Lúc này ngoài cửa phòng 832 đang tụ tập sóng người đông nghẹt nhất trong lịch sử, lấy cánh cửa làm trung tâm, chật ních suốt một tầng lầu, đồng thời kéo dài đến cửa thang máy cũng như cửa thoát hiểm.
“Đại công thần ~ các cậu đến rồi! Sao chậm vậy? Nhanh nhanh, có giữ cho các cậu vị trí tốt, cam đoan ghi âm rõ ràng.” Số 13823 tay ôm ly miến ăn liền, vừa nhiệt tình ngoắc ngoắc Đại Trì Tiểu Quất vừa né ra một chút, chính là một trong những vị trí gần nhất.
“Đại Trì ngu ngốc! Đã nói với cậu làm một lần là được rồi, cậu cứ muốn làm hai lần…” Tiểu Quất chu chu môi oán giận, nắm tay đánh vào trên lưng Đại Trì, bị Đại Trì thuận tay kéo cùng ngồi xuống.
“Không có biện pháp a ~ bởi vì nó lại cứng thôi…” Trong miệng nói đối thoại cấp hạn chế tuổi, Đại Trì một đôi tay cũng cực kỳ hiền tuệ giúp Tiểu Quất gài lại mấy nút trên cổ áo Polo.
Trời ạ! Tôi vừa rồi có phải là đã nghe thấy cái gì hay không? Ngay lúc 13823 trong lòng đang còn khiếp sợ hồ nghi, bản mặt ngây thơ của Tiểu Quất đã phóng đại ngay trước mắt cậu: “Này này, vạn nhất đêm nay Bambi bọn họ vẫn không có hành động thực thì làm sao bây giờ?”
Giơ tay lắc lắc trước mắt 13823, lại chọc chọc vai 13823, Tiểu Quất trong lòng cũng rất buồn bực, 13823 ngày hôm nay sao lại ngơ ngác không bình thường như vậy?
13823 còn chưa kịp phản ứng trở lại, bên cạnh đã truyền đến giọng của người phụ trách nhật ký quan sát Yale yêu yêu 74074: “Yên tâm đi! Chúng tôi còn có vũ khí bí mật, chờ đến giờ sẽ bắt đầu.”
74074 nói, đưa tay chỉnh một chút cặp kính gọng đen đang lóe lóe, lộ ra một nụ cười đa mưu túc trí.
………
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước rầm rầm, Lạc Thiệu Dã ở ngoài phòng ngủ ngồi không được mà đứng cũng không xong, cả người như là Edison đang phát điên.
Không được! Không được! Mặc kệ là nhắm mắt lại hay là mở mắt ra, trong đầu đều xuất hiện cực rõ ràng hình ảnh lõa thể của Chúc Tử Lộ.
Rõ ràng chỉ xem qua một lần, hơn nữa lần đó cũng không chú ý, nhưng hiện tại trong đầu cư nhiên ngay cả đường cong thân thể của Chúc Tử Lộ hình dạng như thế nào cũng đều nhớ kỹ đến không thể kỹ hơn.
Thậm chí hiện tại chỉ cần nghe tiếng nước trong phòng tắm, cậu cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Chúc Tử Lộ hai tay xoa sữa tắm khắp thân thể…
Điên rồi điên rồi điên rồi! Cậu có phải điên rồi hay không? Không! Cậu sắp điên rồi!
“La la la la la la la la la ~ la la la ~ la la la ~ la la la la la la la la la…” Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng hát loạn xà ngầu của Chúc Tử Lộ, dùng ‘ngũ âm không được đầy đủ’ để hình dung đã coi như là khách khí.
Lạc Thiệu Dã chờ ở ngoài trong lòng rất buồn bực, Chúc Tử Lộ ngày hôm nay tiếng hát sao đặc biệt vặn vẹo như vậy? Nếu như bình thường trình độ là hát sai nghiêm trọng, thì âm phù của Chúc Tử Lộ ngày hôm nay căn bản là gào thét như ngựa chạy loạn xạ, chạy đến là xa…
Ngay lúc này, Lạc Thiệu Dã tựa hồ nghe thấy ‘phụp’ một tiếng, tiếp đó là trước mắt một mảnh hắc ám, bên trong tiếng ca của Chúc Tử Lộ từ ‘la la la’ biến thành trường âm ‘a ~’, lại còn nương theo tiếng trọng vật rơi xuống đất.
Cúp điện?
