái cả mặt mà lại không thể chửi mắng cậu. Buồn cười quá… ”.

Bởi vì Đại Trì phát âm tiếng Trung không chuẩn cho nên cậu thường xuyên không cẩn thận rồi xuyên tạc nguyên ý, thái quá một chút còn có thể dùng sai từ ngữ khiến mọi người bật cười.

Chơi đùa ồn ào vui vẻ một phen, chuông vào học cũng vang lên.

“Tớ với cậu đổi chỗ đi” Tiểu Quất ngồi đối diện Đại Trì, nói với qua một bạn khác, đem sách vở đưa cho bạn còn chuyển sách của bạn sang bên mình.

Trên lớp, Tiểu Quất không nói chuyện với Đại Trì,  mà chỉ yên lặng cúi đầu, nhìn sách giáo khoa, ngay cả thầy giáo với bảng đen cũng không nhìn. Đột nhiên, một mảnh giấy trắng vê tròn rơi trên bàn, Tiểu Quất mở cục giấy thấy Đại Trì viết xiên xẹo: “Tại sao không quay về ngồi? Dừa (vừa) rồi lại không thành kông (công). Có phải cậu tâm tình không tốt không? Nhìn tớ cười chút coi! ^3^”.

Tiểu Quất mở hộp bút chì, lấy ra cái bút hồng, sửa vào bên cạnh những chữ viết sai rồi mới đổi bút viết “Tôi mất hứng. Cậu là đồ đần. p( ̄  ̄) hừ!” Lại đem giấy vo tròn lại, ném lên bàn Đại Trì.

Chỉ chốc lát sau, cục giấy lại quay về “Tại sao? Không nên như vậy mà. Cười với tớ một cái đi ~ đi mà! (—3—)”.

“Cười cái đầu cậu! Cậu phớt lờ việc bị người ta cười sao? ( ̄ε ╋ ̄)o”.

“Không có mà, không phải tiếng Trung của tớ vẫn không quá rất tốt sao ̄▽ ̄ ”.

“Tôi chán ghét việc đó. ( ̄  ̄ *) còn có, là “không quá tốt”, không cần thêm “rất” vậy!”

Lúc này đây tờ giấy mới vừa ném đến bàn Đại Trì, lập tức truyền đến tiếng thầy giáo dạy địa lý “Đi học không học còn ném giấy trong lớp. Các anh coi tờ giấy là trong suốt hay tôi là trong suốt hử? Ra khỏi lớp nói chuyện. Nói xong thì quay lại!”.

Hai người bị thầy địa lý nói, lập tức ngượng ngùng cúi đầu. Đại Trì cũng đem cục giấy yên lặng thu vào trong lòng bàn tay, rồi mới theo Tiểu Quất đi ra khỏi phòng học đến bên bồn hoa ngoài hành lang.

“Xin lỗi. Trước kia tớ không cố gắng học tiếng Trung, sau này tớ sẽ cố mà. Cười với tớ cái đi ~” Đại Trì xem hết tờ giấy, cúi đầu xin lỗi rồi mới ngây ngô cười kéo kéo tay Tiểu Quất.

“Tớ cũng không phải trách cậu… Không cần lay tớ như vậy ~ … ” Đại Trì làm Tiểu Quất không nhịn được mà hì hì bật cười. “Tớ sẽ dạy cậu Trung văn. Tớ là thầy giáo dạy quốc văn đó. Anh đây sẽ bổ túc cho cậu”.

“Ha ha, tốt quá. Tiếp tục cười với tớ một cái ~ ”.

“Cậu bị bệnh thần kinh à, không cần náo loạn vậy! Ha ha… ”

*****************************************

mono ˉ

Nói thực ra so với “Tình yêu ngốc nghếch”, ta muốn đem đầu đề đánh thành “Tổ hai tên ngốc”

(—. — “)>

Bối cảnh âm nhạc vẫn là Thất công chúa Love song, mãi cho đến bọn hắn make love xong cũng sẽ là love song~( thật sự là bối cảnh tuyệt vời)

Quất, Trì: cái gì? (⊙o⊙) có xxx?

mono: A… không phải kìm nén… Ta viết thế là vì ai?

Trì: Chúng ta không phải thiếu niên chưa từng yêu bao giờ sao?

mono: Ngu xuẩn không để đâu cho hết. Chính là ta muốn trung thành với “nguyên tác”, không muốn nói cho ta hồi đó ngươi chẳng làm cái gì cả.

Quất: …  …  …  . (>x<)

Xem biểu tình này, không cần phải nói, nhất định có làm đi ~<( ̄ c ̄)y▂ξ

Tiểu tử thối, còn gĐại Trì nhích người qua một chút, Tiểu Quất cũng nằm nghiêng đối mặt Đại Trì. Bàn tay của hai người nắm lấy nhau, mười ngón đan chặt, không lúc nào buông ra. Giường bệnh phòng y tế tuy lớn nhưng không phải là giường đôi. Tiểu Quất cùng Đại Trì nằm nghiêng cùng một chỗ, chiếm hết cả cái giường. Hai người tự giác đưa tay ôm eo đối phương, rất sợ nghiêng người liền té xuống. Hai người lẳng lặng nằm ngửa ra, một lát sau đã ngủ.