“Lộ Lộ! Cậu sao vậy? Không có việc gì đi?” Lạc Thiệu Dã đầu tiên là thầm đoán có lẽ là cúp điện, sau đó bắt đầu lo lắng cho Chúc Tử Lộ trong phòng tắm, có phải là đã phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay không vậy?
“A…Ai da…” Bên trong Chúc Tử Lộ chỉ liên tục kêu thảm thiết, làm cho Lạc Thiệu Dã càng thêm lo lắng.
Không hề nghĩ ngợi, Lạc Thiệu Dã liền đạp cửa phòng tắm, phỏng chừng cánh cửa này để cho cậu đẩy đạp thêm vài lần thì sẽ cần đưa đi duy tu của công.
Trong phòng tắm cũng là một mảnh đen kịt, mắt thật vất vả mới thích ứng với bóng tối, miễn cưỡng có thể thấy hình dạng mơ hồ của mọi thứ, Lạc Thiệu Dã bằng ấn tượng lần dò đi đến bên bồn tắm lớn, vòi hoa sen vẫn còn chảy nước ào ào.
“Lộ Lộ, cậu ngã sao?” Lạc Thiệu Dã lần mò đóng vòi sen, đứng trước bồn tắm, do dự.
“Nói nhảm. Lạc Thiệu Dã, vào được rồi thì đỡ tôi lên! Đừng nói cậu là đến cùng tắm uyên ương dục đó?” Bên trong bồn tắm vươn ra một cái tay, trong bóng tối đông tìm tây sờ, ‘bộp’ một cái đánh vào trên đùi Lạc Thiệu Dã.
Lạc Thiệu Dã rụt về sau một chút, nguy hiểm thật…Thiếu chút nữa là bị đánh trúng chỗ hiểm, mồ hôi lạnh giọt hai giọt, giận mà không dám nói gì.
“Ngã trúng chỗ nào?” Lạc Thiệu Dã hỏi, do dự một hồi mới vươn tay, tìm được một thân thể trơn truột, trái tim bắn lên một cái.
“Ai biết, toàn thân đều đau quá…” Chúc Tử Lộ nói, trong bóng tối một đôi tay ẩm ướt ngượng ngùng móc qua cổ cậu.
“Tôi ôm cậu lên giường nhìn xem, có lẽ là bão làm cúp điện, hiện tại bên ngoài vẫn còn mưa.” Lạc Thiệu Dã ôm Chúc Tử Lộ từ trong bồn tắm lớn ra.
Bọt tắm trên người Chúc Tử Lộ đã rửa sạch sẽ, cả người trơn nhẵn ẩm ướt, Lạc Thiệu Dã có thể cảm giác được rất rõ ràng độ ấm trên lưng và cơ đùi của Chúc Tử Lộ, cùng với làn da so với con gái còn nhẵn mịn hơn nhiều kia.
“Lạc Thiệu Dã, tối quá nha..” Giọng nói của Chúc Tử Lộ nghe ra có một chút phát run, bình thường thằng nhóc này thế nhưng không sợ trời không sợ đất nha! Nghe bão tố bên ngoài, còn có tiếng gió nện vào cửa sổ, Chúc Tử Lộ lại hơi rụt lui vào trong lòng Lạc Thiệu Dã.
“Tôi sang phòng khác xem có đèn pin hoặc là nến hay không…” Lạc Thiệu Dã nhẹ nhàng thả Chúc Tử Lộ xuống giường, cũng không quản áo quần trên người đều đã bị làm ẩm ướt, muốn đi ra ngoài.
“Cậu đừng có đi! Để tôi một mình ở chỗ này… dễ sợ quá…Trong ngăn kéo của tôi có nến thơm, cậu đi tìm xem…” Chúc Tử Lộ một tay kéo lại Lạc Thiệu Dã, giọng nói có chút không được tự nhiên, may là trong bóng tối ai cũng nhìn không thấy vẻ mặt của cậu.
“Ngăn kéo thứ hai phía dưới bên phải.” Chúc Tử Lộ lại lí nhí như muỗi kêu bồi thêm một câu.
Lạc Thiệu Dã sờ soạng tìm một hồi liền từ trong ngăn kéo của Chúc Tử Lộ mò được nến thơm, bên cạnh còn thả một hộp diêm, đúng là thuận tiện.
Đánh diêm, châm nến, trong phòng nhất thời rực lên một vầng sáng, theo ánh nến mơ hồ tỏa ra nhàn nhạt hương cây cỏ, có công hiệu ổn định tâm thần.