Sau đó, dì phòng y tế gọi bọn họ dậy, bởi vì đã hết giờ làm rồi nên dì ấy muốn ra về.

“A… Đại Trì, cậu buông tay rồi” Tiểu Quất phát hiện trong tay trái mình có hai khối nam châm hút dính nhau, còn Đại Trì đang vòng tay qua hông mình ngủ. Đại khái là đang ngủ thì buông tay luôn.

“A, tớ không cố ý” Ôm nhau ngồi dậy, Đại Trì bị Tiểu Quất mắng mỏ mới phát hiện mình làm hỏng việc rồi, ngốc ngốc cười xin lỗi.

“Mặc dù bị chúng ta ép hai khối nam châm cùng cực vào cùng một chỗ, nhưng cực này vẫn kiếm cực trái dấu hút vào nhau, ai da… Thời gian dài như thế làm chúng ta mệt chết được” Tiểu Quất nhìn hai khối nam châm trong tay, thở dài.

Dì y tá ngồi bên giường bệnh của hai người, từ đầu đến cuối, hoàn toàn không được ai chú ý tới. Dì tràn ngập nghi hoặc, kinh ngạc, ám muội, vui sướng, cảm động, cảm xúc lẫn lộn, mỉm cười cổ quái.

“Khụ khụ… Các bạn trẻ, tan học rồi nha ~ dì phải đóng cửa phòng y tế đây” Cuối cùng chịu không nổi chính mình hoàn toàn bị xem nhẹ, dì y tá tuy rằng không muốn nhưng phải lên tiếng nhắc nhở hai người.

“A, xấu hổ quá, Đại Trì, chúng ta trở về phòng học lấy cặp sách đi!” Tiểu Quất vừa nói vừa xỏ chân  vào giầy, vỗ vỗ vai Đại Trì, muốn hắn mau lên.

“Cái kia… Dì muốn hỏi một chút, không phải có hai cái giường sao? Hai đứa… tại sao lại phải chen chúc ngủ trên một giường thế?”.

Dì y tá không nén được tò mò hỏi, muốn xác nhận nghi vấn trong lòng.

“Bởi vì bọn em phải làm một việc rất quan trọng” Đại Trì mỉm cười trả lời, tay phải bên dưới cố ý nắm tay trái Tiểu Quất, dắt cậu đứng dậy.

“Chào dì, hẹn gặp lại” Tiểu Quất cũng để mặc Đại Trì nắm tay mình, nam châm đã nhét vào túi quần, tay cũng không cần cầm gì nữa.

“He he, tạm biệt, rãnh lại đến ngủ nha, phòng y tế giường rất nhiều, dùng không hết” Dì y tá trên mặt toát ra vui sướng đỏ ửng, vui vẻ vẫy tay chào Đại Trì và Tiểu Quất, không quên việc muốn hai cậu có cơ hội lại đến. Bản thân dì cũng vô cùng vui mừng cung cấp địa điểm “làm việc”! Đến đây đi! Đến đây đi! Dì sẽ che giấu giùm các cậu vô điều kiện!

Dì y tá, ba mươi hai tuổi, bước vào độ trung niên, đang hồi xuân rực rỡ, bị hai nam sinh trung học làm dấy lên tâm tình, nhiệt huyết sôi trào. q(≥ 0 ≤)p  Dì hoàn toàn không có ý thức hành động của mình sẽ khiến hai người hiểu lầm, thần kinh thô to đã muốn vượt quá bản năng phản xạ chậm chạp của khủng long.

***

Đại Trì chuyển đến đã hơn một tuần. Từ ngày đó, mỗi lần tan học, hai người liền chơi trò ép nam châm cùng cực hút nhau. Đã thành công được một lần nên cứ muốn chơi mãi. Tay nắm chặt tay, đòi bạn cùng lớp đổi chỗ ngồi, khi cần lại trốn xuống phòng y tế. Cho nên mọi người đối với hành động kỳ quái của hai người này, đã bị huấn luyện đến không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị này nữa.

Bởi vì Đại Trì mới từ Hàn Quốc chuyển tới, cùng với hành vi quái dị của hai người, Đại Trì và Tiểu Quất không hề hay biết mình đã trở thành “nhân vật trung tâm” trong chủ đề bàn tán của toàn bộ mọi người từ giáo viên, học sinh, cho tới chú dưới hợp tác xã, dì ở phòng y tế.

“Đại Trì, Đại Trì, cậu có nhớ một lần thầy vừa gọi cậu đã đọc câu thơ kia không?” Lúc tan học, Đại Trì cùng Tiểu Quất thường xuyên bị mọi người vây chung quanh, bất quá mọi người bình thường là muốn giúp Đại Trì thực hành giao tiếp.