“Lạc Thiệu Dã, trong ngăn tủ phía trên có hộp thuốc, giúp tôi lấy cái thuốc mỡ màu xanh nhạt.” Phía sau lại truyền đến tiếng Chúc Tử Lộ.
Lạc Thiệu Dã cầm nến, rất dễ dàng tìm được thứ Chúc Tử Lộ nói, vừa quay đầu lại thì tim đột một cái thình thịch nhảy dựng lên.
Chúc Tử Lộ đang dựa vào trên giường mình, cả người ướt sũng phủ một tầng thủy quang, cơ thể gầy mảnh rắn chắc, đường cong uốn lượn rõ ràng cũng rất nhu hòa, dưới ánh nến chiếu rọi lóe ra ánh sáng mê người.
Lạc Thiệu Dã bất giác nuốt nước miếng một cái, hầu kết trượt lên trượt xuống một chút, vào phòng tắm thuận tay lấy hai cái khăn lông, nhẹ nhàng chậm chạp bước về gần bên giường, nỗ lực gạt bỏ tà niệm ngồi xuống.
“Trước…trước lau khô tóc với thân đi đã.” Lạc Thiệu Dã không biết mình vì sao lại bắt đầu nói lắp, thế nhưng cậu thực sự không cách nào khống chế bản thân.
“Cũng đúng, toàn thân ẩm ướt, rất lạnh.” Chúc Tử Lộ thuận theo nhận khăn, cẩn thận nửa ngồi dậy, cực kỳ tự nhiên lau đầu.
“Lúc này hẳn là phải lau người trước mới đúng đi.” Lạc Thiệu Dã bất đắc dĩ nói, theo phản xạ cầm một cái khăn khác giúp Chúc Tử Lộ lau thân thể.
Tay cầm khăn mới vừa đụng đến thân thể Chúc Tử Lộ, hai người đều cùng chấn động một chút, lập tức lại đều cùng giả bộ làm như không có việc ấy, một ngoan ngoãn để cho người kia lau mình, không phản kháng, một lẳng lặng giúp người kia lau mình, cũng không nói gì.
Lau xong, hai người đều hết chuyện, không biết nên làm sao để đánh vỡ không khí trầm mặc này.
“Giường cậu đều ẩm rồi, đêm nay ngủ bên tôi đi, còn có…không phải muốn bôi thuốc sao? Qua đó bôi đi.” Lạc Thiệu Dã không dám nhìn Chúc Tử Lộ, nói xong cầm luôn nến thơm và thuốc mỡ đi về giường mình.
Nguồn sáng duy nhất trong phòng bị cầm đi, Chúc Tử Lộ tức thì cầm khăn lông vây lấy hạ thể ngoan ngoãn theo sát đằng sau.
Đến giường Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ nhìn một chút Lạc Thiệu Dã đang đứng bên cạnh, sờ sờ khăn lông ướt vây quanh thân, đỏ bừng mặt, rất nhanh nằm úp sấp lên giường Lạc Thiệu Dã, tháo khăn lông ướt ném sang một bên.
Lạc Thiệu Dã cuồng nuốt nước bọt, nỗ lực khắc chế tâm thần, đặt nến ở bên cạnh chiếu sáng, tỉ mỉ kiểm tra Chúc Tử Lộ té bị thương ở đâu, sau đó mở nắp thuốc mỡ, nặn ra một chút dịch thể màu xanh trong suốt có hương cỏ xanh, nhẹ nhàng bôi lên tấm lưng có một mảnh ứ thanh nhỏ của Chúc Tử Lộ.
“A…A a…” Tay Lạc Thiệu Dã mới đặt xuống Chúc Tử Lộ đã bắt đầu kêu lên, thanh âm này làm cho Lạc Thiệu Dã có xung động muốn giết người.
“Đừng có rên! Tôi cũng không mạnh tay.” Lạc Thiệu Dã lớn tiếng, thật sự là bởi vì tiếng nói của Chúc Tử Lộ trời sinh có một loại sóng âm phiến tình, không có việc gì ngâm nga hai câu cũng đã làm cho người ta đỏ mặt, càng miễn bàn hiện tại cả người trắng trơn ở trước mặt cậu, nửa người dưới của cậu cũng bắt đầu có phản ứng rồi.
“Đau cũng không phải cậu! Tôi càng muốn rên! A…A a…” Bị Lạc Thiệu Dã hung dữ mắng, thần kinh không chịu nổi kích thích của Chúc Tử Lộ lại bắt đầu không biết điều, xác định muốn gây sự với Lạc Thiệu Dã, rên càng thêm nhập tâm.
.
.
.
— oOo —