“Thiên hô vạn hoán tử (thủy) xuất lai… ”.

“Ha ha ha…  Chính là câu này. Thầy giáo tái cả mặt mà lại không thể chửi mắng cậu. Buồn cười quá… ”.

Bởi vì Đại Trì phát âm tiếng Trung không chuẩn cho nên cậu thường xuyên không cẩn thận rồi xuyên tạc nguyên ý, thái quá một chút còn có thể dùng sai từ ngữ khiến mọi người bật cười.

Chơi đùa ồn ào vui vẻ một phen, chuông vào học cũng vang lên.

“Tớ với cậu đổi chỗ đi” Tiểu Quất ngồi đối diện Đại Trì, nói với qua một bạn khác, đem sách vở đưa cho bạn còn chuyển sách của bạn sang bên mình.

Trên lớp, Tiểu Quất không nói chuyện với Đại Trì,  mà chỉ yên lặng cúi đầu, nhìn sách giáo khoa, ngay cả thầy giáo với bảng đen cũng không nhìn. Đột nhiên, một mảnh giấy trắng vê tròn rơi trên bàn, Tiểu Quất mở cục giấy thấy Đại Trì viết xiên xẹo: “Tại sao không quay về ngồi? Dừa (vừa) rồi lại không thành kông (công). Có phải cậu tâm tình không tốt không? Nhìn tớ cười chút coi! ^3^”.

Tiểu Quất mở hộp bút chì, lấy ra cái bút hồng, sửa vào bên cạnh những chữ viết sai rồi mới đổi bút viết “Tôi mất hứng. Cậu là đồ đần. p( ̄  ̄) hừ!” Lại đem giấy vo tròn lại, ném lên bàn Đại Trì.

Chỉ chốc lát sau, cục giấy lại quay về “Tại sao? Không nên như vậy mà. Cười với tớ một cái đi ~ đi mà! (—3—)”.

“Cười cái đầu cậu! Cậu phớt lờ việc bị người ta cười sao? ( ̄ε ╋ ̄)o”.

“Không có mà, không phải tiếng Trung của tớ vẫn không quá rất tốt sao ̄▽ ̄ ”.

“Tôi chán ghét việc đó. ( ̄  ̄ *) còn có, là “không quá tốt”, không cần thêm “rất” vậy!”

Lúc này đây tờ giấy mới vừa ném đến bàn Đại Trì, lập tức truyền đến tiếng thầy giáo dạy địa lý “Đi học không học còn ném giấy trong lớp. Các anh coi tờ giấy là trong suốt hay tôi là trong suốt hử? Ra khỏi lớp nói chuyện. Nói xong thì quay lại!”.

Hai người bị thầy địa lý nói, lập tức ngượng ngùng cúi đầu. Đại Trì cũng đem cục giấy yên lặng thu vào trong lòng bàn tay, rồi mới theo Tiểu Quất đi ra khỏi phòng học đến bên bồn hoa ngoài hành lang.

“Xin lỗi. Trước kia tớ không cố gắng học tiếng Trung, sau này tớ sẽ cố mà. Cười với tớ cái đi ~” Đại Trì xem hết tờ giấy, cúi đầu xin lỗi rồi mới ngây ngô cười kéo kéo tay Tiểu Quất.

“Tớ cũng không phải trách cậu… Không cần lay tớ như vậy ~ … ” Đại Trì làm Tiểu Quất không nhịn được mà hì hì bật cười. “Tớ sẽ dạy cậu Trung văn. Tớ là thầy giáo dạy quốc văn đó. Anh đây sẽ bổ túc cho cậu”.

“Ha ha, tốt quá. Tiếp tục cười với tớ một cái ~ ”.

“Cậu bị bệnh thần kinh à, không cần náo loạn vậy! Ha ha… ”

*****************************************

mono ˉ

Nói thực ra so với “Tình yêu ngốc nghếch”, ta muốn đem đầu đề đánh thành “Tổ hai tên ngốc”

(—. — “)>

Bối cảnh âm nhạc vẫn là Thất công chúa Love song, mãi cho đến bọn hắn make love xong cũng sẽ là love song~( thật sự là bối cảnh tuyệt vời)

Quất, Trì: cái gì? (⊙o⊙) có xxx?

mono: A… không phải kìm nén… Ta viết thế là vì ai?

Trì: Chúng ta không phải thiếu niên chưa từng yêu bao giờ sao?

mono: Ngu xuẩn không để đâu cho hết. Chính là ta muốn trung thành với “nguyên tác”, không muốn nói cho ta hồi đó ngươi chẳng làm cái gì cả.

Quất: …  …  …  .

Xem biểu tình này, không cần phải nói, nhất định có làm đi 

Tiểu tử thối, còn giả ngu à?

Phí quảng cáo không phải dễ kiếm như vậy đâu!

(bản nhân trên thực tế không hút thuốc)iả ngu à?

Phí quảng cáo không phải dễ kiếm như vậy đâu!

(bản nhân trên thực tế không hút thuốc)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play